ĐÊM ĐÔNG HÔN ĐÓA HỒNG

Lúc kết thúc đã là hai giờ sáng.

Trên đường yên tĩnh và trống trải, thỉnh thoảng có vài chiếc xe nhanh chóng chạy trên đường, Bắc Kinh chính thức bước vào mùa hè, dưới ánh đèn đường có nhiều côn trùng bay quanh.

Tất cả mọi người đều uống khá nhiều, nhiều người đã say mèm, phải được người khác đỡ ra.

Sau đó một nhóm người bắt đầu chơi trò uống rượu, hôm nay Nam Tri xui nên thua, mấy người này bình thường không dám trêu cô, nhân cơ hội lần này mới dám trêu, càng thua thì lại càng phải uống nhiều.

Cố Dữ Thâm đỡ cô ngồi xuống ghế sofa ngoài sảnh khách sạn, anh cởi áo vest ra khoác lên người cô rồi nhờ nhân viên khách sạn trông giúp.

Đợi đến khi đưa mọi người lên xe hết, Cố Dữ Thâm mới quay lại sảnh.

Cô đã quá say, không giữ được thăng bằng mà ngả người sang một bên, chiếc váy xẻ tà để lộ ra một phần da thịt trắng trẻo, được chiếc áo vest đen che lại, sự tương phản giữa hai màu đen trắng khiến làn da càng thêm trắng sáng.

“Tư Tư.” Cố Dữ Thâm ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay cô, nói nhỏ.

Cô kêu hừ hừ mấy tiếng, không mở mắt ra.

Cố Dữ Thâm cũng không vội, anh nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, như thể anh sợ làm cô tỉnh giấc, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Nam Tri cảm thấy nhột nên mở mắt ra.

Cố Dữ Thâm vén lọn tóc ra sau tai cô: “Về nhà nhé.”

Cô mơ mơ màng màng chớp mắt nhìn, cô ngoan ngoãn “ờ” một tiếng, mượn sức của Cố Dữ Thâm rồi ngồi dậy.

“Tài xế ở bên ngoài rồi, đi thôi.” Cố Dữ Thâm nói.

Nam Tri lắc đầu: “Chúng ta đi bộ về đi.”

“…”

Khách sạn cách nhà bọn họ khoảng hai mươi cây số, nếu như thật sự đi bộ về, có khi đi đến khi trời sáng cũng nên.

Cố Dữ Thâm dỗ dành cô: “Ngày mai chúng ta đi bộ được không? Hôm nay muộn quá rồi, chúng ta về nghỉ ngơi đã.”

“Không được.” Nam Tri nói, “Em không quan tâm, anh cõng em đi.”

“…”

Thật sự là không thể nói lý với người đang say mà.

Cố Dữ Thâm thở dài, anh buộc chiếc áo vest lên eo cô, sau đó anh cam chịu số phận, xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Anh cõng Nam Tri ra khỏi khách sạn.

Tài xế đã đợi ở ngoài cửa, đang chuẩn bị mở cửa xe thì bị ánh mắt Cố Dữ Thâm ngăn lại, tài xế lại hỏi: “Sếp Cố, avà phu nhân không lên xe sao?”

Anh lắc đầu, sau đó lại dặn dò: “Anh lái xe đi theo đi.”

Sau một loạt tiếng ồn ào, tất cả lại như cũ, ngoại trừ tiếng động cơ xe thỉnh thoảng vang lên, ngay cả hơi thở và nhịp tim cũng trở nên rất rõ ràng.

Cố Dữ Thâm cõng Nam Tri đi dọc theo con đường, chiếc Bentley màu đen chậm rãi theo sau.

Bỗng nhiên, Nam Tri nghiêng người, đến bên tai anh: “Cố Dữ Thâm.”

“Hả?”

“Nói cho anh biết một bí mật nhé.” Âm thanh mềm mại, giọng nói kéo dài ra.

Cố Dữ Thâm không nhịn được mà bật cười: “Bí mật gì vậy?”

“Hôm nay em, rất, rất, rất, rất vui.” Mỗi một chữ của cô, đều rất nghiêm túc.

Cố Dữ Thâm cố tình hỏi: “Tại sao vậy?”

Nam Tri nói: “Bởi vì cuối cùng em cũng gả cho anh rồi!”

Anh khẽ cười: “Vậy bây giờ em gọi anh là gì?”

“Cố Dữ Thâm.”

Anh lắc đầu: “Không đúng.”

“Dữ Thâm?”

“Vẫn không đúng.”

Mặc dù Nam Tri uống say thì cô phản ứng hơi chậm, nhưng cô vẫn biết Cố Dữ Thâm đang dụ dỗ cô nhảy xuống cái hố gì.

“Chồng”, cô chưa từng gọi danh xưng này, cảm thấy ý nghĩa quá đặc biệt, cũng hơi sến, nhưng hôm anh, cô muốn làm anh vui.

Ngón tay trắng trẻo của Nam Tri véo nhẹ tai Cố Dữ Thâm, cô đến gần, giọng nói rất rõ ràng: “Chồng.”

Cố Dữ Thâm dừng chân lại, yết hầu anh trượt xuống: “Gọi lại lần nữa.”

Nam Tri ôm lấy cổ anh: “Chồng.”

“…”

Cố Dữ Thâm không nhịn được nữa.

“Tư Tư, chúng ta đi xe về được không?” Cố Dữ Thâm hỏi.

Nam Tri: “Em nặng lắm hả?”

“Không nặng, nhưng đi bộ về lâu lắm, anh cõng em như vậy cũng không hôn em được.”

“…”

Cuối cùng anh dỗ dành Nam Tri lên xe, hai mươi phút thì về đến nhà.

Cố Dữ Thâm gửi cho tài xế một bao lì xì vì đã để anh ấy làm việc muộn như vậy, sau đó anh bế Nam Tri bước nhanh vào nhà.



Ký ức về đêm tân hôn, có chút mơ hồ, có chút mệt mỏi, có chút xấu hổ.

Nam Tri chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, người run lên bần bật, giống như là đang lên một chiếc thuyền gỗ rung lắc dữ dội.

Sáng sớm hôm sau, Nam Tri mở mắt ra.

Cô nhìn chằm chằm trần nhà khoảng chừng hai phút, sau đó cảm nhận được cánh tay đang đặt lên eo mình, ký ức tối ngày hôm qua dần dần quay lại.

Cố Dữ Thâm nhân cơ hội cô xin anh tha, anh hỏi lúc còn bé cô gọi anh là gì.

—— Anh Dữ Thâm.

Nam Tri ngượng chín mặt, cô mím môi, không chịu nói.

Cố Dữ Thâm cũng không ép cô, chẳng qua là anh dùng sức, tần suất cũng tăng lên, cho đến khi men rượu hoàn toàn lấp đi nỗi xấu hổ, cuối cùng vẫn đúng như ý anh, mỗi một tiếng đều là “anh Dữ Thâm”.

Mà bây giờ.

Nam Tri: “…”

Cái tên chó má này…

Nam Tri bực bội hất tay anh đi, đứng dậy rời khỏi giường, vừa đứng dậy, eo cô đau nhức, đồng thời, Cố Dữ Thâm lại kéo cô xuống, ôm cô vào lòng.

“Em dậy sớm vậy?” Giọng anh khàn khàn.

“…”

“Không mệt à?”

“Anh buông ra.” Nam Tri lạnh lùng giống như kéo quần lên thì quên mất người tình.

“Xem ra em không mệt lắm.” Cố Dữ Thâm bật cười, “Tối hôm qua ai nói không được nữa, làm tiếp sẽ chết hả?”

“… Anh im miệng đi.”

“Tư Tư, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi cưới đấy.” Cố Dữ Thâm duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, “Thái độ em tốt một chút.”

Nam Tri lập tức nắm lấy cổ tay anh, nhưng không so được với sức của anh, cũng không ngăn được anh, mặt cô càng ngày càng đỏ: “Anh mà còn tiếp tục như vậy nữa thì ngày mai là ngày đầu tiên chúng ta ly hôn…”

Một giây sau, Nam Tri “ừm” một tiếng, anh dùng cách thẳng thắn nhất để ngăn cô nói ra câu kia.



Buổi sáng đầu tiên sau khi cưới, hai người cùng nhau ở trên giường, ăn xong cơm trưa, lại lên phòng ngủ đến chiều.

Đến khi trời nhá nhem tối mới dậy, một đống tin nhắn chưa được trả lời trong WeChat.

Nhóm bạn của Cố Dữ Thâm mới đầu còn trò chuyện bình thường, về sau phát hiện ra Cố Dữ Thâm không có động tĩnh gì thì thay đổi.

【Cố gia trâu bò nha!!!】

【Không phải bây giờ mới ngủ đâu đúng không?!】

【Cố gia đúng là Cố gia, kéo dài đến độ này ai gặp mà không nói trâu bò chứ!】





Trước khi tổ chức hôn lễ, Nam Tri và Cố Dữ Thâm chưa bàn bạc sẽ đi tuần trăng mật ở đâu, mãi cho đến tối, Nam Tri đột nhiên phát hiện ra nước Anh sắp tổ chức một cuộc thi múa ba lê cao cấp.

Những người tham gia đều là vũ công ba lê thế hệ mới nhất, trong đó có rất nhiều vũ công trẻ mà Nam Tri vô cùng ngưỡng mộ.

Ban đầu cô có được chỗ đứng trong vũ đoàn ba lê sau khi ra nước ngoài là vì giành được giải nhất trong cuộc thi này.

Cô nói chuyện này cho Cố Dữ Thâm, Cố Dữ Thâm cũng không có ý kiến gì về địa điểm trăng mật.

Cho nên đêm hôm đó Cố Dữ Thâm bàn giao lại công việc, sáng sớm hôm sau đã cùng Nam Tri lên chuyến bay đi đến nước Anh.

Mấy ngày nữa mới đến trận chung kết, hai người ở đây chơi vài ngày.

Ngày trước, cô đã từng sống ở Anh vài năm, cô quen thuộc nơi này hơn Cố Dữ Thâm.

Cô đưa Cố Dữ Thâm đi dạo ở một đất nước xa lạ, nhìn phong cảnh hoàn toàn khác, bây giờ, cô lại có cảm giác không giống với trước kia.

Giống như, lần này cô và Cố Dữ Thâm đang cùng nhau nhớ lại quá khứ —— khoảng thời gian mà anh không tham dự vào.

Còn lần này, anh cũng đến.

Ngoại hình của hai người rất đẹp, Nam Tri một chiếc váy đen, Cố Dữ Thâm vẫn mặc bộ đồ công sở lịch lãm, khiến nhiều người đi đường phải ngoái lại nhìn.

Nam Tri đến một nhà hàng ngon ở Manchester mà cô đã từng ăn, cũng đưa anh đến xem triển lãm ở một bảo tàng mà cô rất thích.

Chạng vạng tối, hai người đi qua một cây cầu, ánh hoàng hôn phủ xuống mặt hồ, sóng gợn lăn tăn, cả bầu trời được ánh hoàng hôn nhuộm đỏ như đóa hồng, cơn gió nhẹ thổi qua, như một bức tranh sơn dầu nhiều màu sắc.

Bỗng nhiên Nam Tri dừng bước lại, cô nhìn cây cầu.

“Sao vậy?” Cố Dữ Thâm hỏi.

“Anh thấy ổ khóa ở đó không?”

Lúc này Cố Dữ Thâm mới để ý, một loạt khóa treo trên lưới sắt dưới gầm cầu, có các dòng chữ, có tiếng Anh và tiếng Trung, cũng như nhiều ngôn ngữ khác mà anh không rõ.

Cầu Tình Nhân khá phổ biết, có ở rất nhiều nơi, chỉ là Cố Dữ Thâm không ngờ rằng ở nước ngoài cũng vậy.

Nam Tri bật cười: “Lúc trước, có lần em tập huấn ở gần đây, em và một người bạn đói bụng chịu không nổi, chạy ra ngoài mua bữa khuya, nhìn thấy cây cầu này, lúc đó đèn trên cầu đã được bật lên, cảnh đêm cũng rất đẹp.”

Cố Dữ Thâm im lặng nghe cô nói.

Nam Tri khoanh hai tay trước ngực, lọn tóc bị gió thổi ra sau, ánh lên ánh hoàng hôn.

“Lúc ấy có rất nhiều người, người Trung quốc người nước ngoài, đều treo khóa ở đây. Lúc đó bạn em cũng đang yêu, đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, cũng mua một cái ổ khóa, viết tên của cậu ấy rồi treo lên.”

“Em có treo không?” Cố Dữ Thâm hỏi.

“Có.” Nam Tri bật cười, “Xung quanh em ai cũng có đôi có cặp, em không muốn mình trông giống như kẻ ngốc chỉ đứng đó nên cũng mua một ổ khóa, em không có gì để viết, nên viết tên mình, vẽ một chiếc váy ba lê rồi treo lên.”

Cố Dữ Thâm hơi cau màu.

Anh nhìn những chiếc ổ khóa chằng chịt đếm không xuể.

“Cố Dữ Thâm.” Nam Tri nhẹ nhàng nói, “Thật ra thì hôm đó em rất nhớ anh.”

Trái tim anh giống như bị ai đó bóp nghẹt, anh nắm tay Nam Tri: “Bây giờ chúng ta cùng treo đi.”

Cố Dữ Thâm định tìm lại ổ khóa mà năm đó Nam Tri đã treo, nhưng tìm ở đây giống như mò kim đáy biển, Nam Tri khuyên anh đừng tìm nữa, nói không chừng bị vứt đi rồi.

Nhưng anh vẫn ngồi xuống, soi đèn pin điện thoại, anh cẩn thận tìm từng cái một.

Không ngờ rằng anh lại tìm được thật.

Chiếc ổ khóa cũ đã bị rỉ sét, chìm dưới những chiếc ổ khóa mới.

Cố Dữ Thâm mua một ổ khóa mới, viết tên của hai người lên, sau đó thêm cả ngày kỷ niệm đăng ký kết hôn của hai người lên, treo bên cạnh chiếc ổ khóa mà Nam Tri đã từng treo.

“Được rồi.” Anh đứng dậy, chân cũng đã tê rần, anh bật cười, “Lúc đó, người mà trong lòng em nghĩ đến, bây giờ đã cùng em treo ổ khóa lên rồi.”

Vì vậy, tất cả những nuối tiếc đều có thể bù đắp lại, đúng không?

Cố Dữ Thâm nói với cô, đúng là như thế.

Lúc trước, Nam Tri dạo phố một mình, bây giờ có Cố Dữ Thâm đi cùng cô.

Lúc trước, Nam Tri đi ăn một mình, cho dù có ngon hay không, bây giờ Cố Dữ Thâm lại cùng cô thử lại.

Còn có trận chung kết cuộc thi múa ba lê vào hai ngày tới, tất cả đều ngẫu nhiên như vậy, tất cả đều vừa đúng lúc, nơi tổ chức cuộc thi là nhà hát mà Cố Dữ Thâm lần đầu tiên bay tới xem cô biểu diễn.

Lúc trước, anh ngồi một mình ở trong góc tối, không một ai hay biết.

Còn lần này, anh ngồi cùng Nam Tri ở nơi có ánh sáng.



Nhóm vũ công ba lê thế hệ mới chưa đầy hai mươi, nhưng họ đã vượt qua được các vòng loại để vào chung kết, ai cũng thể hiện vô cùng xuất sắc, cô có thể cảm nhận được niềm đam mê của bọn họ với ba lê.

Cũng làm cho Nam Tri nhìn thấy hình bóng của mình trong họ.

Cô không hiểu sao mình lại rơi nước mắt, cảm xúc dâng trào.

Thậm chí còn để Nam Tri càng thêm yêu bản thân mình hơn, đã từng nỗ lực và tỏa sáng trên con đường này như vậy, đã từng mạnh mẽ như thế.

Lúc rời khỏi nhà hát, cô nói với Cố Dữ Thâm: “Dữ Thâm, cuối cùng em cũng biết được, tại sao lâu như vậy mà anh không quên được em.”

“Tại sao vậy?”

Cô đi xuống bậc thang, nâng váy lên xoay một vòng, làn váy phấp phới, khi cô mỉm cười, ánh mắt cô rất sáng: “Vì hóa ra lúc ở trên sân khấu, em lại tỏa sáng đến vậy.”

Cố Dữ Thâm bật cười.

“Lúc đó anh đến xem em biểu diễn, anh có cảm giác thế nào?” Nam Tri hỏi.

“Anh nghĩ, Tư Tư của anh sống một cuộc sống tươi đẹp như vậy, xuất sắc như vậy.” Cố Dữ Thâm nói, “Anh không thể để cô ấy mất mặt, cũng phải làm được chút gì đó.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

“Không có Nam Tri.” Anh nắm tay cô, giống như đang nắm lấy một viên ngọc quý, “Cũng sẽ không có Cố Dữ Thâm ngày hôm nay.”

Câu trả lời này thật sự rất nặng.

Anh không chỉ đơn giản là bị cô thu hút.

Anh vì cô mà trưởng thành chín chắn, vì cô mà trở nên ưu tú.



Hai người đi nhiều nước ở Châu Âu, tốn không ít thời gian, đợi đến khi về nước, Bắc Kinh đã chính thức bước vào mùa hè, hoa mộc lan bên lề đường đã nở rộ.

Thật ra thì Nam Tri không thích mùa hè lắm, cảm thấy mùa hè nóng ẩm, còn phải chú ý tránh nắng, rất phiền.

Cô lại lười, ngoại trừ lúc đến vũ đoàn thì rất ít khi cô ra ngoài.

Nhưng những lúc Cố Dữ Thâm đến công ty, cô ở nhà trong một khoảng thời gian dài, cũng cảm thấy buồn chán, may mà Phương Giai là người thất nghiệp, lúc rảnh rỗi sẽ đến chơi với cô.

Phượng Giai nhìn thấy cô lười biếng nằm trên sofa, giống như bị hòa tan vậy.

Mấy ngày nay Nam Tri cũng không có tinh thần gì mấy.

“Tớ nói này ——” Phượng Giai nghi ngờ nhìn cô, sờ lên bụng cô, “Không biết hoàng hậu nương nương đã có chưa?”

Nam Tri hất tay cô ra: “Không có.”

“Chuyện này nói không chắc được, hay là chúng ta kiểm tra?”

“Không cần, bọn tớ có dùng biện pháp phòng thai.”

Cố Dữ Thâm làm các biện pháp phòng thai, không thể nào có cá lọt lưới được.

Nam Tri dùng xiên lấy một quả vải lạnh bỏ vào miệng, “Hơn nữa tớ sắp đến tháng rồi, sáng nay còn mọc mụn đó.”

Phượng Giai “ờ” một tiếng, dừng lại một chút, lại không nhịn được mà nghiêng đầu nói, “Có phải cậu sợ ảnh hưởng đến vóc dáng rồi không muốn sinh con không?”

“Không có, tớ đã hỏi vài người đi trước trong vũ đoàn, vũ công như bọn tớ tỉ lệ cơ bắp khá cao, trong thời gian mang thai chú ý một chút, sau đó tập trung vào phục hồi sau sinh, hồi phục rất tốt.”

Chuyện vóc dáng thì Phượng Giai cũng không lo lắm, với sự chăm chỉ của Nam Tri, nhất định là sẽ nhanh chóng lấy lại vóc dáng.

“Vậy mà các cậu còn dùng biện pháp à? Chẳng phải cậu rất thích mấy bé gái xinh xắn sao.”

Nam Tri ngước mắt lên nhìn Phượng Giai: “Cố Dữ Thâm vẫn chưa muốn sinh con.”

“Cố Dữ Thâm không muốn?! Sao có thể chứ!” Phượng Giai vô cùng kích động, “Đây là do cậu sinh đấy, nói không chừng ngoại hình sẽ giống hệt cậu, giống như Nam Tri phiên bản nhí vậy, chắc chắn là cậu ta thích lắm.”

“…”

Thật ra thì Nam Tri cũng không rõ lắm.

Lúc trước cũng đã nói đến chuyện này, lúc đó nhìn phản ứng của Cố Dữ Thâm giống như là muốn có một đứa con thuộc về bọn họ.

Nhưng mà thấy anh vẫn dùng biện pháp như cũ, có lần hết bao, Nam Tri đã nói là mình đang trong kỳ an toàn, anh cũng đợi đến khi mua bao rồi mới tiếp tục.

Nhưng mà trong chuyện này, da mặt Nam Tri mỏng, cũng không cần phải sinh con ngay lập tức, nghe theo anh đi.



Đêm hôm đó, Cố Dữ Thâm từ công ty về nhà, anh đang nghe điện thoại.

Nam Tri nghe một lúc, là chị họ Cố Dữ Thâm nhờ anh giúp đăng ký lớp học hè cho Ôn Ôn.

Nói chung, việc này không phải là khó khăn gì, chỉ là việc đăng ký thêm học viên vào lớp học hè Cố Dữ Thâm gọi một cuộc điện thoại để giải quyết.

Đến khi anh điện thoại, Nam Tri hỏi: “Ôn Ôn còn nhỏ như vậy mà đã học hè rồi à?”

“Lớp học đàn piano, giáo viên rất giỏi, không dễ dàng nhận học viên.”

“Học ở đâu vậy?”

Cố Dữ Thâm nói một địa điểm.

Cũng gần với chỗ bọn họ, là một khu biệt thự cao cấp khác, có lẽ là nơi giáo viên dạy piano ở.

“Gần vậy à, Ôn Ôn đi học về có thể ở cùng chúng ta, cũng tiện, lần trước ở hôn lễ em còn bảo Ôn Ôn nghỉ hè đến nhà chúng ta chơi.”

Cố Dữ Thâm bật cười: “Em thích à?”

“Thích chứ.”

“Lát nữa anh hỏi thử xem.”

Gần đây, ba mẹ Ôn Ôn bận rộn chuyện công việc, có khả năng phải ra nước ngoài, hỏi Ôn Ôn có đồng ý không, cô bé nghe thấy mình sắp đến nhà của chị gái tiên nữ, ngay lập tức hào hứng đồng ý.

Cho nên khoảng thời gian sau đó, cứ đến khi trời nhá nhem tối, Nam Tri sẽ đi bộ đến khu chung cư bên cạnh đón Ôn Ôn tan học.

Hai người rất hợp nhau, Nam Tri òn mua cho cô bé rất nhiều váy, mỗi ngày cô bé đều mặc như một cô công chúa, còn phối thêm trang sức và phụ kiện.

Cứ như vậy, Cố Dữ Thâm cũng tiếp xúc với Ôn Ôn.

Cô bé Ôn Ôn này cũng rất thông minh, thấya Cố Dữ Thâm là người lạnh lùng, mỗi lần về nhà đều lễ phép gọi “Cậu”, cũng không thân thiết với anh quá.

Ngược lại, mỗi ngày cô bé đều ôm cổ Nam Tri gọi “Chị”, muốn ngọt ngào bao nhiêu thì có bấy nhiêu, Nam Tri càng nhìn càng thích.

Nhưng mà, mùa hè qua được một nửa, biết Cố Dữ Thâm lạnh lùng do tính cách, chứ không phải là do không thích mình.

Nam Tri thích ăn ngọt, Ôn Ôn cũng thích ăn ngọt, nên đôi khi khi nghe nhân viên công ty nói có một cửa hàng bánh ngọt mới mở, anh cũng sẽ mua về cho họ.

Đối với một đứa trẻ mà nói, đồ ăn ngon là công cụ để mối quan hệ trở nên thân thiết.

Sau đó, mỗi khi Cố Dữ Thâm về nhà, Ôn Ôn sẽ chạy ra cửa đón anh, tiếng bước chân của cô bé vang lên, làm cho ngôi nhà trở nên ấm áp sống động.

Đôi khi Cố Dữ Thâm sẽ khom người xuống bế cô bé lên, hỏi cô bé hôm nay đi học thế nào.

Hai người cũng có chút máu mủ, thực ra nếu nhìn kỹ, sẽ thấy mũi mà môi của Ôn Ôn rất giống với Cố Dữ Thâm, lúc anh ôm Ôn Ôn thì nhìn thấy rất rõ.

Nhìn rất hòa hợp, giống như ba và con gái vậy.

Dì Thư mang bữa tối ra, dì nói: “Đợi sau này phu nhân sinh em bé, nhất định sếp Cố sẽ là một người cha tốt.”

Cố Dữ Thâm bật cười, anh không nói gì.

Chỉ tiếc là chương trình học đàn không dài, đến giữa tháng tám, Ôn Ôn kết thúc khóa học rồi về nhà.

Mấy ngày nay Nam Tri cũng đã quen rồi, Ôn Ôn đi làm cô cảm thấy buồn chán không quen, cho nên đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc xem xét chuyện sinh con.

Buổi tối, hai người tắm xong rồi nằm dài trên giường, Nam Tri nhắc đến chuyện này.

Cố Dữ Thâm cau mày, anh im lặng một lúc lâu, giống như là đang suy nghĩ gì đó.

Nam Tri còn tưởng rằng anh bị tuổi thơ ám ảnh, có một đứa con khiến anh cảm thấy áp lực.

Vì thế cô lại nói: “Thật ra thì mấy ngày nay anh ở cùng Ôn Ôn rất tốt mà, nên em nghĩ anh không cần phải áp lực vậy đâu, chúng ta có thể nuôi con rất tốt.”

“Anh muốn có con với em, Tư Tư.” Cố Dữ Thâm nhìn cô nói, “Anh vẫn luôn muốn.”

Nam Tri không hiểu: “Vậy sao anh lại…?”

“Bởi vì sau đó anh hiểu việc mang thai và sinh con có ý nghĩa như thế nào đối với phụ nữ, phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương về thể xác, đối mặt những rủi ro thế nào, cũng có khả năng để lại di chứng sau sinh rất khó chữa.”

Cố Dữ Thâm nói, “Hơn nữa, sinh con là phẫu thuật lớn, sẽ nguy hiểm.”

Những điều anh nói thật ra thì Nam Tri cũng không biết nhiều.

Tính cô là kiểu đi bước nào thì chắc bước đó, chẳng qua là cô biết được đại khái trong lúc hỏi đồng nghiệp ở vũ đoàn thôi.

Nhưng cô thuộc kiểu người lạc quan, cô không bao giờ lo lắng đến những chuyện có xác suất xảy ra rất thấp.

Vì thế cô nói: “Bây giờ y tế phát triển như vậy, có lẽ sẽ không nguy như vậy đâu?”

“Một chút rủi ro anh cũng không muốn mạo hiểm.”

Cố Dữ Thâm nói, “Tư Tư, trong chuyện này anh rất ích kỷ, anh không muốn vì bất kỳ ai, vì bất kỳ chuyện gì mà để em mạo hiểm sức khỏe, bao gồm con của chúng ta, anh không muốn nhìn thấy em đau, càng không thể chấp nhận để em vì chuyện này mà để lại di chứng sau sinh hoặc những vấn đề nghiêm trọng khác.”

Nam Tri không nói gì.

Nhưng cô biết Cố Dữ Thâm đang lo lắng chuyện gì.

Cuối cùng, Cố Dữ Thâm nói: “Nếu như em muốn có con, chúng ta có thể dành thời gian tìm hiểu về chuyện nhận nuôi.”

Cho nên chuyện này tạm thời dừng lại.

Nam Tri cũng không xem xét đến  chuyện nhận nuôi. Một là với quy mô của tập đoàn Cố thị, người thừa kế sẽ bị chú ý đến, nếu như bọn họ nhận nuôi, nói không chừng sẽ gây ra sóng to gió lớn. Hai là bọn họ đều còn trẻ, chuyện này không cần phải gấp như vậy.



Thời gian trôi qua rất nhanh, hạ đi thu đến.

Nam Tri lại chào đón lịch trình biểu diễn dày đặc, biểu diễn ở khắp nơi trên thế giới, bận rộn đến nỗi không còn sức để nghĩ đến chuyện này.

Mùa thu ở Bắc Kinh rất ngắn.

Đầu tháng mười một, tuyết đầu mùa rơi.

Cũng vào ngày này, Cố Dữ Thâm được mời tham dự một sự kiện, anh đưa Nam Tri đi cùng.

Thật ra thì sau khi kết hôn, rất ít khi Cố Dữ Thâm tham gia sự kiện, thường thì anh chỉ nhờ người tham dự thay mặt anh, chẳng qua là lần này anh muốn mượn sự kiện để bàn chuyện kinh doanh.

Hiện nay, tập đoàn Cố thị đang chuyển trọng tâm dự án sang khoa học kỹ thuật để phát triển nhanh hơn, cần hợp tác với các công ty khoa học kỹ thuật để nghiên cứu và phát triển.

Vừa đến sự kiện, hai người đã trở thành tâm điểm của mọi người.

Nam Tri hiếm khi xuất hiện, đa phần mọi người chỉ gặp cô một lần trong hôn lễ của bọn họ, lúc này nhìn cô ở khoảng cách gần, lại càng thấy ngạc nhiên. 

Mọi người đều thật lòng khen cô xinh đẹp, nói sếp Cố thật sự có phúc.

Nam Tri mỉm cười rồi nói cảm ơn.

Cũng có người muốn mời cô uống rượu, bị Cố Dữ Thâm ngăn lại, anh uống giúp cô một ly.

Khoảng thời gian trước phải biểu diễn nhiều, Nam Tri vừa mới có thời gian nghỉ ngơi, nhưng thắt lưng làm việc với cường độ cao, cần phải tập vật lý trị liệu, gần đây cô không thể uống rượu.

Cứ một lần rồi lại một lần, Cố Dữ Thâm đã uống rất nhiều.

Anh biết Nam Tri không thích những nơi danh lợi như thế này, sau khi chào mọi người, anh đưa cô đến một căn phòng nhỏ rồi  dặn dò: “Em ở đây chờ anh một lúc, ai mời rượu thì em cũng không cần uống, anh xong việc rồi đến tìm em.”

Nam Tri ngoan ngoãn trả lời: ” Được.”

Căn phòng nhỏ này được làm bằng kính trong suốt, gương hai mặt, ở bên ngoài không nhìn thấy được bên trong, nhưng ở bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nam Tri mới biết rằng, hóa ra Cố Dữ Thâm không phải lúc nào cũng tự do và thoải mái như cô vẫn nghĩ.

Vốn dĩ cô tưởng rằng, với địa vị của Cố Dữ Thâm, không muốn uống rượu sẽ không cần uống, không phải đối phó với những việc mình không thích, nhưng bây giờ cô mới biết, hóa ra anh có địa vị cao, nhưng phải chịu áp lực mà một người có địa vị cao phải gánh chịu.

Thật ra thì Cố Dữ Thâm cũng rất thành thạo chuyện xã giao.

Anh trò chuyện với người khác, nâng ly chạm cốc, tiến cử lẫn nhau.

Nhưng Nam Tri hiểu rõ, anh không thích những dịp thế này.

Chẳng qua là Cố Mạnh Cận mất sớm, anh phải gánh vác những chuyện này từ rất sớm, Nam Tri không biết lúc đầu chàng trai hai mươi tuổi kia đã làm thế nào để làm quen với những chuyện này.

Lúc tan tiệc thì đã khuya rồi.

Hai người cùng nhau lên xe.

Cố Dữ Thâm uống khá nhiều, nhưng anh không say khướt, bước chân vẫn ổn định như thường, không giống đang say chút nào, chỉ là anh hơi nhíu mày, tay cởi một cúc áo sơ mi, anh hạ cửa xe xuống, nắm tay Nam Tri.

“Anh ổn không?” Nam Tri hỏi.

“Không sao.”

“Chuyện hợp tác sao rồi?”

Anh bật cười: “Không có vấn đề gì.”

Về đến nhà, Nam Tri rót một ly nước, rồi lại lấy thuốc giải rượu đưa cho Cố Dữ Thâm.

Tắm xong, hai người nằm dài trên giường, Cố Dữ Thâm chỉ ôm Nam Tri, sau đó bắt đầu hôn lên cổ cô, đầu ngón tay dần dần có tia lửa.

Ngày thường, Nam Tri không thích thân mật với Cố Dữ Thâm khi anh uống rượu, đàn ông sau khi uống rượu vào luôn lòi ra bản tính xấu xa, động tác mạnh mẽ, cô không chịu nổi, nhưng hôm nay cô để anh tự quyết định.

Lúc chuẩn bị dùng sức, Cố Dữ Thâm dừng lại, anh nghiêng người kéo hộc tủ ở đầu giường.

Nam Tri không biết tại sao người này uống rượu vào rồi mà vẫn nhớ đến chuyện này.

Cô nắm lấy cổ tay Cố Dữ Thâm ngăn anh lại, cô nhẹ nhàng nói: “Đừng mang.”

Cố Dữ Thâm nhìn cô: “Tư Tư.”

Nam Tri nhấc chân lên, đụng vào đầu gối anh, nhắm mắt lại, giống như đang liều mạng, cô nói: “Nhanh chút đi, anh có được không vậy.”

Câu này chắc chắn là khiêu khích.

Cố Dữ Thâm bị hành động của cô kích thích, lại bị lời nói của cô kích thích, men rượu tác động lên não, nhất thời anh chẳng quan tâm đến gì nữa.



Ngày hôm sau tỉnh lại, Cố Dữ Thâm dậy trước, anh nhìn Nam Tri vẫn còn ngủ ở bên cạnh, anh nhớ đến chuyện xảy ra tối qua.

Anh nhìn thùng rác vô cùng sạch sẽ.

“…”

Cố Dữ Thâm cau mày, anh gõ lên trán.

Đến khi Nam Tri dậy, Cố Dữ Thâm không còn ở trong phòng ngủ.

Đến khi cô rửa mặt xong anh mới quay lại, tay cầm túi nilon, bên trong có một hộp thuốc.

Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô hỏi: “Anh không khỏe hả?”

“Không, tối hôm qua không dùng biện pháp.” Cố Dữ Thâm dừng lại, “Anh xin lỗi Tư Tư, hôm qua anh uống hơi nhiều.”

Thật ra thì cái này không trách anh, là do cô ngăn anh lại.

Sau đó cô nhìn thấy Cố Dữ Thâm lấy hộp thuốc kia ra —— Thuốc tránh thai khẩn cấp.

Nam Tri:?

Nếu như không phải do cô biết rõ lý do Cố Dữ Thâm không muốn có con, e là lọ kem mặt này của cô đang cầm trong tay đã nện lên người Cố Dữ Thâm rồi.

“Anh sợ mang thai và sinh con sẽ gây hại cho sức khỏe của em, vậy anh có biết tác dụng phụ của thuốc này cũng lớn không?”

Cố Dữ Thâm dừng lại, anh mím môi.

“Anh chỉ muốn mua thuốc trước, nếu như em cũng không muốn mang thai, ngủ dậy có thể uống liền, uống càng sớm càng hiệu quả.”

“Em thật sự muốn có con.” Nam Tri nói.

Cố Dữ Thâm hơi ngạc nhiên.

Nam Tri vừa mới rửa mặt, khuôn mặt trắng trẻo của cô vẫn còn vài giọt nước, men theo gò má rồi chảy xuống, ánh mắt của cô vừa trong veo vừa nghiêm túc.

“Em thật muốn sinh con của chúng ta.” Nam Tri lặp lại một lần nữa.

Nhất là hôm qua cô nhìn thấy dáng vẻ Cố Dữ Thâm khi xã giao, cô muốn sinh con để chơi cùng anh, khiến cuộc sống của anh sôi động hơn một chút.

Cố Dữ Thâm không nói gì.

Nam Tri biết rõ anh đang lo lắng chuyện gì, cô không muốn tạo áp lực cho anh, cô nói: “Hơn nữa, anh tưởng mang thai dễ như vậy à, bà dì của em vừa đi chưa được bao lâu, đang trong kỳ an toàn đó.”

Cho nên cuối cùng cô không uống viên thuốc kia.

Nam Tri mua một hộp que thử thai, một tuần sau cô thử, kết quả không mang thai.

Nhìn đi, mang thai sao dễ vậy được.

Nam Tri cảm thấy nhẹ nhõm, cô tiếp tục đi theo vũ đoàn biểu diễn ở khắp nơi, ngoài biểu diễn ra thì cô còn kèm cặp cho người mới, cũng rất bận rộn.

Gần đến cuối năm, ngày kỷ niệm một năm đăng ký kết hôn của cô và Cố Dữ Thâm càng ngày càng gần.

Ban đầu hai người định cùng nhau đi đâu đó chơi, nhưng lại vướng lịch biểu diễn nên đành phải hủy.

Vì thế Cố Dữ Thâm đã đặt nhà hàng, anh chuẩn bị hoa tươi, định đợi Nam Tri biểu diễn xong, hai người cùng nhau đi.

Đến ngày biểu diễn, ba mẹ Nam Tri có thời gian nên cũng đến xem.

Cố Dữ Thâm gọi ba mẹ, ngồi ở hàng đầu tiên cùng bọn họ.

Tiết mục của Nam Tri là tiết mục cuối, vẫn là một màn trình diễn hoàn hảo, mỗi cú nhảy và tiếp đất đều nhẹ nhàng dứt khoát.

Kết thúc màn biểu diễn, mọi người lên sân khấu cúi chào khán giả, hàng ngang rất dài, Nam Tri đứng ở giữa hàng đầu, cô kéo tay hai cô gái bên cạnh cúi người xuống.

Cố Dữ Thâm ngồi dưới sân khấu, anh mỉm cười vỗ tay.

Sau khi kết thúc, khán giả đứng dậy rời đi.

Cố Dữ Thâm cầm bó hoa chuẩn bị ra sau sân khấu tìm Nam Tri, vừa mới đi đến bên cạnh sân khấu, nhìn thấy Nam Tri chuẩn bị xuống bậc thang, một chàng trai vội vàng chạy lên.

Đụng vào vai Nam Tri, cô không đứng vững rồi ngã xuống đất.

Sắc mặt của cô không được tốt lắm, trán đổ mồ hôi.

Mọi người kêu lên rồi tụ tập lại.

Sắc mặt Cố Dữ Thâm tối xuống, anh chạy nhanh tới, đẩy mọi người ra, ngồi xuống bên cạnh Nam Tri: “Em không sao chứ? Đau ở đâu?”

Nam Tri lắc đầu, cô sợ anh lại đi truy cứu trách nhiệm chàng trai vừa rồi đụng phải cô, cô nhịn đau nói: “Không liên quan đến cậu ấy, lúc vừa diễn xong em cảm thấy không thoải mái.”

Ba mẹ Nam Tri cũng nhìn thấy bên này, vội vàng chạy đến.

Cố Dữ Thâm bế cô lên, bước chân rất vội vàng.

Mẹ Nam lo lắng: “Sao vậy?”

“Ba mẹ, con đưa Tư Tư đến bệnh viện kiểm tra trước.”

Trên đường đi, anh lái xe rất nhanh, còn gọi điện thoại đặt lịch khám với một bác sĩ chuyên khoa hàng đầu tại một bệnh viện tư ở gần đây.

Nam Tri chỉ cảm thấy bụng đau, cảm thấy buồn nôn, không biết có phải là do ăn trúng gì không.

Cuối cùng cũng đến bệnh viện, Nam Tri được đưa đi kiểm tra.

Một lát sau, ba mẹ Nam cũng vội vàng chạy tới.

Ba người ngồi ngoài phòng kiểm tra lo lắng, Cố Dữ Thâm gọi điện thoại để trợ lý liên hệ với bệnh viện tốt nhất Bắc Kinh, phòng trường hợp bệnh thực sự nghiêm trọng cần chuyển đến bệnh viện khác.

Mỗi một phút đều bị kéo dài đến vô tận.

Cố Dữ Thâm nngồi trên ghế, cúi đầu, đặt tay lên trán, chân mày nhíu chặt lại, anh cẩn thận nhớ lại mấy ngày nay Nam Tri đã ăn gì, có dấu hiệu khó chịu gì không.

Vì quá lo lắng, dạ dày anh dường như cũng không thoải mái.

Ba Nam vỗ lên vai anh, an ủi một câu: “Đừng lo lắng, từ trước đến giờ sức khỏe của Tư Tư rất tốt, không sao đâu.”

Cố Dữ Thâm trả lời “Vâng”.

Bác sĩ ra khỏi phòng, Cố Dữ Thâm lập tức đứng dậy, anh đến trước, vội vàng hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?”

“Sếp Cố anh yên tâm, bà Cố bị thiếu oxy do tập luyện vất vả trong thời gian ngắn, không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

“Mười mấy năm nay cô ấy vẫn luôn múa, cơ thể cũng quen với cường độ thế này, sao lần này lại đột nhiên thiếu oxy?” Cố Dữ Thâm hỏi, “Hơn nữa cô ấy còn bị đau bụng.”

“Đúng vậy, đây là điều mà tồi đang định nói, bà Cố đang mang thai, đương nhiên sẽ không giống với lúc trước, sau này phải chú ý, không được luyện tập với cường độ cao, nhất là các động tác nhảy.”

Cố Dữ Thâm ngây người.

Kết quả hoàn toàn ngoài dự đoán.

Yết hầu Cố Dữ Thâm trượt xuống, anh bị dọa không nói nên lời.

Ba mẹ Nam ở sau lưng bốn mắt nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn là mẹ Nam lên tiếng hỏi trước: “Bác sĩ, Tư Tư đang mang thai phải không?”

Bác sĩ nói: “Đúng vậy, bà Cố đã mang thai, mọi người không biết sao?”

————-

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Cố của chúng ta trâu bò, một lần đã trúng.

Bình luận

Truyện đang đọc