ĐÊM ĐÔNG HÔN ĐÓA HỒNG

Loại cảm giác này rất kỳ diệu.

Trong một khoảnh khắc, Nam Tri cảm thấy như trở về thời cấp ba.

Tim Nam Tri đập nhanh, ánh mắt nhìn chiếc bánh ngọt trong tay anh, không nhịn được mà hỏi: “Sao giờ này rồi mà anh còn mua được vậy?”

“Cái cuối cùng.”

Cố Dữ Thâm đi qua người cô, trực tiếp vào phòng, anh thay giày, đóng cửa lại.

Mùi thơm đậm đà của hạt dẻ kết hợp với kem mềm mịn, lớp kem mềm mịn ngọt ngào có nhiều lớp, không hổ danh là Pierre Gagnaire, vị giống hệt như lúc trước cô từng ăn ở nước ngoài.

Đồ ngọt có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, tâm tình của Nam Tri cũng khá hơn nhiều.

Cô vừa cầm muỗng ăn đồ ngọt, vừa hỏi: “Gần đây anh không bận sao, sao lại đến Thượng Hải rồi?”

“Tết Nguyên đán, được nghỉ.” Cố Dữ Thâm ngồi bên cạnh nhìn cô anh, “Khi nào em rảnh?”

“Ngày mai em cũng được nghỉ, ngày mốt còn phải quay thêm một tập cho chương trình, sau đó có thể nghỉ ngơi một tuần, định về lại Bắc Kinh, khi nào quay chương trình rồi quay lại.”

Cố Dữ Thâm khẽ cười: “Trước đó không phải em liều mạng muốn đến Thượng Hải sao?”

“…”

Còn không phải là vì người tình cũ của anh làm sao.

Làm bây giờ cô không có chút cảm tình nào với Thượng Hải.

Đương nhiên, ngoại trừ Mont Blanc.

Nể mặt Mont Blanc, miễn cưỡng không so đo với anh.

Sáng sớm hôm nay, Cố Dữ Thâm vừa kết thúc buổi họp đã trực tiếp bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, khách sạn này xa sân bay, anh phải đi nhiều nơi nên hơi mệt.

Anh đứng dậy, lấy một ly rượu vang trong tủ rượu, rót cho mình một ly.

“Vậy ngày mai đi Disneyland nhé?” Anh đột nhiên hỏi.

“Hả”

“Chẳng phải lúc trước em nói muốn đi sao.”

Nam Tri dừng lại một chút, cô “ồ” một tiếng.

Cảm giác lạ lùng bắt đầu nảy lên trong tâm trí cô, giống như những bọt bong bóng dày đặc đang đưa cô lên cao. 

Anh nhớ những gì cô nói, anh chăm sóc những suy nghĩ bé nhỏ mà có thể gọi là phô trương của cô.

Ăn xong Mont Blanc, Cố Dữ Thâm đi tắm trước.

Hai người đã kết hôn, anh đến Thượng Hải tìm cô, đương nhiên là ngủ chung rồi.

Nhưng đây là lần đầu tiên hai người ngủ ở khách sạn, tự dưng có cảm giác khác biệt, thêm vài phần mập mờ.

Đợi Cố Dữ Thâm tắm xong rồi ra ngoài, anh phát hiện Nam Tri vẫn còn ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, anh hỏi: “Ngủ chưa?”

“Hả.” Giọng cô hơi run, “Ừ.”

Cố Dữ Thâm dừng bước, anh đến bên cạnh cô, mới phát hiện ra trán cô đã toát mồ hôi, chân mày nhíu chặt lại, tay đang ôm bụng.

“Sao vậy?” Cố Dữ Thâm ngồi xuống bên cạnh cô, anh cau mày hỏi, “Không thoải mái ở đâu vậy?”

“Đau dạ dày.” Nam Tri hít một hơi, “Chắc nghỉ ngơi một lúc là khỏi.”

Cố Dữ Thâm rót cho cô một ly nước ấm.

Nước ấm đi vào trong cổ họng, thoải mái hơn nhiều.

“Trong phòng có thuốc dạ dày không?”

“Không mang.”

Cố Dữ Thâm lập tức gọi điện thoại cho khách sạn, chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ đã mang thuốc dạ dày tới, anh lại gọi thêm một phần cơm tối.

Nam Tri uống thuốc cùng nước ấm.

Trưa nay cô chỉ ăn một ít, buổi tối lại không ăn, lúc này đột nhiên ăn đồ ngọt, thảo nào dạ dày không thoải mái.

Chẳng bao lâu, bữa tối được đưa đến, còn bốc hơi nóng.

Nam Tri đau đến nỗi đổ mồ hôi, cô không còn sức, chỉ húp mấy hớp canh nóng, cũng may là dưới tác động của thuốc, cơn đau bắt đầu tan đi, cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

Cô ngước mắt lên, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Cố Dữ Thâm.

Cô chớp mắt nhìn anh, hỏi: “Sao vậy?”

Giọng nói cô vì cơn đau vừa rồi mà cũng yếu đi.

“Bị bệnh dạ dày từ khi nào?”

Nam Tri dừng lại một lát, cô nhớ lại, rồi thành thật trả lời: “Chắc là lúc học lớp dự bị (của trường đại học).”

Lớp dự bị.

Cũng chính là lúc cô vừa mới ra nước ngoài.

Khoảng thời gian đó trạng thái của cô rất tệ.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt trầm trầm của Cố Dữ Thâm, cô có chút chột dạ, cô liếm môi, “Nhưng mà bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ cần ăn cơm đúng giờ thì sẽ không đau, chỉ là hôm nay em quên ăn tối.”

Cố Dữ Thâm trầm xuống, nếp nhăn giữa hai chân mày không chịu đi: “Còn ăn không?” Anh nhìn đồ ăn trên bàn.

“Không ăn nữa, đau quá không có khẩu vị.”

Anh không ép cô, chỉ “ừ” một tiếng, anh đưa tay lau mồ hôi cho cô, anh nói: “Đều là mồ hôi, em đi tắm đi.”

Nam Tri cảm thấy anh hơi là lạ, nhưng cô không thể hiểu tại sao, cũng không hỏi thêm, chỉ nói “ờ” một tiếng rồi đi tắm.

Cố Dữ Thâm nhìn cô đi vào nhà tắm, anh cúi đầu dọn dẹp đồ ăn còn thừa ở trên bàn, bỏ vào thùng rác.

Anh đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra, cơn gió lạnh thổi tung mái tóc anh, chui vào trong quần áo, anh cứ như vậy hút xong một điếu thuốc.

Cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.

Nam Tri tắm xong, nhân tiện tẩy trang, đi ra ngoài thì nhìn thấy anh.

Bóng lưng của người đàn ông lạnh lùng tịch mịch, cô thấy hơi lạ nên hỏi: “Anh không lạnh sao?”

Cố Dữ Thâm im lặng đóng cửa sổ lại, anh xoay người đi tới, nhìn xuống thấy cô đang đi chân trần, những giọt nước trên chân còn chưa được lau sạch, ướt nhẹp.

Anh bước nhanh tới, cau mày: “Sao lại không mang dép.”

“Lúc tắm quên bỏ ra, ướt rồi, mang vào khó chịu.”

Cố Dữ Thâm đi đến bên cạnh cô, đưa dép của mình cho cô, còn anh thì giẫm đôi chân trần trên mặt đất lạnh lẽo: “Mang vào.”

Anh hoàn toàn không che giấu cảm xúc của mình.

Cho dù anh không nổi giận với cô, nhưng Nam Tri vẫn cảm nhận được vào lúc này Cố Dữ Thâm đang nén giận, anh rất muốn nổi giận.

Mặc dù cô cũng không biết tại sao anh lại tức giận.

Nam Tri mím môi, ngoan ngoãn mang dép của anh vào.

Cô nhìn Cố Dữ Thâm, nhẹ nhàng hỏi: “Ngủ chưa?”

“Ừ.”

Hai người đi về phòng ngủ, lúc đi tới cửa Cố Dữ Thâm dừng bước lại.

Nam Tri không hiểu chuyện gì, cô quay đầu lại nhìn anh, cô thấy anh lẳng lặng nhìn cô, trong ánh mắt có một loại cảm xúc khó tả, giống như vô cùng thất vọng, lại giống như tay chân luống cuống.

“Nam Tri.” Anh nói nhỏ: “Nếu như ban đầu em quyết định rời đi một cách dứt khoát như thế, thì cứ theo cách đó mà trở về cho anh, bây giờ vừa bị bệnh dạ dày, vừa bị đau thắt lưng là thế nào đây.”

Nói xong, anh trực tiếp đi vào phòng ngủ, tiện thể tắt luôn đèn.

Nam Tri đứng ngây người tại chỗ, cô không thể hiểu lý do Cố Dữ Thâm đột nhiên nổi giận.

Còn nhắc đến chuyện lúc trước, làm cô bối rối không biết phải làm gì.

Một lát sau, Nam Tri mới từ từ bước qua, đi đến bên cạnh anh, nằm xuống giường, nhưng cô lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.

Nam Tri xoay người, đưa ngón tay ra đâm đâm lên lưng anh.

Không phản ứng gì.

Cô lại đâm đâm.

Vẫn không có phản ứng.

Nam Tri thở dài: “Anh giận à?”

Cố Dữ Thâm dường như đã quyết định là không để ý đến cô, vẫn không thèm đáp lại.

Nam Tri chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ này ở chỗ anh, cô không nhịn được mà nói: “Em bị đau dạ dày mà anh còn giận em, cũng đâu phải em muốn nó đau, em cũng đâu làm được gì, em không thoải mái mà anh lại nổi giận với em, vậy em lại càng không thoải mái rồi.”

Cố Dữ Thâm xoay người lại, đối mặt với cô.

Ánh trăng len lỏi qua khe cửa sổ, để lại một dải ánh sáng trắng lạnh.

Cố Dữ Thâm khẽ xùy một tiếng, anh hỏi ngược lại: “Anh nổi giận với em?”

Nam Tri nói: “Đúng vậy, nếu không thì sao anh lại như vậy.”

Anh giơ tay lên véo mặt cô, anh dùng sức, lại véo hai cái, sau đó thả ra như giải tỏa cơn tức.

Nam Tri vỗ vào tay anh: “Đau!”

“Phải để em đau, nhớ lâu.”

“Hơn nữa, thắt lưng của em hồi cấp ba đã bị rồi, cũng không phải là sau khi ra nước ngoài mới bị.”

Cố Dữ Thâm: “Không nghiêm trọng hơn sao?”

“…”

Người này hôm nay sao lại khó bảo thế!

Nam Tri dừng lại một chút, cảm thấy phiền lòng, không muốn giải thích thêm.

Cô ngồi dậy ở trên giường, cũng không thèm đểy ý tới mái tóc rối bời, cô duỗi tay ra rồi đặt bàn tay lạnh lẽo lên cổ Cố Dữ Thâm.

Cô ôm cổ anh lắc mạnh: “Em đã không thoải mái rồi! Anh còn như vậy!”

Trên mặt cô gái nhỏ vẫn còn dấu đỏ do vừa rồi bị anh véo, mái tóc dài xõa xuống, vừa mới đau dạ dày nên hốc mắt vẫn còn đỏ, trông rất đáng thương.

Cố Dữ Thâm cũng không phản kháng, để cô dày vò anh.

Nhưng mà Nam Tri cũng chỉ lắc cổ anh hai cái, cô nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không ổn.

Lúc đầu cô đang nửa quỳ ở bên cạnh Cố Dữ Thâm, cả người cô đổ về phía trước, rất gần, cổ áo cũng bị kéo xuống một chút, hơi thân mật.

Cô liếm môi, không để ý đến ánh mắt của Cố Dữ Thâm, tay cô đang định lùi về sau, nhưng lại bất ngờ bị anh nắm lấy.

Lúc này cô thật sự ngã trên người Cố Dữ Thâm.

Cánh tay anh đặt trên eo cô, anh nhìn xuống, giọng nói trầm khàn, giống như đang dạy dỗ bạn nhỏ không chịu nghe lời: “Em còn dám cãi?”

Lời này của anh quá độc đoán, trong giọng nói còn có chút uy hiếp, không cần nói cũng biết: Em dám nói em có lý thử xem.

Hai tay của Nam Tri bị anh giữ lại: “Anh buông em ra trước đi.”

Anh đánh lên mông cô một cái, cách một tấm chăn: “Đừng có lộn xộn.”

“…”

Cố Dữ Thâm!

Cố Dữ Thâm anh…

Anh bị bệnh à!!!

Nam Tri cảm thấy vừa bức xúc vừa tức giận, cuối cùng cô không kìm nén được,cô bực bội nói: “Bây giờ anh đang lợi dụng thiếu nữ đó?”

Cố Dữ Thâm nhướng mày, cuối cùng anh bật cười: “Thiếu nữ, em đã kết hôn với anh rồi.”

“Kết hôn rồi thì có thể tùy tiện sờ soạng sao!”

“Không thể?”

“Không thể!”

Nam Tri đã không còn để ý xem bây giờ mình có giống như đang cố tình gây sự nữa hay không.

Hai người đối diện nhau trong bóng tối một lúc, Nam Tri cũng không biết là vì trước kia Cố Dữ Thâm lạnh lùng với cô hay là vì cái tát đó, hai mắt đỏ hoe tức giận nhìn anh.

Cuối cùng vẫn là Cố Dữ Thâm thỏa hiệp trước, anh thở dài, xoa xoa tóc cô, giọng nói không biết phải làm sao: “Em không thể ngoan một chút được à?”

Cô không nhịn được mà trả lời: “Không ngoan được, không chịu nổi thì kệ anh.”

Cố Dữ Thâm chậc một tiếng: “Vậy em đánh trả lại.”

“…?”

Nam Tri trừng mắt nhìn anh, giống như một chú mèo hoang nhe nanh múa vuốt cào người.

Đánh trả lại thì không đánh được.

Cô nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, bỗng nhiên cô cúi người, cắn mạnh lên xương quai xanh của Cố Dữ Thâm.

Rất mạnh.

Cố ý, giống như là để anh đau.

Hàm răng dùng sức cắn mạnh lên da và xương quai xanh.

Ai bảo vừa rồi anh véo mặt em, còn sờ soạng lung tung!

Cố Dữ Thâm “hừ” một tiếng, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán cô: “Cắn nhẹ thôi.”

“…”

Bị anh nói như vậy, Nam Tri cảm thấy ngượng ngùng.

Miệng cô không còn cắn nữa, người còn nằm ở trên người Cố Dữ Thâm, cô đưa mắt nhìn anh.

Trong căn phòng tối tăm, cửa sổ không đóng lại, rèm cửa bị gió thổi bay lên.

Khóe miệng của người đàn ông nhếch lên, tâm trạng của anh có vẽ đã tốt hơn hồi nãy, không hề giận chuyện cô cắn anh.

Cứ nhìn nhau như vậy một lúc, Nam Tri thấy quai hàm của anh siết chặt lại, sau đó yết hầu anh trượt xuống, hơi thở trở nên nóng bỏng, bàn tay đang đặt trên eo cô cũng tăng thêm lực.

Nam Tri chớp mắt nhìn.

Đôi mắt Cố Dữ Thâm sâu thẳm, anh nhìn từ mắt cô đến môi cô.

Lúc anh nghiêng người đến gần, trái tim Nam Tri đập rất nhanh, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nghiêng đầu sang một bên.

Động tác của Cố Dữ Thâm dừng lại một lát, nhưng không dừng hẳn, thay vào đó anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen của cô.

Nam Tri cũng không biết cái đó có được tính là hôn hay không, giống như anh chạm lên tóc cô hơn.



Bởi vì bị cơn đau dạ dày hạnh hạ, hôm nay Nam Tri rất mệt, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.

Gần đến thời điểm đếm ngược năm mới, pháo hoa được bắn lên không trung, sáng bừng rực rỡ.

Cô ngủ rất sâu, không bị đánh thức.

Cố Dữ Thâm từ từ mở mắt ra, trong căn phòng được pháo hoa chiếu sáng, anh lẳng lặng nhìn cô gái trong lòng mình.

Anh nhớ ban đầu lúc Nam Tri rời đi là vào mùa đông, anh một mình đón sáu đêm giao thừa, cuối cùng cũng đón cô quay lại.

Gương mặt anh được pháo hoa chiếu sáng, ánh mắt cũng không còn lạnh lùng lười biếng như thường ngày, ngược lại có chút dịu dàng.

Anh từ từ đến gần, đặt trán anh lên trán cô.

Mang theo hơi thở kiềm chế, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng:

“Năm mới vui vẻ.”

“Tư Tư.”



Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Tri bị đói nên tỉnh dậy.

Tối hôm qua bị đau dạ dày nên cũng không ăn được bao nhiêu, cô sắp đói được một ngày rồi.

Giấc ngủ này rất sâu, Nam Tri nặng nề đi xuống giường, bên cạnh đã trống, cô mang dép ra khỏi phòng ngủ, tìm được Cố Dữ Thâm ở phòng khách.

Anh đang họp qua video.

Nam Tri hơi ngạc nhiên, ngay lập tức không lên tiếng.

Cố Dữ Thâm nghe thấy tiếng cô mở cửa, anh nghiêng đầu nhìn sang, sau đó nhỏ giọng nói với những người tham gia cuộc họp video: “Chờ một chút.”

Lúc này, anh nói với Nam Tri: “Bữa sáng được mang lên rồi, ở trong bếp.”

Nam Tri gật đầu, cô lập tức đi ra ngoài.

Cô đứng trước chạn, ý thức từ từ quay lại, cô nhớ lại phản ứng vừa rồi của Cố Dữ Thâm.

“…”

Cũng không biết là anh đang họp với ai.

Mọi người vẫn chưa biết chuyện anh kết hôn, mới sáng sớm mà anh nói như vậy, cũng không biết đến lúc đó người ta sẽ bàn tán gì.

Bữa sáng của khách sạn này ngon quá.

Có lẽ anh đã cân nhắc đến bệnh đau dạ dày của cô, anh gọi toàn là món Hoa, Nam Tri ăn một chén cháo, lại ăn một vài viên há cảo tôm, cuối cùng bụng cũng không còn trống rỗng nữa.

Chẳng mấy chốc Cố Dữ Thâm đi ra khỏi phòng khách: “Ăn xong rồi?”

“Ừ.”

Anh nhìn xuống bàn, như là đang kiểm tra xem cô đã ăn được nhiều chưa.

Nam Tri hỏi: “Anh ăn chưa?”

“Ăn rồi.” Cố Dữ Thâm cởi áo khoác xuống, anh bình tĩnh vén tay áo sơ mi lên, “Khi nào đi Disneyland?”

“Hả?” Nam Tri ngây người một chút, “Thật phải đi sao?”

“Không phải em nói muốn đi sao, đúng dịp tết Nguyên Đán.”

Khóe miệng Nam Tri có chút không nhịn được mà muốn nhếch lên, cô cố gắng ép nó xuống rồi gật đầu: “Ồ.”

Ngay sau đó cô lại bổ sung, “Vậy em đi thay quần áo.”



Đợt không khí lạnh vừa rồi đã kết thúc, hời tiết hôm nay rất đẹp.

Nam Tri đã chọn một chiếc váy len màu trắng phong cách cổ điển Pháp, áo khoác là một chiếc áo khoác nâu caramel, toát lên vẻ dễ thương và ngọt ngào, cô đeo chiếc túi da cừu màu trắng của Chanel mà cô vừa mới mua mấy ngày trước.

Bình thường rất ít khi cô ăn mặc ngọt ngào như vậy, thậm chí còn trang điểm tone hồng dịu dàng, đôi má ửng hồng, còn uốn tóc xoăn.

Nam Tri đứng ở trước gương, cô xoay người, vui vẻ ra ngoài tìm Cố Dữ Thâm.

Cố Dữ Thâm vừa mới nghe điện thoại xong, anh xoay người lại, ánh mắt anh dừng lại một lát, rơi trên người cô rồi từ từ nhìn đi chỗ khác.

Cô nhấc váy lên xoay một vòng: “Xinh không?”

Cố Dữ Thâm nhả khói ra, anh cười: “Sao lại mặc như vậy?”

“Đi Disneyland chơi thì phải mặc thế này rồi, anh từng nghe qua câu này chưa.”

“Ừ?”

“Công chúa Disney đang chạy trốn.”

Cố Dữ Thâm lại cô, anh khẽ cười.

Ra khỏi thang máy, tài xế đã đợi ở bên ngoài rồi, đi giờ này chắc chắn sẽ phải xếp hàng rất lâu, Nam Tri trực tiếp mua ngay hai chiếc thẻ V.I.P.

Bởi vì là Tết Nguyên Đán, hôm nay đông hơn thường ngày, cũng may hai người đi trên làn đường cao tốc gần như không có trở ngại gì.

Từ Over the Horizon đến cướp biển vùng Caribbean, lại từ Roaring Rapids đến vòng xoay năng lượng ánh sáng Tron.

(*) Roaring Rapids là trò chơi đi qua ghềnh sông hiện đang hoạt động tại Disneyland Thượng Hải.

Tron Lightcycle Power Run là tàu lượn siêu tốc nửa kín, đã ra mắt tại Disneyland Thượng Hải và Magic Kingdom ở Walt Disney World. [WIKI]

Bước xuống khỏi vòng quay siêu tốc, chân Nam Tri mềm nhũn, vì lúc khởi hành cô đếm ngược thời gian nên cảm thấy căng thẳng khiến thắt lưng cô cảm thấy đau nhức, tóc cũng bị gió thổi xù lên.

Nhìn lại Cố Dữ Thâm, anh không khác gì lúc chưa lên cả.

Quá không công bằng.

“Không được không được, em muốn nghỉ ngơi một lát.” Nam Tri nói.

Cố Dữ Thâm nhìn cô, anh khẽ cười: “Vừa rồi ai mới nói là muốn chơi hết tất cả các trò chơi?”

Nam Tri vốn dĩ muốn nói là thắt lưng cô lại đau rồi, nhưng nhớ lại ngày hôm qua, cô bị đau dạ dày, Cố Dữ Thâm còn nổi giận, cô cố nhịn xuống, xem như không nghe thấy lời trêu chọc của anh, cô đi đến chiếc ghế gỗ trước vườn hoa rồi ngồi xuống,

Cố Dữ Thâm đứng trước mặt cô, vặn chai nước cho cô.

Nam Tri uống một ngụm, lại nghe thấy anh hỏi: “Thắt lưng lại đau?”

“…”

Người này sao mà tinh mắt vậy.

“Vừa chơi trò kia hơi căng thẳng, nên hơi mỏi.” Nói xong, cô còn ngước mắt lên nhìn anh.

Lạnh lùng, dưới ánh nắng cũng không thể tan ra, không thể biết được cảm xúc thực sự là gì.

Nam Tri đổi chủ đề: “Ở bên kia có một cửa hàng, chúng ta qua đó xem đi!”

Cố Dữ Thâm vẫn còn đang ngồi, cô bèn kéo anh đi qua cửa hàng.

Đến Disneyland thì tất nhiên phải đeo cài tóc theo chủ đề rồi, vừa rồi ở bên ngoài có rất nhiều cô gái đều mang, Nam Tri chạy thẳng đến chỗ bán cài tóc, nhặt chỗ này chỗ kia, cuối cùng nhặt được chiếc Stella Lou với đôi tai thỏ màu hồng tím.

Cô nhìn gương đeo vào, tạo dáng với đôi tai thỏ, sau đó nghiêng đầu hỏi Cố Dữ Thâm: “Đáng yêu không?”

Hôm nay cô ăn mặc rất đáng yêu, rất hợp với cái tai thỏ, càng làm cô trông trẻ hơn, hoạt bát đáng yêu.

Đường nét trên khuôn mặt cô thuộc kiểu sắc sảo, môi đỏ răng trắng, thanh tú tươi sáng, còn nháy mắt với anh, đôi mi cong cong như một cái quạt nhỏ.

Cố Dữ Thâm nuốt nước bọt: “Ừ.”

Cô lại lấy một cái khác hỏi: “Anh có muốn không?”

“Không muốn.”

Nam Tri bĩu môi, cô lấy thêm một cái khác để thay đổi, vì vậy cô lại cầm thêm một chiếc cài tóc Mickey đi tính tiền.

Mới ra khỏi cửa hàng chưa được bao lâu, một đôi tình nhân bỗng nhiên chạy đến, nhìn dáng vẻ giống như là học sinh, cô gái nhỏ nói: “Chị ơi chị ơi, chị có thể giúp bọn em chụp một tấm hình được không ạ?”

Nam Tri nhận lấy máy chụp hình, cô mỉm cười nói: “Được chứ.”

Cô chụp vài tấm cho đôi tình nhân nhỏ, cô gái nhỏ tung tăng chạy đến xem ảnh, rất hài lòng, mỉm cười vui vẻ hơn, còn kéo tay Nam Tri, cô bé lại hỏi: “Em cũng chụp cho chị và bạn trai mấy tấm nhé.”

“Hả?”

Cô gái nhỏ nói: “Anh chị đẹp đôi như vậy, đương nhiên là phải chụp thêm vài tấm rồi.”

Nam Tri hỏi anh: “Chụp không?”

“Chụp.”

Nam Tri không ngờ rằng anh lại đồng ý nhanh như vậy.

Sau lưng là lâu đài và vườn hoa, hai người đứng ở phía trước.

Cô gái nhỏ chụp một tấm, sau đó ló đầu ra: “Ôi, hai anh chị đứng gần một chút!”

Nam Tri dời sang bên cạnh một bước nhỏ, cô đang chỉnh lại cài tóc của mình, ngay lúc đó Cố Dữ Thâm bỗng nhiên đưa tay khoác lên vai cô, Nam Tri không đứng vững, ngã lên người anh.

Đúng lúc được chụp lại.

Tấm ảnh thứ ba, Nam Tri giơ cao chiếc cài tóc Mickey lên, đặt lên đỉnh đầu Cố Dữ Thâm.

Cô gái nhỏ rất hài lòng với thành quả chụp ảnh của mình, thấy có một tượng nhân vật bên cạnh, cô bé và Nam Tri đi chụp ảnh kỷ niệm cùng nhân vật đó.

Cố Dữ Thâm không đi cùng, anh đứng ở bên cạnh đợi.

Ngoại hình đẹp trai, dáng người cao ráo, bên trong mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc áo khoác đen, trông anh rất lịch lãm, nhưng trong tay lại cầm một chiếc cài tóc Mickey mà Nam Tri đã đưa cho anh.

Tạo nên sự tương phản đáng yêu.

Mấy cô gái gần đó liên tục ngoái nhìn lại.

Một trong số họ được bạn bè khích lệ tiến lên, đôi má đỏ bừng: “Chào anh, em có thể xin số liên lạc của anh được không?”

Cố Dữ Thâm nhíu mày, anh nhẹ nhàng từ chối: “Xin lỗi.”

Có thể nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt của cô gái, nhưng gương mặt này của Cố Dữ Thâm quá thu hút, cô ấy lại hỏi: “Vậy em có thể chụp với anh một tấm hình được không?”

“Tôi đã kết hôn rồi.” Cố Dữ Thâm nhìn người đang đứng ở cách đó không xa, “Vợ tôi sẽ nổi giận đấy.”

Cô gái nhìn theo anh.

Cô nhìn thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang ôm chặt Donald Duck và Daisy Duck để chụp ảnh, đôi lông mày đen, đôi môi đỏ rực và đôi mắt sáng ngời, chỉ cần một cái nhìn đã đủ thu hút mọi ánh nhìn.

Hai người thật sự trai tài gái sắc.

Cô gái kia vội vàng nói một câu xin lỗi rồi rời đi.

Nam Tri chụp hình xong rồi quay lại, cô nhìn điện thoại có rất nhiều ảnh mới, ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, cô mặc đẹp, trang điểm tinh xảo, mỗi bức ảnh đều rất đẹp.

Cô gửi ba tấm ảnh chung với Cố Dữ Thâm cho anh, cô dừng lại một chút, cô cũng gửi mười mấy tấm hình mà cô vừa chụp cho anh.

Cô đi đến bên cạnh anh, hỏi: “Sao hôm nay anh chịu chụp hình vậy?”

“Ừ?”

“Lúc trước, khi còn học cấp ba, em muốn chụp hình cho anh mà anh cũng không chịu.”

Cố Dữ Thâm nhìn cô.

Tâm trạng của Nam Tri rất tốt, cô hơi ngẩng đầu lên, ánh mặt trời rơi trên mặt cô, tươi tắn hồng hào, cô hỏi: “Sao vậy, lớn tuổi rồi mới thích chụp hình à?”

“Bây giờ cũng không thích.” Anh nói.

Nam Tri ngẩng đầu nhìn anh.

Giọng người đàn ông bình tĩnh: “Chỉ là sau đó anh nghĩ, nếu biết trước là em sẽ rời đi, lúc đó anh nên đồng ý để cho em chụp, nếu không thì ngay cả một tấm hình chụp chung cũng không có.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

Cô nhất thời không thể giải thích được cảm giác của mình khi nghe những lời anh nói.

Dừng lại một chút, cô nhẹ nhàng nói: “Bây giờ chắc là em sẽ không đi nữa.”

Trừ khi ly hôn.

Nhưng mà câu này cô chỉ dám nghĩ đến, không dám nói ra.

Cố Dữ Thâm nhếch môi, giọng nói có chút liều lĩnh: “Bây giờ dù em muốn đi cũng không đi được đâu.”

“…”



Hai người lại đi dạo quanh một vòng, chơi hai trò chơi, đến giờ ăn trưa, bọn họ vào nhà hàng để ăn.

Rất đông người, rất rộn ràng.

Bọn họ đến một nhà hàng buffet.

Hôm qua vừa mới bị đau dạ dày, Nam Tri cũng không dám ăn nhiều đồ ngọt và kem ly, cô chỉ chọn vài món ăn đơn giản rồi quay lại chỗ ngồi.

Bên cạnh là một nhóm nam nữ trông giống học sinh cấp ba, đang bàn luận về một chủ đề gì đó.

Ban đầu, Nam Tri không có ý định lắng nghe bọn họ nói chuyện, nhưng bất chợt cô nghe thấy một cái tên — Tống Ảnh.

“?”

Sao người này đi đến đâu cũng nhứ ‘âm hồn không tan’ vậy.

Nhóm học sinh kia liên tục nói chuyện về một chủ đề, nói là bọn họ đã thấy một bài viết trên mạng nói về việc gặp được Tống Ảnh ở Disneyland, còn được chụp ảnh cùng cô ta.

Nam Tri dừng lại một lát, cô mở Weibo lên tìm kiếm “Tống Ảnh”, trên trang chủ có một bài viết Weibo đã được nhiều người hâm mộ Tống Ảnh chia sẻ, một người còn đăng ảnh chụp cùng với Tống Ảnh lên.

Cố Dữ Thâm cũng đã lấy xong đồ ăn, anh ngồi xuống trước mặt cô.

Nam Tri mở tấm ảnh ra, trên đầu Tống Ảnh cũng đội một chiếc cài tóc Stella Lou.

Cô mím môi, tháo chiếc cài tóc trên đầu mình rồi đặt mạnh xuống bàn.

Cố Dữ Thâm ngước mắt: “Sao vậy?”

“Không sao.”

“Thế thì sao lại nổi giận vô cớ” Giọng anh hơi cợt nhả, như đang trêu cô.

Nam Tri mạnh miệng: “Tính tình em kém vậy à?”

Lúc này, cửa nhà hàng bỗng nhiên vô cùng ồn ào, Nam Tri ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy Tống Ảnh đang đeo khẩu trang bước vào, bên cạnh có rất nhiều người vậy quanh.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Đi đâu cũng có thể chạm mặt được.

Nam Tri cũng không biết cô nghĩ gì, cô nhẹ nhàng đá một cái lên chân Cố Dữ Thâm ở dưới bàn.

Anh ngẩng đầu lên, cau mày.

Cảm thấy nghi ngờ.

Nam Tri im lặng, cô nhìn ra cửa.

Cố Dữ Thâm nghiêng đầu nhìn sang.

Một giây trôi qua.

Hai giây trôi qua.

Ba giây trôi qua.

Ngọn lửa tức giận trong lòng Nam Tri ngày càng bùng cháy.

Được lắm, lại dám nhìn người phụ nữ khác quá ba giây ngay trước mặt vợ hợp pháp.

Cây cỏ trên mộ của anh năm sau sẽ cao hơn ba mét!

Nam Tri vừa định nổi giận, cuối cùng Cố Dữ Thâm cũng quay đầu lại.

Anh nhíu mày, bình tĩnh hỏi cô: “Ai vậy?”

Nam Tri:?

Hả?

Không phải chứ, anh bạn à?

Là anh mắt của anh có vấn đề hay là diễn xuất quá tốt???

Ngoại hình của Tống Ảnh rất dễ nhớ, mặc dù không phải là kiểu xinh đẹp sắc sảo, nhưng cũng rất thanh tú và dễ nhận biết, nếu không thì cô ta không thể chỉ dùng vài ba bộ phim lại có thể thu về một lượng lớn người hâm mộ như vậy.

Chẳng lẽ là vì bây giờ cô ta đang đeo khẩu trang sao?

Nhưng đôi mắt bên ngoài chiếc khẩu trang rõ ràng là Tống Ảnh mà.

Nam Tri nhìn Cố Dữ Thâm một cái, trong đầu nghĩ không phải người này bị mù mặt đấy chứ?

“Anh không quen?” Cô hỏi.

“Không quen.” Anh thản nhiên trả lời.

“…”

Nam Tri cẩn thận quan sát biểu cảm của anh khi nói ba từ này, thực sự không giống như đang diễn, không nhận ra thật à?

Người anh em, có phải anh quá tuyệt tình rồi không?

Nam Tri thấy hơi nản lòng, nhưng cũng có chút buồn cười.

Cố Dữ Thâm cũng biết cô sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi anh có quen không, trước khi đến Thượng Hải, cô đã đề cập với anh về việc chương trình đã mời hai ngôi sao.

Vì vậy, anh dừng lại một lát, sau đó nghiêm túc hỏi: “Đây là ngôi sao mà em thích à?”

Nam Tri:?

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Tư: Em tức sáu năm, bây giờ anh nói anh không quen cô ta???

Sếp Cô: Không có ai! Hiểu! Nam đức! Hơn tôi!

Bình luận

Truyện đang đọc