ĐỘC THẦN


Quả thực vừa đến Độc Nhĩ Long không phải không muốn xông lên cứu Độc Nhĩ Hàm, mà là hắn có lòng nhưng mà không có sức, hắn còn cách Độc Nhĩ Kha khá xa, với lại Độc Nhĩ Kha đang bắt giữ nhi tử hắn làm con tin, hắn không dám manh động.

-Ngươi đến tột cùng là ai? Tại sao lại giết con trai ta, ta và ngươi có thù oán gì hay sao?
Lúc này Độc Nhĩ Long vừa mới đến còn chưa biết mô tê gì.

Người xung quanh đây thì hôn mê bất tỉnh hết rồi.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy.

mới lạnh nhạt nó:
-Độc Nhĩ Long, ngay cả cừu nhân của ngươi mà người không nhận ra.

Năm xưa ngươi dùng Vô Ảnh Độc ám hại cha ta.

Sau này ngươi dung túng con ngươi phế ta, sỉ nhục ta, sỉ nhục cha mẹ ta.

Cho người truy sát ta, vu oan cho ta.

Cũng may ta mạng lớn còn sống được tới ngay nay, hôm nay chính là ngày ta trả thù cho cha mẹ ta.
Độc Nhĩ Long nghe vậy lúc này mới nhìn kỹ gương mặt có chút quen của Độc Nhĩ Kha, lúc này mới nói:
-Thật không ngờ lão già trông nhà kho đã gạt ta, lão còn dùng cái mạng già của mình cứu ngươi một mạng, không ngờ lão cứu một tên phế vật không thân không thích.
-Nhưng hôm nay ngươi đã vác xác tới đây thì hãy xuống Diêm Vương gặp lão đi.
Nói rồi hắn vung kiếm phóng thẳng về phía Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha thì hoàn toàn chấn kinh, ngây tại đương trường, hắn không phải vì chấn kinh bởi thực lực Linh Tướng Đại Viên Mãn của Độc Nhĩ Long mà là vì tin tức hắn lấy được trong câu nói của Độc Nhĩ Long.

Đó là tin tức sư phụ của hắn qua đời.

Ngay sau đó sự chấn kinh đau khổ được thay thể bằng thù hận, bởi vì câu sau của Độc Nhĩ Long là chính tay hắn giết chết sư phụ của Độc Nhĩ Kha hắn.
Thấy Độc Nhĩ Long xong lên vung kiếm đâm thẳng vào yết hầu mình.

Độc Nhĩ Kha phẫn nộ xông thẳng lên, nắm quyền nện thẳng vào thân kiếm, nắm quyền này hắn vận dụng Hỏa Độc Công xuất ra toàn lực.
-Hừ, tạp chủng không biết sống chết, dám dùng tay không đối kiếm.

Lão phu sẽ chặt đứt cánh tay này của ngươi.
Độc Nhĩ Long thấy Độc Nhĩ Kha dùng tay không đối chiêu không nói khinh thường nói.
Binh.

Nhưng để cho hắn thất vọng là cánh tay của Độc Nhĩ Kha cũng không bị chặt đứt, mà còn nghe được tiếng kim thiết vang lên, Độc Nhĩ Long bị chấn cho cánh tay cầm kiếm tê rần.

tuy vậy nhưng thanh kiếm của hắn cũng không bị vỡ.

Hiển nhiên đó là một bảo kiếm, sự thực đúng là như vậy, đó là một vũ khí hạ phẩm.

nếu chỉ có vũ khí hạ phẩm thì nó cũng chẳng đỡ được nắm quyền được bọc thêm linh khí của Độc Nhĩ Kha, nếu không được linh khí của Độc Nhĩ Long gia cố thì nó cũng chẳng còn nguyên vẹn đến bây giờ.
Độc Nhĩ Kha thấy thanh bảo kiếm không bị vỡ vụn hắn cũng hơi ngạc nhiên.

Độc Nhĩ Kha thì vậy nhưng mà Độc Nhĩ Long trong lòng đang nổi sóng, hắn hiểu rõ sự sắc bén của thanh bảo kiếm này, ấy vậy mà không để lại một vết thương nào trên da thịt tên súc sinh kia.

Nhưng mà nhìn kỹ lại thanh kiếm bây giờ đã xuất hiện một vết nứt mờ mờ rồi.

lúc này Độc Nhĩ Kha lại tiếp tục xông lên, lại dùng nắm quyền nện tới.

Độc Nhĩ Long thấy vậy có chút do dự có nên tiếp tục dùng kiếm nữa hay không? Dùng thì rất có thể bị hủy trong trận chiến này, không dùng thì dùng gì làm vũ khí đây?
Độc Nhĩ Long ngẩng đầu nhìn Độc Nhĩ Kha xuất quyền, quyền kình đơn giản, đó chỉ là bộ quyền nhập môn của gia tộc Độc Nhĩ thôi.

Độc Nhĩ Long thấy vậy lòng như mở cờ, hắn đã tìm ra nhược điểm của Độc Nhĩ Kha.

Thì ra tên này là mèo cào ba chân, chẳng biết vũ kỹ gì cao siêu, chỉ như kẻ đại lực hán thô.

Độc Nhĩ Long thấy vậy dứt khoát ném bảo kiếm vào trong giới chỉ, sau đó thi triển ra một bộ chưởng pháp Bài Sơn Chưởng, chưởng pháp hạ giai uy lực rất lớn.

chưởng pháp huyền diệu.
Độc Nhĩ Long xuất ra một chưởng hoa lệ đánh thẳng vào nắm quyền của Độc Nhĩ Kha.
Phành.
Quyền chưởng giao phong hai bên đều bị phản chấn lùi lại, Độc Nhĩ Kha thì khóe miệng hơi rướm máu, còn Độc Nhĩ Long thì chẳng khá hơn, khí huyết nhộn nhạo, thủ chưởng bị chấn cho tê liệt, run lên từng hồi, hắn có cảm giác chỉ cần Độc Nhĩ Kha tăng thêm một thành lực lượng nữa là cánh tay của hắn bị phế là cái chắc.

Độc Nhĩ Kha bị ăn thiệt thòi hơn nhưng không vì vậy mà hắn lùi bước, hắn lại tiếp tục xông lên.

Nhưng Độc Nhĩ Long thì bị ăn thiệt thòi, thấy hắn xông lên xuất quyền thì không ngạnh kháng, chỉ khéo léo vận chưởng gạt quyền của Độc Nhĩ Kha, hắn vẫn đang thừa dịp sơ hở của Độc Nhĩ Kha nện cho hắn một chưởng.
Độc Nhĩ Kha thấy tình thế như vậy trong lòng thầm nhủ không ổn, lão cẩu này còn rất tỉnh táo không bị cái vẻ điên cuồng như bên ngoài lừa gạt, phải làm cho hắn thực sự nổi điên mới được thừa dịp xuất ra sát chiêu lấy mạng hắn.
-Long tiểu cẩu, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết thảm như nhi tử hỗn đản của ngươi.

Tiểu hổn đản đó đang chờ đại hỗn đản người ở dưới Diêm La điện đó.


Hắn chết thê thảm, hắn nói ở dưới đó lạnh lắm muốn ngươi đi cùng hắn để khỏi bị cô độc.

Hắn lúc sống làm nhiều chuyện ác giờ ở dưới bị hành hạ đủ loại cực hình chết không bằng biến mất.
Độc Nhĩ Long nghe Độc Nhĩ Kha gọi mình là tiểu cẩu thì tức như điên, lại nghe hắn nói tới cái chết thảm của nhi tử mình thì hai mắt đỏ lên, ngực thở dồn dập, lại nghe Độc Nhĩ Kha chửi con mình là hỗn đản, gọi nó là tiểu hỗn đản, kêu mình là đại hỗn đản, lại nghĩ cái chết của con mình ở dưới đó cô độc một mình, hắn cảm thấy đau lòng.

Trong lòng oán hận kẻ gây ra cái chết cho nhi tử mình kia, Độc Nhĩ Kha giống như nổi điên hắn gầm lên liên tục xuất chưởng:
-Tiểu tạp chủng, hãy chết đi cho ta, ta phải bằm thây ngươi thành vạn mảnh rắc lên trước mộ phần của con trai ta.
Grao.
Nói rồi hắn gào lên điên cuồng, chưởng lực cuồng mãnh rối loạn.

Độc Nhĩ Kha thì vừa hỉ vừa khổ, hỉ vì Độc Nhĩ Long đang rối loạn tâm thần sẽ xuất hiện sơ hở thừa dịp có thể xuất ra sát chiêu.

Khổ vì Độc Nhĩ Long chưởng lực điên cuồng càng thêm lực lượng, cứ vậy liên tục đối quyền của Độc Nhĩ Kha.

Làm cho hắn tay tê rần, khóe miệng rỉ máu, khí huyết có chút hỗn loạn.
-Bịch bạch.
Độc Nhĩ Kha thừa dịp Độc Nhĩ Long sở hở nện một quyền vào ngực Độc Nhĩ Long, nhưng Độc Nhĩ Long cũng rất nhanh một chưởng nện vào vai Độc Nhĩ Kha.
Cả hai bị phản chấn bay ngược về sau.
-Rầm, rầm.
Độc Nhĩ Kha thì đụng vào vào tiểu biệt viện gần đó làm cho bức tưởng tiểu viện bị thủng một lỗ.

Độc Nhĩ Long thì không khá hơn, bay thẳng xuống đất tạo thành một cái hố rộng tới gần một thước, sâu hơn một xích, bụi đất đầy trời.
-Khụ khụ.
Hai kẻ này đều trâu bò, ho khan một tiếng rồi bò dậy.

khóe miệng đều phun ra một ngụm máu.

Độc Nhĩ Long thì ngực lõm lại, hiển nhiên có chút xương sườn cũng không còn nguyên vẹn.

Độc Nhĩ Kha thì bả vai giật giật run run.
Trong mắt cả hai đều điên cuồng, sau đó nhìn địch nhân trước mặt sau đó cùng nhau lao vào nhau.
Lúc này Độc Nhĩ Kha xuất ra một chưởng trong tầng thứ nhất của Hàn Băng Chưởng, Hàn băng tỏa thiên, đánh về phía Độc Nhĩ Long.


Còn Độc Nhĩ Long thì vận toàn lực lấy vào cây kiếm lúc trước nhắm thẳng về trái tim Độc Nhĩ Kha.

Cả hai đều muốn dồn kẻ còn lại vào chỗ chết.

Khoảng cách hai người càng ngày càng gần.
-Dừng tay!
Bỗng nhiên lúc này một tiếng quát oanh động vang lên.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy biết là người có tu vi cao nhất của Độc Nhĩ gia tộc xuất hiện rồi.

Sự việc có vẻ phức tạp rồi, nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn nào có dừng tay.

Chưởng lực càng thêm cuồng mãnh, không khí trở nên buốt lạnh, hàn khí thấu xương như muốn đông cứng tâm thần người ta.

Khi mũi kiếm gần tới ngực Độc Nhĩ Kha thì hắn nghiêng người một chút để cho mũi kiếm lệch đi khỏi vị trí trái tim, cùng lúc đó chưởng lực vẫn giáng thẳng về phía ngực Độc Nhĩ Long.
-Bịch, rắc.
Mũi kiếm của Độc Nhĩ Long xuyên qua ngực Độc Nhĩ Kha, nhưng chỉ đủ lực xuyên qua một thốn, Độc Nhĩ Kha đau đớn nhưng vẫn bất chấp, hắn vặn người tách kiếm ra Hàn Băng Tỏa Thiên nện thẳng vào ngực Độc Nhĩ Long, chỉ nghe cái bịch sau đó tiếng rắc rắc vang lên.
Đây cũng không phải là tiếng xương gãy gì mà là tiếng hàn khí tạo thành một lớp băng bám chặt vào phía Độc Nhĩ Long.

Độc Nhĩ Long thì bị bay ngược về sau.

Độc Nhĩ Kha sau khi tay phải hết lực thì không dừng lại, hắn đập xuống đất lộn một vòng lấy đà xuất ra một chưởng Hàn Băng Tỏa Thiên theo tay trái nện thẳng vào bóng xám đang bay tới.
-Phành.

Hự.
-Phụt.
Độc Nhĩ Kha và bóng xám cùng nhau bay ngược trở về, Độc Nhĩ Kha thì hự một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Còn bóng xám thì bay ngược lại ba bước mới dừng lại, khí huyết nhộn nhạo, khi nhìn kỹ lại thì đó là một lão già râu tóc bạc phơ.

Lúc này lão già vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Độc Nhĩ Kha.

Chỉ thấy thanh niên kia ngoài phun ra một ngụm máu, sắc mặt hơi tái đi thì cũng không việc gì.

Lão già đánh giá Độc Nhĩ Kha một hồi rồi quay về phía Độc Nhĩ Long chỉ thấy nằm trong đóng đổ nát, ngực bị lõm lại, trên ngực còn bị một mảng băng sương bám vào, khí tức thì không còn, hiển nhiên là chết rồi không thể chết hơn được nữa.

Lão nhìn vòng quanh một hồi chỉ thấy những hậu vệ ở đây đều nằm bất động nhưng mà vẫn còn hơi thở, lúc này lão già kia mới thở ra một hơi.

Lão lắc đầu thở dài, oán hận nhìn về phía Độc Nhĩ Kha.
-Ta là Độc Nhĩ Tà, lão tổ Độc Nhĩ gia, ngươi là ai? Tại sao lại tới gia tộc chúng ta giết hại cha con Độc Nhĩ Long.

Bọn họ có thù oán gì với ngươi?

Độc Nhĩ Kha nghe hai chữ lão tổ tâm thần hơi run lên, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh lại.

hắn ngẩng đầu lão già tóc bạc, khuôn mặt có chút hóp lại, đang định nói thì bất chợt lúc này một đoàn người hùng hổ kéo tới, dẫn đầu là một lão già khoảng sáu bảy chục tuổi nhưng mà nhìn không quá già chỉ giống người năm mươi mà thôi.

Độc Nhĩ Kha nhận ra người này, khi nhỏ hắn cũng mấy lần cùng cha gặp người này, đó chính là tộc trưởng Độc Nhĩ Hành của Độc Nhĩ gia.

Phía sau hắn là sáu bảy chục hậu vệ khuôn mặt đều lạnh tanh.

Độc Nhĩ Kha thậm chí còn nhìn thấy một số hắc y nhân, hiển nhiên đây là lực lượng Hắc Vệ Ảnh bí mật của gia tộc ẩn dấu.
Những người này đến việc đầu tiên là nhìn thấy thi thể của hai cha con Độc Nhĩ Long và vô số người ngã rạp hôn mê bất tỉnh.

Sau đó lão Độc Nhĩ Hành khom người đi tới hành lễ với Độc Nhĩ Tà nói:
-Bái kiến lão tổ.

Đã làm kinh động đến việc tu luyện của lão tổ, xin lão tổ hãy trách phạt.
Độc Nhĩ Tà thấy vậy chỉ hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn nhưng không nói gì, rồi sau đó chỉ quay ra nhìn Độc Nhĩ Kha hiển nhiên là đang chờ hắn trả lời.
Độc Nhĩ Kha sắc mặt hơi co lại, vẻ mặt ngưng trọng, hắn hít một hơi lấy lại bình tĩnh lúc này mới ngẩng đầu nhìn Độc Nhĩ Tà nói:
-Tiểu bối là Độc Nhĩ Kha.

Nhi tử của phụ thân Độc Nhĩ Hà.

Độc Nhĩ Long âm thầm ra tay dùng Vô Ảnh Độc hại chết phụ thân ta, Độc Nhĩ Hàm phế ta, truy sát ta, cũng may số ta không chết hôm nay trở về là báo thù.
Lúc này Độc Nhĩ Hành bước ra chăm chú đánh giá Độc Nhĩ Kha một chút rồi khẽ lắc đầu nói:
-Ngươi là nhi tử của Độc Nhĩ Hà sao? Sao ta không thấy ngươi có chút giống như ấn tượng của ta.
-Tin hay không tùy ngươi.

Cha ta là Độc Nhĩ Hà, lúc trước là thiếu tộc trưởng, cha ta nhân hậu không bạc đãi hai cha con hắn nhưng mà sao, bọn hắn lấy oán báo ơn dùng Vô Ảnh Độc ám hại cha ta.

Các ngươi thì kết luận cha ta bị đột tử, nếu không phải chính miệng Độc Nhĩ Hàm nói ra âm mưu này thì ta vĩnh viễn không thể báo thù được mối thù này rồi.
Độc Nhĩ Kha nói tới đây dừng lại rồi tiếp tục:
-Ta hôm nay đã bị các ngươi coi là phản đồ gia tộc, truy sát ta vậy thì thôi đi, ta từ hôm nay sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Độc Nhĩ gia tộc.

Hôm nay ta muốn đi, kẻ nào cản đường thì đừng trách ta không khách khí.
Độc Nhĩ Kha có chút oán hận người của Độc Nhĩ không điều tra kỹ cái chết của cha hắn.

Dù sao cha hắn cũng là thiếu tộc trưởng của đại gia tộc.

Cộng với sự truy sát và sự ruồng bỏ của Độc Nhĩ gia tộc làm cho hắn có chút phản cảm.

hắn không muốn tiếp tục sống tại cái gia tộc này nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc