ĐÊM ĐÔNG HÔN ĐÓA HỒNG

Trên chuyến bay trở về Bắc Kinh, Nam Tri lại nằm mơ, cô nằm mơ thấy đêm mưa vào mùa đông ở Bắc Kinh sáu năm trước.

Lúc trước, khi còn ở nước ngoài, cô thường xuyên mơ thấy giấc mơ này, nhưng từ sau khi cô kết hôn với Cố Dữ Thâm, đã lâu rồi cô không mơ thấy nữa.

Đúng là nhờ vào Tống Ảnh.

Nam Tri đứng dậy xuống máy bay, trong lòng lại mắng Tống Ảnh một trận.

Cho dù cô không hề tỏ ra sợ hãi trước mặt Tống Ảnh, nhưng không thể không phủ nhận, câu nói thờ ơ “Vậy em đi đi” mà Cố Dữ Thâm từng nói với cô là cơn ác mộng khiến cô lo lắng, cũng là lý do khiến sáu năm nay cô không dám về nước.

Nếu anh thật sự thích cô như vậy, sao anh lại nói ra những lời lạnh lạt như vậy.

Nếu tình cảm và sự chiều chuộng của anh dành cho cô là thật, tại sao anh lại dám nói những lời đó.

Nhưng sự thật là, Cố Dữ Thâm thật sự đã nói như vậy.

Từ sau khi kết hôn, Nam Tri không để mình suy nghĩ nhiều đến chuyện này, sau đó làitừ từ biết rằng sau khi cô rời đi Cố Dữ Thâm đã hồn bay phách lạc thế nào, khác xa so với hình ảnh trong ký ức của cô.

Cho đến khi cô nghĩ không ra đây là chuyện gì.

Ra khỏi sân bay, một giọng nói kéo cô từ trong ký ức quay về.

Cố Dữ Thâm đứng ở bên ngoài, dáng cao chân dài, vô cùng quyến rũ, áo sơ mi trắng áo vest đen, khiến không ít người ngoái lại nhìn anh.

Anh bước lên phía trước, giúp cô xách vali: “Sao lại đeo khẩu trang.”

Nam Tri bực bội nói: “Ờ, sợ bị fan của Tống Ảnh nhận ra.”

“…”

Cố Dữ Thâm giơ tay lên vỗ nhẹ vành mũ của cô: “Sợ gì, ai dám động vào em?”

“Anh dám.” Nam Tri bình tĩnh trả lời anh.

Cố Dữ Thâm nhìn cô, sau đó ánh mắt dần dần trở nên hứng thú, anh xấu xa nói: “Anh là phải chạm vào em rồi.”

“…”

Vào miệng anh rồi thì có nói gì cũng không đứng đắn.

Nam Tri trừng mắt nhìn anh: “Cố Dữ Thâm, anh xem lại vị trí bây giờ của mình đi.”

Anh nhướng mày: “Anh ở vị trí nào?”

“Vị trí em vẫn chưa đồng ý quay lại với anh.” Nam Tri nói, “Bây giờ còn chưa đến lúc anh trêu đùa lưu manh đâu.”

Cố Dữ Thâm bật cười: “Tối hôm giao thừa cũng không tính hả?”

Chuyện đáng xấu hổ cũng được nhắc lại, trong đầu Nam Tri lập tức phát lại vài đoạn phim lúc đó.

Tiếng người đàn ông thở dốc, nhiệt độ của người đàn ông, cùng với giọng nói trầm thấp quyến rũ, chỉ còn lại những tiếng “bíp bíp bíp” đã bị cấm.

“Anh im miệng!” Nam Tri lập tức che miệng anh lại, cô ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt xinh đẹp dưới vành nói, “Anh còn không biết xấu hổ mà nói à, còn không phải là vì anh giả vờ đáng thương sao! Em hiền lành dễ mềm lòng, nhất thời bị anh dẫn dắt mà thôi.”

Cố Dữ Thâm bật cười, anh nói: “Vâng, cảm ơn Tư Tư đã mềm lòng.”

“…”

Sau đó Cố Dữ Thâm cởi mũ của cô ra, tay khoác lên vai cô, ôm sát, dùng nửa sức lực đè lên cô, anh dựa vào: “Được rồi, cũng về đến nhà rồi, lần sau đến Thượng Hải anh đi cùng em.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

Cô vểnh môi không nói gì, đi được một lát, khóe miệng cô nhẹ nhàng cong lên.



Lên xe, hôm nay không có tài xế, Cố Dữ Thâm tự lái xe đến đón cô.

Cánh tay anh giơ lên, xách vali của Nam Tri bỏ vào cốp sau.

Nam Tri vẫn không nhịn được mà lên mạng xem, người mắc cô không ít, nhưng chương trình vẫn chưa phát sóng, phạm vi ảnh hưởng cũng chỉ nằm trong cộng đồng fan của Tống Ảnh, tạm thời vẫn chưa lan rộng ra ngoài.

Cô nghiêng đầu nhìn Cố Dữ Thâm: “Chuyện bên ekip chương trình, anh có làm gì không vậy?”

“Bảo người nói chuyện với bên đầu tư một tí.”

Cố Dữ Thâm không nói cụ thể, Nam Tri cũng không hỏi kỹ, cô gật đầu rồi thôi.

“Đúng rồi, hôm nay em xong vòng bạn bè, thấy Tiểu Hồng có đăng bài, trường cấp ba của chúng ta định làm lễ kỷ niệm thình lập trường à?”

“Ừ.”

Cố Dữ Thâm là chủ tịch tập đoàn Cố thị, anh đã nhận được thư mời tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường từ lâu rồi, được một lát, anh lại hỏi, “Tiểu Hồng?”

“Anh không nhớ à? Là lớp phó học tập lớp chúng ta đó, biệt danh là Tiểu Hồng.”

“Không nhớ.”

“…”

Anh là lớp trưởng mà không nhớ à.

Cố Dữ Thâm: “Em muốn tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường?”

“Không chắc nữa, chắc là em đi cùng với Phượng Giai.”

Nghiêm túc mà nói, Nam Tri không được tính là tốt nghiệp trường trung học Chấn Tài, cô chuyển đi năm lớp mười hai, nhưng cô rất nhớ thầy cô và bạn bè, cũng đã lâu rồi cô không về lại trường, không biết đã thay đổi thế nào, cô muốn đi xem một chút.

“Lễ kỷ niệm thành lập trường lúc nào vậy?” Nam Tri hỏi.

“Ngày mốt.”

“Nhanh vậy sao, anh có đi không?”

“Ngày mốt anh có chuyện cần phải giải quyết, không có thời gian.”

Nam Tri gật đầu: “Được, đến lúc đó em đi cùng Phượng Giai là được rồi.”

Cố Dữ Thâm: “Anh xong việc sớm thì đến cùng em.”

Nam Tri dừng lại, cũng không biết cô đang nghĩ gì: “Không cần đâu, dù sao thì mọi người vẫn chưa biết quan hệ của chúng ta, nếu anh đi cùng em thì mọi người sẽ bàn tán đó.”

Người đàn ông thản nhiên cười: “Để mọi người tùy tiện bàn tán đi.”

“Nếu như bị truyền ra ngoài, đến tai ba mẹ em, hoặc là đến tai của mấy cổ đông trong công ty, lại phải giải thích, phiền phức quá.”

Mặc dù Cố Dữ Thâm là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Cố thị, nhưng vẫn còn nhiều cổ đông nhỏ khác, như bình thường, những người như Cố Dữ Thâm muốn kết hôn thì phải thông báo cho những cổ đông khác, dù sao thì công ty lớn như vậy, bất kỳ phân phối hay chuyển nhượng cổ phần nào cũng có thể gây ra sóng to gió lớn.

Cố Dữ Thâm vốn dĩ định nói gì đó, nhưng nhìn thấy đôi mắt cô gái nhỏ ở bên cạnh ghế lái vì ngủ không ngon mà có quầng thâm, anh chỉ xoa tóc cô rồi nói: “Về nhà ngủ một giấc thật ngon nào.”



Hai ngày sau, lễ kỷ niệm 40 năm thành lập trường trung học Chấn Tài chính thức được tổ chức.

Trong trường treo rất nhiều bảng biểu ngữ, các loại xe nổi tiếng, xe sang ra ra vào vào, bầu không khí vô cùng trọng đại.

Nam Tri đi cùng với Phượng Giai.

Sau khi tốt nghiệp, Phượng Giai vẫn duy trì liên lạc với các bạn, có lớp mình, có lớp khác, còn Nam Tri, mặc dù lúc trước có quen biết, nhưng từ sau khi chuyển trường, cắt đứt liên lạc với mọi người, đến bây giờ cũng đã nhiều năm không liên lạc rồi.

Mọi người nhìn thấy Nam Tri rất lạ lẫm, rối rít hỏi cô về nước khi nào.

Nam Tri cười, cô trả lời lại: “Chưa được bao lâu, tớ mới về cuối năm ngoái.”

“Lúc đó cậu đi mà không nói với bọn tớ một tiếng, nếu không mọi người cũng đã đến tiễn cậu rồi.”

Nam Tri cười: “Khi đó tớ đi vội quá, nhưng mà giờ tớ đã về rồi nè.”

“Vậy cũng được, đúng rồi, bác trai bác gái thế nào rồi?”

Mọi người đều biết nguyên nhân Nam Tri rời đi là do ba cô phá sản.

Lúc đó, sau khi tốt nghiệp, mọi người ngồi lại trò chuyện với nhau, lúc trước Nam Tri vừa có tiền vừa có sắc, có tài năng, còn có một người bạn trai như Cố Dữ Thâm, thật sự là một hình mẫu mà tất cả các bạn nữ đồng trang lứa đều mơ ước.

Nhưng chẳng ai ngờ tới, chỉ trong một đêm, tất cả đã thay đổi.

Bây giờ, sau nhiều năm gặp lại, lại hỏi tình hình bác trai bác gái thế nào, chẳng qua là cho rằng những người phá sản cuối cùng sẽ chọn con đường tự sát.

Phượng Giai vừa nghe đã hiểu, cô la ầm lên: “Nghĩ gì vậy, bác trai bác gái có thể làm sao nữa, vẫn rất tốt, cũng đã kinh doanh trở lại, hơn nữa gần đây còn đấu thầu được một dự án lớn đó.”

Mọi người hơi ngạc nhiên, mới nhận ra mình vừa hỏi một câu thiếu lịch sự, lập tức xin lỗi Nam Tri.

Nam Tri mỉm cười, cô lắc đầu: “Không sao, ba mẹ tớ vẫn rất tốt, cũng không tính là khó khăn gì.”

Chuyển đề tài, lại hỏi mọi người có định đi thăm cô chủ nhiệm không.

Cô chủ nhiệm lớp bọn họ họ Đồng, vừa nghiêm khắc vừa thú vị, cho nên hồi đi học lớp bọn họ vừa sợ vừa thích cô, quan hệ giữa mọi người và cô chủ nhiệm rất tốt, đến bây giờ thỉnh thoảng bọn họ họp lớp vẫn hỏi xem cô chủ nhiệm có thời gian đến cùng không.

Hôm nay gặp lại, người phụ nữ có mái tóc đen dài xinh đẹp lúc đó đã cắt tóc ngắn, còn có vài sợi bạc.

Mọi người đồng loạt kêu lên: “Cô Đồng.”

Cô Đồng nhìn lên, mỉm cười chào hỏi với mọi người, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn Nam Tri, hơi do dự: “Nam Tri?”

Nam Tri nghe tiếng gọi này, không hiểu sao cô lại thấy buồn buồn.

Giống như quay lập tức quay lại lúc trước, trong giờ học, cãi nhau ầm ĩ, thỉnh thoảng còn bị mắng vài câu.

Cô mỉm cười trả lời: “Dạ, cô Đồng.”

“Em về nước rồi à? Về khi nào vậy?”

Hôm nay, tất cả mọi người cặp lại cô, câu đầu tiên mà họ hỏi là câu này, Nam Tri vẫn trả lời như vậy.

“Con nhóc này, lớp chúng ta nhiều người như vậy, em là người lâu rồi không gặp cô đấy, bây giờ vẫn còn múa à?”

Nam Tri đáp: “Vẫn còn múa ạ, bây giờ em làm việc trong vũ đoàn.”

“Ồ, vậy thì tốt, lúc đó cô thấy em rất thích múa, nghĩ là sau này đứa nhỏ này chắc chắn sẽ đạt được thành tựu gì đó trong lĩnh vực này.”

Ban đầu, lúc biết được gia đình Nam Tri chuyển đi, cũng lo là đứa nhỏ này sẽ bỏ lỡ cơ hội và giấc mơ của mình.

Phượng Giai cười nói: “Cô, Tư Tư bây giờ giỏi lắm, cậu ấy là vũ công chính đó!”

“Vậy hả.” Cô Đồng mỉm cười, “Vậy thì quá tốt.”

Trong lớp có người đề nghị: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta cùng đến hội trường đi?”

Vậy là nhóm người cùng nhau đi đến hội trường, Nam Tri và cô Đồng đi cuối cùng nói chuyện, cô Đồng đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, hỏi cô sau đó sống thế nào.

Nam Tri cười đáp: “Vẫn ổn ạ, thật ra thì cũng không khó khăn lắm, có lẽ là do lúc trước em sống tốt quá, cho nên có một khoảng thời gian không quen mà thôi.”

Cô Đồng thở dài: “Lúc đó, cô thường xuyên dạy dỗ em đó, em với Phượng Giai, con gái mà giống y như con trai vậy, không chịu nghe lời, lại hay nghịch ngợm, suốt ngày chơi với mấy thằng bé không chịu nghe lời, làm cô lo lắng.”

“Vâng.” Nam Tri cười, “Khi đó gây phiền phức cho cô rồi.”

Cô Đồng xua tay: “Nhưng mà hôm nay Cố Dữ Thâm không đến à?”

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

Dường như bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng cô và Cố Dữ Thâm đã không còn liên lạc từ lâu rồi, cho nên cố gắng tránh đi những chủ đề liên quan đến Cố Dữ Thâm, chỉ có cô Đồng là nói thẳng.

Dừng lại một lát, cô trả lời: “Vâng, công ty anh ấy có việc.”

“Cũng đúng, bây giờ thằng bé rất bận.” Nói đến đây, cô Đồng cười nói, “Cô biết là hai đứa chắc chắn còn liên lạc.”

“Thật ra thì sau khi em về nước mới liên lạc lại với anh ấy, cũng chưa được bao lâu, cô, sao cô lại cảm thấy bọn em còn liên lạc vậy?”

“Em tưởng lúc đó cô không biết hai đứa yêu nhau à?”

“…”

“Chẳng qua là lười nói, thành tích của Cố Dữ Thâm rất tốt, không bị ảnh hưởng, còn em, trong đầu toàn là múa, Cố Dữ Thâm có thể giúp em nâng cao thành tích các môn văn hóa, cho nên cô cũng kệ bọn em.” Cô Đồng cười nói, “Hơn nữa, với tính cách của hai đứa, cô nói ra cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”

“…”

Nam Tri bất đắc dĩ nói, “Em còn tưởng là hai đứa em giấu tốt lắm.”

“Lúc đó hai đứa ngồi cùng bàn, mỗi lần đến giờ tiếng Anh cô gọi hai đứa đọc bài, cả lớp ồ lên, cô đã đoán ra được rồi.”

Được cô chủ nhiệm nhắc lại, Nam Tri cũng không nhịn được mà mỉm cười, ánh mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.

“Cô dạy học lâu như vậy, đã thấy rất nhiều đôi yêu sớm, đa số đều là chia tay sớm, cũng có vài đôi thành, mời cô đến uống rượu mừng, cô còn có thể nhìn ra được đôi nào có thể thành vợ chồng đấy.”

Cô Đồng mỉm cười, nhìn cô, “Lúc đó cô cảm thấy và em và Cố Dữ Thâm có thể.”

Xung quanh không có bạn học, Nam Tri cũng không nói dối nữa: “Vẫn là ánh mắt của cô tốt.”



Đến hội trường, cô Đồng ngồi ở hàng trước, còn Nam Tri thì tùy tiện tìm một chỗ ngồi cùng Phượng Giai.

Cô nhìn xung quanh một vòng một vòng, Phượng Giai nói: “Yên tâm, hôm nay Tống Ảnh không đến.”

“Ừ?”

“Hình như hôm nay cô ta phải tham dự sự kiện, không đến được.”

Nam Tri cười nói: “Sao bây giờ cậu nắm rõ lịch trình của cô ta vậy, giống hệt như fan của cô ta.”

Phượng Giai liếc nhìn: “Tớ đây là vì ai hả, sợ fan của cô ta nói những chuyện không tốt về cậu, tớ phải đi sâu vào doanh trại quân địch, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.”

“Vậy bọn họ có nói gì không?”

“Dù sao cũng đã nói rồi, cứ để cho bọn họ nói đi, bây giờ chưa phát tán ra ngoài, thì vẫn không sao mà, tớ sợ là lúc chương trình phát sóng sẽ lên thẳng hot search.”

Nam Tri cũng không quan tâm: “Được rồi, để bọn họ nói đi, dù sao tớ cũng không cần fan.”

“Cũng phải, cậu là bà Cố, là bên tư bản, Tống Ảnh phải ôm đùi cậu rồi.”

Nam Tri nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô: “Cậu nói nhỏ giùm cái.”

“Cậu và Cố Dữ Thâm định khi nào công khai, hai ngươi vẫn chưa giải quyết xong chuyện trước kia à?”

Nam Tri đè tay lên huyệt thái dương, cô thở dài: “Không biết.”

Trên bục, hiệu trưởng đang đứng phát biểu, những người ngồi ở hàng ghế đầu đều là cựu học sinh được mời đến, họ đều là những người có thành tích xuất sắc trong các lĩnh vực khác nhau.

Nếu như Nam Tri tốt nghiệp trường trung học Chấn Tài, có lẽ cô cũng được mời.

Đến gần tối, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chính thức kết thúc, mọi người hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.

Nam Tri lấy điện thoại ra xem.

Bên trong không có tin nhắn của Cố Dữ Thâm.

Cô không nhịn được mà bĩu môi, không vui.

Vốn dĩ anh xong sớm đến cùng cô cơ mà.

Ăn xong cơm tối, mọi người cũng đề nghị đi karaoke, Nam Tri ở Thượng Hải một thời gian, bây giờ cũng hơi thừa năng lượng, cùng Phượng Giai đi với mọi người đến karaoke.

Phòng karaoke lớn, trên bàn có đầy bia và trái cây, đồ ăn vặt.

Trong phòng không chỉ có lớp bọn họ, có rất nhiều người cùng khóa bọn họ đều ở đây, lúc trước Nam Tri quen rất nhiều bạn, mấy người bạn này cũng đã sáu năm không gặp rồi.

Mọi người cũng rất tò mò về cô, lúc chơi trò chơi hợp tác với nhau để cô thua, người thua phải chọn ‘Thật hay Thách’. 

Nam Tri dường như cũng trêu bọn họ, cho dù chọn nói thật thì cô cũng không chịu trả lời, cô chọn uống rượu phạt.

Vài ly rượu vào bụng, cô có chút lười biếng, vùi mình trên ghế sofa, trông rất nhỏ nhắn.

Khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng, ngay cả số lần nháy mắt cũng ít đi, chớp mắt, chớp mắt, trông vô cùng khiêu khích.

Phượng Giai đến gần tai cô nói: “Tớ thấy cậu hôm nay đến là để uống rượu nhỉ.”

Nam Tri bật cười..

Vì đã hơi say nên khi cô cười, trông cô hơi lười biếng, từng cử chỉ hay ánh nhìn đều khiến người ta say đắm.

Cô còn chưa nói gì, một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh.

Nam Tri nghiêng đầu nhìn anh, người đàn ông cũng nhìn cô, cô thẳng thắn hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Người đàn ông tự giới thiệu mình: “Tôi là Trương Triều của lớp ba, cậu còn nhớ tôi không?”

Sao cô có thể nhớ nhiều người như vậy được, nghi ngờ “Ừ?” Một tiếng.

Môi đỏ răng trắng, mái tóc dài xõa một bên, để lộ chiếc cổ trắng trẻo, trên người cô còn có mùi thơm thoang thoảng.

Chỉ một từ, cô đã khiến người đàn ông đỏ mặt, có lẽ là do đã uống rượu, rượu khiến người ta dũng cảm hơn, anh ta đột nhiên nói: “Buổi biểu diễn văn nghệ hồi lớp mười, tôi là MC, đã từng giới thiệu tiết mục múa ba lê của cậu, tôi rất thích cậu, từ lúc học cấp ba đến giờ tôi chỉ thích cậu, chưa từng quên được cậu, hôm nay có thể gặp cậu tôi rất vui, cũng rất bất ngờ, vì vậy hôm nay tôi nhất định phải nói cho cậu biết tấm lòng của tôi.”

Mọi người xung quanh ngay lập tức im lặng, chờ cậu ta nói xong, tiếng ồn ào gần như muốn lật đổ trần nhà.

Nam Tri bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh táo lại một chút, chỉ là cô vẫn còn lười, dựa vào ghế sofa, liếm đôi môi còn đang dính rượu, nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn.”

“Vậy cậu có thể cho tôi xin số WeChat không? Tôi muốn… Làm quen với cậu một chút, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu.”

Tiếng ồn ào xung quanh trở nên dữ dội hơn.

Bên cạnh không biết là ai không ngại làm chuyện lớn thêm, đột nhiên trêu một câu: “Cậu muốn cướp người của Cố Dữ Thâm à.”

Không ai là không biết quan hệ lúc trước của cô và Cố Dữ Thâm.

Những lời này giống như một cánh cổng, những người bên cạnh anh ta lập tức cười nói.

“Sao hôm nay Cố Dữ Thâm không đến vậy, nếu đến thì sẽ vui hơn nhiều.”

“Cũng không biết bây giờ bọn họ gặp nhau sẽ như thế nào?”

“Còn có thể thế nào nữa, làm như không quen thôi, không thì ngượng ngùng biết mấy.”

“Vậy cũng đúng, nghĩ đi nghĩ lại thì cảnh còn người mất, đã nhiều năm như vậy rồi, bây giờ Cố Dữ Thâm thành công như vậy.”

Giọng nói không nhỏ cũng không lớn, vừa vặn lọt vào tai Nam Tri.

Cô làm như không nghe, từ chối cậu bạn kia: “Là bạn bè thì đương nhiên là tôi có thể cho cậu số WeChat rồi, nhưng mà trước mắt tôi không có ý định tìm bạn trai, cho nên xin lỗi nhé.”

Đối với những người đàn ông không quen biết muốn theo đuổi cô, từ trước đến giờ cô luôn không cho cách liên lạc, vì cô biết mình sẽ không cho người ta cơ hội, tránh để họ cảm thấy phiền lòng.

Hơn nữa, bây giờ cô cũng đã kết hôn rồi.

Cậu bạn kia nghe xong, chút dũng cảm cuối cùng cũng mất hết, không nói gì nữa, cuối cùng rời đi.

Vì để hóa giải bầu không khí, Nam Tri lại cầm ly rượu lên, gõ nhẹ lên mặt bàn, bắt đầu lại: “Tiếp tục đi.”

Sau đó, bọn họ tiếp tục chơi ‘Thật hay Thách’.

Qua hai lượt, đến lượt thứ ba, Nam Tri thua.

Phượng Giai ở bên cạnh nói: “Các cậu cũng hơi quá đáng rồi, rõ ràng là ‘gài’ Tư Tư nhà tớ.”

Mọi người cười nói: “Không phải đâu, sáu năm không gặp rồi, phải uống chứ?”

Nam Tri cảm thấy hơi choáng váng, cô không muốn mất mặt trước những người bạn cũ đã lâu không gặp, lúc này cô không uống rượu nữa, chọn nói lời thật lòng.

Vừa mới ầm ĩ một trận, mọi người vô cùng tò mò, chen lấn xô đẩy, cuối cùng có người hỏi: “Cậu ra nước ngoài rồi về nước, mấy năm nay cậu có gặp ai không thể nào quên được không?”

Câu này rõ ràng là đang hỏi Cố Dữ Thâm.

Tất cả mọi người ở đây đều biết.

Mọi người cũng đồng loại im lặng, chờ nghe câu trả lời của cô.

Nam Tri dừng lại một lúc lâu, sau đó nghiêng đầu mỉm cười, cô thẳng thắn hỏi ngược lại: “Mọi người định làm gì vậy.”

Mọi thứ đều đã rõ ràng.

Phượng Giai cũng dứt khoát tố cáo mọi người: “Tôi thấy các cậu hôm nay bắt Tư Tư đến đây là để trả lời cho câu hỏi này đúng không.”

Đã thế này rồi, mọi người không chịu thua nữa: “Nói nhanh lên nói nhanh lên, phải nói! Chọn nói thật mà nói dối thì bị phạt ba ly đó!”

Nam Tri cau mày, được một lát, cô lên tiếng: “Không.”

Không có người mà cô không thể quên.

Người kia lại là Cố Dữ Thâm, đổi lại là người ngoài thì chắc chắn mọi người sẽ không tin, nhưng ở đây không phải là người bình thường, mà là Nam Tri, người mà ban đầu có thể thu phục được Cố Dữ Thâm.

Không thể không tin, chẳng qua là cảm khái, giá cốt khí giá không câu chấp sức lực, người bình thường thật đúng là cũng không so được.

Mọi người không chú ý đến cửa phòng bị mở ra từ lúc nào.

Một người đàn ông cao lớn bước từ ngoài hành lang sáng sủa vào căn phòng tối tăm, anh đi qua mọi người, cầm lấy ly rượu trước mặt Nam Tri.

Mọi người quay đầu lại nhìn anh.

Lại nhìn thấy nhân vật lớn mà mọi người nhắc đến cả ngày nay nhưng vẫn chưa xuât hiện —— Cố Dữ Thâm.

Anh ngẩng đầu uống cạn ly rượu, yết hầu anh trượt xuống.

Sau đó lại rót thêm một ly, uống cạn.

Uống tổng cộng ba ly.

Quy tắc của trò chơi “Chơi thật lòng” – nếu ai đó nói thật lòng nhưng bị phát hiện đang nói dối, người đó phải uống ba ly rượu.

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Cố Dữ Thâm vang lên: “Tôi thay cô ấy phạt rượu, còn người thì tôi đưa đi.”

Nói xong, anh bế Nam Tri lên, trực tiếp đi ra ngoài.

Mọi người ngay cả cản còn không cản, bối rối nhìn theo.

Phạt rượu?

Nam Tri nói dối chuyện gì?

Không có người mà Nam Tri không quên được???

Vậy là có.

Nhưng mà hai người này cmn ở bên nhau khi nào vậy???

Bình luận

Truyện đang đọc