ĐỆ NHẤT HẦU

124. Đề khó luôn có cách giải.

Làm thế nào để Giết Hạng Vân luôn là một nan đề.

Đây cũng không phải vì Lý Minh Lâu là một nữ tử yếu nhược, nàng chỉ cần ra lệnh một tiếng thì thiên quân vạn mã ở Kiếm Nam dù có lên núi đao hay xuống biển lửa đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nan đề ở đây không phải chuyện giết người mà là giết người nào.

Hạng Vân ràng buộc quá sâu với Kiếm Nam, hắn vẫn luôn là phụ tá đắc lực của Lý Phụng An, là đồng bạn đáng tin cậy của đám binh tướng, vì vậy mà Nguyên Cát người chưa từng nghi ngờ bất cứ quyết định rợn người nào của nàng, vừa nghe tin nàng muốn giết Hạng Vân đã quỳ xuống đưa ra nghi vấn.

Không cần nói đến Trung Ngũ khiếp sợ ra sao, càng không cần nhắc tới binh tướng của Kiếm Nam sẽ khinh hoảng như thế nào, mà ngay cả bản thân nàng ở đời trước cho tới thời khắc cuối cùng trước khi chết vẫn còn vô cùng tín nhiệm Hạng Vân.

Nếu nàng động thủ giết người này, hoặc là việc giết hắn có quan hệ tới Kiếm Nam đạo thì tất nhiên cả Kiếm Nam sẽ chấn động, sẽ khiến nhân tâm tan rã. Nguyên Cát nói rất đúng, không đủ chứng cứ thì không thể phục chúng. Chuyện này quá mạo hiểm, kết quả sẽ khiến hai chị em nàng bị cắn ngược.

Nàng muốn giết Hạng Vân là vì để hai chị em sống sót chứ không phải đồng quy vu tận với hắn.

Hiện tại, Hướng Cù Nhiêm đứng ra, hắn là một du hiệp, là hiệp khách, 10 bước giết một người, ngàn dặm không dính thân. Mấu chốt nhất là hắn không phải người quen thuộc từ lúc trước, không ai biết hắn có quan hệ với "nàng".

Như vậy, đột nhiên xuất hiện một thích khách giế.t chết Hạng Vân, dù dẫn phát rất nhiều suy đoán nhưng suy đoán này không có quan hệ gì với Lý Minh Lâu cả, sẽ rất ít, rất ít người biết, do đó sẽ không khiến Kiếm Nam hỗn loạn từ trong nội bộ.

Dù cho thân phận của Hướng Cù Nhiêm bị tiết lộ thì người có quan hệ với hắn chỉ là thê tử của Võ Nha Nhi thuộc Chấn Võ Quân.

Lý Minh Lâu nắm lấy nhành hồng mai nở nụ cười.

Hướng Cù Nhiêm hạ người, hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt được giấu trong áo choàng của nàng. Khuôn mặt tuy rằng bị vải bố bao lấy nhưng đôi mắt lại lóe sáng dưới ánh mặt trời.

"Ưu tư của thiếu phu nhân đã có lời giải." Hắn cũng cười, đứng thắng thân mình vỗ lên thanh bảo đao hoa lệ trên eo, một từ hai nghĩa: "Thiếu phu nhân, thanh bảo đao này không chỉ có đẹp mà thôi."

Lý Minh Lâu nói tin tức cá nhân của Hạng Vân cho hắn, nói cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, đặc biệt là một vài thói quen cá nhân, người có thể biết kỹ càng như vậy tất nhiên là người rất quen thuộc.

Thê tử của Võ Nha Nhi vì sao lại quen thuộc Hạng Vân, một người ở Chân Võ Quân tại Mạc Bắc, một người là tiết độ sứ Lũng Hữu ở Tây Nam. Lý Minh Lâu không vì giấu giếm điểm đáng ngờ mà tỉnh lược thông tin của đối phương, khuôn mặt tuấn mỹ của Hướng Cù Nhiêm không hề hiện nghi hoặc.

"Thiếu phu nhân chỉ cần nói cho ta đối phương là ai là được." Hắn cười nói: "Nhưng mà, đa tạ thiếu phu nhân."

Cảm tạ nàng thẳng thắn, thành khẩn.

Dứt lời, hắn xoay người muốn rời đi. Lý Minh Lâu gọi hắn lại: "Đường đi xa ngàn dặm, công tử bảo trọng."

Hướng Cù Nhiêm cười ha ha: "Ta không sợ hiểm nguy cũng không sợ xa xôi cách trở, chỉ sợ thiên hạ rộng lớn ngàn dặm mà mờ mịt không có chỗ để đi. Thiếu phu nhân xin yên tâm, Hướng Cú Nhiêm đi lần này, việc không thành sẽ không sống qua loa."

Lý Minh Lâu lắc đầu: "Ta nhìn lầm công tử."

Người kia ngẩn ra: "Ý của thiếu phu nhân là?"

"Vì sao ta giữ công tử lại làm môn khách, đó là vì công tử nói mình có thể không sợ gian nan lại có thể toàn thân mà lui trong lúc gian nguy." Lý Minh Lâu nói: "Ta muốn công tử làm chuyện này, ngoại trừ việc công tử có thể giết người ra thì còn vì công tử có thể toàn thân rút lui. Hơn nữa, chuyện này, có thể giết là tốt nhất không thể giết được thì cũng để cho hắn biết có người muốn hắn chết là đủ, không phải muốn công tử liều mình."

Hướng Cù Nhiêm lại bật cười ha ha, không nói một lời, hắn ôm quyền thi lễ với nàng rồi xoay người bước nhanh rời đi.

Nàng nhìn vị hiệp khách trẻ tuổi dần biến mất trong tầm mắt, chợt thấy chút hoảng hốt. Trong chuyện này cho tới thời khắc mở miệng nói lời kia nàng cũng chưa nghĩ tới, cũng chưa từng nghĩ nên dùng Hướng Cù Nhiêm vào việc gì.

Tuy rằng nàng cho hắn tiền tài, bảo đao, cũng mặc hắn rêu rao tự xưng môn khách, còn tụ tập một đám du hiệp.

Đây chẳng qua là tiêu một chút tiền tài để bản thân cao hứng, những người này cũng cao hứng, như vậy là tốt rồi. Một việc đơn giản, dễ dàng khiến mọi người cùng cao hứng như vậy sao lại không làm.

Nàng cũng không thật sự coi họ là môn khách, càng không muốn bọn họ vì nàng mà phải vượt ngàn dặm giết người.

Chuyện này, được không? Thật ra, nàng không hề hiểu biết về con người của Hướng Cù Nhiêm, hành động này gọi là việc gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng đúng không.

Tới chạng vạng, Nguyên Cát tới nói rằng Hướng Cù Nhiêm cùng với đám du hiệp kia đã rời đi: "Hướng Cù Nhiêm nói, muốn hiệu triệu hào kiệt trong thiên hạ vì Võ thiếu phu nhân."

Hắn nhìn nàng với biểu tình tìm tòi nghiên cứu, hắn biết việc nàng tới huyện nha rồi gặp Hướng Cù Nhiêm ở ngoài cửa, tiểu thư không cho gọi, hắn cũng không đi theo. Bởi vì hắn biết tâm tình nàng không tốt, nàng muốn một mình.

Hướng Cù Nhiêm cùng đám du hiệp kia vẫn luôn ở trong huyện, chưa từng nói phải rời đi, vì sao đột nhiên như vậy, tiểu thư đã nói gì với đối phương?

Lý Minh Lâu có chút nghịch ngợm nói: "Ta muốn hắn làm việc cho ta."

Như vậy à, du hiệp có thể làm gì, vào quân doanh thì nói không chịu được trói buộc, mà ở bên người tiểu thư thì không cần bọn họ làm hộ vệ. Cho nên mới bảo bọn họ đi tuyên dương về đại tiểu thư. Tính ra việc này lại phù hợp với bọn họ. Nguyên Cát thoái mái lại ảm đạm, Nghiêm Mậu chết khiến đại tiểu thư thực sự thương tâm cho nên mới muốn làm càng nhiều việc hơn.

Dân chúng rất nhanh biết được việc Hướng Cù Nhiêm và đám du hiệp rời khỏi huyện Đậu, chủ bộ đại nhân thật cao hứng, đám người ăn không ngồi rồi chỉ biết đánh nhau, ẩu đá, ăn chơi cuối cùng cũng rời đi.

Vốn dĩ ông cũng không thèm để ý vì sao đám người này lại chạy, quan tâm làm gì tới bọn họ chứ, dù cho thật sự có đi làm việc cho Võ thiếu phu nhân cũng tốt mà đi ra ngoài lừa gạt càng nhiều đồ ngốc cũng tốt, nhưng mà đám văn lại trong huyện nha lại cảm thấy bất an, khi báo cho dân chúng thì cho rằng đám người kia chạy bởi vì nạn binh hỏa xảy ra tại Tuyên Võ đạo.

Khoảng cách giữa huyện Đậu và Tuyên Võ đạo lại rất gần, ở nơi kia một tòa thành đã bị thiêu rụi, rất nhiều bá tánh gặp phải tao ương khiến cho dân chúng bên này cực kỳ sợ hãi.

Nạn binh hỏa còn đáng sợ hơn so với thổ phỉ, đám du hiệp này bị dọa cho nên bỏ chạy?

Nhóm người này vừa có công phu lại có bản lĩnh vậy mà còn bị dọa chạy thì dân chúng bình thường như bọn họ phải làm sao đây?

"Thiếu phu nhân, ngài xem có nên trấn an dân chúng một chút hay không?" Chủ bộ nói với Lý Minh Lâu. "Việc bên Tuyên Võ đạo thật sự không liên quan gì tới chúng ta, bảo mọi người không cần kinh hoảng."

Lý Minh Lâu nói "Được", chủ bộ đại nhân vừa lòng rời đi, tuy rằng cho tới nay hành động của Võ thiếu phu nhân quá mức phô trương lãng phí đến không thể lý giải nhưng đối với những yêu cầu của huyện nha, nàng đều nghe theo.

Nhìn người kia rời đi, Lý Minh Lâu nói với Nguyên Cát: "Truyền lệnh, giới nghiêm toàn huyện, đình chỉ chợ và đóng quân ngoài tường vây."

Đây không phải hành động trấn an dân chúng mà là khẳng định suy đoán của mọi người. Giới nghiêm và đình chỉ chợ có thể khiến huyện Đậu lâm vào khủng hoảng.

Nguyên Cát không hề do dự thưa dạ rồi xoay người đi ra ngoài.

Lý Minh Lâu đứng trước dư đồ nhìn vị trí huyện Đậu, nếu không ngoài dự đoán thì nơi tiếp theo gặp phải nạn binh hỏa đó chính là nơi đây. Tuy rằng ông trời lại một lần nữa bẻ thẳng lại vận mệnh nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục tranh đua.

Nàng đã làm nhiều việc như vậy nàng không tin thật sự không thể dùng được.

Tháng Giêng năm mới ở Kiếm Nam đạo không hề có chút không khí vui mừng. Lý Mẫn ngồi trong đại sảnh phủ nha với dáng người ưu nhã nắm cán bút. Hiện giờ hắn không hề nhẹ nhàng cầm bút như nắm đao giống Nghiêm Mậu mà trước mặt là những chồng công văn chất cao như núi.

Vành mắt hắn đỏ lên, đôi môi mỏng cắn chặt, biểu tình đờ đẫn.

Tiếng bước chân vọng vào từ bên ngoài, mấy vị quan lại của đạo phủ đi vào nhìn thấy Lý Mẫn ngồi ở đây mà biểu tình càng thêm phức tạp.

"Lý... Mẫn à." Một vị quan lớn tuổi mở lời: "Chồng công văn này nên phiền toái Hạng đại nhân xử trí một chút đi."

Lý Mẫn, chỉ có họ và tên, vô quan vô chức, là một nô bộc của Lý Phụng An, chủ nhân của hắn có thể ngồi trong đại đường của phủ nha, hắn có thể đứng bên cạnh nhưng lại vĩnh viễn không thể ngồi xuống.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Hạng Vân ở lại Kiếm Nam đạo, người này là tiết độ sứ Lũng Hữu, là viên chức có tinh tiết, còn là cấp dưới một tay Lý Phụng An đề bạt. Hắn còn là thông gia với Lý Phụng An, hắn tiếp nhận việc chưởng quản từ Nghiêm Mậu thay cho Lý Minh Ngọc là việc thiên kinh địa nghĩa.

Bàn tay đang nắm bút của Lý Mẫn dần thả lỏng, thân thể cũng chậm rãi đứng lên, vị quan lớn tuổi kia vẫy tùy tùng ý bảo đi mới Hạng đại nhân.

"Chờ một chút." Lý Mẫn đứng bên quan án gọi bọn họ, thân mình thẳng tắp nói: "Thôi, nên mời Lý tam lão gia tới đây đi."

- ---------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc