162. Tuân lệnh tiếp ứng không chờ đợi.
Dân chúng lao động bên ngoài đã trở lại dựa theo giờ giấc hàng ngày.
Lúc này, họ vào thành đã không còn cười nói nữa, cũng bất chấp đi lãnh cơm trắng canh thịt nóng hầm hập mà vội vàng chạy về phía đám người đang tụ tập.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tại sao lại có người bị thương?"
"Có phải phản quân đánh tới hay không?"
"Huyện nha có tin tức gì chưa?"
Không làm họ thất vọng, đám người tụ tập cũng đang đàm luận chuyện này, huyện nha cũng không để họ chờ lâu, bố cáo nhanh chóng dán trên tường thành.
Phủ Quang Châu bị vây khốn, cực kỳ nguy cấp.
Hóa ra là phủ Quang Châu à, dân chúng lao động thở phào nhẹ nhõm, phủ Quang Châu cách huyện Đậu của bọn họ còn rất xa đó.
"Xa cái gì mà xa, nếu phủ Quang Châu không giữ được thì đám binh mã kia đánh tới đây cũng chỉ cần mấy ngày thôi."
"Đừng nói phủ Quang Châu, thiên hạ rối loạn, tổ chim đã vỡ làm sao trừng có thể lành lặn?"
U ám đã sớm bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ, chẳng qua mọi người vẫn luôn nỗ lực cúi đầu coi như không nhìn thấy mà thôi. Hiện tại u ám đã tới gần, không thể bỏ qua được nữa.
Có người từ trong nội thành chạy ra mang đến tin tức mới nhất từ huyện nha.
"Phủ Quang Châu tới cầu viện!"
Một câu này khiến cho dân chúng nổ tung, trời ạ, bọn họ chỉ là một huyện nhỏ sao có thể cứu được một châu phủ?
...
...
Chủ bộ vừa mới khuyên can Võ thiếu phu nhân không thể tăng thêm kỵ binh xong, còn chưa kịp trở về đại sảnh ngồi xuống uống ngụm trà thì đã bị chuyện này làm chấn kinh bay hết 3 hồn, ông lại liếc mắt nhìn sang Võ thiếu phu nhân một cái, 6 phách cũng rớt nốt.
Toàn thân nữ tử này tuy rằng bị áo bào che đậy nhưng ông chỉ cần liếc qua cũng biết nàng sẽ nói gì tiếp theo.
Trong mắt dân chúng nàng vừa là thần tiên là người thiện tâm như Bồ Tát, nhưng cũng vừa là một lệ quỷ hung mãnh tàn nhẫn.
Bồ Tát sẽ cứu khổ cứu nạn, còn lệ quỷ không sợ kẻ ác, việc ác.
"Thiếu phu nhân, xin thận trọng." Chủ bộ nói.
Lý Minh Lâu thận trọng hỏi: "Có bao nhiêu binh mã vây quanh phủ Quang Châu?"
Nói được câu xin cứu phủ Quang Châu xong, thám báo kia khóc lớn rồi lâm vào hôn mê, đã được đưa xuống cứu trị, chưa thể cung cấp thêm tin tức.
Người trả lời nàng là thám báo của huyện Đậu với vết thương chồng chất trên người: "Khoảng chừng có hơn 2.000."
"Vậy cũng không nhiều lắm." Có quan lại bất thốt ra lời, lần trước huyện Đậu bị bao vây cũng khoảng ngần này người. Trong lòng hắn hừ một tiếng có chút khinh thường, tại sao một châu phủ lại không thủ vững được?
Thám báo nói: "Đó là binh mã từ Tuyên Võ đạo tới."
Vị quan lại đang khinh thường kia lập tức cả kinh, nghĩ, nói cách khác phủ Quang Châu đang rơi vào hoàn cảnh bị hai mặt giáp công?
"Binh mã của An Đức Trung còn chưa đánh tới, nhưng phản quân từ Tuyên Võ đạo đã đánh bất ngờ khiến châu phủ không thể trở tay kịp." Thám báo nói.
Chỉ sợ là bị dọa sợ, 2.000 binh mã cũng không nhiều, nhưng khi nghĩ còn phải gặp binh mã của An Đức Trung đang tàn sát bừa bãi trong cảnh nội Hoài Nam đạo thì nhân tâm đã luống cuống, khí thế tan rã, cho nên rối loạn.
Thám báo nói xong lời kia, Lý Minh Lâu không hỏi thêm nữa, nàng nói: "Chuẩn bị xuất chinh, viện trợ phủ Quang Châu."
Dù cho đã chuẩn bị tinh thần những chủ bộ vẫn bị hoảng sợ bật thốt lên lời đã nghĩ trong đầu: "Thiếu phu nhân! Đây không giống với lúc ra khỏi thành nghênh chiến đâu!"
Lời này cũng là lời muốn nói của rất nhiều quan viên trong phòng.
Lúc trước đúng là huyện Đậu ra khỏi thành nghênh chiến nhưng đó chỉ là ra khỏi thành trì, đi xa nhất cũng là truy kích đám loạn quân ra khỏi cảnh nội của huyện Đậu.
Phủ Quang Châu là nơi phải đi mấy ngày mới đến được.
Nếu khi đối chiến gặp nguy hiểm bọn họ sẽ không có thành trì ở sau lưng để tránh lui nữa.
Điều mấu chốt là, muốn đi viện trợ phủ Quang Châu thì nhất định phải mang đi rất nhiều binh mã, vậy huyện Đậu chẳng phải có nguy hiểm hay sao?
Lý Minh Lâu nhìn chủ bộ: "Đại nhân, lúc này cũng giống như khi ra khỏi thành nghênh chiến. Lúc trước là cứu dân chúng và hiện tại cũng là đi cứu dân chúng, không giống nhau ở đây chỉ có nhân số ít hay nhiều mà thôi."
Chủ bộ cười khổ, giải thích như vậy ai có thể bắt lỗi đây.
Nàng lại nhìn mọi người trong phòng: "Những ngày này, mọi người vẫn luôn quan tâm hướng đi của phản quân đúng không? Và mọi người cũng thấy may mắn vì bọn chúng không tấn công chúng ta, nhưng đây cũng là việc mà mọi người phải lo lắng và đề phòng. Vừa rồi, ta đã hỏi Nguyên Cát rằng mất bao lâu phản quân sẽ đánh tới, Nguyên Cát có nói, phải xem tốc độ thất thủ của các thành trì khác."
Nguyên Cát đã cho người đi lấy dư đồ tới, nghe đến đó thì mở rộng dư đồ ra.
"Mọi người có thể thấy được, đây là những thành trì tại Hoài Nam đã thất thủ, rất rõ ràng có thể nhìn ra được rằng chúng có xu thế bao vây lấy huyện Đậu của chúng ta." Hắn vừa nói vừa duỗi tay chỉ.
Đám quan viên vây tới gần xem, tuy rằng những thành trì bị thất thủ kia bọn họ đều đã biết nhưng chẳng qua chỉ là trên văn tự, hiện giờ nhìn vào dư đồ cũng cảm thấy ghê người.
"Chờ đến khi Hoài Nam đạo đều đã rời vào tay phản quân thì huyện Đậu của chúng ta chạy trời không khỏi nắng." Lý Minh Lâu nói. "Cho nên, nếu muốn giữ được huyện Đậu thì nhất định phải giữ được Hoài Nam đạo, giữ được càng nhiều thành trì. Như vậy, mới có thể đối kháng được với phản quân của An Đức Trung, lần phản loạn này không phải chỉ trong thời gian ngắn, mà là toàn bộ Đại Hạ đều rối loạn, không phải chúng ta trốn tránh trong huyện Đậu nửa năm hay một năm là có thể bình an được."
Yên lặng bao trùm gian phòng trong phút chốc, chủ bộ than nhẹ một tiếng: "Cho nên, lúc này giống với lần ra khỏi thành nghênh chiến đúng không? Nếu muốn bình an cũng chỉ có thể xông ra đánh, đánh đuổi bọn chúng tới sợ, khiến cho cho bọn chúng không dám tới phạm ta nữa."
"Đại nhân nói đúng." Lý Minh Lâu uốn gối thi lễ với chủ bộ: "Lần này cũng là một cơ hội, công kích phủ Quang Châu không phải đại quân của An Đức Trung, mà chỉ có hơn 2.000 tán binh. Nếu đánh lui được bọn chúng, giữ được phủ Quang Châu, bảo vệ được hàng vạn dân chúng cùng hàng nghìn binh mã thì khi phản quân An Đức Trung tới phạm ta, chúng ta mới có cơ hội đối chiến."
Đây lại thành công lao của ông rồi? Chủ bộ bật cười, nhìn nàng lắc lắc đầu, thôi thôi, việc đều do tiểu nữ tử này làm, còn lời để ông nói ra vậy.
"Cẩn tuân điều lệnh của phủ nha, huyện Đậu sẽ nhanh chóng cứu viện, nhất định sẽ đến đúng lúc." Chủ bộ sửa lại quan mũ, nghiêm mặt nói.
Nhóm quan viên trong phòng đồng thời cúi đầu thưa dạ.
Bên ngoài huyện nha đã có vô số dân chúng bất an tụ tập lại, Trương Tiểu Thiên giơ bố cáo đã viết xong bước ra.
"Chủ bộ đại nhân có lệnh, Phủ Quang Châu ngộ địch, huyện Đậu nhanh chóng cứu viện, nhất định sẽ đến đúng lúc." Hắn cao giọng đọc bố cáo đang mở rộng.
Dân chúng ồ lên.
Trương Tiểu Thiên không bị quấy nhiễu, để quan sai dán bố cáo xong, hắn lên ngựa dẫn theo nhóm sai dịch đi vào đám người, trong tiếng dò hỏi, khóc kêu, nghi ngờ hắn trầm ổn giải thích và đọc lại bố cáo.
Binh mã quân doanh đại động, binh sĩ mặc áo giáp, đeo các loại binh khí nhanh chóng tập hợp thành từng đội, không ngừng tập kết ở khoảng đất trống bên ngoài tường vây. Tiếng vó ngựa, tiếng áo giáp, tiếng binh khí va chạm vào nhau khiến không khí huyện Đậu trở nên căng thẳng lại nặng nề.
Toàn bộ dân chúng trong huyện đều tới vây xem, tuy rằng trong lòng ai ai cũng không muốn nhưng nghe quan phủ giải thích, cùng với sự thật đang diễn ra, bọn họ không thể không chấp nhận.
Tổ chim đã vỡ làm sao trừng có thể lành lặn, nếu muốn sống thì phải liều mình dành lấy.
Bên cạnh tiếng khóc lóc của các thân nhân chia tay binh sĩ được chọn xuất chinh thì có người bắt đầu phân tích tình hình chiến sự.
"Nghe nói, chỉ có 2.000 binh mã vây thành, chúng ta phải đi ít nhất 5.000 binh lính đúng không?"
"Không phải, nhiều người chưa chắc đã thắng đâu, phải tính khoái mã nhanh chậm và quân nhu, nhiều nhất cũng chỉ 3.000 là đủ rồi."
"Vậy huyện Đậu chúng ta còn giữ lại 2.000 binh mã, thật tốt quá."
Không khí dần bình thản hơn, nhưng lại nhanh chóng có tin tức mới truyền ra khiến dân chúng khiếp sợ, ngay cả những người đang chia tay người thân cũng phải dừng khóc.
Đó là Võ thiếu phu nhân cũng sẽ xuất chinh.
- -----------------------------