ĐÊM ĐÔNG HÔN ĐÓA HỒNG

Nửa tiếng sau, Cố Dữ Thâm chạy tới khu chung cư Lung Hồ, đã mấy năm rồi anh chưa về đây, nhưng cũng không muốn ở lại lâu, anh dừng xe ngoài cửa nhà, đẩy cửa đi vào.

“Nam Tri.” Anh gọi.

Không ai trả lời lại.

Cố Dữ Thâm vừa lấy điện thoại ra gọi, vừa bước lên cầu thang.

Cửa phòng ngủ của anh đang đóng, cửa phòng ngủ chính bên kia lại mở.

Cố Dữ Thâm không nghĩ nhiều, anh đi tới, đẩy cửa ra: “Tư Tư?”

Nam Tri đứng bên cửa sổ, cô nhìn khung cảnh bên ngoài, dường như đến lúc này cô mới hoàn hồn lại: “Anh đến rồi.”

Vừa nói xong cô nhận ra giọng mình rất khàn, cô khẽ ho một tiếng, liếm đôi môi khô khốc.

Giọng của cô không đúng, Cố Dữ Thâm cũng lập tức nhận ra, anh nhìn cô, cũng không nhìn ra được gì khác thường.

“Sao lại qua bên đây?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

“Em xin lỗi.” Nam Tri xin lỗi với anh, “Vốn dĩ em tưởng đây là phòng anh nên mới vào, sau đó mới phát hiện ra là phòng của ba mẹ anh, vừa rồi em còn mở ngăn kéo ra xem.”

“Không sao.” Cố Dữ Thâm không để trong lòng, vỗ nhẹ đầu cô, “Đi nhé?”

“Ừ.”

Nam Tri không muốn ở lại căn phòng này một chút nào.

Cũng không muốn Cố Dữ Thâm tiếp tục ở đây nữa.

Hồ sơ bệnh án kia, phía sau có hồ sơ điều trị của bác sĩ tâm lý, mặc dù chữ viết đã mờ đi, nhưng Nam Tri nhìn chữ cũng có thể đoán ra được Cố Dữ Thâm đã trưởng thành thế nào.



Xuống dưới lầu, ngồi lên xe.

Cố Dữ Thâm không về công ty nữa, anh gửi tin nhắn cho trợ lý, rồi dẫn Nam Tri về thẳng Cẩm Tú Sơn Trang.

Trên đường đi, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vừa rồi ở trong phòng ba mẹ anh, em nhìn thấy một quyển album ảnh.”

“Ừ?”

“Cố Gia Viễn, là anh trai anh à?”

Tay cầm lái của Cố Dữ Thâm hơi siết chặt lại, yết hầu anh trượt xuống, sau đó anh thấp giọng “ừ” một tiếng: “Xem như là vậy đi.”

“Xem như là?”

“Anh chưa từng gặp anh ấy, lúc anh ra đời thì anh ấy đã mất rồi.”

Nam Tri ngạc nhiên.

Cô cũng đã đoán trước được là cậu bé trong ảnh đã qua đời, nhưng không ngờ rằng lại sớm như vậy, thậm chí ngay cả Cố Dữ Thâm cũng chưa từng gặp anh ấy.

Đúng lúc đến đèn đỏ, Cố Dữ Thâm dừng xe ở làn đường dành cho người đi bộ, anh quay lại nhìn cô, mỉm cười: “Muốn biết à?”

Không biết tại sao, Nam Tri lại nhìn thấy sự cô đơn và suy sụp trong nụ cười ấy.

Cô không phải là người đi sâu vào khám phá vấn đề, giống như lúc trước, thật ra là cô có cơ hội hỏi, nhưng cô đều lựa chọn là nếu như Cố Dữ Thâm không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi, không cần phải khiến anh nhớ lại những chuyện không vui.

Nhưng bây giờ cô đột nhiên lại phát hiện ra, những gì đã xảy ra trong quá khứ đối với Cố Dữ Thâm mà nói, có lẽ giống như là bóng tối nơi vực sâu, và dưới vực sâu chỉ có một mình anh.

Anh giấu mình ở nơi đó, anh không đi ra, cũng không có ai đến kéo anh đi.

Cô phải đưa tay về phía anh, có lẽ vẫn không thể kéo anh ra ngoài, nhưng ít nhất cô vẫn có thể ở dưới vực sâu kia cùng anh.

Vậy nên Nam Tri gật đầu, cô nói: “Muốn.”



Mà khoảng thời gian đó, cho đến tận bây giờ, Cố Dữ Thâm chưa từng nhắc đến, cũng chưa từng chủ động nhớ lại, nhưng nó thật sự tồn tại, hơn nữa cũng trói anh vào trong đó.

Mẹ anh, Trương Hiểu Thuần, sinh ra trong một gia đình vô cùng bình thường, hoàn toàn không cùng một tầng lớp với Cố Mạnh Cận, hai người gặp nhau trong một dự án của sinh viên đại học, mà Cố Mạnh Cận là người tổ chức dự án đó.

Lúc đó, Trương Hiểu Thuần là hoa không trường, xinh đẹp thanh thuần, hiền lành dịu dàng, thu hút được sự chú ý của rất nhiều bạn nam, bao gồm Cố Mạnh Cận.

Cố Mạnh Cận cũng xem như là cậu ấm đời đầu, ngoại hình đẹp trai, có tiền, có năng lực, sự nghiệp thành công, lúc đó, ông là sự lựa chọn không thể cưỡng lại được trong mắt bất kỳ người phụ nữ nào.

Dưới sự theo đuổi của Cố Mạnh Cận, chẳng mấy chốc Trương Hiểu Thuần đã đồng ý ở bên ông ấy.

Mắc dù hai người không môn đăng hộ đối, nhưng cũng được tính là trai tài gái sắc.

Sau đó, lúc học đại học, Trương Hiểu Thuần mang thai, Cố Mạnh Cận kết hôn với bà.

Nửa năm sau, bà sinh ra một bé trai, tên là Cố Gia Viễn, với hy vọng rằng cậu bé sẽ trở thành một người tài năng, có khát vọng lớn

Nhưng cũng vì lần mang thai ngoài ý muốn này, trong bối cảnh xã hội khắc nghiệt lúc đó, Trương Hiểu Thuần không thể nhận được bằng tốt nghiệp đại học từ trường.

Nhưng những người bạn bên cạnh bà không cảm thấy tiếc, thậm chí còn cho rằng bà đã đưa ra một quyết định chính sác.

Bằng tốt nghiệp đại học thì sao, có lẽ là sẽ tìm được một công việc tốt, có thể khiến bản thân có một cuộc sống ổn định, nhưng tuyệt không thể nào đưa mình lên đỉnh xã hội.

Trở thành phu nhân nhà giàu có gì mà không tốt, có tiền có thời gian, tự do thoải mái.

Sau đó Trương Hiểu Thuần cũng cảm thấy như vậy.

Bà không tìm việc nữa, ở nhà làm phu nhân nhà giàu, ngoại trừ việc bầu bạn với Cố Gia Viễn, mỗi ngày bà thường cắm hoa nuôi cá, học vẽ học đàn piano, cuộc sống cũng xem như là thú vị.

Nhưng bà đã bỏ quên một chuyện.

Bà có thể mãi mãi hưởng thụ những thứ này với tiền đề là Cố Mạnh Cận mãi mãi luôn yêu bà, nhất là khi bà còn là một cô gái có gia cảnh bình thường, bà không có lý lịch và cũng không có gì để cạnh tranh với những người phụ nữ khác, rất dễ dàng bị loại bỏ.

Khi Trương Hiểu Thuần nhận ra được những điều này, tinh thần của bà ngày càng không ổn định, bà xem điện thoại của Cố Mạnh Cận, lén theo dõi ông, điên cuồng chất vấn ông, hỏi mỗi một người phụ nữ bên cạnh ông là ai.

Bà không còn là hoa khôi trường đại học vừa xinh đẹp dịu dàng vừa xuất sắc được mọi người ngưỡng mộ nữa. 

Bà bị cuộc sống hôn nhân làm hao mòn nhan sắc, trở thành một người phụ nữ đầy thất vọng, luôn phụ thuộc vào chồng mình, lại sống trong lo sợ rằng chồng mình sẽ thay lòng hoặc rời đi, cuộc sống của bà bị những cuộc cãi vả và nỗi lo sợ chiếm đóng.

Cố Mạnh Cận mệt mỏi khi phải đối mặt với bà, tình yêu ban đầu dần dần mất đi.

Ông không có cách nào mãi mãi duy trì sự nhiệt tình với một đóa hồng, huống chi đóa hồng này càng ngày càng khô héo, những chiếc gai đều biến thành nọc độc.

Nhưng ông cũng không định ly hôn, cưới một người có xuất thân như Trương Hiểu Thuần ông mới được tự do, không cản trở nhiều chuyện tình cảm bên ngoài gia đình của ông.

Dưới sự tra tấn của ông, Trương Hiểu Thuần càng ngày càng trở nên cực đoan.

Sau đó vào một buổi tối, bà ôm Cố Gia Viễn ra ngoài, muốn bắt Cố Mạnh Cận về nhà, nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn xe.

Trương Hiểu Thuần tỉnh lại nhận được hai tin.

Tin đầu tiên là con bà, Cố Gia Viễn đã qua đời.

Tin còn lại là bà đang mang thai, trong bụng lại có thêm một sinh mạng mới, chính là Cố Dữ Thâm.

“Bà ấy cảm thấy là anh đưa Cố Gia Viễn đi, anh chỉ khiến bà ấy cảm thấy đau khổ mà thôi.” Cố Dữ Thâm nói, “Không giống như Cố Gia Viễn, ít nhất Cố Gia Viễn còn có thể cho mà ấy nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp với ba anh, sự tồn tại của anh chỉ khiến bà ấy nhớ đến những ký ức không vui.”

Cố Gia Viễn trở thành Cố Dữ Thâm.

Trương Hiểu Thuần đặt cho Cố Gia Viễn cái tên này là hy vọng thằng bé có thể có trở thành người tốt đẹp, có khát vọng lớn, vậy thì Cố Dữ Thâm thì sao?

Có lẽ bà không muốn gì hết, chỉ là lúc đó bà ở nơi vực sâu, tùy tiện đặt cho anh cái tên này.

Nam Tri cau mày, cô muốn an ủi, nhưng lại không biết nên nói gì.

“Vậy nên lần trước ông nội mới nói mẹ anh không quan tâm đến anh à?”

“Xem như là vậy đi.”

Cô do dự một lát, vẫn là hỏi tiếp: “Vậy ba anh thì sao? Vừa rồi ở trong phòng anh em thấy bản bệnh án, em xem rồi, hình như lúc đó ông ấy phải đi khám bác sĩ tâm lý, ông ấy… có hành vi bạo lực?”

Yết hầu Cố Dữ Thâm lại hoạt động, nhưng cuối cùng anh bật cười, giọng vừa khàn lại vừa dịu dàng: “Hóa ra ở đó còn có thứ này, anh còn không biết ông ấy còn nghĩ đến chuyện đi gặp bác sĩ tâm lý đấy.”

Cố Dữ Thâm chỉ nói là anh không biết ông ấy đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng không phủ nhận chuyện ông ấy có xu hướng bạo lực.

Nam Tri rũ mi xuống, cô nhắm mắt lại.

Tim cô giống như bị ai đó bóp chặt, hít thở không thông.

Cô từ từ ngước mắt lên, ánh mắt nhìn vào bả vai Cố Dữ Thâm.

Cô nhớ lại hình dáng của vết sẹo lần trước.

Một vết nhỏ dài, nước da anh trắng, vết sẹo rất nổi bật, nằm ngang trên vai anh.

Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Vậy vết sẹo trên vai anh…”

“Ừ.”

Anh thừa nhận.

Cho dù cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bây giờ Nam Tri vẫn ngẩn người.

Cô không đành lòng nhìn nữa, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, đưa tay lên che mắt lại.

Đến tận bây giờ, côkhông biết, Cố Dữ Thâm đã từng trải qua những chuyện như vậy.

Cô hoàn toàn không tưởng tượng nổi, có lẽ bất kỳ ai cũng không tưởng tượng nổi.

Cố Dữ Thâm tự phụ và kiêu ngạo, tài năng lộ rõ, cho dù là lúc trước hay là bây giờ, anh vẫn là người tỏa sáng trong đám đông, luôn được mọi người cho là con cưng của trời.

Sao anh lại trải qua những chuyện thế này được.

Cổ họng Nam Tri nghẹn lại, khó khăn hỏi: “Sao thế?”

Cố Dữ Thâm vừa nắm tay lái, tay còn lại sờ lên tóc cô: “Quay lại nhìn anh một chút.”

Cũng vì câu nói này của anh, sống mũi Nam Tri cảm thấy cay cay, cô khó khăn nói: “Làm gì vậy.”

“Xem em có khóc không.”

“Không có.”

“Không có mà em không quay lại?”

Lúc này Nam Tri mới quay đầu lại, hốc mắt cô đỏ bừng, kéo dài đến tận đuôi mắt, trông vừa ấm ức vừa đáng thương.

Cố Dữ Thâm cau mày lại, anh nhanh chóng dừng xe ở bên đường, cởi dây an toàn ra rồi ôm cô vào lòng: “Đây là thế nào đây, chuyện cũ nhiều năm rồi mà vẫn làm Tư Tư của chúng ta khóc à?”

Cô lại cãi cọ không lý do: “Đã nói rồi em không có khóc!”

“Được được được, không có không có.” Cố Dữ Thâm dỗ dành giống như dỗ bạn nhỏ vậy.

Tay Nam Tri để ở trước ngực anh, không nhịn được mà cởi cúc áo sơ mi anh.

Cố Dữ Thâm cũng để cho cô kể.

Hai mắt cô đẫm lệ, cô nhìn không rõ lắm, làm thế nào cũng không cởi được, cuối cùng cô thấy phiền, dứt khoát xé hai cái cúc áo rơi xuống đất.

Cố Dữ Thâm tựa lưng lên ghế, thấy cô như vậy anh còn trêu cô: “Sốt ruột gì chứ, đều là của em.”

Lúc này rồi mà người này còn không nghiêm túc.

Nam Tri kéo cổ áo ra, cuối cùng lại nhìn thấy vết sẹo kia.

Cô hỏi lại một lần: “Đây là làm sao vậy?”

“Sau khi Cố Gia Viễn qua đời, tình trạng tâm lý của mẹ anh càng ngày càng nghiêm trọng, mà Cố Mạnh Cận thì càng ngày càng không chịu nổi cuộc hôn nhân này, lúc đó, ông ấy bắt đầu đánh mẹ anh.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

“Về sau, mẹ anh tự sát, cắt cổ tay. Anh đã ở bên cạnh bà ấy trong những giây phút cuối đời, bà ấy vẫn luôn kéo tay anh, dùng chút sức lực cuối cùng không ngừng gọi tên Cố Gia Viễn, đến cuối cùng, điều mà bà ấy không yên tâm lại là đứa trẻ trong ký ức của bà ấy.”

“Mà từ đó về sau, Cố Mạnh Cận không có ai để phát tiết, bắt đầu đánh anh.”

Giọng Cố Dữ Thâm rất bình tĩnh, “Ông ấy vẫn nhận thức rõ ràng về hành vi bạo lực của mình, cũng vì thế mà không để lại dấu vết trên vùng da hở của anh, tránh để cho người khác bàn tán.”

Nam Tri không biết mình nên biểu lộ thế nào, cũng không biết làm cách nào để chấp nhận những chuyện mà Cố Dữ Thâm vừa nói.

Mặc dù gia đình cô đã từng trải qua sóng gió, nhưng ba mẹ cô luôn yêu thương nhau, gia đình hòa thuận, hoàn toàn không thể tưởng tượng được những gì mà Cố Dữ Thâm vừa nói.

“Đây là sẹo năm lớp mười hai để lại.” Cố Dữ Thâm nói.

Nam Tri dừng lại một lát: “Lớp mười hai?”

Cho đến lớp mười hai, Cố Dữ Thâm vẫn phải chịu bạo lực gia đình từ Cố Mạnh Cận?

“Ừ, khoảng thời gian trước khi em ra nước ngoài.”

Cố Dữ Thâm rũ mắt xuống nhìn cô, hàng mi đen nhánh run run, nhưng trên mặt ngoài đau buồn ra thì không còn cảm xúc gì khác, “Khoảng thời gian đó anh thật sự rất tệ, cho nên… Anh xin lỗi Tư Tư.”

Thật ra thì sau khi Cố Dữ Thâm lớn lên, anh rất ít khi tiếp xúc với Cố Mạnh Cận.

Chuyện kinh doanh của ông càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng bận rộn, hai người rất ít khi gặp nhau.

Đến sau này, Cố Dữ Thâm bỗng phát hiện ra Cố Mạnh Cận vừa tìm được bạn giá, đang chuẩn bị đăng ký kết hôn.

Người phụ nữ kia rất trẻ, thậm chí cũng không lớn hơn Cố Dữ Thâm mấy tuổi, vừa mới tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, rất xinh đẹp, sinh ra trong một gia đình bình thường, tất cả những thứ này làm anh nhớ đến mẹ mình.

Thậm chí còn hơi giống Trương Hiểu Thuần.

Anh không hề hận người phụ nữ có thể trở thành “mẹ kế” của mình.

Chỉ là anh cảm thấy buồn.

Có lẽ nhiều năm sau đó, người phụ nữ này sẽ trở thành Trương Hiểu Thuần tiếp theo.

Mất đi chính mình, trở thành một người phụ nữ điên chỉ biết quay quanh chồng mình.

Cố Dữ Thâm không muốn nhìn thấy thêm bi kịch nào nữa.

Anh đi tìm người phụ nữ kia, cùng nói với người phụ nữ đó tất cả, bao gồm chuyện Cố Mạnh Cận có xu hướng bạo lực, và vết sẹo trên người mình.

Anh vứt bỏ lòng tự ái để cứu một phụ nữ có tương lai rạng ngời.

Mà đổi lại là cơn giận của Cố Mạnh Cận.

Đương nhiên là anh sẽ không đứng yên để mặc cho Cố Mạnh Cận đánh.

Nhưng Cố Dữ Thâm vẫn còn giữ một chút lý trí của “người”, không thể làm những điều điên rồ nằm ngoài ranh giới đạo đức.

Nhưng Cố Mạnh Cận thì không.

Dưới cơn thịnh nộ, ông hoàn toàn đánh mất lý trí, hoàn toàn trở thành con dã thú bị cơn giận làm lu mờ đầu óc.

Ông lao vào căn bếp đã để không nhiều năm, lấy ra một con dao gọt trái cây, toàn tâm toàn ý dạy cho cậu con trai nổi loạn một bài học thật sự, củng cố quyền lực của một người cha.

Lúc đó chảy rất nhiều máu.

Cố Mạnh Cận cầm con dao gọt trái cây nhiều máu đứng trước mặt anh, dường như đứng trước máu tươi, ông dần khôi phục lại lý trí, ném dao đi, trong miệng chửi bới, rồi bước ra khỏi ngôi nhà ấy, không hề quay lại.

Mà hình ảnh khi đó đã in sâu vào trong đầu Cố Dữ Thâm không một tiếng động, nhưng lại rất sống động, mãi mãi không bao giờ quên.

Sau đó Cố Dữ Thâm băng bó đơn giản ở nhà rồi đến bệnh viện, cũng may là vết thương không bị nhiễm trùng, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.



Lúc Trương Hiểu Thuần kết hôn với Cố Mạnh Cận, nhất định là không ngờ rằng sau này lại có một ngày như vậy.

Sự xuất hiện của Cố Dữ Thâm dường như đã đánh dấu bước ngoặt cho gia đình này, hoàn toàn xuống dốc.

Cố Gia Viễn tượng trưng cho khoảng thời gian ngọt ngào của bọn họ đã qua đời, sự xuất hiện của Cố Dữ Thâm từ lúc vừa bắt đầu đã mang theo án tử, mang đến sự trói buộc và tai nạn cho Trương Hiểu Thuần.

Trong những giây phút cuối đời Trương Hiểu Thuần vẫn hận Cố Dữ Thâm vô tội, hận anh lấy đi đứa con mà bà yêu thương,

Mà Cố Mạnh Cận còn sống, cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu anh.

Ngược lại, cứ một lần rồi lại một lần, hành hạ anh, dần dần đánh nát đi sự kiêu ngạo của cậu thiếu niên.

Liên quan đến những chuyện trong quá khứ, Cố Dữ Thâm cũng không nói hết toàn bộ cho Nam Tri.

Anh chỉ đơn giản giải thích nguồn gốc của vết sẹo trên vai, sau đó không nói thêm gì nữa.

Nhưng trong câu nói đơn giản đó, Nam Tri cũng có chút hiểu, sự khốn khổ của cô trong sáu năm kia, câu nói cuối cùng của anh trước khi hai người chia tay, “Vậy em đi đi”.



Cố Dữ Thâm của cô, một Cố Dữ Thâm lẽ ra phải kiêu ngạo đến tự phụ, thật ra thì ở nơi không ai biết, anh trở thành gánh nặng bị bỏ rơi.

Không ai đối xử tốt với anh, không ai quan tâm đến anh, thậm chí anh còn phải đến nhà ông cụ hàng xóm mới có miếng cơm ăn.

Anh liên tục bị tổn thương, liên tục bị đánh vỡ vụn.

Thảo nào từ trước đến giờ cô luôn cảm thấy, mặc dù trên người Cố Dữ Thâm bề ngoài trông giống như những cậu thiếu gia buông thả lười biếng kia, nhưng bên trong vẫn là một người cô độc lẻ loi, anh vẫn cố chấp, vẫn tàn nhẫn.

Anh vẫn luôn bị vứt bỏ.

Cố Mạnh Cận là như vậy, Trương Hiểu Thuần cũng là như vậy.

Nam Tri không biết anh đã lớn lên thế nào.

Mà khi đó cô quyết định rời đi, cô nói với Cố Dữ Thâm, cô phải đi rồi.

Chỉ trong một đêm, cậu thiếu niên vô cùng cà lơ phất phơ lại quay lại tình cảnh lúc trước, anh cảm thấy mình bị vứt bỏ một lần nữa, lòng tự trọng bấp bênh mà anh đã tự mình dựng lên lại lung lay muốn ngã, sắp sụp đổ.

Anh rất coi trọng Nam Tri, người đã đưa tay ra với anh, cho nên anh liều mạng đối xử tốt với cô, muốn để cô thật sự ở bên cạnh mình bầu bạn.

Trong trường nhiều người như vậy, ở bên cạnh Cố Dữ Thâm luôn có nhiều người như vậy, nhưng anh lại là người cô đơn nhất.

Nhưng không ngờ rằng, người anh coi trọng nhất cũng có một ngày bỏ anh đi.

Đời này của anh không thể thoát khỏi số phận bị bỏ rơi.

Anh vừa tức giận vừa sợ hãi, vừa buồn bã vừa bất lực, đủ loại cảm xúc đều ở trong lòng nhưng không thể biểu hiện ra trên mặt, cuối cùng chỉ hóa thành một câu nói lạnh nhạt “Vậy em đi đi”.

Nếu phải rời đi, ít nhất anh không muốn bị người khác thương hại.

Cậu thiếu niên kiêu ngạo tự phụ, lại phải gãy cánh.

Anh nói ra những lời này, tự mình chịu đau khổ.

Anh tự mình cố gắng, cố gắng nhớ lại hình ảnh của Trương Hiểu Thuần tự cắt tay mìn rồi nắm lấy tay anh gọi tên Cố Gia Viễn, nhớ lại Cố Mạnh Cận cầm dao đâm vào vai anh.

Anh tự gắng giữ vững sự kiêu ngạo của mình, không muốn hèn mọn xin xỏ ai.

Lúc biết Nam Tri thật sự phải rời đi, trước ánh mắt của mọi người, anh giống như điên lao ra khỏi phòng học.

Làm gì còn có cái gọi là tôn nghiêm.

Ở trước mặt Nam Tri, anh đã không còn tự trọng nữa.



Trời dần tối, xe chạy ngoài đường cũng dần dần nhiều lên, đèn phanh màu đỏ sáng lên thành một biển đỏ.

Cố Dữ Thâm véo mặt Nam Tri một cái xem như trấn an, anh lại lần nữa lái vào dòng xe đang chạy, tiếp tục lái về Cẩm Tú Sơn Trang.

Dọc đường đi, Nam Tri cũng không nói tiếng nào.

Suy nghĩ của cô rất loạn.

Cô không thể phân biệt liệu tâm trạng hiện tại của cô là sự đau lòng hay sự tức giận.

Cho đến khi xe dừng ở bên ngoài Cẩm Tú Sơn Trang, Cố Dữ Thâm nhẹ nhàng gõ lên đỉnh đầu cô một cái: “Đi thôi.”

Cô đi theo Cố Dữ Thâm vào nhà.

Vừa bước vào nhà, cô đột nhiên có cảm giác thân thuộc, đây là nhà của cô và Cố Dữ Thâm.

Cô ôm eo Cố Dữ Thâm từ phía sau, vùi mặt vào đó, động tác của Cố Dữ Thâm dừng lại, anh đưa tay đè lên tay cô, ôn tồn nói: “Sao vậy?”

“Sau này chúng ta không về khu chung cư Lung Hồ nữa, em không thích nơi đó chút nào.” Giọng cô nghẹn ngào, “Chúng ta ở đây, ở đây mới là nhà của chúng ta.”

Cố Dữ Thâm im lặng rất lâu, anh mới trầm giọng nói: ” Được.”

Ngón tay anh vuốt ve mu bàn tay cô: “Tư Tư, chúng ta đóng cửa trước đã.”

Cô thả lỏng một chút, nhưng vẫn ôm eo anh, Cố Dữ Thâm đóng cửa lại, nắm lấy tay cô kéo cô đến trước mặt mình, anh cúi người xuống, lau khóe mắt cô “Ngoan, không buồn nữa.”

“Em xin lỗi.” Bỗng nhiên cô khóc lên, “Em quá tùy hứng rồi.”

Cô khóc giống như một đứa trẻ, không hề ngụy trang, nước mắt lăn dài trên má, chỉ ngẩng đầu lên khóc, thậm chí còn không lau nước mắt, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo của Cố Dữ Thâm.

Hiếm khi Cố Dữ Thâm cảm thấy tay chân luống cuống như vậy, anh ôn tồn hỏi: “Sao đột nhiên em lại nói cái này?”

“Đến tận bây giờ em chưa từng hỏi anh thế nào, cũng không biết anh đã trả qua những gì, em chỉ biết nổi giận với anh, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy.” Cô càng nói càng buồn, “Em không đối xử tốt với anh chút nào cả.”

Cô thậm chí, lúc cô vừa biết tin Cố Dữ Thâm cầu hôn, cô còn nổi giận đùng đùng tát anh một cái.

Anh ấy đã phải chịu đựng từ khi còn nhỏ.

Cô lại trao lại cho anh.

Nam Tri cảm thấy mình không đáng được tha thứ.

Cố Dữ Thâm vẫn cố gắng lau nước mắt cho cô, lau thế nào cũng không sạch được, anh cúi người xuống, hôn nhẹ lên mắt cô.

“Em tốt với anh lắm, Tư Tư.” Nụ hôn của anh nhẹ nhàng đi xuống, “Em tốt với anh nhất.”

Cô không biết mình đã khóc bao lâu.

Chỉ cảm thấy hình như cô đã tuôn hết những giọt nước mắt tích tụ trong sáu năm.

“Chuyện đã qua rồi, cho dù thế nào, đều là anh sai, anh không nên không tin tưởng vào tình yêu của em.”

Cố Dữ Thâm ôm cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô, cũng vì anh đang kìm nén cảm xúc, giọng cũng run run, “Vì Tư Tư, lúc đó anh đã suy sụp.”

Cố Dữ Thâm nói.

Anh xin lỗi, Tư Tư.

Vì lúc đó anh hoàn toàn suy sụp, anh cũng chán ghét chính bản thân mình, quả thực không biết nên làm sao mới có thể yêu em.

Cậu thiếu niên trẻ tuổi đó, cả trong trường học và cuộc sống, chưa bao giờ được dạy cách giải quyết những tình huống khốn khó như vậy.

Anh chỉ có thể dùng lòng tự trọng lố bịch nhất để khiến mình trông bớt đáng thương hơn.



Sau đó, Cố Dữ Thâm cũng không nói gì, chỉ im lặng ôm cô, để cô khóc phát tiết.

Dường như anh luôn là như vậy.

Không nói, không làm, đứng yên tại chỗ, kiên định chờ đợi trong vô vọng.

Giống như sáu năm kia, Cố Dữ Thâm lẻ loi một mình, yên lặng chờ đợi.

Khóc đủ rồi, Nam Tri khịt mũi một cái, cô ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên môi Cố Dữ Thâm.

Anh hơi khom người, để cô hôn mà không phí sức.

Dần dần, nụ hôn này thay đổi, cô gái nhỏ vụng về chủ động đưa đầu lưỡi ra, giống như là muốn và không muốn.

Chỉ cần người đó là Nam Tri, Cố Dữ Thâm dễ dàng bị kích thích.

Yết hầu anh hoạt động, anh khàn giọng: “Ừ?”

Nam Tri nhẹ nhàng nói: “Anh được lên chính thức rồi.”

Anh cười: “Được.”

“?”

Anh nghe không hiểu sao?

Lần trước người hay đòi “lên chính thức” đùa giỡn lưu manh liên tục chính là anh.

Nam Tri mở mắt ra, cô cắn môi anh, nhấn mạnh: “Em nói, anh lên chính thức rồi.”

Lần này Cố Dữ Thâm không nói gì, nhưng cũng không cử động.

Một giây sau, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng kêu kim loại ——

Nam Tri mở khóa chiếc dây nịt da của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc