170. Trượng phu hào phóng
Huyện Đậu đương lúc cày bừa vụ xuân, vừa gieo trồng vừa thu hoạch rất nhiều cây trồng, trước khi tặc quân đánh tới nơi thì chỉ cần có thu hoạch để nuôi sống mọi người là đủ rồi, mặc kệ là lá cải hay là rễ cây, đều là đồ ăn, đều có thể giữ mạng.
Bông cải là một trong số cây trồng đó.
Tặc binh chưa đánh tới, mùa màng phát triển mạnh mẽ, hiện tại phóng tấm mắt ngắm cả huyện Đậu sẽ nhìn thấy được một mảnh vàng óng, một vụ mùa bội thu đang ở trước mắt.
Võ Nha Nhi đánh gãy tưởng tượng về một mùa vụ bội thu.
"Hiện tại binh mã đều phải nghe lệnh của triều đình." Hắn nói. "Chúng ta phải thương nghị xem làm như thế nào."
Nghe câu đầu Khương Danh nghĩ rằng hắn cự tuyệt, nhưng câu tiếp theo Võ Nha Nhi đã biểu lộ thái độ của mình, tuy rằng binh mã phải nghe lệnh triều đình nhưng hắn vẫn có thể làm chủ được như cũ, nói cách khác thì chuyện này có thể thương lượng được.
Khương Danh cúi đầu thi lễ: "Cô gia nói đúng, đây là việc lớn của triều đình đương nhiên là phải thận trọng."
Tiếng "cô gia" này thật.... Võ Nha Nhi cười cười gọi Vương Lực vào đưa Khương Danh lui xuống nghỉ ngơi, thấy đối phương rời đi, thính đường yên lặng lập tức ầm ĩ.
Lão Hồ là người đầu tiên nhảy dựng lên, thốt ra lời mà mọi người muốn nói ra nhất một cách th,ô tục.
"Nghĩ là mượn la bò hay trâu ngựa đây?" Hắn học bộ dạng Khương Danh vừa rồi, méo miệng cắn đầu lưỡi nói: "Mượn 3.000 binh dùng một chút."
"Sao nàng dám mở miệng?" Một người cũng nhíu mày không vui nói. "Chúng ta không vạch trần nàng là đã nể tình rồi, nàng lại được một tấc lại muốn tiến một thước sao."
"Đây là ỷ vào việc đại nương đang ở trong tay bọn họ." Một người đàn ông khác lạnh lùng nói, ánh mắt hung ác.
Có người không đánh giá mà đưa ra biện pháp giải quyết: "Mượn thì mượn, vừa lúc đi tới đó xử lý luôn bọn họ, cứu đại nương ra."
Trong phòng hỗn loạn, Võ Nha Nhi không nói gì chỉ cúi đầu mở bức thư ra, vẫn nét chữ thanh tú ấy những cách hành văn đã khác. Mở đầu không hề viết về thời tiết, cũng không miêu tả kỹ càng tỉ mỉ mình ăn uống đi đứng như thế nào, nhìn thấy hoa gì nở thấy chim gì bay. Đại khái là không có thời gian, chỉ vội vàng nhanh chóng viết sau trận chiến binh mã của phủ Quang Châu không đủ, tặc quân An Đức Trung từ Chiết Tây đến với trận thế quá lớn, Quan sát sử cùng một nửa binh mã của Hoài Nam đạo đã đầu hàng.
[Ta và mẫu thân tuy rằng ngày đêm mong nhớ đoàn tụ với phu quân, nhưng cũng không muốn gặp nhau trong tình huống hoảng sợ phải chạy trốn, quân ân khó phụ, bá tánh khó bỏ, uy danh của Chấn Võ quân không thể khi nhục.]
Được rồi, Võ Nha Nhi buông thư, vừa đe dọa, vừa dụ dỗ đã bày ra hết rồi, tựa như hồ rình mồi nhất định phải được.
"Chia 3.000 binh mã cho nàng." Hắn nói.
Tiếng kêu loạn trong phòng lập tức im bặt, sau đó lại càng ầm ĩ hơn.
"Chúng ta chỉ dẫn theo có 5.000 binh mã." Lão Hồ hô. "Dựa vào cái gì mà chia hơn một nửa cho nàng?"
Võ Nha Nhi nói: "Dựa vào việc nàng là thê tử của ta?"
Lão Hồ bị nghẹn lại, trừng mắt muốn kêu lớn nhưng lại liếc nhìn ra phía ngoài nhỏ giọng nói: "Nàng lòng tham không đáy, coi chúng ta như nhà giàu để thịt à, nàng muốn binh mã của chúng ta đi đoạt địa bàn cho nàng...."
"Cũng là của chúng ta á." Võ Nha Nhi sửa đúng. "Nàng là Võ thiếu phu nhân, phu thê chúng ta là một thể, chia cái gì mà ta với nàng."
Cho nên địa bàn của nàng cũng là của hắn.
Đám đàn ông trong phòng ngồi xuống, nhất thời quên mất chuyện này, chẳng qua là phải rải nhiều binh mã như vậy ngay lập tức thì.....
Lão Hồ phì một tiếng: "Nàng đúng là dám mở miệng, bắt được binh mã của chúng ta không biết ban đêm nàng có thể ngủ không nữa?"
"Nàng cho rằng binh mã cho nàng mượn là thành của nàng sao?" Có người khinh thường nói.
Võ Nha Nhi nói: "Nàng dám muốn thì ta dám cho, này cũng không là gì, để mọi người đi làm quen trước địa bàn của chúng ta một chút đi."
Của Võ thiếu phu nhân thì cuối cùng vẫn là của Võ đại nhân thôi, đám đàn ông liếc nhau, cười rộ lên.
"Nhưng mà, như vậy thì chúng ta không có nhiều binh mã lắm." Một người nhíu mày. " Tình huống chúng ta ở kinh thành cũng rất nghiêm trọng."
Võ Nha Nhi cười: "Chấn Võ quân của chúng ta không có nhiều lắm nhưng kinh thành còn có mười mấy vạn binh mã của Thiên Bình, Võ Ninh, Ngụy Bác, Chiêu Nghĩa, đây đều là binh mã của thiên tử, nào có phân chia của ngươi hay của ta làm gì."
...
...
Một đội binh mã đi ra phủ Quang Châu, nhìn nữ tử bọc toàn thân che dù đen giữa đội ngũ mà dân chúng trên đường vừa kinh ngạc, tò mò lại câu nệ. Thời gian ở chung của bọn họ với vị Võ thiếu phu nhân này quá ngắn, cho nên không thể thân thiết được như dân chúng trong huyện Đậu.
Đây là Võ thiếu phu nhân phải rời đi à? Dân chúng có chút hoảng loạn, lại nhìn xung quanh, binh mã bảo vệ phủ Quang Châu không thấy giảm bớt, mà cờ xí Chấn Võ quân vẫn phần phật tung bay.
Có lẽ nàng quay về huyện Đậu, bà bà của nàng vẫn còn ở đó mà. Nơi kia rất yên ổn, có không ít nhà phú quý trộm đi tới huyện Đậu còn gì.
Dân chúng vừa suy đoán vừa vây xem, không hề khóc lăn ngăn trở với việc Võ thiếu phu nhân rời đi.
Tuy rằng tri phủ Quang Châu có khóc lóc trong lòng nhưng bề ngoài thì hắn không hề làm như vậy, bởi hắn biết nàng không phải quay lại huyện Đậu.
Võ thiếu phu nhân nói cho hắn là nàng muốn đi tuần tra một lượt ở Hoài Nam đạo, nàng muốn xem rốt cuộc tặc thế như thế nào.
"Việc này không cần tự mình đi xem cũng có thể biết mà." Tri phủ nỗ lực khuyên bảo lần cuối: "Quá nguy hiểm."
"Không diệt hết tặc binh thì Hoài Nam đạo không có nơi nào gọi là an toàn chân chính cả." Lý Minh Lâu nói với tri phủ đạo lý mà mỗi người đều hiểu.
Nói đến mức này thì tri phủ còn có thể nói gì, hắn cũng không quá quen thuộc với nàng, chỉ biết hạ quyết tâm cắn răng nói:
"Ngài mang quá ít người, nên mang nhiều binh mã một chút."
Nói ra lời này, tâm hắn như thắt lại, đáy mắt bất đầu chua xót, hắn không dám bảo đảm, nếu mà nàng đồng ý mang thêm người hắn có bật khóc ra hay không nữa.
Thanh âm của nàng như tiếng trời vang lên: "Không cần, ít người càng dễ tra xét hơn."
Đáng tiếc đây là nữ tử, hắn hận không thể ôm nàng khóc ròng một hồi, tri phủ đưa tay ôm quyền rưng rưng nói: "Thiếu phu nhân, xin ngài ngàn vạn lần bảo trọng."
Nàng đáp lễ, nói lời cảm tạ, rồi chỉ vào Nguyên Cát: "Cũng xin đại nhân giúp thúc ấy luyện binh, an dân. Hiện giờ mong chờ viện quân đã vô vọng, chúng ta chỉ có thể tự lực cánh sinh, lấy dân nuôi quân, lấy binh dưỡng dân, giống như huyện Đậu vậy."
Lần này Nguyên Cát không đi theo, hắn ở lại phủ Quang Châu xử lý mọi việc, tuy rằng không nỡ nhưng hắn biết việc này rất quan trọng, hắn nhất định phải thay nàng bảo vệ, củng cố và phát triển một hậu phương phồn thịnh.
Nếu không giống như huyện Đậu thì những người này sẽ rời khỏi phủ Quang Châu về huyện Đậu đấy, vì vậy đương nhiên tri phủ không có dị nghị:
"Thiếu phu nhân yên tâm, toàn bộ sự vụ về binh mã đều sẽ do hắn làm chủ."
Lúc này, nàng không còn vướng bận, quay đầu ngựa ra hiệu một tiếng, tiên phong đi trước, hai bên trái phải và phía sau xúm lại, đoàn người vọt đi. Phương Nhị theo sát, chiếc dù trong tay hắn vẫn gắn trên đỉnh đầu nàng như cũ.
Mà cùng lúc đó, một đoàn người ngựa cũng xuất phát từ huyện Đậu, người mặc binh phục không quá nhiều, chỉ có la và ngựa là nhiều nhất, chúng lôi kéo những chiếc xe lớn chất đầy hàng hóa được che bằng vải gai không thấm nước, leng keng, lách cách, kẽo kẹt, chạy trên đường lớn.
Vệ Vinh Vệ huyện lệnh đứng trên cửa thành nhìn theo, biểu tình nhẹ nhõm lại mang chút ngưng trọng.
"Vệ đại nhân, thiếu phu nhân cần nhiều quân nhu như vậy là mang cho châu phủ dùng à?" Một quan viên đứng bên cạnh hỏi, lại mang theo chút khinh thường. "Phủ Quang Châu lớn như vậy, chẳng lẽ kho hàng không có gì hay sao?"
Có mấy nơi được giống như huyện Đậu của bọn họ đây, các loại vật tư ngày đêm không ngừng nhồi nhét, nhét đến mấy tháng trời. Vệ huyện lệnh vuốt râu không hề cười nhạo phủ Quang Châu, mà mang theo vài phần cao cao tại thượng, thương hại nói: "Có thể thủ đến khi thiếu phu nhân đi cứu cũng đã không tồi rồi, không ai trông cậy bọn họ tự dưỡng gia đâu."
Nhưng mà những xe quân nhu kia được gia cố rất chắc chắn, thoạt nhìn là đi đường xa... Thiếu phu nhân không nói, ông cũng không hỏi, nàng muốn gì thì đưa cái đó là được, chuyên tâm làm việc của mình, đừng nên suy nghĩ quá nhiều.
...
...
Bình minh rồi hoàng hôn, trước khi màn đêm buông xuống, đội ngũ hành quân dừng lại bên bờ sông, đám binh mã hạ trại. Mỗi người dựa theo công việc được phân công bắt đầu bắt tay vào làm việc, người đào mương dẫn nước, người dựng lều trại, người đắp bếp nấu cơm, người rải đinh sắt bố trí ám tuyến. Toàn bộ doanh địa vội vàng nhưng không hề hỗn loạn, rất nhanh khói bếp đã bốc lên, mùi canh thơm mùi thịt khô tản ra cùng với ánh lửa bập bùng, tựa như những ngôi sao rơi xuống từ bầu trời đêm giữa nơi hoang vắng.
"Vốn dĩ nơi này rất phồn thịnh." Một thám báo chỉ vào mấy nơi. "Bên kia có rất nhiều thôn xóm."
Nhưng hiện tại khắp nơi đã không còn thấy những ngọn đèn dầu của dân cư trú ngụ, nơi này không giống như ở bụng Trung Nguyên mà tựa như ở giữa hoang mạc.
Cả đường đi tới đây, nhìn thấy cảnh tượng này khiến mọi người chỉ biết mỏi mệt than thở, thấp giọng mắng tặc binh hại dân hại nước gây tai họa cho bá tính.
Lý Minh Lâu bọc áo choàng, đứng ở nơi cao nhất trong doanh địa nhìn về bóng đêm càng ngày càng đen thẫm.
Chợt phía xa bóng đêm dần bừng sáng, đầu tiên ánh sáng chỉ có một vài điểm sau đó ánh lửa xuất hiện tựa như hỏa long lan tràn trên mặt đất.
"Đại tiểu thư." Phương Nhị không nhịn được bật thốt lên, trong thanh âm của hắn khó nén được nỗi kích động.
Mà nhóm thám báo cũng chạy băng băng trong doanh địa.
"Chấn Võ quân ở kinh thành đã tới!"
"Bọn Trung Ngũ đã trở lại!"
"3.000 binh mã!"
Thật sự đã mượn được, đôi mắt nàng lộ ra khỏi khăn che sáng như sao trời.
"Chúng ta có nhanh chân đến xem không ạ?" Phương Nhị hỏi.
"Đương nhiên." Lý Minh Lâu bước nhanh về phía trước, áo choàng tung bay. "Chuẩn bị tốt rượu thịt doanh trướng."
Đây là binh mã của Võ Nha Nhi, tương lai là binh mã của nàng, hiện tại lần đầu gặp nhau, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt, rượu ngon, thịt ngon, doanh trướng rộng rãi lửa trại ấm áp làm quen trước với nhau một chút đi.
- ---------------