ĐỘC THẦN


Độc Nhĩ Kha vừa chém đầu mấy con xà độc đang định thừa cơ hội xông tới thì Cự Ngạc cũng cắn tới, nhưng mà khi cái miệng nó chỉ còn cách Độc Nhĩ Kha một xích, chỉ một chút xíu nữa là có thể nuốt gọn Độc Nhĩ Kha thì cả người nó khựng lại, ngay sau đó ngã cái rầm xuống đất không động đậy.
Vậy là một con Cự Ngạc chỉ trong chốc lát đã bị độc tính của Tam Sắc chủy thủ lấy mạng.

Nhưng mà một con Cự Ngạc ngã xuống thì chẳng thấm vào đâu, ma thú ở đây còn rất nhiều, lại rất điên cuồng.

Độc Nhĩ Kha vừa mới thở ra một chút thì bất ngờ cảm giác nguy hiểm bốn phía, hắn không chút do dự phóng ra một bên nhưng mà vẫn chậm.
- Phịch, phịch.
Liên tiếp hai cái Chu chi đâm thẳng vào lưng Độc Nhĩ Kha, khiến cho Độc Nhĩ Kha hự lên, ngay sau đó lưng cảm thấy có một vật ngọn cứng rắn đâm xuyên qua cả lớp hộ giáp cứng rắn sau đó đâm xuyên qua da thịt hắn một đốt tay, sau đó Độc Nhĩ Kha cảm giác có một dịch chất đang từ trong vật nhọn kia chảy vào huyết dịch của hắn.
- Phụt.
Đau đớn phun ra một ngụm máu, sau đó dùng sức cúi người xuống rút thân thể ra khỏi Chu chi, sau đó hai chân lật lại, cả người lộn lại nửa vòng, tam sắc chủy thủ vung lên đâm thẳng vào miệng con Chi Chu chi độc đó.

Động tác của Độc Nhĩ Kha cực nhanh, bất chấp đau đớn và máu tươi ấm nóng đang không ngừng chảy ra thấm ướt cả vùng lưng của hắn.
Làm xong Độc Nhĩ Kha nuốt vào một viên đan dược chữa thương sau đó nhảy lên lưng Tiểu Lang, Độc Nhĩ Kha phải liên tục hao tổn tinh thần dùng tâm niệm nhắc nhở thức tỉnh Tiểu Lang.
Độc Nhĩ Kha nhìn ma thú đang điên cuồng xông tới trong lòng cực kỳ ngưng trọng, lúc này Tôn bà bà cũng đã bị thương, những người khác đã chết hết, ngay cả lão già tóc bạc cũng đã bị đám ma thú giẫm nát.


Độc Nhĩ Kha cũng chẳng có tâm gì mà thương cảm, hắn hai mắt bắn ra hàn ý nhìn Tôn bà bà quát:
- Lão bà, còn không mau đưa thuốc giải cho ta, ta sẽ cứu bà một mạng.
Tôn bà bà lúc này bị hai con Sư Tử ma thú cấp sáu vây công, xung quanh lại còn có rất nhiều độc xà, Thanh Lang,lại còn có Hắc báo và một Hắc Hùng da dày thịt chắc điên cuồng tấn công, phía trên đầu lại có một con Đại Ưng đang bay qua bay lại chờ đợi thời cơ tấn công.
Tôn bà bà vẫn đang kịch liệt chiến đấu nghe được tiếng quát của Độc Nhĩ Kha cũng không quay ra, mà tinh ảnh vẫn vung ra liên tục quất về phía một con Sư tử tay áo lại vung ra một đám phi châm bay thẳng về phía con mắt Hắc Hùng, miệng thì quát to:
- Cứu ta? Đến tình cảnh này mà ngươi có thể cứu được ta ư? Nếu cứu xong ngươi còn có thể tha cho ta ư? Huyết Tu La Hàn Kha, nói cho ngươi biết Thiên Hương Lệ làm gì có thuốc giải, ngươi cứ chờ ba ngày hai đêm đi.
Độc Nhĩ Kha nghe đến đây thì khựng lại, trong lòng nổi giận đùng đùng, thì ra từ lúc đầu tới giờ hắn và những người ở đây đều bị lão phụ nhân này dắt mũi, giả dụ lúc đó hắn vì mạng sống mà giao ra công pháp và vũ kỹ thì làm gì có thuốc giải cơ chứ, thuốc giải chỉ là giả, số phận của hắn vẫn không thể thay đổi vẫn phải đối mặt với vô vàn ma thú vây công.
Độc Nhĩ Kha nhìn lại hàng nghìn ma thú trong lòng ác tâm nổi lên thầm nghĩ:
“Nếu không phải các ngươi chết thì ta chết.

Đã vậy thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi thử sự lợi hại của độc dược mà ta mới luyện thành.”
Nói xong hắn lật tay lấy ra một bình sứ, đây là bình sứ đựng Thôi Hồn Tán mà hắn mới luyện chế được.

Độc Nhĩ Kha vẫn chưa thủ độc tính của nó, bây giờ có cơ hội hắn cũng muốn thử một chút.
- Tiểu Lang, giúp ta chay vòng quanh đám ma thú một chút.
Độc Nhĩ Kha nhảy lên lưng Tiểu Lang sau đó hối thúc nó bắt đầu phóng đi.
Tiểu Lang nghe vậy thì phóng đi, tốc độ nhanh như tật phong, dọc đường Độc Nhĩ Kha đều phóng ra Thôi Hồn Tán vào đám ma thú, đặc biệt là đám ma thú cường đại.


Rất nhiều ma thú thấy Độc Nhĩ Kha trên mình Tiểu Lang phóng tới thì cũng phóng ra phát ra sát chiêu nhưng đều bị tốc độ của Tiểu Lang tránh đi hoặc bị Độc Nhĩ Kha dùng tam sắc chủy thủ chém ra ngăn cản.
Chưa đầy nửa khắc sau Độc Nhĩ Kha đã dạo qua một vòng đám ma thú, Thôi Hồn Tán trong tay hắn cũng đã hết, Độc Nhĩ Kha giờ phút này cần chỉ là vừa chiến đấu vừa chờ đợi độc tính phát tác mà thôi.

Hắn tính toán một chút trong này cũng có tới hơn nửa ma thú đã bị hắn hạ độc, trong đó lại có rất nhiều ma thú cường đại.
Độc Nhĩ Kha cũng không ngu, hắn lúc này luôn chọn những đám ma thú cấp bốn mà lao tới chém giết, với lực lượng của hắn và thanh tam sắc chủy thủ chém sắt như chém bùn thì giết những ma thú này quả thực đơn giản, những ma thú cường đại thì có Tiểu Lang ở một bên phun ra hỏa cầu ngăn cản.
Một khắc sau thời khắc Độc Nhĩ Kha chờ đợi cũng đã tới, những ma thú trúng độc đang điên cuồng bỗng nhiên trở nên như mất đi hồn vía, ý thức giống như mất đi kiểm soát, bọn chúng đều nhìn về phía Độc Nhĩ Kha đầy vẻ sùng bái.
Độc Nhĩ Kha sớm đã chờ đợi thời khắc này, hắn trực tiếp lớn tiếng ra lệnh:
- Tập hợp tất cả lại đây.
Độc Nhĩ Kha vừa ra lệnh thì tất cả bọn chúng đều không dám chậm trễ phóng về phía này chọn một chỗ đứng tụ tập lại với nhau, chỉ trong chốc lát đã có hơn một ngàn năm trăm con ma thú tập hợp lại, phía sau là đám ma thú vẫn đang bị điên cuồng tấn công Tôn bà bà và phóng về phía Độc Nhĩ Kha.
Tôn bà bà cũng nhận thấy sự khác thường chiến trường lúc này, đột nhiên nhận ra đám ma thú một số lại mất đi sự điên cuồng sau đó lại ngoan ngoãn nghe lệnh Độc Nhĩ Kha tụ tập lại bảo vệ hắn.
Độc Nhĩ Kha lúc này trong lòng cũng cười ngoác cả miệng ra, nếu không có ai ở đây thì hắn cười rách cả miệng cũng không nên.

Hắn thật không ngờ Thôi Hồn Tán lại diệu dụng như vậy, Độc Nhĩ Kha muốn nhanh kiểm chứng thêm hắn trực tiếp hạ lệnh:
- Xé xác bọn chúng ra cho ta.

Độc Nhĩ Kha chỉ tay về đám ma thú phía Tôn bà bà sau đó hạ lệnh.
Mệnh lệnh vừa ra thì thấy vô số tiếng gào rú rung trời sau đó tất cả bọn chúng điên cuồng lao tới đám ma thú kia, điên cuồng tấn công.
Chỉ trong chốc lát cục diện chiến trường trực tiếp nghịch chuyển, lúc này không phải ma thú tấn công người nữa mà là ma thú cắn giết ma thú.

Cục diện lúc này trở nên thê thảm, ngay lập tức có vô số tiếng rống thảm vang lên, cùng với đó là máu tươi tung tóe nhuộm đỏ cả mặt đất, mùi máu tươi tanh nồng ngay cả ma thú cách đó trăm dặm cũng ngửi được nhưng bọn chúng lại không dám tới.

Tiếng ma thú cường đại có quá nhiều, cũng quá nhiều mùi máu tươi bọn chúng trốn còn không kịp ai lại dám đâm đầu tới chiến trường cơ chứ.
Cảnh tượng cắn giết thảm thiết khiến cho không khí cũng trở nên nặng nề, bụi đất cũng không có, tất cả mặt đất đều bị máu tươi làm cho ướt nhẹp lấy đâu ra bụi đất, không khí đầy những huyết vụ đặc quánh lại, thảm sát cũng khiến cho ánh dương cũng không dám lộ ra chứng kiến phải lùi vào phía sau một ánh mây đen.
Cảnh tượng khủng khiếp vẫn cứ tiếp diễn tới tận khi gần hoàng hôn thì thiên địa đột nhiên tối sầm lại, mây đen kéo tới đầy trời, không khí trở nên cực kỳ ẩm ướt, phía mây đen thỉnh thoáng sáng lên những ánh chớp chiếu rọi cả một khu rừng.
- Đùng.
Một tiếng sấm oanh động vang lên, giống như lão thiên cũng vì cảnh tượng này mà nổi giận, ngay sau đó hơn một trăm ma thú còn lại cũng gần như tỉnh lại, nhưng chỉ ngay tức khắc chúng lại điên cuồng lao vào nhau mà cắn xé.

Lão thiên hình như cũng vì vậy mà cảm thấy xót thương, rồi mưa điên cuồng trút xuống, có lẽ vì Thiên Hương Lệ mà lão thiên rơi Thiên Lệ.
Độc Nhĩ Kha lúc này cả người dầm mưa đứng bên cạnh Tiểu Lang, hắn mặc kệ cho nước mưa điên cuồng tạt vào mình, cái miệng hắn mở rộng hết cỡ điên cuồng cười to lên.
Nếu có người ở đây chúng kiến thì sẽ giật mình, chỉ thấy trên mảnh đất Độc Nhĩ Kha đứng lúc này hạt mưa dày đặc, mưa lại rất nặng hạt giống như những hạt mưa khác cũng cố sức gom lại chỗ này mà trút xuống vậy, hạt mưa trắng xóa dày đặc che kiến cảnh vật bên trong, nhìn bên ngoài chỉ là một màu nước trắng xóa cùng với thanh âm cuồng tiếu và tiếng nước mưa ào ào.

Nhưng đặc biệt không có cơn giống hay cường phong nào, mà cũng không nhìn thấy người bên trong đang cười là ai.
Độc Nhĩ Kha lúc này miệng thì đang cười, nhưng tâm niệm thì lại ra lệnh cho đám ma thú trúng Thôi Hồn Tán chiến thắng bắt đầu cắn xé lẫn nhau.


Hắn cứ đứng đấy trong đầu đang không ngừng lóe lên những suy nghĩ điên cuồng.
Cơn mưa điên cuồng trút xuống nửa canh giờ thì dừng lại, chiến trường lúc này cũng chẳng còn con ma thú nào sống sót khỏe mạnh, có chi chỉ là đang hấp hối chỉ chờ chết mà thôi.
Độc Nhĩ Kha tiến tới chỗ thi thể lão phụ nhân Tôn bà bà, miệng cười ha ha nói:
- Thật không thể tưởng tượng được Thiên Hương Lệ của ngươi lại đột nhiên giúp ta có được nhiều lợi ích như vậy.

Ta quả thực không biết cảm ơn ngươi hay oán hận ngươi.
Độc Nhĩ Kha không biết nói với ai, hắn nói cho cái xác chết của Tôn bà bà nghe ư? Nhưng nếu linh hồn tôn bà bà ở đây nghe được những lời này thì cũng phải tức giận đội mồ sống lại.
Độc Nhĩ Kha không chút khách sáo hắn thu thập tất cả Giới Chỉ chỉ của đám người Tôn bà bà lại, sau đó lấy ra tam sắc chủy thủ liên tục bước tới đám xác ma thú lấy ra ma thú hạch.
Mất trọn một canh giờ hắn mới thu thập xong chiến trường, số lượng ma thú hạch chất thành một ngọn núi nhỏ trong Giới Chỉ làm cho Độc Nhĩ Kha cười không thể ngậm miệng lại, nhưng hắn vẫn không dừng lại, liên tục thu lượm những xác ma thú có mùi vị thịt ngon sau đó thu vào Giới Chỉ, lát nữa hắn định nướng lên một lượt sau đó dự trữ.

Lúc này Tiểu Lang bên cạnh liên tục được Độc Nhĩ Kha ném cho mấy viên ma thú hạch cấp sáu nhìn vẻ mặt nó lúc này đầy đắc ý và hưng phấn, nhưng mà vẻ đắc ý của nó chỉ kéo dài được một khắc sau đó thì nó lăn ra ngủ say, Độc Nhĩ Kha thấy thế chỉ càng cười mà thôi.

Hắn biết lần đại thu hoạch này người được lợi nhất chính là Tiểu Lang, mà lúc này Tiểu Lang ngủ say có lẽ ngày mai nó tỉnh lại rất có thể lại sẽ đột phá.
Làm xong tất cả Độc Nhĩ Kha ôm Tiểu Lang phóng về một phía tìm một nơi kín đáo sau đó nổi lửa lên nướng thịt ma thú ăn một bữa no say sau đó bắt đầu hồi phục, và chữa thương.

Trong đầu hắn lúc này là một ý nghĩ vô cùng điên cuồng..


Bình luận

Truyện đang đọc