ĐIỀN VIÊN LA NHIỄM



Sau khi mấy người nhà Trịnh gia rời đi thì đã sắp chạng vạng, Lưu thị (Tam thẩm La Nhiễm) sáng về nhà mẹ đẻ nay đã trở lại.

Ở Đông viện, La Hữu Phú lôi kéo Lưu thị lải nhải về chuyện tốt viết giấy ghi nợ sáng nay, sau khi nói xong còn cảm thán một câu: "Ta xem mấy người Trịnh gia này cũng không phải người hiền lành gì đâu", lại nói tiếp: "Ta nghe nói ngày hôm qua bà ngoại Văn Tuyên có thể làm cho lão thái thái tức đến đỏ bừng cả mặt, lấy tính tình của lão thái thái cuối cùng lại không có nháo lên. Lão gia tử bình thường có tài ăn nói mà còn bị ông ngoại Văn Tuyên nói đến không phản bác được, cuối cùng còn bảo Văn Danh viết giấy ghi nợ. Vậy sau này chúng ta, một lượng bạc đi trước thì cũng phải kèm cái giấy ghi nợ theo sau".

Lưu thị nghe La Hữu Phú nói như vậy, suy nghĩ một lát liền nói: "Cho dù bất hòa với bọn họ nhưng cũng phải bảo Văn Danh viết giấy ghi nợ cho chúng ta, loại chuyện này cũng không thể bên nặng bên nhẹ được. Hơn nữa nhà mẹ đẻ nhị tẩu xuất ra năm lượng bạc, chúng ta dù thế nào cũng không thể vượt qua nhà nhị tẩu xuất ra nhiều bạc hơn, phải không. Chúng ta cũng cho vay năm lượng bạc, đến lúc đó giấy ghi nợ ta thay nhà mẹ đẻ ta thu, có cơ hội lại cho bọn họ vay nữa".

"Được, cứ theo lời nàng nói mà làm, có giấy vay nợ này, xem về sau Văn Danh làm quan làm sao có thể vứt bỏ chúng ta đi. Không chỉ là lần này, mà những lần sau dù cho vay ít hay cho vay nhiều đều bắt Văn Danh viết giấy ghi nợ. Đây đúng là biện pháp tốt". Nói xong còn cười "hắc hắc" lên.

Còn trong viện của đại phòng, La Hữu Hiếu liên tục mắng chửi mấy người nhà Trịnh gia, ngoài ra còn mắng Trịnh thị với La Hữu Lễ nữa. La Văn Danh cũng ngồi ở trong phòng không nói lời nào, lần này vay bạc thực sự không thuận lợi, không nói đến số lượng không đủ mà còn làm mình mất toi mười lăm lượng bạc cộng thêm cái giấy ghi nợ nữa chứ, nhớ đến điều này La Văn Danh càng thêm phiền. Triệu thị thấy tâm tình hai cha con đều không tốt, chờ hai cha con đem cơn tức xả ra xong thì Triệu thị mới cẩn thận suy nghĩ nhỏ giọng khuyên nhủ.

"Cha đứa nhỏ, Văn Danh, lần này nhị phòng bắt viết giấy ghi nợ, ta chỉ sợ tam phòng, đặc biệt là Lưu thị người khó chơi kia nói không chừng là ầm ĩ muốn viết giấy ghi nợ đấy". Sau khi Triệu thị nói xong, trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi.

La Hữu Hiếu: "Cũng đúng, giấy ghi nợ này khẳng định là chạy không thoát rồi. Hôm nay không phải Lưu thị về nhà mẹ đẻ sao, hiện tại đã trở về chưa"?

"Tam thẩm vừa về, ta xem trước ngực nàng có giấu một ít vải bông gói lại, khẳng định vay được bạc". La Bình ở bên cạnh nói chen vào.

La Văn Danh biết nhất định phải viết giấy ghi nợ cho tam thẩm này rồi, liền nói: "Đúng lúc, lát nữa ăn cơm chiều xong đem bạc tóm lại đây, vẫn là sớm nên lấy được bạc tránh đêm dài lắm mộng. Còn có lần này Trịnh gia cho vay còn thiếu năm lượng bạc, vậy còn thiếu nhiều lắm". La Văn Danh nhìn cha nương của mình, biết cha nương cất giấu không ít bạc.

"Lần này thiếu nương bổ sung vào cho con. Vạn vạn lần không thê chậm trễ cuộc thi của con". Triệu thị biết suy nghĩ của Văn Danh, lần này gom không đủ bạc, chỉ có thể chính mình bổ khuyết vào. Tuy rằng đau lòng mấy lượng bạc, nhưng chung quy cũng không thể chậm trễ cuộc thi của hài tử.

Quả nhiên sau khi ăn cơm xong thì liền đề cập đến chuyện tiền bạc. Bất quá không phải là nhà La Hữu Hiếu đề cập đến mà là Tần thị nhắc đến. Không ngoài dự đoán, cuối cùng La Văn Danh viết giấy ghi nợ vay năm lượng bạc cho Lưu thị. La Nhiễm ở bên cạnh nhìn thấy thì liền xem như xem kịch, thập phần thú vị. Bất quá cảm giác được La Văn Danh, La Bình đối diện hung hăng nhìn chằm chằm nhà mình, La Nhiễm trong lòng bắt đầu liền tức giận. Chẳng lẽ chuyện giấy ghi nợ của cả nhà La Hữu Phú thì liền ghi hận nhà mình lẫn nhà cữu cữu mình? Ánh mặt hận không thể ăn thịt người nhà làm cho La Nhiễm dâng lên sợ hãi. Vốn nghĩ đại bá cùng La Văn Danh này là loại người ích kỉ, vô trách nhiệm chỉ dựa vào cha cùng huynh đệ nuôi sống, không nghĩ tới vẫn còn là một người lòng dạ hẹp hòi dễ ghi thù. Lần này làm cho người trong nhà lo lắng, chỉ cầu bọn họ đừng tới trả thù. Lúc đấy nên bảo Lưu thị nhắc đến chuyện giấy vay nợ ngay lúc đấy, sau đó ông ngoại sẽ thuận theo tự nhiên mà vin được vào chuyện giấy vay nợ cũng không làm cho La Văn Danh ghi hận nhà mình. Vạn nhất lần này La Văn Danh thi đỗ tú tài đến cử nhân rồi làm quan, chả nhẽ lại không trả thù sao? Lại nhìn thoáng qua La Văn Danh, vẫn là người có thể diện hơn người ở La gia nhưng dáng vẻ thư sinh trước đây thì nay hoàn toàn biến mất.

Thầm lắc đầu, là chính mình nghĩ sai rồi. Không nói đến La Văn Danh có thi đỗ tú tài hay không, dù cho có đỗ thì cũng phải thi lên cử nhân, tiến sĩ, xác suất này nhỏ biết bao nhiêu, hơn nữa đó cũng là chuyện của mấy năm sau. Đến lúc đó nhà mình cũng không sợ bọn họ. Loại người này không biết báo đáp người khác, chỉ cần người nào chưa đáp ứng đủ yêu cầu của hắn thì hắn sẽ ghi hận người đấy, chính mình cũng không hối hận, chỉ cần sau này cẩn thận hơn là được.

Hiện tại đã gom được mười lăm lượng bạc, hơn nữa Tần thị lấy từ quỹ chung ra là tám lượng bạc, trừ bỏ cữu cữu của Văn Danh là mười lượng thì còn thiếu mười bảy lượng bạc nữa. Nếu thu hoạch lương thực trừ bỏ nộp thuế còn phải để lại để làm đồ ăn nửa năm sau thì cùng lắm bán được bảy lượng bạc. Mấy ngày nay La lão gia tử vẫn luôn ở thu xếp chuyện này, dẫu sao chỉ còn có một tháng lương thực mới có thể được thu hoạch, hiện tại chỉ có thể tìm ai ứng trước hoặc đi vay để bán được lương thực thì trả lại sau.

Chỉ là hàng năm cứ thu hoạch lương thực mới thì giá lại hạ xuống từ một đến hai văn tiền, haizzz. Trong La gia trang, trừ nhà thôn trưởng cùng mấy hộ có chút khá giả, những nhà khác nếu nhất thời lấy ra một lúc bảy đến tám lượng bạc vẫn là rất khó khăn. Đã mượn nhà thôn trưởng năm lượng bạc rồi không thể mượn tiếp nữa chỉ có thể đi mượn mấy nhà khác. La lão gia tử đi đi lại lại nhiều lần rốt cục cầm được về bảy lượng bạc, là mượn của bốn nhà người ta mới có được.

Triệu thị thấy lão gia tử cầm bạc về, nhớ đến bây giờ còn thiếu mười hai lượng. Vốn mười hai lượng này vốn là nhị đệ, tam đệ lấy ra nhưng không nghĩ tới Trịnh gia lại làm rối lên. Biết lão gia tử đã tận lực, không thể lấy ra được nhiều bạc hơn được nữa. Bất quá, La lão gia tử không có bạc, Tần thị thì không nhất định không có, tuy rằng không có mười hai lượng bạc nhưng ba, bốn lượng khẳng định là có thể lấy ra, lập tức dùng ánh mắt bảo La Văn Danh.

"Ông nội, bà nội, sau khi gom góp tất cả thì còn thiếu mười hai lượng bạc nữa. Cuộc thị sắp bắt đầu rồi làm sao bây giờ. Mấy đồng môn trên trấn của cháu nói nhiều nhất chỉ có thể giúp cháu được sáu lượng bạc mà thôi, vậy còn thiếu bốn lượng nữa thôi". Đôi mắt La Văn Danh trông mong, đáng thương cứ như vậy hiện ra trước mặt hai lão nhân. Sáu lượng bạc kia thực chất là Triệu thị lấy ra, bất quá chỉ có thể viện cớ mấy người bạn đồng môn mà nói, bằng không không thể nói rõ ràng được bạc từ đâu đến.

La lão gia tử nhìn đại tôn tử khó xử như vậy, chỉ hận chính mình không có bản lĩnh lại oán Trịnh gia không lấy ra thêm được vài lượng bạc.

"Bà nội, tôn nhi lần này nếu không thể thi đậu tú tài, vậy không thể cho bà nội những ngày tháng tốt lành rồi, là tôn nhi bất hiếu không có tiền đồ".

Lúc này la lão gia tử cũng nhìn về phía Tần thị. Tần thị nghe được đại tôn tử của mình nói như vậy, cũng nhịn đau lòng lấy ra bốn lượng bạc. Đã lấy ra tám lượng bạc rồi, lần này lại bốn lượng, bạc này đều là mình bán mặt cho đất bán lưng cho trời trồng trọt mà có được. Mấy năm nay ăn cơm trấu rau dại khổ cực tiết kiệm được (đây đều là mấy con dâu, tôn tử, tôn nữ ăn cơm trấu rau dại tiết kiệm được) nhưng mà lại nghĩ Văn Danh là người có phúc, khẳng định có thể làm quan, đến lúc đó chính mình là quan gia lão thái thái, cảm giác đau như cắt thịt lúc lấy bạc ra biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc