ĐỘC THẦN


Lão cẩu Độc Nhĩ Long lăn ra đây chịu cái chết.

Hỗn Đản Độc Nhĩ Hàm lăn ra đây.
Độc Nhĩ gia tộc đang bình yên như mọi ngày bỗng nhiên một tiếng quát lớn vang lên, làm cho người trong gia tộc Độc Nhĩ và người đi đường không khỏi chấn động tự hỏi: “Kẻ nào gan lớn tài cao dám xông vào Độc Nhĩ gia tộc đại náo, chẳng phải tự tìm đường chết sao? Hôm nay đúng là có kịch hay xem rồi.”
Kẻ nào dám làm càn ở Độc Nhĩ gia tộc, chết đi cho ta.
Uỳnh.
Độc Nhĩ Kha cũng không nhiều lời, xông thẳng về phía cái bóng xám phía trước xuất ra một quyền đánh thẳng vào thanh kiếm chém tới.
Phụt.

Chỉ thấy cái bóng trắng kia bay ngược về sau, đất bụi đầy trời, một lúc lâu tan đi thì thấy một cái hố to và một lão già đang nằm bất động, hiển nhiên đã ngất xỉu.

Độc Nhĩ Kha cũng hạ thủ lưu tình hắn chỉ xuất ra năm phần lực lượng đánh cho lão già này ngất xỉu, thanh kiếm lúc trước đã không còn chỉ còn lại cái chuôi kiếm.
Kẻ nào dám mắng chửi cha ta, người đâu băm hắn làm vạn mảnh cho ta.
Nhất thời một đám hộ vệ xông lên theo như lệnh của một giọng nói từ xa chạy lại, người chưa đến mà tiếng đã tới.
Bụp bụp bụp bụp.
Rắc rắc rắc rắc.
Nhất thời bốn tên này bay ngược ra, cánh tay đã bị gãy mềm oặt.
-Tên cẩu…
Lúc này Độc Nhĩ Hàm chạy tới, hắn còn chưa nói tên cẩu tặc nào dám lớn lối thì thấy bốn tên hậu về bị bắn ngược lại, nằm bất động, cánh tay bị gãy mềm oặt.

Hắn không khỏi nuốt ngược lời nói vào.

Lúc này mọi người không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, không thể tưởng tượng được chỉ không đầy năm cái hô hấp mà có năm người bị đánh bay, nằm bất động, không một ai có thể phản kháng, mỗi người đều bị một quyền của thanh niên đen ngăm kia đánh bay.
Độc Nhĩ Kha ngẩng đầu nhìn về phía Độc Nhĩ Hàm cười nói, chỉ là nụ cười của hắn có chút dữ tợn.
-Độc Nhĩ Hàm, chúng ta lại gặp lại.

Độc Nhĩ Hàm bị nụ cười đầy sát khí của hắn làm cho lạnh toát không khỏi lùi về đằng sau nói:

-Ngươi… ngươi quen ta?
-Ta không những quen ngươi mà cho dù ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi.

Hôm nay ta trở lại để báo thù xưa.
Độc Nhĩ Kha lạnh nhạt trả lời.
Nghe thấy tiếng trả thù xưa làm cho Độc Nhĩ Hàm khẽ run lên.

Hắn không khỏi tự hỏi đã đắc tội người này từ bao giờ? Hắn không khỏi nhìn kỹ thêm một chút người thanh niên da đen ngăm kia một lúc.

Khuôn mặt có chút quen quen, rất giống một người, thân thể cao to, cơ bắp khỏe mạnh, không giống người nọ, nhìn vào ánh mắt tràn đầy cừu hận kia có chút quen thuộc, Độc Nhĩ Hàm không khỏi giật nẩy mình lại, nhảy lui ba bước mới nói:
-Ngươi…ngươi là Độc Nhĩ Kha? Ta nhận ra ngươi rồi, ngươi chính là Độc Nhĩ Kha.
-Ngươi nói đúng lắm, nói đúng sẽ có thưởng!
Độc Nhĩ Kha mỉm cười nhìn chằm chằm Độc Nhĩ Hàm, hai nắm tay siết lại.
Độc Nhĩ Hàm nghe vậy không khỏi có chút run sợ, nhưng vừa nghĩ đây là Độc Nhĩ gia tộc hắn lại bình tĩnh trở lại, cười rộ lên chỉ vào Độc Nhĩ Kha nói:
-Thì ra là tên phế vật, tên tạp chủng Độc Nhĩ Kha ngươi, tốt lắm, Độc Nhĩ Kha thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào.

Hôm nay cha ta cũng có ở nhà, nơi đây là Độc Nhĩ gia tộc, Ha ha,Độc Nhĩ Kha hôm nay ta sẽ cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.

Độc Nhĩ Kha càng nói thì càng điên cuồng, hắn đã quên hẳn nỗi sợ khi nãy Độc Nhĩ Kha gây ra cho hắn.
Hắn không khỏi quay ra chỉ về phía đám người Độc Nhĩ gia tộc.
-Mọi người nghe đây, tên này chính là phản đồ của Độc Nhĩ gia tộc ta, hắn chính là Độc Nhĩ Kha.

Kẻ nào bắt được hắn sẽ được trọng thưởng.
Những người ở đây nghe hai từ trọng thưởng không khỏi rục rịch, rất nhiều người to gan nhưng mà lại không có ai xông lên, hiển nhiên biết sự đáng sợ của thanh niên này, một số kẻ rục rịch bỗng nhiên hét lên:
-Mọi người không phải sợ, hắn chỉ có một người, chúng ta có rất nhiều, với lại ở đây là Độc Nhĩ gia tộc, mọi người cùng nhau xông lên bắt hắn nhất định sẽ được trọng thưởng.
Nghe được những lời này, rất nhiều người xông lên, Độc Nhĩ Kha nhìn thẳng về tên hậu vệ lên tiếng, hắn có khuôn mặt giống như mặt ngựa nhìn đã thấy đáng ghét.

Độc Nhĩ Kha không quan tâm thế tấn công của nhiều người, phóng thẳng về phía hắn xuất quyền.

Tên kia thấy Độc Nhĩ Kha phóng về phía hắn mới biến sắc, nhưng hắn rất nhanh trí hô lên.

-Mau cản hắn lại, không được cho hắn tới gần ta.
Những người kia nghe được không khỏi trong lòng khinh thường, vừa nãy ngươi to mồm lắm mà, oai phong lắm mà, nhưng mà khinh thường thì khinh thường nhưng mà mọi người vẫn lao tới trợ giúp hắn.
Bụp bụp, đinh, đinh, a, a.
Nhất thời có cả tiếng quyền va chặm,tiếng kim thiết vang lên, có cả tiếng hét thảm, Độc Nhĩ Kha một lúc xuất ra hai quyền nhắm thẳng về phía hai tên hậu vệ, đánh cho hắn gãy nát cánh tay, bay ngược thẳng ra hôn mê bất tỉnh, còn lại là những người kia nào là côn, nào là chưởng, đao, kiếm chém về phía Độc Nhĩ Kha, nhưng mà hắn không có hề hắn gì, có người dùng tay đánh vào thì bị chấn cho nát cánh tay.

Sự cứng rắn của Độc Nhĩ Kha quá lớn, bọn hắn cứ ngỡ mình đánh phải một khối kim thiết.
Độc Nhĩ Kha cũng không quản bọn chúng nghĩ gì phóng thẳng về phía tên mặt ngựa kia hóa chưởng thành Đao, chém thẳng về yết hầu tên đó.

Tên kia thấy vậy hoảng hốt, muốn giơ tay lên đỡ, hắn đã thấy được sự lợi hại của người kia.

Đao thương bất nhập, nhưng hắn lại không khỏi rụt tay lại thò tay vào trong ngực lấy ra một cái gói giấy, bên trong có chứa một thứ bột ném thẳng về phía Độc Nhĩ Kha.

Hiển nhiên là thứ cực độc, Độc Nhĩ Kha thấy vậy cũng không tránh né, làm cho tên mặt ngựa kia không khỏi thở phào một hơi.

Nhưng mà trả lời hắn chỉ là sự dửng dưng của Độc Nhĩ Kha và một chưởng đao hướng thẳng về phía yết hầu hắn.
-Không thể nào.
Trước khi chết tên đó chỉ kịp thốt lên trong lòng một câu, thì lập tức cái đầu bay lên, máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ không gian xung quanh đó hai thước.
Hắn thực sự không thể hiểu được, đây là bột độc mà hắn mua được, hắn đã dùng nó giết khá nhiều đối thủ, nhưng mà hôm nay lại không giết được người kia lại bị bay đầu.

Độc Nhĩ Kha cũng không phụ tấm lòng của hắn, hắn quơ tay lên thu hết lại chất độc của tên mặt ngựa kia, dùng Hỏa Độc Công dẫn qua kỳ huyệt vào kỳ mạch vào đan điền luyện hóa thành Hỏa Độc Công.

Độc Nhĩ Kha cảm giác hưởng thụ, hiển nhiên chất độc này cũng không tồi.

nhưng đối với hắn càng độc thì càng bổ.

Không dừng lại, Độc Nhĩ Kha liên tục xuất quyền đánh bay từng người, mỗi người bị hắn đánh bay làm cho những người khác không khỏi hoảng sợ, như nhìn thấy quỷ.

Độc Nhĩ Hàm thấy Độc Nhĩ Kha giải quyết đám người một cách nhẹ nhàng, đao kiếm không tổn thương được hắn không khỏi hít vào một hơi lãnh khí.
Hắn không thể tưởng tượng được chỉ hơn ba tháng không gặp mà cái tên phế vật Độc Nhĩ Kha đã mạnh lến đến trình độ này, cơ thể của hắn phải chẳng đúc bằng kim thiêt.

Độc Nhĩ Hàm thực sự nghi ngờ điều này.
-Phạch phạch.
Độc Nhĩ Kha vỗ vỗ tay, quay người lại nhìn thẳng Độc Nhĩ Hàm rời một đường từng bước từng bước tiến tới.
Mỗi lần nghe được một tiếng bước chân ngày một tới gần của Độc Nhĩ Kha, Độc Nhĩ Hàm không khỏi run rẩy, tim hắn như bị một cái búa gõ lên làm cho hắn đau đớn.

Độc Nhĩ Hàm run rẩy, nhưng hắn nghĩ mình vẫn còn gia tộc Độc Nhĩ làm hậu thuẫn nên không khỏi lấy lại được một chút dũng khí.
-Độc Nhĩ Kha, ngươi muốn làm gì? Ngươi mà đụng vào ta thì gia tộc Độc Nhĩ sẽ không tha cho ngươi, cha ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, nếu bây giờ ngươi dập đầu quỳ xuống nhận lỗi thì bản thiếu gia ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
Độc Nhĩ Hàm vừa dùng gia tộc Độc Nhĩ và cha hắn ra đe dọa, vừa đưa mồi nhủ chỉ cần Độc Nhĩ Kha nhận lỗi thì hắn sẽ bỏ qua.

Nhưng hắn không biết thù oán giết cha và nỗi sỉ nhục của Độc Nhĩ Kha với hai cha con hắn thì không thể hóa giải, chỉ không chết không thôi.

Mà Độc Nhĩ Kha cũng không phải là Độc Nhĩ Kha ngày xưa yếu ớt, hắn đã không quản nguy hiểm xông thẳng vào gia tộc mà hắn lớn lên từ nhỏ để trả thù cho cha mẹ.
Độc Nhĩ Hàm, thù giết cha ta, ám hại cha ta, cái tên súc sinh vô ơn bội nghĩa lấy oán báo ơn Độc Nhĩ Long thì người nghĩ ta sẽ hóa giải ư?
Ngươi nghĩ những gì ngươi đã gây ra cho ta, mối nhục ngày đó, mối thù phế ta ngày đó ngươi tưởng có thể hóa giải ư?
-Ngươi thực sự si tâm vọng tưởng, hôm nay hai cha con người đều phải chết.

kẻ nào ngăn cản ta giết hai cha con ngươi thì hãy lãnh cái chết.
Độc Nhĩ Kha không nhiều lời tiến thẳng về phía Độc Nhĩ Hàm, Độc Nhĩ Hàm thì tay chân run rẩy, chỉ theo bản năng cầu sống lùi lại, hắn lấy hết chút sức lực cong chân chạy, một đường hô lên:
-Cha, cứu hài nhi! Cha, cứu hài nhi!.
Độc Nhĩ Kha lóe lên một cái rồi đứng chắn trước mặt Độc Nhĩ Hàm.

Tay phải giơ lên nện thẳng vào ngực Độc Nhĩ Hàm.
Độc Nhĩ Kha bị quyền nện vào bắn thẳng xuống đất, nhưng mà vẫn chưa chết, chỉ là cơn đau làm cho hắn co giật hét lên thảm thiết.
-A.

phế vật Độc Nhĩ Kha, ta phải giết ngươi.
-Hôm nay người chết chính là ngươi.

Độc Nhĩ Kha không đổi sắc trả lời, lại một quyền nện vào cánh tay phải của Độc Nhĩ Hàm.
Rắc.
Nhất thời tiếng xương vỡ vụn vang lên, cánh tay của Độc Nhĩ Kha mềm oặt, hiển nhiên đã bị phế.
-A.
Độc Nhĩ Hàm hét lên thảm thiết.

Nhưng vừa hét được chưa bao lâu thì lại một quyền nện vào cánh tay trái, lại tiếng xương vỡ vang lên, cánh tay vỡ vụn.
-Kẻ nào dám động vào con ta! Lão phu phải bằm thây vạn mảnh.
Nhưng đúng lúc này một tiếng quát từ xa vang lên, rồi một cái bóng trắng nhanh chóng lướt lại, Độc Nhĩ Kha thấy thế chỉ cười lạnh, sát khí càng tăng hắn vẫn không dừng lại, đạp ra một cước phế chân phải Độc Nhĩ Hàm, rồi lại một cước vào chân trái Độc Nhĩ Hàm.

Hiển nhiên cũng chung kết cục với chân phải.
-Á.
Độc Nhĩ Hàm vừa hôn mê bất tỉnh thì bị cơn đau làm cho tỉnh lại, hắn hét lên thảm thiết.

Độc Nhĩ Long từ xa nghe thế quát lên:
-Súc sinh, mau thả con ta ra, nếu không lão phu giết chết ngươi.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy quả thực thả Độc Nhĩ Hàm thật, hắn nắm Độc Nhĩ Hàm xuất ra một quyền nện thẳng vào ngực Độc Nhĩ Hàm bay về phía Độc Nhĩ Long.
Nhất thời tiếng xương ngực vỡ vang lên.
-Súc sinh, ngươi dám.
Độc Nhĩ Long phóng lại bắt lấy thân thể mềm oặt của Độc Nhĩ Kha, chỉ thấy hắn yếu ớt, hơi thở lúc có lúc không, Độc Nhĩ Long vội lấy ra từ trong giới chỉ một viên đan dược cho vào miệng Độc Nhĩ Hàm đợi một lúc nhưng mà Độc Nhĩ Hàm vẫn không khá hơn.

Ho lên sặc sụa, táng mạng sắp kết thúc.
-Hàm nhi, con tỉnh lại đi.

Cha xin lỗi con, cha đến chậm rồi.

Con hãy yên tâm đi, cha sẽ trả thù cho con, cha sẽ bằm thây tên súc sinh kia thành vạn mảnh rồi đem đến trước mặt con.
Độc Nhĩ Hàm nghe được lời đó lúc này mới dừng ho, khí tức tắt ngủm.

thân thể lạnh lẽo, sinh mạnh không còn.
Độc Nhĩ Long điên cuồng rống lên, hai mắt đỏ hoe, hắn quay về phía cừu nhân, hai mắt đầy oán hận, khuôn mặt vặn vẹo biến dạng.


Bình luận

Truyện đang đọc