ĐIỀN VIÊN LA NHIỄM

Trước tạm thời không nói bà ngoại của La Nhiễm – Trịnh Tôn thị nghênh ngang mà đi như thế nào, tiểu tâm can mới trào dâng cuồn cuộn làm sao, Tần thị ngồi trên kháng thở hồng hộc, nói không ra lời, duỗi ngón trỏ chỉ vào phương hướng mà Trịnh Tôn thị đang rời đi, nhưng mà người thì đã sớm rời đến Tây viện, Tần thị mới nhuận khí trở lại.

"Bà, cái lão bà tử này, bà lợi hại lắm sao, sinh được nữ nhi cũng là đồ đòi nợ mà thôi. Dù sướng khổ ta đã sống vài chục năm, nguyên lai chính là làm lãng phí con người này (1), ta – bà già này chính là mệnh cứng đấy". Tần thị bắt đầu ngay lập tức màn khóc mắng, ai ai nha nha.

"Được rồi, tự nhiên kêu gào cái gì?" Lão gia tử ngồi yên một bên, lúc cùng ông ngoại, bà ngoại của La Nhiễm tán gẫu còn rất vui vẻ, nhưng mà sau khi nghe Trịnh Tôn thị nói thì rất xấu hổ, nếu không có ông ngoại La Nhiễm một bên kéo kéo thì đã sớm phất tay áo rời đi từ lâu. Ông ngoại Trịnh thỉnh thoảng vẫn giải thích với mình: "Bà nhà ta bình thường đều rất tốt, chính là rất nhớ nữ nhi, mong thân gia tha thứ người làm cha làm mẹ chúng ta. Nỗi khổ trong lòng này là không thể không nói, nếu không sẽ nghẹn hỏng mất. Ta ở đây liền bồi tội cho người phụ nữ của mình".

La lão gia tử bình thường đều rất sĩ diện, thái độ làm người làm việc rất để ý đến thể diện, nhận xét ở trong thôn cũng không tồi. Vì đại gia đình La gia này mà vẫn cần cù, chịu khổ nhọc, vì phồn vinh của La gia, mười mấy năm nay chịu không ít đau khổ, mặc dù lúc làm việc có bất công với mấy nhi tử nhưng đều không phải vì tương lai của La gia sao. Hơn nữa hoàng đế thì yêu thương trưởng tử, dân chúng cũng vậy. Vì sự phát triển của La gia, mười mấy năm qua chịu không ít áp lực cùng tốn không ít tâm tư. Sau khi nghe Trịnh Tôn thị nói chuyện, nộ khí liền dâng lên, chính mình chỉ có thể cảm thán chính mình đi thú một người vợ không biết điều. Vào lúc bình thường, La lão gia tử coi việc bà bà dạy dỗ con dâu là chuyện bình thường, chỉ cần không quá mức là được, cho nên trên cơ bàn chính mình đều không nhúng tay vào việc Tần thị quản giáo mấy con dâu, cũng không tiện nhúng tay. Nhưng Tần thị làm quá mức, ngược đãi, khắt khe con dâu, tôn tử, tôn nữ, bị người nói hận không thể quẳng luôn mặt mũi đi. Đợi cho mấy ngoại nhân đi hết rồi, giữa lúc nổi giận thì lại nghe được Tần thị nói vậy liền lập tức quát lớn: "Còn không ngại mất mặt à".

Tần thị: "Chuyện gì? Ai mất mặt? Tôn Miêu Lan nàng cũng không ngại mất mặt, ta ngại cái gì? Gả cho ông cái người không có tiền đồ, đồ bỏ đi, ông đã nhìn thấy người ta đổ nước tiểu lên đầu ta cũng không dám hé một câu. Ông cái lão bất tử này có ích lợi gì chứ, ta là lão bà tử số khổ mà.. làm sao không cho ta chết đi..".

Lão gia tử: "Đủ rồi, không gặp người ta nhưng vẫn gọi là thân gia đấy".

'Nơi nào muốn làm thân gia chứ, đó là làm cừu nhân thì đúng hơn, hận không thể lột da ăn thịt của ta mà ".

" Bà nói bậy bạ cái gì đấy? Chỉ toàn làm việc không lên được mặt bàn, lời nói nào có thể đem lên được mặt bàn chứ ". Thấy Tần thị càng nói càng quá đáng, nghĩ trong nhà còn có khách, áp chế cơn tức trong lòng liền nói.

" Ông cái lão bất tử này, ghét bỏ ta không lên được mặt bàn, ông đi tìm người khác mà có thể lên được mặt bàn đi. Ta xem như đã biết, ông đây là muốn tìm một tiểu tình nhân đến hầu hạ ông. Lão bất tử mặt đầy nếp nhăn. Mấy nếp nhăn của ông có thể kéo được từ đầu thôn đông đến đầu thôn tây đấy, cũng không xem lại xương cốt của mình đi có thể động được vào tiểu yêu tinh hay không ".

La lão gia tử nghe Tần thị nói như vậy, nói không ra hơi:" Bà.. "một hồi thì mặt nũi đỏ bừng. Tần thị vừa thấy thì hoảng sợ cũng bất chấp đang mắng chửi chạy nhanh ra vỗ lưng lão gia tử.

Dìu lão gia tử ngồi gần lò sưởi đặt đầu giường, lại đưa một chén nước qua cho uống mấy ngụm. Lão gia tử:" Khụ, khụ, bà, bà, khụ, mấy thập kỉ rồi mà cái miệng không tha cho người, hà tất phải vậy ".

Tần thị thấy lão đầu không có việc gì thì yên lòng, dáng vẻ hấp hối vừa rồi của lão đầu thật sự làm cho bà sợ hãi. Bĩu môi, biết vừa rồi mình nói có chút quá liền mở miệng nói:" Đây còn không phải do ta bị tức sao. Nói đến nói đi. Tôn Miêu Lan kia thực không phải người tốt lành gì, không tự mình ngốc ở nhà đi mà chạy đến nhà ta tác oai tác quái, nghĩ muốn hắt nước bẩn lên người ta cũng không xem lại xem có cái năng lực kia không ".

La lão gia tử đã sớm rõ tính Tần thị ăn mềm không ăn cứng, có thể bất chấp với người ta đến tận thiên địa đấy, mấy thập niên qua đều như vậy, hà tất phải để ý cái này. Cũng biết lần này Tần thị bị nói đến tàn nhẫn, ngữ khí mới hòa hoãn lại:" Được rồi, đừng khua môi múa mép nữa ". Bất quá trong lòng lại có một cảm giác nhưng không biết diễn tả thế nào. (Nếu La lão gia tử là người hiện đại khẳng định sẽ nói câu: Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Tôn Miêu Lan nói chuyện xem thường nàng, chính mình không có bản lĩnh nói chen vào, ngược lại lại xem thường chính mình).

" Ông cái lão bất tử này, không khua môi múa mép, đừng bảo tôi hầu hạ ông ăn hầu hạ ông uống ". Sau đó lại lẩm bà lẩm bẩm, chỉ là không nói to lên nữa.

Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi (2).

Trong Tây viện.

Tất cả mọi người đều chen chúc cùng nhau nói chuyện. Hai mẹ con Trịnh Tôn thị vừa nhìn thấy nhau thì mắt đều đỏ. Vừa rồi ở chính phòng, Trịnh thị biết mẫu thân vì mình bị đối xử bất công, nói với Tần thị những chuyện cũ cũng là vì tốt cho mình, vô cùng cảm kích. Trịnh Tôn thị một thời gian dài rồi không được gặp nữ nhi, nữ nhi lại ở nhà chồng chịu khổ, chỉ giận nữ nhi không chịu thua kém, lại đau lòng nữ nhi. Nếu không phải vì còn muốn nữ nhi ở La gia sống qua ngày, Trịnh Tôn thị đã sớm muốn mang mấy nhi tử đến đánh đến cửa. Chẳng qua chỉ vì ngày sau của nữ nhi đành phải chịu đựng, mang mặt mũi đến nói cho mà biết rằng nữ nhi vẫn có chỗ dựa vững chắc, khiến cho Tần thị cái lão bà lừa gạt này biết bình thường muốn khắt khe thì cũng phải cân nhắc trước.

" Nữ nhi của nươn chịu khổ rồi. Tính tình này của con, haizzz.. Cũng trách nương đã dạy con như vậy, lúc ấy chỉ dạy con văn lương hiền thục, giúp chồng dạy con, dạy con thành tính tình phục tùng, nhẫn nhục, chịu đựng ".

" Nương, là con không cố gắng. Cho dù vì mấy hài tử sau này cũng không như vậy nữa ".

" Con có thể nói như vậy, xem ra trong lòng cũng có tính toán cả rồi, nương cũng vui mừng. Nhưng vì tương lai của mấy hài tử không cần con sửa lại tính tình này thì thời điểm tranh đoạt cần mạnh mẽ cũng tốt ".

" Nương, con biết rồi, đã khiến người bận tâm rồi ".

" Nói gì đấy. Đến, để cho ta hảo hảo xem mấy ngoại tôn tử, ngoại tôn nữ của ta ". Trịnh Tôn thị ở trên kháng ôm lấy La Văn Sinh, vuốt ve một phen.

" Tôn tử ngoan, xem bà ngoại mang cho các cháu cái gì nhé ". Nói xong bảo Trịnh đại cữu mang qua một cái bọc, mở ra xem có hai hộp hạt mè đường, hai hộp điểm tâm, còn có một hộp đồ chơi nhỏ, đây đều là đồ chơi của tiểu hài tử. Chỉ vào cái hộp nhỏ kia nói:" Hộp đồ chơi này đều là bà bảo hai cữu cữu cùng biểu ca của cháu đi thu thập, bên trong có nhiều đồ vật mà biểu ca cháu yêu thích trước đây đấy. Cũng không phải đồ quý giá gì đâu nhưng mà tiểu hài tử thích chơi".

(1) Chỗ này ta không hiểu lắm đâu. Ta dịch đại chỗ này đấy ^^.

(2) Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi: Ý chỉ nhiều việc xảy ra đồng thời nhưng chỉ có thế kể lần lượt từng việc, giống như hai đóa hoa cùng nở nhưng chỉ có thể tả từng đóa một, không thể tả cả hai cùng một lúc (Nguồn: Vietwriter.net/threads/tieu-hau-gia. 4591/page-117).

Bình luận

Truyện đang đọc