ĐIỀN VIÊN LA NHIỄM



Giữa huynh đệ quan trọng nhất là cái gì, chính là giúp đỡ lẫn nhau. Việc này mình sống chết buộc mọi người sống cùng nhau, chính là muốn về sau phát đạt. Mấy hài tử nhà mình thế nhưng lại muốn ở riêng. Trong lúc nhất thời giận dữ mà khiển trách: "Xem lại bộ dáng cùa chúng mày, đều muốn ở riêng, hiện tại ta cùng nương chúng mày chưa chết đâu, là mong chúng ta sớm chết đi đúng không"?

La lão gia tử cùng Tần thị nói lời này có chút tàn nhẫn, chữ bất hiếu này chụp xuống đầu, con cháu đều có chút sợ hãi. Lúc này La Hữu Lễ nghe cha nương nói như vậy, cùng Trịnh thị rất kinh sợ, quỳ xuống ngay tại chỗ. La Nhiễm hi vọng cha nương đừng quỳ, cố gắng lên. Nhưng mà vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trừ mấy người ngồi trên kháng là La lão gia tử, Tần thị, La Xảo, những người khác đều quỳ xuống, bị Văn Tuyên kéo một cái, cũng quỳ xuống.

Tần thị nhìn nhi tử, nhi tức, tôn tử, tôn nữ đều quỳ, trong lòng cũng nguôi giận. Miệng tiếp tục mắng: "Mấy đứa vương bát đản nảy, trưởng thành rồi, hiện tại muốn ở riêng. Lão nương cực khổ nuôi nấng, ngược lại bây giờ bất hiếu như vậy, bây giờ còn muốn ở riêng. Là ghét bỏ ông già, bà già này, trách sao ta cực khổ như vậy. Cũng không nhìn lại mình xem có năng lực gì. Mấy nhi tử cũng không hiếu thuận, biết thế lúc trước ta dìm chết trong nước tiểu là xong, đỡ lãng phí lương thực". Lại nhìn mọi người trong nhà thành thành thật thật nghe mình mắng, dần yên lòng, đây đều là do mình gây khó dễ. Bất quá nghĩ tới mấy nhi tử của mình dám đề xuất ở riêng, đây chính là đại bất hiếu. Nhất định là mấy nàng dâu xui khiến làm xằng bậy, dụ dỗ mấy nhi tử mình làm chuyện bất hiếu. Mấy đứa đê tiện, mấy ngày không đánh, nhà tốt cũng bị chúng dỡ hết ngói. Xem ra mình cần phải chỉnh đốn lại một phen.

Bên này La lão gia tử nhìn mấy đứa nhỏ quỳ trên mặt đất, cũng không đành lòng, thậm chí cảm thấy mấy đứa nhỏ mấy đứa nhỏ muốn ở riêng, thậm chí là nhà lão Nhị thật thà nhất cũng đồng ý ở riêng. Tất cả mọi người đều có tâm tư riêng, về sau thật khó có thể đoàn kết được. Chính là hiện tại đành phải cường điệu nhấn mạnh: "Chuyện ở riêng đừng nhắc lại nữa. Lão Nhị, lão Tam, hai con ngày mai lên trấn trên đi".

La Hữu Phú: "Con đi cũng được, chính là tiền công không đáng bao nhiêu, trước hết không giao cho nương. Lần trước đến nhà bà ngoại bọn nhỏ vay bạc còn chưa có trả, dù sao cũng phải mua đồ vật này nọ đem qua chứ".

Tần thị: "Phản rồi, lão Nhị lão Tam, dám có ý định giấu tiền công, ta đánh chết các ngươi, cái đứa.." thuận tay cào một nhát, còn muốn đập đầu gối thì bị La lão gia tử ngăn lại. La lão gia tử: "Mượn bạc của thân gia, thân gia cũng xuất ra không ít lực. Bạc đi làm công này không cần giao ra, trước mua chút lễ vật đem qua cho thân gia. Nếu không đủ, liền tự mình bổ khuyết, cũng là đại biểu cho tâm ý của chúng ta". Sau đó lại nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của La Hữu Hiếu: "Lão Đại có việc cũng không có cách nào khác, bảo nương của con đưa cho con chút bạc mua ít đồ cầm sang cho thân gia". La lão gia tử nói xong, cả người chùng xuống, ngồi ở trên kháng, sức lực bị rút cạn. Từ hôm nay liền biết rõ, muốn mấy đứa nhỏ thành thành thật thật xuất bạc cho Văn Danh đọc sách thi cử nhân sẽ không được như lúc trước nữa. Còn muốn cho La gia có hi vọng, trong lòng thật phiền muộn.

Tần thị ngồi ở trên kháng còn muốn mắng tiếp, La lão gia tử liếc mắt qua đành ngậm miệng, đành trừng mắt với mấy nàng dâu, làm cho ba người đang quỳ ở dưới đều sợ hãi.

"Được rồi, đều trở về ngủ đi". La lão gia tử khoát khoát tay bảo mọi người quay về phòng.

La Nhiễn đi sau cha nương nghĩ đến chuyện ở riêng tuy không thành nhưng tốt xấu gì thì đã nói ra là có tiến bộ rồi. Đây chính là công lao của tam thúc La Hữu Phú, xem ra năng lực của tam thúc tam thẩm không tồi, về sau chuyện ở riêng không thiếu được phần của tam thúc, tam thẩm. Nhưng mà lúc trước chính tam thúc không muốn ở riêng, rồi lại nói vòng vo muốn ở riêng.

Lưu thị lúc này trở lại phóng, cùng La Hữu Phú nói chuyện.

La Hữu Phú: "Nàng rốt cuộc có ý gì, Văn Danh thi tú tài thật vất vả, không phải nói không ở riêng sao"?

Lưu thị: "Chàng cho là nói ở riêng thì lão thái thái, lão gia tử sẽ đồng ý à? Còn không phải là không đồng ý sao, nếu không ở riêng, như vậy chúng ta dù thế nào cũng phải kiếm chác được một ít chỗ tốt chứ".

"Vợ à, cũng là nàng thông minh. Hình như lần này cha nương đồng ý tiền công làm ở trấn trên không cần giao ra. Nếu là bình thường bị một cái bạt tai là cái chắc. Không nói nương, cha cũng khẳng định không đồng ý mọi người giữ tiền công. Lần này cha nương thế nhưng lại đồng ý, xem ra cha sợ chúng ta nháo ra đòi ở riêng đấy, cho nên nhượng bộ chúng ta. Chính là lần này đi lên trấn trên có tìm việc được việc hay không thì không nói, nếu tìm được, cũng không được mấy văn tiền".

Lưu thị nhéo cánh tay La Hữu Phú một cái: "Nhìn cái bộ dạng nông cạn của chàng kìa. Bạc cho dù ít cũng là bạc đấy. Hơn nữa, lần này đã mở miệng là" Không nộp lên ", vậy là về sau cũng đỡ phải nộp. Chúng ta giữ tiền cũng dễ dàng hơn, không cần lén lút nữa, mỗi lần đều bắt bí cha nương ta".

La Hữu Phú: "Hắc hắc, chúng ta tích trữ, nói cho cùng cũng không bằng đại ca. Hơn nữa nghe ý tứ đại ca cũng muốn ở riêng, còn nói nếu Văn Danh thi đỗ tú tài không làm phiền chúng ta. Nói cái gì mà về sau thi cử nhân cũng kha khá tiền".

"Chàng xem huynh đệ kiểu gì vậy. Cả nhà chúng ta tốn sức lao động nuôi Văn Danh đọc sách, hiện tại trúng tú tài liền hắt hủi chúng ta, cũng không sợ bị người ta trạc cột sống. Nói trắng ra, chúng ta dù sao cũng trông mong Văn Danh dìu dắt tiền đồ cho Văn Quân, Văn Tài, nhưng mà chúng ta cũng không tin nhân phẩm của cả nhà lão Đại. Cả nhà này sẽ không biết ơn báo đáp người nhà đâu. Chớ cười chùng ta khổ còn muốn làm chậm trễ tiền đồ của Văn Quân, Văn Danh, đến lúc đó có tiền đồ rồi làm sao còn nghĩ đến chúng ta. Còn có, cứ cho là có thể thi đỗ ra làm quan, vậy trúng tú tài rồi còn muốn thi nữa cơ. Cha bọn nhỏ, vậy nếu Văn Danh thi cử nhân lên phủ thành rồi, tiền bạc chắc cũng không ít đâu". Lưu thị cắn hạt dưa, nói xong, tốc độ còn rất nhanh, vừa nói chuyện cũng không làm chậm trễ việc cắn dạt dưa.

La Hữu Phú nghe Lưu thị nói như vậy, tuy rằng hiểu rõ nhà đại ca nhưng cũng tin tưởng năng lực của mình. "Sao nàng có thể nói như vậy được, đến lúc đó xem bọn hắn có dám vứt bỏ chúng ta không, trừ phi chúng ta không muốn. Nhị ca nhị tẩu chúng ta là người không có bản lĩnh. Đến lúc đó nói không chừng lúc đó nhị ca nhị tẩu ở riêng đấy. Vừa lúc về sau cả nhà nhị ca chăm sóc hoa màu, chúng ta đi theo nhà đại ca nhậm chức".

Lưu thị: "Chàng nghĩ ra cũng hay thật đấy. Thà không bẳng chúng ta tích trữ tiền cho Văn Quân, Văn Tài đến trường là xong, đến lúc đó, hai đứa nó có thể đọc sách thì sau này chàng chính là cha của quan đấy, này so với Văn Danh còn mạnh hơn. Cũng xem xem người khác có vừa ý chúng ta không".

Bình luận

Truyện đang đọc