ĐÊM ĐÔNG HÔN ĐÓA HỒNG

Cố Dữ Thâm tính toán ngày tháng trong đầu, chỉ có thể là đêm anh uống say, sau đó Nam Tri cũng đã tự kiểm tra rồi, sau đó cũng không để ý nữa.

Chắc là lần đó kiểm tra sai rồi.

“Vậy —— Bác sĩ.” Cố Dữ Thâm hỏi, “Cô ấy bị đau bụng có phải do đang mang thai không.”

“Đúng vậy, nhưng mà không sao, đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì, sau này chú ý đừng để mệt mỏi là được.”

Ba Nam và mẹ Nam nghe vậy thì rất vui mừng, hai người lẩm bẩm “Tốt quá rồi”.

Bây giờ Nam Tri đang nằm trên giường bệnh, vừa rồi cô nghe bác sĩ nói mới biết mình đang mang thai.

Mấy ngày nay cô bận rộn chuyện biểu diễn, làm nhiều động tác mạnh, bây giờ nghĩ lại thấy hơi sợ, may là không có gì ngoài ý muốn.

Cô đưa tay lên nhẹ nhàng xoa bụng, bây giờ vẫn còn bằng phẳng, không nhìn giống đang mang thai chút nào.

Ở nơi này có bé con của cô và Cố Dữ Thâm.

Bỗng nhiên cô có cảm giác khác lạ, cảm thấy sinh mệnh vừa kỳ diệu lại vừa vĩ đại.

Chẳng mấy chốc, Cố Dữ Thâm và ba mẹ đẩy cửa đi vào, mẹ cô chạy đến trước, nắm lấy tay Nam Tri hỏi han cô, hỏi cô muốn ăn gì, hỏi cô còn khó chịu chỗ nào không.

Nam Tri lắc đầu, sau đó cô nói muốn ăn canh mẹ nấu.

“Vậy mai mẹ hầm canh xong rồi trưa mẹ mang qua cho con, mai con đừng đến vũ đoàn, mấy ngày nay cứ xin nghỉ đi, đừng đi lại nhiều, nằm trên giường nghỉ ngơi.”

Nam Tri cảm thấy cái này cũng không có gì: “Không sao đâu mẹ, bây giờ con không thấy đau nữa, bác sĩ nói không sao rồi mà, bình thường con chú ý một chút, không để mình mệt là được.”

“Con nhìn con đi, đã lớn vậy rồi, ngay cả chuyện mình mang thai cũng không biết, cũng may là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không thì làm sao đây.” Mẹ lại nói.

Cố Dữ Thâm ở bên cạnh, anh vẫn đứng sau giường, nghe thấy vậy thì lên tiếng: “Mẹ, chuyện này là con không tốt, không để ý nhiều.”

Nói chuyện này với ba mẹ, Nam Tri vẫn hơi xấu hổ, cô trả lời đại khái, sau đó nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Mùa đông, ngày ngắn hơn, chắc mấy chốc bên ngoài trời đã tối.

Mẹ Nam còn phải mua nguyên liệu nấu canh nên phải đi trước, thấy Nam Tri thật sự không có chuyện gi rồi mới đi.

Bên trong phòng bệnh chỉ còn lại Nam Tri cùng Cố Dữ Thâm hai người.

Nam Tri đưa tay ra, cô gọi anh.

Cố Dữ Thâm lập tức đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, anh hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái à?”

Nam Tri bật cười: “Em đã nói bao nhiêu lần rồi, vẫn ổn.”

Hai hàng chân mày của anh vẫn nhíu chặt, vô cùng lo lắng, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, không giống như dáng vẻ muốn có con chút nào.

“Anh xem, hôm nay là kỷ niệm một năm đăng ký kết hôn, còn biết mình đang mang thai.” Nam Tri dỗ dành anh, “Bé con của chúng ta cố ý đến vội là vì muốn tặng quà kỷ niệm một năm cho chúng ta đó.”

Cố Dữ Thâm ôm lấy cô, anh vùi đầu vào cổ cô.

Một lát sau, anh mới thở phào một hơi, anh nói nhỏ: “Anh không muốn em vất vả, cũng không muốn nhìn thấy em đau.”

Nam Tri nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh: “Yên tâm đi, đảm bảo con của chúng ta sẽ rất thông minh, sẽ không để em vất vả đâu.”

Cuối cùng, khi có kết quả xét nghiệm máu, tất cả các chỉ số vẫn bình thường, không vì đêm đó Cố Dữ Thâm uống rượu mà bị ảnh hưởng gì, Nam Tri được xuất viện trong ngày.

Cố Dữ Thâm đưa cô về nhà, tự anh lái xe, anh lái chầm chậm và ổn định suốt quãng đường.

Đoạn đường về nhà, có một đoạn đường đang trong quá trình sửa chữa, mặt đường không bằng phảng, Cố Dữ Thâm đi vòng đường khác xa hơn về nhà, anh vô cùng cẩn thận.

Lúc về đến nhà, tin Nam Tri mang thai cũng đã được truyền ra ngoài, có lẽ là do ba mẹ vui quá, không giấu được, một truyền mười mười truyền một trăm.

Điện thoại của hai người cứ liên tục reo lên, đều là tin nhắn chúc mừng.

Nam Tri trả lời từng tin một.

Còn Cố Dữ Thâm vẫn luôn ủ rũ, nhìn không ra vẻ vui mừng chút nào.

Anh trả lời tin nhắn, sau đó tìm kiếm thông tin về chuyện mang thai, từ thực phẩm cần ăn đến các khóa học cần chuẩn bị trước khi sinh.

Một lát sau, có lẽ thông tin trên mạng quá nhiều, anh mở một file trống trên máy tính, bắt đầu vừa tra vừa ghi chú lại, anh phân loại, in đậm, gạch dưới, tô màu chữ, vô cùng kỹ càng.

Nam Tri ở bên cạnh thấy mà buồn cười.

Cô cảm thấy lần này cô mang thai, đoán là Cố Dữ Thâm cũng có thể xuất bản một cuốn sách hướng dẫn chăm sóc thai kỳ.

Thật ra thì cũng không thể trách Cố Dữ Thâm được.

Vốn dĩ anh lo rằng mang thai sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Nam Tri, còn là phát hiện chuyện cô mang thai bằng cách này nữa, anh không thể nào không lo được.

Nam Tri xin nghỉ ba ngày, Cố Dữ Thâm ở nhà với cô ba ngày.

Công việc đều do trợ lý mang đến nhà giải quyết.

Cuối cùng Nam Tri không thể ở yên được nữa, cứ tiếp tục ngày ngày ở nhà với Cố Dữ Thâm thế này nữa chắc cô buồn chán thành bệnh mất.

Biết là vì cô đang mang thai, không biết còn tưởng là cô đang bị giam lại, chỉ cần cô muốn xuống cầu thang, Cố Dữ Thâm nghe thấy tiếng sẽ ra khỏi phòng làm việc ngay lập tức, đỡ cô đi xuống.

Cho nên cô hẹn Phượng Giai cuối tuần đi chơi.

Cố Dữ Thâm định ngăn lại, nhưng bị Nam Tri trừng mắt nhìn anh, đành phải gật đầu.



Phượng Giai biết chuyện cô mang thai đã đòi làm mẹ nuôi của bé con, vừa gặp nhau đã chạy đến trung tâm thương mại mua đồ.

Nam Tri cười: “Có phải cậu mua hơi sớm rồi không? Mới có một tháng thôi.”

“Đây là tiền cọc của tớ, sau này bé con chỉ có một người mẹ nuôi là tớ thôi.”

“Yên tâm đi, mẹ nuôi chỉ có thể là cậu.”

Phượng Giai đến cửa hàng trang sức, mua một chiếc vòng tay nhỏ cho cho bé con, còn mua một cái thìa vàng nhỏ rất đáng yêu, Phượng Giai cười nói: “Con của hai cậu sẽ ngậm thìa vàng lớn lên.”

Mua xong đồ trang sức, hai người lại đi dạo mua quần áo.

Quần áo của các bạn nhỏ rất đáng yêu, đặc biệt là đồ cho bé gái, váy xòe, cánh bướm, làm cho người ta không thể cưỡng lại được.

Nam Tri nói: “Kiểu váy này phải ít nhất hai mươi ba mươi tuần tuổi mới mặc được, mua bây giờ sớm quá, chúng ta còn chưa biết là bé trai hay bé gái mà.”

Phượng Giai đành phài từ bỏ: “Vậy nói xong rồi nhé, sau này quần áo của con cậu để mẹ nuôi mua.”

“Được.” Nam Tri bật cười.

“Nhưng mà, nếu là một công chúa nhỏ thì tốt quá rồi.” Phượng Giai sờ lên bụng cô, “Quần áo cho bé gái cũng đẹp hơn bé trai, kiểu dáng cũng nhiều.”

Nam Tri nhớ đến Ôn Ôn, cô nói: “Tớ cũng thích con gái hơn.”

“Còn Cố Dữ Thâm thì sao?”

Nam Tri nghĩ một chút, cô thật sự không biết Cố Dữ Thâm thích bé trai hay là bé gái hơn, anh chưa từng thể hiện ra ngoài.

Đến bây giờ anh vẫn còn trong trạng thái lo lắng, làm gì có thời gian để nghĩ đến giới tính của con mình.

“Không biết nữa.” Nam Tri nói, “Nhưng mà chắc cũng là con gái.”

“Tại sao?”

“Con gái có thể làm anh ấy thương hơn một chút.”

Trông Cố Dữ Thâm giống như một người cha nghiêm khắc, nếu là con trai thì tính cách chắc sẽ cứng đầu giống họ, Nam Tri cũng có thể đoán trước được sau này hai ba con họ sẽ cãi nhau mỗi ngày.

“…”

Ba giời chiều, hai người dạo xong trung tâm thương mại, xách túi lớn túi nhỏ chuẩn bị tìm quán trà chiều.

Vừa mới ra khỏi thang máy, Cố Dữ Thâm đã gọi đến rồi.

Nam Tri nghe máy: “Alo?”

“Dạo phố xong chưa?” Giọng anh vừa trầm thấp vừa dịu dàng, “Anh đến đón em?”

“Chẳng phải gần đây anh rất bận sao, lát nữa bảo tài xế đến đón em được rồi.” Nam Tri nói, “Bọn em chuẩn bị đi uống trà chiều.”

Cố Dữ Thâm dừng lại, đương nhiên là anh không đồng ý, nhưng anh không dám từ chối trực tiếp, sợ chọc giận Nam Tri, anh vui vẻ bàn bạc: “Bây giờ anh đến đón hai người, anh bảo dì Thư làm một ít đồ ăn nhẹ, về nhà ăn nhé?”

Nam Tri không hài lòng: “Em ra ngoài chưa được ba tiếng nữa đó.”

“Không phải là không cho em ra ngoài.” Cố Dữ Thâm giải thích, “Anh lo là đồ ăn ở bên ngoài không tốt như ở nhà, lỡ như có đồ không tươi mới hoặc chất phụ gia gì đó, em ăn vào không tốt đâu.”

Phượng Giai đứng bên cạnh, nắm tay Nam Tri, cô nghe được chút chút, cảm thấy buồn cười.

Thật sự là muốn ghi âm lại rồi gửi vào nhóm WeChat để mọi người cười chung.

Nhưng mà anh nói cũng có lý, thời gian đầu mang thai cần phải chú ý chuyện ăn uống, Nam Tri cũng đồng ý.

Chẳng mấy chốc, Cố Dữ Thâm đã gọi điện thoại cho cô, nói anh đã đến trung tâm thương mại.

Nam Tri tính thời gian từ lúc anh gọi, đoán là lúc anh gọi thì anh đã trên đường đi rồi.

Phượng Giai hay nói bừa, lúc lên xe cô còn trêu một câu: “Không biết là tu được mấy kiếp, lại có thể ngồi xe sếp Cố lái.”

Cố Dữ Thâm không để ý đến Phượng Giai.

Phượng Giai còn chụp một tấm ảnh gửi cho Châu Việt.

Còn bị Châu Việt trêu ——【Cậu có phát hiện ra Cố gia đã mắng cậu ở trong lòng rồi không vậy?】

【Cậu thì biết cái gì, tôi đây là social chính thống nhé, mẹ tôi ngày nào cũng trách tôi chẳng có công việc gì cả, đây chính là công việc chính thống đấy, tôi là mẹ nuôi duy nhất của người thừa kế tập đoàn Cố thị đấy.】

Phượng Giai bình tĩnh bịa chuyện: 【Cái này còn hiệu quả hơn mấy cái hợp đồng tiền triệu nữa.】

Nhưng mà cũng không phải là Cố Dữ Thâm khó chịu với Phượng Giai.

Anh cũng rất vui khi Phượng Giai có thể giúp Nam Tri bớt buồn chán, nhưng mà toàn bộ sự kiên nhẫn của anh đã dành hết cho Nam Tri, anh cũng không muốn chia cho người khác, nên lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững.

Đến nhà Nam Tri, Phượng Giai nhìn thấy một bàn đầy ắp đồ ăn nhẹ và bánh quy.

Cái này không phải là trà chiều dành cho hai người, mà gần giống với một bàn tiệc trà chiều trong sự kiện.

Có những món trông rất tỉ mỉ, mỗi một món đều rất ngon, muốn mua cũng không mua được.

Từ sau khi Nam Tri mang thai, Cố Dữ Thâm đã mời hai vú nuôi chuyên chăm sóc cho phụ nữ có thai, còn mời thêm chuyên gia dinh dưỡng, muốn mời thêm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Mặc dù Phượng Giai cũng sống trong xa hoa quen rồi, nhưng cái này cũng quá sức tưởng tượng của cô.

“Tư Tư, cậu không chỉ mang thai một cậu chủ nhỏ hay một công chúa nhỏ đâu.” Phượng Giai nói, “Cậu đang mang thai một thái thượng hoàng đó!”

“…”

Phượng Giai cảm thấy mình chưa bao giờ được ăn món tráng miệng nào ngon như vậy.

Cô hỏi Cố Dữ Thâm tìm đầu bếp làm bánh ngọt ở đâu, còn nói: “Cậu trả lương cho người ta bao nhiêu một tháng vậy? Đợi Nam Tri sinh con xong thì bảo người ta đến chỗ tôi làm đi, nếu như mở tiệm bánh thì kiếm được nhiều lắm đấy?”

Cố Dữ Thâm nhìn Nam Tri, anh hỏi: “Có ngon không?”

Nam Tri gật đầu.

Thật sự rất ngon.

Cố Dữ Thâm trả lời Phượng Giai: “Tư Tư thích ăn nên vẫn giữ lại, nếu cậu muốn ăn thì đến lúc nào cũng được.”

Phượng Giai biết ngay mà.

Thái thượng hoàng không ở trong bụng Nam Tri, mà là Nam Tri.

Cố Dữ Thâm cũng không phải vì Nam Tri đang mang thai nên mới thuê nhiều người đến chăm sóc cô như vậy.

Mà anh sợ đứa con trong bụng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Nam Tri, nên anh mới dốc lòng chăm sóc như thế.

Cũng may là đứa con trong bụng cũng cảm nhận được sự lo lắng của ba mình, vô cùng hiểu chuyện, làm người ta vô cùng yên tâm.

Sau đó Nam Tri cũng đi kiểm tra, các chỉ số đều không có vấn đề gì, cũng không có cảm giác buồn nôn, thậm chí cũng không ảnh hưởng đến múa, nếu không phải báo cáo sức khỏe viết cô đang mang thai, cô cũng không có cảm giác gì.



Bắc Kinh đón hai trận tuyết lớn, sắp đến giao thừa.

Giao thừa ở Bắc Kinh có bầu không khí rất đặc biệt, đường phố phủ đầy tuyết trắng, những cành cây trơ trụi được trang trí bằng đèn lồng đỏ, những con phố hẹp cũng treo đầy đèn lồng, còn dán lời chúc có chữ “Phúc” trên đó.

Buổi chiều, Nam Tri và Cố Dữ Thâm đến thăm ông nội, sau đó về nhà họ Nam ăn Tết.

Nam Tri mặc chiếc áo khoác màu đỏ, cổ áo nhung màu trắng, vén lên đến tận cằm, làm da trắng mịn của cô trở nên trắng sáng hơn, cô vừa mới làm liệu pháp chăm sóc tóc, xoăn giống như rong biển, hàng mi cong dài, trông như búp bê.

Bụng của cô vẫn chưa lộ rõ, bụng dưới vẫn phẳng lì, cô mặc như vậy, nói vừa mới tốt nghiệp cũng không quá đáng chút nào.

Hai người cùng nhau đi lên nhà, Cố Dữ Thâm xách quà Tết cho ba mẹ Nam.

Chuông cửa vang lên.

Mẹ Nam ra mở cửa, đón hai người vào nhà.

Cố Dữ Thâm thay dép, anh nhìn xung quanh.

Trong nhà đã được trang trí cẩn thận, sạch sẽ sáng sủa, sàn nhà vừa mới được lau, còn có vài giọt nước chưa khô, trên bàn trải một chiếc khăn trải bàn màu đỏ, chén đũa cũng được thay mới, có một chiếc ga trải giường màu xanh nhạt đang phơi ngoài ban công, cơn gió nhẹ nhàng thổi bay lên.

Ba Nam thích uống trà, Cố Dữ Thâm đặc biệt mang theo lá trà thượng hạng đến.

Sau khi vào nhà, anh ngồi nói chuyện với ba Nam, còn Nam Tri thì vào bếp với mẹ.

“Con đang mang thai đây, ra ngoài đi, ở trong bếp coi chừng nóng.” Mẹ Nam vừa nhìn thấy cô vào thì đuổi ra.

Nam Tri cười nói: “Con đứng xa vậy, sao mà nóng được? Sao mọi người ai cũng làm con bất ngờ vậy.”

“Ai như con chứ, mang thai rồi mà y hệt như con nít vậy.” Mẹ Nam nói, “Nếu không phải Dữ Thâm cẩn thận, mẹ thật sự không yên tâm đâu.”

“Bây giờ mẹ khen người ta cẩn thận rồi, hồi đó con giấu mẹ chuyện kết hôn mẹ còn chiến tranh lạnh với con đấy.” Nam Tri nói.

Mẹ Nam trừng mắt nhìn cô, chê cô phiền, mẹ ở trong phòng bếp gọi “Dữ Thâm” một tiếng, anh ở trong phòng khách ngay lập tức trả lời.

Mẹ Nam nói: “Mau vào dẫn vợ con ra ngoài đi.”

Nam Tri: “…”

Cố Dữ Thâm khẽ cười, chẳng mấy chốc anh nắm tay Nam Tri ra ngoài.

Ba cô cũng hỏi một chút về chuyện cô mang thai, hỏi khẩu vị thế nào? Kiểm tra thai kỳ thế nào? Gần đây đi làm có mệt không?

Nam Tri trả lời từng câu một, để ba yên tâm: “Ba yên tâm, cháu ngoại ba ngoan lắm, không cần ba bận tâm đâu, có lúc con còn quên mất mình đang mang thai nữa kìa.”

Ba Nam nghe được chữ “Cháu ngoại”, ông hỏi: “Là con trai à?”

“Vẫn chưa biết, con tiện miệng nói thôi, thuận theo tự nhiên đi.” Nam Tri hỏi, “Con lại hy vọng là con gái hơn.”

Ba Nam hỏi: “Dữ Thâm thì sao?”

“Đều được ạ.” Cố Dữ Thâm bật cười.

Thật ra thì ban đầu ba Nam vẫn còn lo lắng một chút, tập đoàn lớn như vậy vẫn cần một cậu con trai thừa kế.

Nhưng mà bây giờ nhà họ do một mình Cố Dữ Thâm làm chủ, chỉ cần anh không ngại Nam Tri thì cũng không phải chịu ấm ức gì.

Nói chuyện được một lúc, mẹ Nam gọi mọi người vào ăn tối. Đều là những món ăn thông thường nhưng vị rất ngon.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Mọi người trò chuyện đủ thứ, nói chuyện về công việc, nói chuyện về cuộc sống, nói chuyện về đứa bé, cũng nói đến chuyện đứa trẻ nhà bên cạnh hôm trước mắc lỗi nên bị phạt, cả buổi tối đều rất ồn ào, chẳng có lúc nào im lặng cả.

Cuối cùng, mọi người cùng nâng ly, mỉm cười chúc nhau “Năm mới vui vẻ.” Mẹ Nam nói: “Tết năm sau nhà chúng ta phải chuẩn bị thêm một cái ghế rồi.”

Vừa ồn ào vừa hạnh phúc.

Cố Dữ Thâm vẫn chưa quen với bàn cơm gia đình.

Lúc còn nhỏ, bữa cơm nhà anh đều im lặng, Cố Mạnh Cận không thường xuyên về nhà ăn cơm, bình thường chỉ có anh và Trương Hiểu Thuần, mỗi người ngồi ở một đầu ăn cơm.

Im lặng không nói tiếng nào lại khiến người ta thở phào nhẹ nhõm, có lúc Trương Hiểu Thuần đột nhiên phát bệnh, làm đổ hết đồ ăn trên bàn.

Đôi khi Cố Mạnh Cận về nhà ăn cơm, sau đó hai người lại cãi nhau rất to.

Có lẽ là vì vậy, Cố Dữ Thâm vẫn cảm thấy ăn cơm khiến anh phải lo lắng, vì thế anh không hiểu tại sao Nam Tri được ăn ngon thì lại có biểu cảm hạnh phúc như vậy.

Ăn cơm xong, Cố Dữ Thâm và Nam Kiêm Thạch dọn dẹp chén đũa.

Còn Nam Tri thì thong thả lấy tổ yến mà mẹ Nam đã hầm ra, ngồi trên sofa xem TV.

Ngay trước mặt Cố Dữ Thâm, sự tương phản quá rõ ràng, mẹ Nam không nhòn nổi nữa, bà nói: “Làm gì có ai lười như con chứ?”

“Không còn cách nào khác, ai bảo con biết đầu thai, còn lấy chồng giỏi nữa.” Nam Tri nhún vai, “Hơn nữa, nếu như con đứng dậy giúp đỡ, mẹ lại nói con giống như không mang thai nữa đấy.”

“…”

Mẹ Nam không nói lại cô, bà quay lại hỏi Cố Dữ Thâm, “Dữ Thâm, vợ con ngày nào cũng nói như vậy, con chịu được à?”

Thật ra thì mẹ Nam cũng chỉ đùa thôi, bà biết Cố Dữ Thâm chiều chuộng con gái mình nên mới nói như vậy, thật ra thì trong lòng bà đang rất vui.

Cố Dữ Thâm bỏ chén đũa vào trong máy rửa chén, anh cười nói: “Từ lúc còn đi học Tư Tư đã như vậy rồi, con cũng quen rồi mẹ.”

Dọn dẹp xong, mọi người cùng nhau ngồi xem TV.

Chương trình Đêm xuân vẫn giữ nguyên phong cách nhàm chán mà sôi động, ba Nam và mẹ Nam xem TV, Nam Tri và Cố Dữ Thâm thì vừa xem TV vừa nói chuyện.

Đến mười giờ tối, mẹ Nam bảo Nam Tri đi nghỉ trước.

Sau khi mang thai rất dễ buồn ngủ, Nam Tri đứng dậy, cô lại bị gọi lại.

Mẹ Nam lấy hai bao lì xì lớn, một bao cho Nam Tri, một bao cho Cố Dữ Thâm.

Cố Dữ Thâm hơi ngạc nhiên, anh vội vàng từ chối.

Mẹ Nam lại nhét bao lì xì vào trong tay anh, bà nói: “Mẹ biết hai đứa không thiếu tiền, nhưng đây là tiền mừng tuổi, ý nghĩa khác nhau, để hai đứa được bình an trong năm mới.”

Tiền mừng tuổi.

Cố Dữ Thâm nhìn xuống, anh nhìn bao lì xì, phong bao màu đỏ, trên đó còn có bốn chữ “Vui vẻ bình an”.

Nhiều năm như vậy rồi, anh chưa từng nhận được tiền mừng tuổi.

Thấy anh không nói tiếng nào, mẹ Nam sợ anh không muốn nhận, bà lại nói: “Hai đứa cũng chỉ nhận được năm nay nữa thôi, năm sau Tư Tư sinh con rồi, tiền mừng tuổi đều cho nó hết.”

Lúc này Cố Dữ Thâm mới nói cảm ơn rồi nhận lấy.

Mặc dù sau khi về nước, Nam Tri đã dọn ra ngoài ở, nhưng bọn họ vẫn để lại một căn phòng cho cô, còn được trang trí cẩn thận, chăn mền trong phòng đều mới được phơi khô, có mùi ấm áp dễ chịu của ánh mặt trời.

Chiếc tủ trong phòng để rất nhiều hình của Nam Tri, từ nhỏ đến lớn, mỗi một tấm ảnh cô đều đang cười, đôi mắt cong cong. Tuy là căn phòng này quanh năm không có người ở, nhưng vẫn không có một hạt bụi nào, còn thoang thoảng hương thơm.

Tất cả đều là những thứ mà Cố Dữ Thâm chưa bao giờ trải qua.

Nam Tri rửa mặt xong, cô đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Cố Dữ Thâm đang nhìn ảnh cô đến ngây người.

“Tấm này em chụp lúc vừa mới chuyển đến khu chung cư Lung Hồ, lúc đó em vẫn chưa quen anh đâu.” Nam Tri nói.

Cố Dữ Thâm nhếch môi, anh để tấm hình xuống: “Hình lúc còn bé của anh nhiều thật đấy.”

“Trong phòng em chỉ là một phần thôi, chỗ mẹ em nhiều hơn, đoán là mấy chục cuốn album lận.” Nam Tri ngồi bên mép giường, vén tóc ướt sang một bên, mở ngăn kéo lấy máy sấy ra.

Cố Dữ Thâm cầm lấy máy sấy tóc, anh sấy tóc cho Nam Tri.

Nam Tri cũng đã quen rồi, cô để cho anh sấy, cầm bao lì xì ra đếm, bao của cô được 8800.

“Em xem thử xem có phải mẹ cho anh nhiều hơn không.” Cô mở bao lì xì của Cố Dữ Thâm, một đồng xu rơi ra trước.

“Sao lại có đồng xu?”

Cô đếm lại lần nữa, tổng cộng là 10,001.

Nam Tri bật cười: “Mười ngàn chọn một nha.”

(*) Thành ngữ gốc là 百里挑一, trong trăm chọn một, có nghĩa là cực kỳ xuất sắc, hiếm có. [Baidu, Google]

Cố Dữ Thâm khẽ cười.

Nam Tri cầm hai bao lì xì: “Ngày mai em đến ngân hàng đổi, bây giờ không có cơ hội tiêu số tiền này.”

Cố Dữ Thâm dừng lại, anh nói: “Giữ lại đi.”

“Hả?”

“Không cần đổi, để ở nhà.”

“Chi vậy?” Nam Tri mỉm cười, “Anh ngại tiêu tiền mẹ cho à?”

Âm thanh từ chương trình Tết trên truyền hình vang lên ngoài cửa, đang phát chương trình hài kịch, mẹ Nam bật cười thành tiếng.

“Giữ làm kỷ niệm.” Cố Dữ Thâm tiếp tục giúp cô sấy tóc, anh bình tĩnh nói, “Đây là lần đầu tiên anh nhận được tiền mừng tuổi.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

Sau đó cô mới nhận ra, đúng là vậy, lúc trước ba mẹ của Cố Dữ Thâm sao có thể chuẩn bị tiền mừng tuổi cho anh chứ.

Cô kìm lại cảm xúc đang trào lên.

Sau đó cô rút hai tờ trong bao lì xì của mình, cô kéo tay Cố Dữ Thâm qua, để vào trong tay anh: “Đây, đây là tiền mừng tuổi vợ anh cho anh.”

Anh nhướng mày.

“Anh đừng có chê ít, 200 tệ đối với một người đàn ông đã kết hôn mà nói, đã là số tiền lớn rồi.”

“Được.” Anh khẽ cười, “Cảm ơn vợ đã ban thưởng.”

“…”

Ban thưởng…

Nếu nói ra ngoài, chắc không ai dám tin, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị mà lại nói số tiền 200 tệ là ban thưởng.

Sấy tóc xong, tắt đèn, hai người ôm nhau ngủ vào đêm giao thừa.

Giường của Nam Tri là giường đơn, không lớn, hai người nằm sát vào nhau.

Nam Tri ôm eo anh, cô nói nhỏ bên tai anh: “Năm mới vui vẻ, Cố Dữ Thâm.”

“Năm mới vui vẻ, Tư Tư.”

“Em yêu anh.”

Hai người im lặng trong bóng tối, Cố Dữ Thâm khàn giọng nói, anh nói vô cùng nghiêm túc: “Anh chỉ yêu em.”

Nam Tri dừng lại một lát, sau đó nắm tay anh đặt lên bụng mình: “Vậy thì không được, anh còn phải yêu con nữa.”

“Ừ, anh vì yêu em nên mới yêu con.”



Có lẽ là do tập múa, bụng của Nam Tri vẫn không có dấu hiệu nào, người cũng rất nhẹ.

Mang thai đến tuần thứ 24, mỗi ngày cô đều có thể luyện tập các động tác múa ba lê cơ bản, cũng có thể nhảy các bài múa với độ khó không quá cao, bụng cô chỉ hơi nhô lên một chút, cơ bụng vẫn còn đó.

Tuần trước, cô và Cố Dữ Thâm cùng đi xem phim, lúc anh đi lấy vé, Nam Tri mặc một chiếc áo len trắng rộng thùng thình đứng ở đó, còn được một cậu sinh viên cao to xin WeChat, làm Cố Dữ Thâm giận xanh mặt.

Hoạt động biểu diễn của cô ở vũ đoàn dần dừng lại, Cố Dữ Thâm sợ cô rảnh rỗi đâm ra buồn chán, anh thường đưa cô ra ngoài chơi.

Thứ mà đám con nhà giàu không bao giờ thiếu chính là các hoạt động vui chơi giải trí, lúc trước Cố Dữ Thâm hoàn toàn không tham gia vào, gần đây lại đi cùng Nam Tri mấy lần.

Tối hôm đó mọi người tổ chức một bữa tiệc trên du thuyền.

Lúc Nam Tri và Cố Dữ Thâm đến, đang chơi poker Texas Hold’em, nhìn thấy Nam Tri đến, bọn họ tự giác tắt điếu thuốc, mở cửa sổ để thông gió, mấy người bên cạnh đứng dậy nhường chỗ.

“Tư Tư, chơi một ván không?” Châu Việt hỏi, “Dạy cho Tiểu Tiểu Cố của chúng ta từ trong bụng mẹ.”

“…” Nam Tri nói, “Tôi chơi không giỏi.”

“Không sao đâu, thua cũng có Cố gia mà.”

Rảnh rỗi đến nhàm chán, Nam Tri cũng sờ vào bộ bài.

Cố Dữ Thâm ngồi bên cạnh cô, khoác tay lên vai cô, anh không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở Nam Tri một chút.

Ban đầu Nam Tri hầu như đều chơi thua, bọn họ đặt tiền cược lớn, thua một cái là mất một cọc tiền, mỗi lần mất tiền cô đều đau lòng, cho nên mấy ván sau cô để cho Cố Dữ Thâm chơi.

Mấy người khác chơi rất ồn ào, Cố Dữ Thâm không nói nhiều, anh để Nam Tri cầm bài, một tay anh đặt lên vai cô, một tay xếp vài, vừa dính người, vừa dứt khoát.

Thật ra thì dáng vẻ kia của anh rất đẹp trai, vô cùng thành thạo, dễ dàng thắng lại được số tiền kia.

Đến khi kết thúc, trước mặt Nam Tri là một chồng tiền thắng lại được.

Mọi người cười cười rồi lắc đầu: “Được, lúc Cố gia chơi thì ván này đã kết thúc rồi, xem như là quà chúng tôi tặng cho thái tử trong bụng đi.”

Cố Dữ Thâm cười nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, cái này là các cậu thua.”

Nam Tri nhìn anh chơi, xếp bài vô cùng điêu luyện, ngón tay thon dài, đường gân xanh nổi lên, rất quyến rũ.

Cô chớp mắt rồi nói: “Anh đánh bài giỏi vậy.”

Chẳng qua là Nam Tri chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng vào tai của đám người kia thì không giống vậy nữa, Cố Dữ Thâm đánh bài rất giỏi, bọn họ chỉ mong Nam Tri có thể ngày ngày quản anh.

“Thật sự, kỹ năng chơi bài Cố gia không ai làm lại.”

“Tư Tư, đánh bài cũng không phải là thói quen của một người đàn ông tốt nên có, cậu quản cậu ta đi, quản cậu ta đi.”

“Chơi bài dễ nghiệm lắm đấy, quản cậu ấy kỹ vào, làm cha rồi thì phải làm gương.”

Nam Tri: “…”

Đến tối về, Nam Tri đã có một khoản lớn trong tài khoản.

“Cố Dữ Thâm, nếu như em có kỹ năng chơi bài giống anh, mỗi ngày không cần đi làm cũng có thể làm phú bà.” Nam Tri đếm mấy số không ở phía sau.

Anh cười: “Cho dù em không có kỹ năng chơi bài thì cũng có thể làm một phú bà.”

Về đến nhà, rửa mặt xong sau lên giường.

Vừa mới tắt đèn, Cố Dữ Thâm đã ôm cô vào lòng, cô cũng không từ chối, nghe theo anh. Đã vào giai đoạn giữa của thai kỳ, mỗi lần kiểm tra sức khỏe đều rất ổn định, không có vấn đề gì.

Nhưng Cố Dữ Thâm cứ ôm cô như vậy, hôm lên gáy cô, hơi thở dần trở nên nóng bỏng, sau đó anh bỗng buông Nam Tri ra, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh.

Chẳng qua là lần này Nam Tri giữ anh lại.

Trong căn phòng ngủ tối tăm, đôi mắt cô sáng ngời, cô nhìn thẳng vào anh: “Bác sĩ nói rồi, không sao đâu.”

Cố Dữ Thâm chỉ sợ lỡ như.

Bây giờ thai đã lớn hơn, chỉ sợ cái “lỡ như” này anh không chịu trách nhiệm nổi.

Nhưng giờ phút này, ánh mắt và biểu cảm của Nam Tri, mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô, là những thứ đẩy anh trở thành tội phạm.

Anh nhẫn nhịn, vô cùng kiềm chế.

Một lúc lâu sau, Nam Tri nằm xuống, cô nằm nghiêng, Nam Tri đưa lưng về phía anh, áp sát lên lồng ngực nóng bỏng của anh.

Khi cô nhận ra được anh muốn làm gì, Nam Tri trợn tròn mắt lên.

Nửa tiếng sau ——

Mặc dù Nam Tri không cử động nhiều nhưng toàn thân vẫn đổ một lớp mồ hôi mỏng, hai má đỏ bừng.

Nam Tri vẫn nằm trên giường, cô sờ lên bụng, dáng vẻ vô cùng tuyệt vọng: “Cố Dữ Thâm, sau này con anh mà khốn kiếp giống anh, thì trách anh đấy.”

Anh cười rồi nói “Hả?”.

Nam Tri không nhịn được mà đạp anh một cái: “Anh sáng tạo quá rồi đấy.”

Anh nhướng mày rồi nói: “Cái này cũng không tính là hiếm thấy.”

“…”

Dừng lại một chút, anh lại đến bên tai cô, anh nói: “Sau này từ từ dạy em.”

“……”

Nam Tri không nhịn được nữa: “Cố Dữ Thâm!”

Anh hôn Nam Tri ngay lập tức, sờ lên mặt cô an ủi: “Ngủ thôi.”

“…”

Vốn dĩ Nam Tri tưởng rằng “cục cưng thiên thần” của cô sẽ tiếp tục là “thiên thần” cho đến ngày sinh.

Đến tháng thứ bảy, Nam Tri bắt đầu bị buồn nôn nặng, không ăn được gì.

Giai đoạn giữa thai kỳ vất vả lắm mới lên được mấy ký, giờ lại nôn ra hết.

Cố Dữ Thâm đã mời rất nhiều bác sĩ chuyên nghiệp đến để chăm sóc, nhưng đều không làm được gì, anh lại mời đầu bếp làm mọi cách để chuẩn bị các món chua ngọt, nhưng Nam Tri cũng không ăn được bao nhiêu, chỉ trong một giờ, cô lại nôn sạch, gầy đi rất nhanh.

Các phụ nữ khác mang thai thường tăng cân, ngoại trừ phần bụng ra, những chỗ khác của cô đều giảm.

Cuối cùng, cô quyết định đến bệnh viện điều dưỡng.

Cố Dữ Thâm cũng vì thế mà cả ngày ủ rũ, anh cũng gầy đi.

Đã mấy ngày rồi anh không đến công ty, anh ở bệnh viện với Nam Tri, đều là để trợ lý mang tài liệu đến bệnh viện giải quyết.

Hôm đó, Nam Tri lại nôn ở trong nhà vệ sinh của bệnh viện, thậm chí còn nôn mật, trên tay còn cắm kim.

Cố Dữ Thâm đỡ cô, chân mày anh nhíu chặt lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng, anh giúp cô lau miệng, anh mím môi lại, nói nhỏ: “Anh xin lỗi, Tư Tư.”

Sắc mặt Nam Tri trắng bệch, màu môi cũng rất nhạt, nhưng cô vẫn mỉm cười với anh: “Anh xin lỗi gì chứ?”

“Nếu biết sớm em mang thai vất vả như vay, đêm hôm đó anh không nên không tỉnh táo như vậy.”

Nam Tri muốn nói, đêm hôm đó, người không tỉnh táo thật ra là cô.

Nhìn thấy dáng vẻ của anh trong lúc xã giao, bỗng nhiên cô lại thấy đau lòng, cô đau lòng vì những gánh nặng mà anh phải chịu đựng, cô đau lòng vì anh luôn cô đơn một mình.

Cô muốn sinh con để chơi cùng anh.

Để anh không còn cô đơn như vậy.

Cũng may là Nam Tri chỉ nôn một tháng, sau đó lại trở lại bình thường, vào giai đoạn cuối của thai kỳ, sau khi ăn uống lại bình thường, cô tăng cân rất nhanh.

Lần kiểm tra cuối cùng, em bé có vẻ hơi nhỏ một chút, nhưng may là không có vấn đề gì lớn.

Tháng cuối cùng, Cố Dữ Thâm vô cùng lo lắng về việc sinh non, còn đã chuyển đến một căn hộ gần bệnh viện nhất, mời bác sĩ về để chăm sóc cô.

Khoảng thời gian này, bụng Nam Tri lớn rất nhanh, cô cảm thấy rất thú vị, còn chụp một bộ ảnh lúc mang thai.

Càng gần đến ngày dự sinh, triệu chứng buồn nôn của Cố Dữ Thâm càng ngày càng rõ ràng.

Mới đầu Nam Tri còn tưởng anh đã ăn phải đồ ăn bị hỏng, nhưng triệu chứng này không chỉ không ngừng mà còn trở nên nghiêm trọng hơn, tương tự như khi cô bị buồn nôn trong lúc mang thai.

Nam Tri không yên tâm, cô sợ anh mắc bệnh gì khác, đưa Cố Dữ Thâm đến bệnh viện kiểm tra, kết quả không có vấn đề gì.

Cuối cùng, bác sĩ sản khoa của cô đã giải thích: “Một số rất ít nam giới sẽ mắc hội chứng liên quan đến thai kỳ”.

Nam Tri hơi ngạc nhiên: “Hội chứng liên quan đến thai kỳ?”

“Đúng vậy.” Bác sĩ giải thích, “Có lẽ là gần đến ngày dự sinh, tinh thần của sếp Cố cũng căng thẳng, nên sẽ có phản ứng tương tự như đang mang thai.”

“…”

Đến tận bây giờ, Nam Tri chưa từng nghe về triệu chứng này.

Cô vừa đau lòng vừa buồn cười.

“Bây giờ anh không cần phải lo là em mang thai vất vả rồi.” Nam Tri cười nói, “Anh cũng trải nghiệm rồi.”



Đến ngày sinh, Nam Tri cảm thấy đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong đời cô thấy Cố Dữ Thâm như vậy.

Anh nắm chặt tay cô, đôi mắt đỏ bừng, nỗi lo lắng và sợ hãi không giấu đi được, ngay cả hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.

Anh liên tục nói với cô, đừng sợ, cố lên, và —— anh thật sự rất yêu em.



Ngày 3 tháng 10, Nam Tri sinh một cô con gái.

Ban đầu, Cố Dữ Thâm tưởng rằng Nam Tri sẽ là người duy nhất mà anh yêu suốt đời này, hôm nay lại thêm một người nữa.
Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Cố làm nô lệ của con gái sắp online.

Bình luận

Truyện đang đọc