ĐIỀN VIÊN LA NHIỄM

La Nhiễm an ủi chính mình, tới đâu hay tới đó. Thương cảm trong lòng kết thúc, qua loa giặt xong quần áo, ôm chậu trở về. Dừng bước trước cổng lớn La gia, chỉ nghe thấy từ trong viện truyền đến từng trận tiếng mắng.

"Tôi đây là bà lão mệnh khổ mà, từng lần đổ phân đổ nước tiểu mà nuôi nấng chúng nó, mắt mù mới cưới một đám con dâu bất hiếu, ngày ngày sống như đại tiểu thư, còn muốn bà già này hầu hạ nữa" chói tai, xem như là vừa khóc vừa mắng chửi.

"Ăn thịt của ta, móc tim của ta, một đám cả ngày hết ăn lại nằm, một đám lòng lang dạ sói mà".

"Một đám quỷ đầu thai tham ăn, thịt ở trong nồi cháo đều giành ăn hết rồi".

"Ăn hết quả trứng gà không làm nghẹn chết đám sói con chúng mày, thích ăn vụng trứng gà của bà gài này quả nhiên sinh ra đã là một đám chuột mà".

"Một đám đều muốn vào nhà ngục mà, tuổi còn nhỏ không học cho tốt đi, lại lén lút đi ăn trộm".

"Ăn trộm trứng gà của bà già này, cũng không sợ thiên lôi đánh chết, không được chết tử tế.."

Tiếng mắng vang dội, khí lực mười phần, xem ra hơi thở không tồi.

La Nhiễm tạm thời chưa nắm rõ được tình huống đang do dự nên đi vào để nắm rõ tình huống như thế nào hay lát nữa mới vào. Đúng lúc này, cửa lớn đang khép hờ bị đẩy ra, một đứa bé trai khoagr năm sáu tuổi, mặc một thân quần áo toàn mụn và đang chạy chậm lại đây. Đây là đệ đệ của nguyên chủ, tên La Văn Sinh, năm nay 5 tuổi.

"Tỷ, tỷ, bà đang mắng người, chúng ta lén lút đi vào" đôi mắt của đứa bé này thật to, lấy tay nhỏ bé lôi kéo tay La Nhiễm, lặng lẽ đẩy cửa chuồn vào.

Nhìn anh bạn nhỏ lại gần lôi kéo tay chính mình, La Nhiễm cười cười, đến gần "đệ đệ", lén lút chuồn vào Tây viện. Thả chậu gỗ xuống, trước đem quần áo vừa giặt xong ra phơi.

Sau đó, thấy Củ Cải Nhỏ lấy ra một tổ ong vò vẽ, rất to. Liền nhìn về phía Củ Cải Nhỏ, lộ ra ánh mắt mê mang, làm bộ dáng rất khó hiểu.

"Tỷ, xem, đây là cái gì?"

"Tổ ong vò vẽ?" La Nhiễm đè xuống giọng nói.

"Xuỵt" anh bạn nhỏ đặt ngón tay lên trên môi, không cho lộ ra.

"Đệ ở trong rừng tìm được, có thể đổi lấy tiền, đừng nói cho bà nội biết. Lần trước Văn Tài, Văn Quân nói một tổ ong vò vẽ có thể đổi lấy mấy văn tiền, đến chỗ người bán hàng rong đổi lấy mấy miếng hạt mè đường, sẽ không nói cho bà nội biết", anh bạn nhỏ rất vui mừng mà nói.

Nói xong lại từ trong túi lấy ra mấy quả hồng nhỏ, mấy trải cây nhỏ hoang dã.

"Tỷ, tỷ, tỷ ăn cái này".

"Lấy được một tổ ong vò vẽ, quay đầu lại có thể đổi lấy tiền, cũng đừng nói cho cha mẹ biết", Củ Cải Nhỏ nghiêng đầu nói xong, liền đem mấy trái cây hoang dã nhét vào trong tay La Nhiễm, lấy một mảnh giẻ quấn quanh tổ ong vò vẽ, đặt trong một cái hốc phía sau tủ.

"Văn Sinh, đấy là quả gì thế?" La Nhiễm chậm rãi ăn một quả, vừa ngọt vừa chua, còn có một chút chát.

"Tỷ, tỷ quên rồi sao. Đây là thứ mà tỷ thích ăn nhất, lân trước tỷ còn bảo ca ca giúp tỷ lấy mấy quả này", Văn Sinh mở to hai mắt đáp.

Thiếu chút nữa là lộ rồi, may mắn trước mặt La Nhiễm là một tiểu hài tử, xem ra chính mình phải ít nói đi, nói ít sai ít. Cùng lúc may mắn là tiểu hài tử đem chính mình là tỷ tỷ ruột, nhưng là lại nghĩ rằng nói không chừng tỷ tỷ ruột của hắn đã đi đầu thai rồi, chiếm thân thể người khác, lại hưởng thụ tình thương của người nhà nguyên chủ. Vừa nãy

"Đúng rồi, sao bà nội mắng chửi thế?"

"Gà mái vừa mới đẻ trứng xong, nhưng bà tìm không thấy, nói là Văn Tài, Văn Quân ăn trộm rồi, bà chính là mắng thím ba cùng bọn họ. Bọn họ thực sự ăn trộm, mỗi ngày mấy quả trứng, mà trứng gà vỏ đỏ là lớn nhất".

"Đệ làm sao biết là bọn họ ăn trộm?"

"Sáng nay đệ thấy bọn họ đang nướng trứng gà ở trong rừng cây, đề đều nhìn thấy vỏ trứng, là vỏ đỏ đấy, bọn họ còn không cho đệ nói ra".

Anh bạn nhỏ nói xong cũng rất tức giận, nghĩ lần sau cùng ca ca kiếm trứng chim ăn, kiếm trứng gà rừng ăn.

"Vậy đệ có nói cho bà biết không?"

"Không, không nói thì bà cũng biết là bọn họ ăn, bà ngửi được trên người bọn họ có mùi trứng chim, bọn họ thường xuyên ăn vụng".

"Tỷ, chúng mình đi đến khu rừng phía nam kiếm trứng gà rừng nướng ăn, lần trước kiếm được vài quả, Văn Tài, Văn Quân bọn họ cũng không biết" La Văn Sinh mong chờ mà nhìn La Nhiễm.

"Được, ngày mai tỷ kiếm cho đệ, đúng rồi, cha mẹ chúng mình đâu?"

"Cha mẹ cùng ông nội cùng nhau ra đồng rồi, nhưng mà vừa nãy mẹ trở về nấu cơm rồi, hiện tại đnag ở trong phòng bếp đấy".

* * *

Văn Sinh 5 tuổi cảm thấy càng cảm thấy tỷ tỷ thân thiết, lôi kéo La Nhiễm nói thật nhiều. Nhưng làm cho La Nhiễm đối với tình huống hiện tại biết được càng nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc