ĐIỀN VIÊN LA NHIỄM

"Phốc", La Nhiễm nghĩ nghĩ liền cười ra tiếng. Đời trước La Nhiễm dù không phải là người có tài hoa văn chương, từ nhỏ đã bị quan triệt quan điểm "Học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ đều không sợ", làm người vừa phải có lý tưởng lại vừa phải có tài văn chương. Lần này La Nhiễm cảm giác tài văn chương của mình có tiến bộ, cố tình lại nhớ kĩ câu thơ này cho nên nhịn không được bật cười.

La Xảo chưa đi xa nghe được tiếng cười của La Nhiễm nhất thời xoay người lại nói một tiếng: "Cười ngây ngô cái gì, mau đi cọ nồi đi!" sau đó liền trở về nhà chính.

Lần này La Nhiễm nhịn cười chạy nhanh che miệng lại, chỉ sợ cười sặc sụa. Một lát sau, trong ánh mắt đều chứa lệ quang mới rốt cục nhịn cười, còn bị nghẹn cơm, chạy nhanh đi uống canh La Văn Sinh đưa qua mới nhanh chóng bình thường trở lại.

"Tỷ, tỷ không sao chứ" làm hại La Văn Sinh chạy nhanh vỗ vỗ lưng La Nhiễm giúp thuận khí.

"Ăn một bữa cơm còn có thể nghẹn, nhìn tiền đồ của cháu kìa." Lưu thị cũng buống cái bát không xuống sau đó vỗ vỗ mông đi về phòng.

La nhiễm lại cảm thán, thế giới của người hiện đại, các người quả nhiên không hiểu. Sau đó cầm bánh bột ngô lấy cho Trịnh thi đưa cho La Văn Sinh: "Đệ đem bánh bột ngô để vào trong phòng của chúng ta đi, lát nữa đưa cho nương ăn." Nhìn một bàn toàn bát đũa, bắt đầu dọn dẹp.

La Văn Sinh nhận lấy cái bát liền chạy về Tây Khóa Viện, chỉ chốc lát liền trở về giúp La Nhiễm thu thập chén đũa.

Hai người tay chân thực nhanh nhẹn, hai cái bàn ăn đầy bát đũa liền nhanh chóng dọn dẹp xong, đem nồi cọ sạch sẽ, dùng chậu chứa nước cọ nồi đổ vào máng cho heo ăn. La Nhiễm nhận cây gậy trộn thức ăn từ tay Trịnh thị, bảo La Văn Sinh lôi kéo Trịnh thị về phòng, chính mình trộn cơm heo. Bởi vì nước cọ nồi sẽ dính hạt cơm cháy, trong tình huống bình thường, ở nông thôn nước cọ nồi đều sẽ đem cho gia súc, cho dù ở hiện đại cũng vậy. Bất quá, mấy năm nay, nông thôn kinh tế đều phát triển, người nuôi heo dần ít đi, cơm thừa canh cặn đều đổ đi, huống chi nước cọ nồi.

La Nhiễm vừa trộn cơm heo vừa đánh giá ba con heo đang tranh nhau ăn, hai con heo trắng, một con heo có chứa hoa đốm hoa vóc dáng còn nhỏ, chưa trưởng thành. Mấy con heo này trên cơ bản đều là ăn tại nhà, ăn tết hẳn là sẽ phân cho chúng ta một con đi. Đến cuối năm khẳng định có thể lớn đến béo mỡ, đặc biệt con heo có đốm hoa, Hoa cô nương.

Uy uy, cô nói như thế nào nói tôi là cô nương, tôi rõ ràng là hán tử. Hoa đốm heo không tiếng động kháng nghị. Nga, không! Hoa đốm heo thở hổn hển kháng nghị.

Mặc kệ ngươi là Hoa cô nương hay là hoa hán tử, ngươi đều là của ta, trốn không thoát lòng bàn tay của ta. Trong đầu La Nhiễm tức khắc nghĩ mấy chục cách làm thịt heo, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Con heo hoa đốm đang ăn đến vui sướng tức khắc sửng sốt, sau đó tiếp tục thở hổn hển. Ta không nghĩ làm ngươi yêu thích, ta thích chính là bạch hoa tỷ cùng bạch hoa muội, phá hư nhân duyên của heo là muốn bị trời phạt.

Bạch hoa tỷ cùng bạch hoa muội là ai?

Nhìn La Nhiễm đứng dậy, hoa đốm heo tức khắc cảm thấy nguy cơ, vội bảo vệ hai con heo trắng đang ăn đến vui sướng không biết gì. Tiếc rằng chỉ có bốn cái móng phòng thủ, bảo vệ cũng bảo vệ không được. Chỉ có thể thở hổn hển rõ to, không được tổn thương bạch hoa tỷ và bạch hoa muội.

Này, theo lời của con heo đốm này, bạch hoa tỷ và bạch hoa muội chẳng nhẽ là hai con heo màu trắng kia.

Bạch hoa tỷ và bạch hoa muội là xinh đẹp nhất.

Đẹp ở chỗ nào? Tất cả đều có đầu heo, óc heo, tai heo, thân heo, móng heo.

Heo không có đầu heo, óc heo, tai heo, thân mình dài thì làm sao còn gọi là cái gì là đầu, óc, tai, thân, móng heo gì nữa? Con heo đốm thở hổn hển hỏi lại.

Nhìn La Nhiễm không nói, con heo đốm thả lỏng cảnh giác, nghĩ: Thế giới con người quả nhiên heo không hiểu được.

La Nhiễm trộn thức ăn cho heo xong, lắc đầu, quyết đoán thở dài, thế giới của heo, con người quả nhiên không hiểu được.

Bình luận

Truyện đang đọc