117. Phân biệt và không biết.
Bóng đêm thâm trầm, nơi này không phải nơi dân cư tụ tập, cũng không cho phép thương hộ kinh thương, mà quân doanh ở phía xa thì làm việc hay nghỉ ngơi đều có quy định. Ngoại trừ khoảng đất trống kia vẫn còn tiếng ca ầm ĩ theo gió truyền đến thì bốn phía hầu như là yên ắng.
Hắn có thể nhận biết được đám sâu bò trong đống cỏ khô, nhận biết được tiếng bước chân qua qua lại lại của đám người đằng xa, nhưng vì sao lại không phát hiện ra có người ở nơi đây?
Cơ hồ, trong nháy mắt khi thanh âm vang lên, ý niệm này bật ra trong đầu hắn, mà chân cũng dẫm mạnh xuống bức tường vây, cả người giống như một ngôi sao băng trượt ra ngoài, biến mất trong bóng tối.
Phía sau có tiếng bước chân hỗn độn vang lên.
"Thiếu phu nhân." Phương Nhị lướt tới gần, đứng chắn trước người Lý Minh Lâu, hô: "Ai đó?"
Lý Minh Lâu bảo hắn ở lại khoảng đất trống sắp xếp một chút, còn mình tùy ý đi trước, tới khi hắn vội vàng đuổi theo tới thì nàng đã đứng dưới bức tường vây.
Tuy rằng từ khi bắt đầu đến giờ, bọn họ luôn cảnh giác tuần tra bốn phía nhưng vẫn có sơ hở, vậy mà nơi này lại có người tới.
Lý Minh Lâu nhìn bóng người biến mất trong tầm mắt: "Là ta dọa hắn."
Tuy rằng hiện tại thân thể của nàng không còn bị thối rữa, đi lại ban ngày cũng không bị bỏng rát, thậm chí buổi tối ở trong nhà có thể cởi xuống hết trói buộc. Nhưng vẫn có chút không giống với người bình thường, ví dụ như cảm giác đối với vật chết rất nhanh nhảy, thị lực trong bóng đêm cực tốt, cùng với việc ở trong bóng tối nàng giống như một vật chết.
Cho nên vừa rồi, nàng đứng ở đây tựa như một cục đá không có sinh mệnh, người kia hoàn toàn không phát hiện ra.
Vốn dĩ nàng không tính mở lời nhưng khi nhìn thấy hắn làm động tác kéo cung, hiển nhiên là hiểu rõ tác dụng chân chính của bức tường vây này nên không nhịn được.
"Ta đi tra xem hắn là ai." Phương Nhị nghe đến đó thì lập tức cảnh giác.
Dân chúng bình thường sẽ không chú ý cũng sẽ không nhận ra được điều này, gần đây du hiệp tăng lên rất nhiều, những người này có công phu, lại không chịu quản chế, kiêu ngạo lấy tiền tài của người, thay người khác tiêu tai. Nói không chừng sẽ bị An Đức Trung thu mua.
Lý Minh Lâu xua tay ngăn Phương Nhị lại, mặc kệ là người của An Đức Trung hay là người nào khác, nàng không để ý, nàng làm những việc này đều quang minh chính đại, không giấu diếm cũng không sợ người nhìn vào.
Nàng lại xem xét bức tường vây thêm một chút, nghe tiếng ca vũ tấu nhạc náo nhiệt phía xa xa văng vẳng truyền tới.
"Thiếu phu nhân có muốn đi qua xem hay không?" Phương Nhị hỏi.
Nàng cười cười: "Để cho bọn họ vui vẻ tự tại đi."
Phương Nhị thưa vâng rồi mang theo hộ vệ vây quanh nàng biến mất trong bóng đêm.
...
Trong bóng đêm ở nơi khác, Võ Nha Nhi dừng bước chân đang chạy như điên lại, phía sau chỉ có Lão Hồ thở hồng hộc theo tới mà không còn ai khác.
"Ngươi chạy cái gì?!" Lão Hồ túm lấy hắn, th/ở dốc, nhìn đối phương đang nhìn chòng chọc về phía sau, cũng nhìn theo, hỏi: "Có quỷ đuổi theo ngươi à?"
Còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Võ Nha Nhi nói: "Ta đã gặp nàng."
Tuy rằng vừa rồi bị kinh hách, tuy rằng người kia chỉ nói một câu nhưng đương nhiên hắn nhận ra được thanh âm ấy, đó là nàng.
Hắn đã từng nghe nàng nói chuyện và nhớ kỹ trong lòng, nghe một lần là không thể quên được.
"Ai?" Lão Hồ còn chưa phản ứng kịp.
"Võ thiếu phu nhân." Võ Nha Nhi nói, rồi duỗi tay chỉ: "Ở chỗ tường vây bên kia, bức tường kia không phải tường vây, mà là tường chắn mái dùng để ngăn địch, ta thấy..."
Sao đề tài lại chuyển sang tường vây rồi, Lão Hồ ngây ngốc, hắn duỗi tay đè lên cánh tay người kia: "Chờ chút, ngươi nhìn thấy Võ thiếu phu nhân ư? Là vị tức phụ của ngươi ở trong huyện nha đúng không?"
Võ Nha Nhi gạt tay hắn ra, "ừ" một tiếng.
"Sao lại thế?" Lão Hồ đi vòng vòng quanh hắn: "Sao ngươi lại nhìn thấy nàng ta? Nàng tới đó như thế nào? Nàng phát hiện ra ngươi à? Có nhận ra không? Ngươi nói gì với nàng...?"
Võ Nha Nhi đánh gãy chuỗi câu hỏi của hắn: "Những câu hỏi này ta không biết, nhưng ta biết một việc."
"Việc gì?" Lão Hồ hỏi.
"Nàng thân mang tuyệt kỹ, sâu không lường được." Võ Nha Nhi nói.
Lão Hồ khiếp sợ, sao có thể.
"Võ Nha Nhi ta từ khi 15 tuổi mặc kệ là người hay sói, chỉ cần ở xung quanh ta thì không thể che giấu tung tích." Võ Nha Nhi nhìn Lão Hồ. "Nàng lại có thể."
Hắn không phát hiện ra cho đến khi nàng mở lời.
Lấy lời Võ Nha Nhi làm tham chiếu, Lão Hồ chợt hiểu rõ, hắn không khiếp sợ mà là trầm mặc.
"Vậy nàng không thể là Tước Nhi." Hắn nói: "Hiện tại làm sao bây giờ."
Võ Nha Nhi nói: "Chúng ta rời khỏi nơi này."
Lão Hồ lại kinh ngạc, xác nhận người kia là giả hơn nữa lại còn cực kỳ lợi hại, vậy sao không nghĩ cách để cứu đại nương ra mà ngược lại sao bọn họ lại phải rời đi?"
Võ Nha Nhi không phải người sẽ bị kẻ khác dọa tới vỡ gan.
"Đường sống của ta không ở nơi đây." Võ Nha Nhi nói. "Ta phải đi nơi khác để tìm, bọn họ phải dùng thân phận của ta, thân phân ấy càng lợi hại thì nương ta mới càng an toàn. Nếu ta xuất hiện ở đây hoặc đầu nhập với bọn họ thì tình mạng của cả hai mẹ con ta sẽ phụ thuộc vào người khác."
Lão Hồ gật đầu: "Nhưng mà, đi tìm ở đâu đây?"
Võ Nha Nhi không phải kẻ không gì không làm được, trong bóng đêm, ánh mắt hắn hiện lên một chút chua xót: "Ta cũng không biết." Nhưng điều này sẽ không ảnh hưởng đến hành động của hắn: "Trước tiên chúng ta rời khỏi nơi này."
Lão Hồ không hề dò hỏi nữa, hai người, một trước một sau biến mất trong bóng đêm.
Lý Minh Lâu về tới nha môn thấy ngọn đèn dầu trong phòng vẫn còn sáng, phụ nhân đang ngồi trên ghế "xem" Kim Kết đá cầu.
"Tại sao còn chưa ngủ?" Nàng hỏi.
"Phu nhân nhất quyết muốn đợi thiếu phu nhân trở về." Kim Kết đưa tay đón lấy quả cầu đang quay cuồng trên không trung.
Lý Minh Lâu duỗi tay giữ chặt lấy phụ nhân: "Ta đi ra ngoài ăn cơm, về trễ, hiện tại chúng ta đi nghỉ ngơi thôi."
Phụ nhân mỉm cười hô "Được", rồi ngoan ngoãn đi theo nàng về phòng ngủ. Kim Kết ở phía sau chống nạnh suy tư: "Không biết bà ấy chỉ nhận người tên Tước Nhi hay là chỉ nhận bản thân Đại tiểu thư nhỉ?"
Một đêm ngủ ngon không xảy ra chuyện gì, nhưng khi trời vừa mới sáng, Lý Minh Lâu đã bị Nguyên Cát đánh thức.
"Có 5 người ở dân tráng doanh đã chạy." Nguyên Cát nói.
Mặc kệ quân doanh hay dân tráng doanh đều có qua có lại, dù chỉ đi tới báo danh hay là chủ động rời đi cũng sẽ thông báo lại, trộm chạy như này là chưa từng có.
"Trời sáng mới phát hiện, đã tìm kiếm tra hỏi, không có bất cứ một tin tức gì." Nguyên Cát nói, biểu tình trở nên nặng nề. "Giống như bỗng nhiên biến mất."
Thật lợi hại, thoạt nhìn cửa thành huyện Đậu dường như mở rộng, mỗi người tự do ra vào nhưng thật ra có tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát cực kỳ nghiêm mật. Có thể không để lại chút dấu vết gì rời đi như vậy không phải người bình thường có thể làm được.
"Đây là tin tức bọn họ đăng ký." Nguyên Cát đưa ra một quyển sách.
Lý Minh Lâu lắc đầu không đón lấy: "Tin tức này nhất định là giả, không cần xem, nhưng mà..."
Nhưng mà cái gì? Nguyên Cát nhìn nàng.
Nhưng mà có khả năng trong số những người chạy trốn kia có người hôm qua nàng gặp. Nàng nhớ đến thân ảnh người kia trước bức tường vây, trong bóng đêm, đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, nhanh nhạy, thoăn thoắt giống như một con báo đốm.
Là vì phát hiện dị thường cho nên nhanh chóng rời đi ư?
Lý Minh Lâu cười cười, xem ra mình thật sự đã dọa hắn.
Nguyên Cát nhìn thấy khóe miệng của nàng nhếch lên, thì càng khó hiểu, tiểu thư đang cao hứng à?
Lý Minh Lâu nói việc tối qua cho hắn.
"Tất nhiên người này đã phát hiện ra chúng ta đang đóng quân, chuẩn bị cho chiến tranh." Biểu tình của Nguyên Cát càng thêm ngưng trọng. "Tin tức này truyền ra, Hoài Nam, phủ Quang Châu thậm chí huyện Đậu sẽ không để chúng ta sống."
Bọn họ có thể hỗ trợ huấn luyện dân tráng nhưng luyện binh là tối kỵ của quan phủ, đừng nói quan phủ mà dân chúng cũng sẽ khủng hoảng. Đây là lý do vì sao mà mọi chuyện bọn họ luôn muốn huyện nha huyện Đậu ra mặt, mọi chuyện đều lấy cớ là diệt phỉ.
Nàng còn muốn nói thêm nhưng Phương Nhị nhanh chóng bước vào từ bên ngoài, không quan tâm đánh gãy đối thoại của bọn họ.
"Hàn Húc không hề về quê thăm mẫu thân." Tay hắn đang nắm chặt một tờ giấy nhỏ. "Hắn đang tới Hoài Nam."
Tê dại từ dưới chân xông lên tới đỉnh đầu nàng.
Nó tới.
- ---------------------------------