ĐỊNH MỆNH TRÁI NGANG ANH YÊU EM!


Triệu Diên Phúc nhìn Ánh Nguyệt chưa kịp nói gì thì cửa ghế sau mở ra,Mạc Thiên Nhật Dạ lạnh nhạt nhìn cô nói" Đừng bướng,lên xe!"
"! "
Trên xe không khí ngột ngạt khiến Triệu Diên Phúc toát hết mồ hôi.

 Ánh Nguyệt và Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi ở hàng ghế sau người ngồi ở một góc tạo khoảng cách nhất định.

Ánh Nguyệt cố gắng ngồi sát mép ngay cửa sổ bên trái.

Cô như dùng hết sức để ép mình ngồi khoảng cách với Mạc Thiên Nhật Dạ càng xe càng tốt.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ lâu lâu lại liếc mắt nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ đang chú tâm đọc tài liệu công ty.

Khuôn mặt anh lạnh lùng,góc cạnh càng nhìn lại càng khiến người ta mê đắm.

Nhưng có điều cô nhìn riết cũng thành chán nên không có hứng thú nhìn quá lâu.

Bất chợt Mạc Thiên Nhật Dạ ngẩng đầu,tầm mắt cả hai ngang nhau,bốn mắt nhìn nhau.

Ánh Nguyệt ho khan nhìn ra ngoài cửa xem như chuyện vừa bị bắt quả tang nhìn trộm chỉ là do Mạc Thiên Nhật Dạ tự ảo tưởng ra.

Cô nhìn ra ngoài nói với Triệu Diên Phúc" Anh chỉ cần cho tôi quá giang đến đường lớn.

Tôi có thể tự bắt xe về"
Chưa đợi Triệu Diên Phúc trả lời Mạc Thiên Nhật Dạ đã lên tiếng" Đã giúp thì phải giúp cho chót.

Tiện đường nên có thể đưa cô đến công ty"
Ánh Nguyệt gật đầu khuôn mặt không thay đổi.

Tổng giám đốc Mạc đã nói đến vậy cô cũng không tiện từ chối ý tốt này.

Cô quay sang nhìn anh nói" Cảm ơn Mạc Tổng"

Trong lúc hai người đang đối đáp Triệu Diên Phúc cứ nhìn vào kính chiếu hậu xe biểu cảm của hai người.

Không ngờ việc làm này lại thu vào tầm mắt Mạc Thiên Nhật Dạ,anh lên tiếng" Trợ lý Triệu,hình như tôi không thuê cậu để ngắm tôi!"
"! "
Triệu Diên Phúc không muốn mất chén cơm này nên đành im lặng tiếp tục bổn phận lái xe của mình.

Nhưng sự nhiều chuyện làm gì để anh ta yên ổn.

Lâu lâu Triệu Diên Phúc lại liếc xe hàng ghế sau xem hai người này thế nào.

Nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ chỉ lạnh lùng xem tài liệu còn Ánh Nguyệt thì nhìn ra ngoài không ai để ý đến ai.

Xem ra chỉ có anh là nghĩ nhiều.

Bỗng một chiếc xe lao nhanh về phía xe anh.

Triệu Diên Phúc quẹo lái tránh chiếc xe đó.

May mắn không xảy ra tai nạn.

Triệu Diên Phúc lo lắng quay lại nói" Tổng giám đốc Mạc Tổng giám đốc Ánh Nguyệt hai người có sao không?"
Ánh Nguyệt không cảnh giác ngã nhào vào người Mạc Thiên Nhật Dạ.

Một lần nữa bốn mắt nhìn nhau.

Mùi hương quen thuộc của Mạc Thiên Nhật Dạ sộc thẳng vào cô khiến cô chỉ ngồi im nhìn chằm chằm vào Mạc Thiên Nhật Dạ.

Một lúc lâu giọng nói trầm thấp của Mạc Thiên Nhật Dạ vang lên đưa cô về thực tại.

" Có sao không?"
Ánh Nguyệt nhận thấy tư thế của cô và Mạc Thiên Nhật Dạ thật sự quá mập mờ.


Cô bị ngã nhào vào lòng anh.

Cả cơ thể như bị anh ôm chặt vào lòng.

Nếu như bị người khác nhìn thì cũng nghĩ hai người này đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Ánh Nguyệt biết mình thất lễ cô nhanh chóng tách ra khỏi người anh,khuôn mặt ngượng ngùng cười gượng đáp" Không sao,thất lễ với Mạc Tổng rồi"
Mạc Thiên Nhật Dạ gật đầu chỉnh lại áo vest xem như chuyện vừa xảy ra không tồn tại.

Chiếc xe vẫn lăn bánh như bình thường.

Mạc Thiên Nhật Dạ tiếp tục đọc tài liệu còn cô thì ngắm cảnh.

Không khí im lặng cho đến khi chiếc xe dừng lại ở trước cửa công ty Dạ Nguyệt.

Ánh Nguyệt nói cảm ơn rồi nhanh chóng đi vào công ty.

Dù khuôn mặt ngượng ngùng mà đỏ ửng lên nhưng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường của mình.

Cô vốn xem chuyện Mạc Thiên Nhật Dạ cho quá giang chỉ là tiện đường.

Vào công ty không biết có thể có thần giao cách cảm không mà cả Tôn Lịch Nhi và Giảng Phàm đều có mặt ở đây.

Vừa thấy cô bọn họ liền nhào tới trước mặt hỏi.

Nhưng may là bây giờ đang trong giờ làm việc.

Ngoài sảnh chính chỉ có ba người họ.

" Nguyệt Nguyệt,hai hôm nay cậu đi chơi vui không? Có cái gì hay không kể cho tớ nghe với?"
" Đúng đó Giám đốc Ánh Nguyệt,đi hai ngày chắc nhiều chuyện vui lắm cô kể cho bọn tôi nghe với"

Ánh Nguyệt bất lực nhìn hai người một lúc thì mới lên tiếng" Trước khi trả lời câu hỏi của hai người thì hai người phải trả lời câu hỏi của tôi trước.

Hai ngày nghỉ dưỡng này có phải hai người đã âm mưu từ trước với tôi không?"
Nghe xong khuôn mặt Tôn Lịch Nhi cứng đờ,cô ôm cánh tay Ánh Nguyệt đáp" Sao lại gọi là âm mưu? Cái này phải gọi là làm việc tốt!Là muốn cậu thoát khỏi kiếp cẩu độc thân!Nhưng nếu nói vậy cậu đã gặp Tổng giám đốc Mạc rồi à? Sao sao,hai người có gương vỡ lại lành chưa? Hay đã trải qua một đêm mặn nồng với nhau rồi?"
Tôn Lịch Nhi không biết đã có bao nhiêu diễn cảnh đen tối trong đầu lên tiếng.

Không chỉ Tôn Lịch Nhi cả Giảng Phàm kế bên cũng hào hứng đợi Ánh Nguyệt trả lời.

Khác hẳn với vẻ mặt hóng chuyện của hai người Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn cả hai đáp" Hai người thật sự bày kế với tôi à? Hai người đang suy nghĩ đen tối gì thế? Làm gì có chuyện gương vỡ lại lành? Chỉ có gương vỡ rồi vứt thôi!Đừng suy nghĩ chuyện giữa tôi và Mạc Thiên Nhật Dạ,kết thúc từ lâu rồi!Nhưng không lẽ chỉ vì việc này mà cậu lại có thể cho tôi ứng nghỉ hai hôm luôn à?"
Thật sự là vậy.

Hôm qua Tôn Lịch Nhi nhắn tin nói rằng đã cho cô hai ngày nghỉ để đi chơi cho thoải mái.

Chắc có lẽ là muốn cho cô có nhiều thời gian gặp Mạc Thiên Nhật Dạ hơn.

Nhưng bọn họ đâu biết việc cô và Mạc Thiên Nhật Dạ quay lại với nhau còn khó hơn việc ký hợp đồng với một công ty lớn chứ!
Với lại Mạc Thiên Nhật Dạ là người nói kết thúc cô cũng không phải kẻ không buông được.

Vốn cô không định đi nhưng bị hai cô nàng này thuyết phục nên mới đi.

Không ngờ đây chính là do hai cô này ủ mưu từ trước.

Nhưng cô cũng không trách gì bọn họ vì dù gì bọn họ cũng vì cô mà!
Tôn Lịch Nhi tỏ ra thất vọng nói" Vậy thật sự không có chuyện gì à? Tớ đã tính hết tất cả mọi tình huống xảy ra rồi mà.

Tớ cứ nghĩ đây sẽ là một kế hoạch thành công nhất từ trước đến nay nhưng lại bị thất bại.

Nguyệt Nguyệt,đừng nói bộ váy của tớ chọn cho cậu không đủ hấp dẫn Mạc Thiên Nhật Dạ đấy nhá?"
"! "
Ánh Nguyệt bất lực nhìn Tôn Lịch Nhi.

Bất đắc dĩ lên tiếng" Không phải không đủ sức hấp dẫn Mạc Thiên Nhật Dạ mà là người ta không thèm chú ý!"
Giảng Phàm nghe tới đây thì cao giọng lên tiếng"Sao có thể!Bộ váy và trang sức hôm đó thật sự rất đẹp!.

Đừng nói đàn ông cả phụ nữ như tôi cũng đã mê say mà nhìn về phía Giám đốc Ánh Nguyệt rồi!"
Tôn Lịch Nhi gật đầu tỏ ý có ý kiến giống như Giảng Phàm.


Nhớ đến sợi dây chuyền kim cương mà cô lục được trong túi xách của Ánh Nguyệt,cô bèn hỏi" Nguyệt Nguyệt,sợi dây chuyền trong túi xách của cậu mà tớ lấy đeo cho cậu là của ai tặng vậy? Tớ chưa bao giờ thấy cậu đeo nó,là của một người rất quan trọng tặng hay gì?"
Cô nhớ Ánh Nguyệt không phải là người thích mua những món trang sức đắc tiền.

Vả lại sợi dây chuyền kim cương đó nhìn thôi cũng biết rất đắc mà cô bạn cô lại chả ưa trang sức khoe mẽ kiểu vậy.

" Sợi dây chuyền đó là của chồng cũ của tớ tặng"
"! "
Lúc còn sống với nhau.

Lâu lâu Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn nổi hứng tặng quà cho cô.

Và sợi dây chuyền này là món quà đắt tiền nhất anh từng tặng.

Lúc đầu cô không định nhận nhưng anh nói đây là quà cưới nên cô bèn lấy.

Khi ly hôn cô định trả lại cho anh nhưng gấp ly hôn với lại thu xếp qua Pháp nên cô cũng quên bén.

Không ngờ nó lại nằm trong túi xách của cô.

Nói thật nếu Tôn Lịch Nhi không tìm ra cô cũng quên mất sự tồn tại của nó.

Tôn Lịch Nhi thắc mắc hỏi" À!.

lúc nãy tớ nghe bảo vệ nói có một chiếc Ghost đậu ở trước cửa công ty mình.

Là xe của ai vậy?"
" Là người ta thấy tớ một mình không ai đưa về nên cho đi nhờ.

Không có gì quan trọng"
Tôn Lịch Nhi híp mắt hỏi" Thật không vậy?"
Ánh Nguyệt nhướn mày đáp" Không phải thế thì là gì?"
"Tớ cứ tưởng là chồng cũ của cậu thấy cậu một mình nên thương sót cho cậu quá giang chứ!"
"! " Lời nói của Tôn Lịch Nhi khiến Ánh Nguyệt xém sặc nước bột của mình.

.


Bình luận

Truyện đang đọc