ĐỘC THẦN


Sâu trong một đại viện trên Huyết Đao Sơn hơn ba trăm trượng, lúc này có một đại sảnh xa hoa màu đỏ tươi như máu, trên đại sảnh có ba lão già ngồi ba vị trí phía dưới.

Bên trên là một cái ghế thủ tọa cũng màu đỏ, hai bên cũng có hai cái ghế y chang nhưng kích cỡ chỉ nhỏ hơn một chút nhìn thật quỷ dị.

Huyết tọa – tọa nổi tiếng của Huyết Đao Môn.

Nhưng tất cả chúng đều không có người ngồi.
Ba lão già đang thương thảo đại sự gì đó nét mặt mỗi người đều có phần lo lắng.

Lão già đầu ngồi đầu tiên có vẻ như là người chủ trì là một người chừng sáu bảy chục tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc đã chuyển sang màu trắng, ngay cả hai hàng lông mày cũng bị bạc đi.

Nhưng khuôn mặt của lão vẫn có chút hồng hào, ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí.

Hai lão già còn lại một người chừng sáu mươi tuổi, một chừng sáu lăm sáu sáu tuổi.

Cả hai đều có dấu vết của thời gian, tuy bọn họ tu luyện tới cảnh giới Linh Tông nhưng mà bọn họ cũng không thể cải lão hoàn đồng, ba lão già nhìn vậy nhưng tuổi thực sự của họ có lẽ đã hơn một trăm tuổi rồi.

Ba lão già này chính là tam, tứ, ngũ trưởng lão của Huyết Đao Môn.
Lúc này tam trưởng lão nhìn về ba cái ghế trống trong lòng nặng trịch, thở dài một hơi sau đó mới quay ra hỏi hai người tứ, ngũ trưởng lão:
-Nhị vị, chuyện Môn chủ và hai vị trưởng lão bị giết, còn có Thương thiếu môn chủ và hơn sáu mươi đệ tử Huyết Đao Môn bị một người than niên hắc y và một con Hoàng Kim Lang giết chết không biết nhị vị nhìn nhận chuyện này như thế nào?
Hai người còn lại nghe vậy thì khuôn mặt khẽ giật một phát, ngũ trưởng lão im lặng không nói.

Tứ trưởng lão thấy thế đang định lên tiếng thì lại nghe bên ngoài truyền vào tiếng ồn ào huyên náo.
-Xảy ra chuyện gì?
Tam trưởng lão thấy thế thì quát lên.
Ngay sau đó có một tên đệ tử vội vã chạy vào bẩm báo:
-Khởi bẩm ba vị trưởng lão.

Chúng ta nhận được pháo tín hiệu báo động,

-Là từ chỗ nào?
Tứ trưởng lão nhanh miệng hỏi:
-Thưa, là từ dưới chân núi.
-Dưới chân núi?
Ba người nghe vậy thì quay mặt nhìn nhau cả ba đều sắc mặt ngưng trọng.

Ba người cùng đứng bật dậy tam trưởng lão nói:
-Truyền lệnh, tập hợp tất cả các đệ tử một khắc thời gian phái tới chân núi chuẩn bị chiến đấu.
Chẳng mấy chốc tin tức được truyền ra, mấy trăm đệ tử nhao nhao kéo nhau xuống chân núi nghênh đón địch nhân.
……..
Độc Nhĩ Kha cũng không dài dòng với hai tên đệ tử này nữa.

Hắn trực tiếp vung tay lên, hai quyền đơn giản nện thẳng về phía hai người.

Tốc độ xuất quyền rất nhanh hai tên này chỉ có tu vi Đại Linh Sư Hạ Giai thì làm sao mà phản ứng kịp, trực tiếp bị nắm quyền Độc Nhĩ Kha xuyên qua ngực để lại một cái lỗ máu.
-Ngươi.

Hai người đổ cái rầm xuống đất bỏ mạng, trên mặt bọn chúng lúc chết vẫn còn mang vẻ thất kinh cùng hoảng loạn.
Độc Nhĩ Kha bộ pháp bước ra thẳng tiến lên núi.

Dọc đường hắn cũng gặp được mấy tên đệ tử đứng gác trạm, không nói một lời Độc Nhĩ Kha đều một quyền giải quyết triệt để tiễn bọn hắn đi gặp Diêm Vương.
Lúc này trong thành cũng có rất nhiều người nhìn thấy pháo hoa báo động của Huyết Đao Môn, lại liên tưởng tới sự việc hồi sáng thì có rất nhiều người đổ dồn về Huyết Đao Sơn muốn xem kịch hay.

Lại có một số người cười thầm, cười trên nỗi đau của người khác cũng không biết là cười ai.

Có người không biết thì chỉ cảm thán, có lẽ cảm thán cho vị anh hùng nào đó giết tới Huyết Đao Sơn.

Người của Tam đại thế gia Biên Hoang thành thì có người lặng lẽ xem diễn biến, có người thì âm thầm lên kế hoạch.
Tất cả điều này Độc Nhĩ Kha cũng không biết, hắn vẫn một đường giết lên tới đỉnh núi.


Hiện tại hắn đã lên tới độ cao hơn một trăm trượng, cũng đã có mười mấy người bỏ mạng bởi hắn rồi.
Nhưng lúc Độc Nhĩ Kha định bước tiếp thì nghe phía trước có hàng loạt tiếng bước chân, đầu tiên là số lượng ít sau đó ngày càng nhiều rồi tiếng cũng càng to thêm.

Sau đó liên tiếp có người chạy ra, rồi Độc Nhĩ Kha nhìn thấy dòng người đông nghịt phía trước tạo thảnh một mảng đỏ đông kịt là người.

Người người trang phục đỏ tươi như máu đang đổ về đây.
-Cũng quá nhiều đi chứ, xem ra ta thực sự được chào đón.
Hắn lẩm bẩm một câu sau đó huýt gió lên một tiếng.
Chỉ một chốc lát đã có hàng trăm người phóng lại, tản mạn ra bốn phía vây Độc Nhĩ Kha vào trong.

Trận hình bày ra khá chuyên nghiệp hiển nhiên bọn chúng làm việc này cũng khá nhiều lần rồi.
Độc Nhĩ Kha vẫn lạnh nhạt nhìn bọn chúng, sau đó nhìn về ba lão già dẫn đầu cẩn thận đánh giá.
Độc Nhĩ Kha nhận thấy ba lão già này tu vi cao nhất trong đám người này, và cũng là ba kẻ cầm đầu.

trong ba lão già thì có hai lão già tu vi Linh Tông Thượng Giai, lão già còn lại tu vi yếu hơn Linh Tông Trung Giai đỉnh phong.

Đối với Độc Nhĩ Kha lúc này Linh Tông đối với hắn lực uy hiếp không lớn, chỉ có Linh Tôn thì hắn còn có chút e ngại.

Lực lượng nhục thân của hắn bây giờ có thể đánh ngang ngửa một Linh Tông Thượng Giai, nếu gia trì thêm độc công thì còn hơn.

Còn nếu hắn dùng khí nén thì lực lượng sẽ bạo phát.
Độc Nhĩ Kha đánh giá ba lão già, ba lão già cũng ngược lại đánh giá Độc Nhĩ Kha.

Một lúc lâu Tam trưởng lão mới mở miệng:
-Ngươi chính là người giết Môn chủ, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, Tàn Thương Thiếu gia, và hơn sáu mươi đệ tử Huyết Đao Môn.
-Chính là ta.

Độc Nhĩ Kha cũng không phủ nhận, thẳng thắn nói.
Hít.
Nghe được những lời này do chính miệng Độc Nhĩ Kha hắn thừa nhận làm cho những người xung quanh hít vào một hơi lãnh khí.

Sắc mặt càng thêm ngưng trọng, nhìn Độc Nhĩ Kha càng thêm đề phòng.
Tam trưởng lão trong lòng chấn động, nhìn Độc Nhĩ Kha càng thêm cố kỵ một hồi mới cố gắng trấn tĩnh mở miệng hỏi:
-Không biết các hạ quý tánh đại danh? Các hạ tới Huyết Đao Sơn này có việc gì?
Tuy trong lòng đã đoán được phần nào mục đích đến đây của Độc Nhĩ Kha nhưng mà hắn vẫn từ tốn hỏi.
-Ta họ Hàn, tên Kha.

Giờ phút này ta ở đây thì chắc các ngươi cũng biết mục đích của ta.
Độc Nhĩ Kha lạnh nhạt trả lời.
Ba tên trưởng lão nghe vậy thì vẻ mặt trở nên khó coi.

Tứ trưởng lão đang định nói gì thì tam trưởng lão ngăn lại.

Hắn nhìn Độc Nhĩ Kha ngữ khí trở nên lạnh lẽo, còn thêm chút cảnh cáo.
-Các hạ thật sự muốn đối địch với Huyết Đao Môn chúng ta ư? Tuy các hạ lợi hại nhưng chúng ta lại rất đông, các hạ lại chỉ có một mình lẽ nào các hạ tự cho mình có thể giết sạch chúng ta ư?
Độc Nhĩ Kha lắc đầu, hắn quả thực không thể giết hết mấy trăm người này.

Nhưng hắn không có một mình.
-Ta cũng không đến một mình.
Nghe vậy mọi người mới ngớ ra.

Giờ nhớ lại tin tức hung thủ giết chết đoàn người Huyết Tàn Hồn gồm hai người, một người một lang.

Bây giờ nhìn lại thì chỉ có một mình Độc Nhĩ Kha tới.

Vậy thì con Hoàng Kim Lang đâu? Mọi người nghĩ thể thì bắt đầu nhìn xung quanh, nhưng ngó đi ngó lại thì chẳng thấy bóng dáng con lang nào.
Độc Nhĩ Kha thấy vậy thì nói:
-Các ngươi không phải tìm, bạn của ta tới rồi.
Dứt lời Độc Nhĩ Kha vung tay lên ra hiệu.

-Hống.

Một bóng vàng từ trong một bụi cây phía xa lao ra, tốc độ rất nhanh, chưa đầy năm hô hấp đã bay qua đầu chúng nhân đáp xuống trước người Độc Nhĩ Kha.

Bóng vàng không phải là Tiểu Lang thì là ai.

Tiểu Lang đáp xuống trước người Độc Nhĩ Kha, cả người tản ra khí tức hung bạo, ánh mắt đầy nhân tính nhìn đám người đệ tử Huyết Đao Môn đầy vẻ coi thường.
-Ma thú cấp năm, Thượng Giai.
Có một tên đệ tử mặt chuột trong đám người nhìn thấy Tiểu Lang thì hô lên kinh sợ.

-Không phải.

Là cấp năm đại viên mãn.
Ngay khi hắn hô lên thì một tên đệ tử khác có chút hiểu biết thốt lên.
Hít.
-Sao có thể? Lang sao có thể là cấp năm.

Không thể nào, chẳng nhẽ…
Tên mặt chuột kinh sợ nói tiếp.
-Lang Vương biến dị.
Những lời của hai tên đệ tử này cả trường đều nghe được.

Trong lòng không khỏi kinh sợ.
Lang vương thì họ đã từng thấy, từng nghe.

Lang Vương cấp cao nhất chỉ có tu vi cấp bốn.

Nhưng Lang Vương biến dị lại là cấp năm Đại Viên Mãn thì quả thực không thể tin được.

Nếu không nhìn thấy tận mắt.
Tiểu Lang quả thực cũng nghe hiểu người khác nói.

Cái miệng nó nhếch nên như nở nụ cười đắc ý.
Độc Nhĩ Kha cũng không dây dưa, hắn trực tiếp bước ra một bước, dậm chân xuống đất cả người phóng lên ba trượng xa hơn năm trượng đáp thẳng xuống đám đông đệ tử Huyết Đao Môn nhất bắt đầu trường đồ sát..


Bình luận

Truyện đang đọc