ĐỘC THẦN


Trong đại sảnh này ước lượng hơn hai trăm người, khắp nơi đều là người, ngay cả chân cầu thang cũng có nếu Độc Nhĩ Kha bước xuống thì hắn cũng không thể đi được tới bàn ăn, mà nếu có tới được thì cũng phải bước qua người những kẻ kia.

Độc Nhĩ Kha dừng lại trên cầu thang, ánh mắt lạnh tanh quét qua toàn bộ đại sảnh.

Chỉ thấy những người bị ánh mắt của hắn quét qua trong lòng cũng run lên, tóc gáy cũng dựng lên.
Độc Nhĩ Kha quan sát thì thấy người trong đại sảnh lúc này lấy ba người ở trung tâm làm đầu lĩnh.

Ba người này cũng là những người có tu vi cao nhất.

Hai người là Linh Tôn Hạ Giai, một người là Linh Tôn Trung Giai.

Hai tên linh tôn Hạ Giai là một tên cao gầy, khuôn mặt có chút hốc hác hai mắt thâm quầng giống như trụy lạc quá độ, kẻ này cũng chừng năm lăm năm sáu tuổi.

Tên còn lại thì dáng người bình thường, khuôn mặt cũng bình thường chỉ là hai mắt sắc lẹm, khuôn mặt cũng khá góc cạnh có vẻ rất nam tính rất tiếc mái tóc của hắn cũng đã lốm đốm trắng hiển nhiên cũng đã bước qua đoạn bên kia cuộc đời.
Còn kẻ tu vi Linh Tôn Trung Giai thì là một lão già râu tóc bạc phơ, dáng người cao gầy, một thân y phục màu xanh nhìn rất có vẻ thanh tao.

Lúc này hai mắt hắn như bắn ra hai luồng tinh mang nhìn thẳng về phía Độc Nhĩ Kha.
Những người khác thì to có, cao có, thấp có, lùn, gầy mập có hết.

Nam có nữ có, già có trẻ cũng không thiếu.

Tất cả đều hướng mục quang về phía Độc Nhĩ Kha với ánh mắt có chút kiêng kị nhưng vẻ mặt bọn chúng có chút nóng vội.

Lúc này bọn chúng người thì để tay xuống bàn, người để tay xuống ghế, người thì nắm lấy binh khí trên người, trên bàn tất cả đều như sẵn sàng đợi lệnh chuẩn bị chiến đấu.
- Hừ.
Lúc này Tiểu Lang dường như cũng thấy không khí dương cung bạt kiếm hừ một tiếng thật to, ánh mắt coi thường của nó quét qua những người ở đây, chỉ khi ánh mắt ấy chạm phải ba kẻ cầm đầu thì mới có chút kiêng kị nhưng ngay sau đó là chiến ý hừng hực, sát khí cũng tỏa ra.

Cái miệng rộng mở ra để lộ hai hàm răng sắc nhọn và cái miệng đỏ như máu, mùi tanh nồng phả ra.

Cái lưỡi cũng thè ra liếm liếm cùng với ánh mắt khát máu nhìn những kẻ kia.
Lão già đánh giá Độc Nhĩ Kha một chút, vẻ mặt không chút biểu tình chỉ là sau đó ánh mắt hắn quét qua Tiểu Lang thì hiện lên vẻ tham lam nhưng mà rất nhanh bị hắn giấu kỹ trong lòng.

Rồi hắn quét qua người đại sảnh một chút thấy không khí lúc này không tốt cho lắm nên hắn nổi lên chủ ý.
- Khụ.
Hắn ho lên một tiếng phá vỡ sự trầm mặc của đại sảnh.

Sau đó ánh mắt nhìn về phía Độc Nhĩ Kha cất giọng:
- Không biết quý danh của công tử là gì?
Độc Nhĩ Kha nghe những lời của hắn thì nhìn đông nhìn tây một lượt rồi đáp:
- Ngươi đang hỏi ta sao?
Tên kia nghe Độc Nhĩ Kha không trả lời mình mà đánh trống lảng đi thì trong lòng không khỏi tức giận nhưng vẻ mặt hắn vẫn tươi cười nói:
-Lão phu thấy sủng vật của công tử bất phàm nên muốn biết quý danh của chủ nhân của nó.


Không biết công tử có thể cho lão phu biết được không?
Lần này Độc Nhĩ Kha lại trả lời chẳng đâu vào đâu nói:
- Ta và ngươi quen biết sao? Với lại ta cần gì phải quen biết ngươi.
Những người xung quanh nghe vậy thì cũng cảm thấy tức giận, ngay cả lão già này cũng vậy.

Chỉ thấy hắn nói với Độc Nhĩ Kha giọng nói đã có chút lành lạnh:
- Không biết công tử có phải là Hàn Kha đại danh đỉnh đỉnh không?
Độc Nhĩ Kha vẻ mặt vẫn không nhìn ra biểu tình gì nói:
- Phải thì sao? Không phải thì sao?
Lúc này lão già kia cũng bất đầu nộ hỏa, hắn đang định nói gì thì tên Linh Tôn Hạ Giai cao gầy gương mặt hốc hác do tửu sắc quá độ quát lên:
- To gan.

Thanh Mộc tôn giả đã hạ thấp thân phận nói chuyện với ngươi vậy mà người còn không biết điều trả lời, còn dám ngông cuồng.
Độc Nhĩ Kha nhìn hắn miệng nhếch lên hỏi:
- Chủ nhân của ngươi đâu?
- Chủ nhân nào?
Tên kia nghe vậy thì vẻ mặt có chút khó hiểu nói.
- Chủ nhân của con cho điên vừa nãy mới sủa đó.
- Ha ha ha.
Những người khác nghe được câu này của Độc Nhĩ Kha thì hiểu ra cười rộ lên, chỉ có tên Linh Tôn Hạ Giai cao gầy này còn có chút ú ớ ngớ ra như tự hỏi.

nhưng chỉ một lát sau vẻ mặt hắn biến thành tức giận quát lên:
- Tạp chủng, dám mắng lão phu, lão phu phải giết chết ngươi.
- Ha ha ha.
- Ngươi cười gì?
Tên này thấy Độc Nhĩ Kha cười thì khó hiểu hỏi.
- Ta cười cái que củi của ngươi.

Tội nghiệp cho một con chó như ngươi có một chủ nhân thật keo kiệt.

Ngay cả cơm cũng không cho ngươi ăn nhiều để ngươi làm một con chó gầy như cái que củi thế kia.

Ngươi nhìn ngươi kìa, chỉ một cơn gió là thổi ngươi bay mất tăm vậy mà con chó như ngươi lấy cái gì mà đòi giết chết ta?
- Ha ha ha.
Những người xung quanh nghe vậy thì càng cười lên sặc sụa, nhiều người không chịu được còn ôm bụng gục cả lên bàn mà cười.

Ngay cả lão già là Thanh Mộc tôn giả cũng không nín được cười nhưng ngay sau đó biểu tình của hắn nghiêm nghị lại.
- Ta liều mạng với ngươi.
Tên cao gầy nghe vậy, lại bị người ta cười cảm thấy mắt mặt thì rống lên định phóng lại về phía Độc Nhĩ Kha liều mạng, nhưng mà khi hắn mới phóng lên thì bị Thanh Mộc tôn giả đưa tay ra ngăn cản.
Thanh Mộc tôn giả quét toàn sảnh một cái rồi quát:
- Im lặng.
Nhất thời đại sảnh bị tiếng quát khiến cho im bặt, không một ai dám cười nữa.


Lúc này Thanh Mộc tôn giả mới quay sang nói với tên cao gầy:
- Phong Diêu huynh, ta nghĩ tên này chín phần là Huyết Ma Hàn Kha, chúng ta hôm nay nên cùng nhau hợp sức giết chết hắn, không nên vì mấy câu nói của hắn mà trúng kế khích tướng mà mất cái mạng.
Phong Diêu tôn giả lúc này nghe vậy thì mới bừng tỉnh, nhìn Độc Nhĩ Kha nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thanh Mộc huynh nói rất đúng.

Đợi lát nữa ta muốn bằm thây hắn thành vạn mảnh để hả nỗi nhục hôm nay.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì thẩm nhủ đáng tiếc, mục đích của hắn là muốn khích tướng cho tên này chia ra đánh với hắn rồi thừa cơ hắn nổi giận lấy mạng hắn làm suy yếu lực lượng địch nhân.

Lão già kia đúng là gừng càng già càng cay, lão hồ ly.
Độc Nhĩ Kha thầm chửi tổ tông chín đời nhà Thanh Mộc Tôn giả.

Lúc này Thanh Mộc tôn giả đang định nói gì thì bị một âm thanh cắt ngang:
- Tránh ra cho ta vào? Ta có thể nhận ra Huyết Tu La Hàn Kha.
Giọng nói từ bên ngoài đám đông truyền vào.
Thanh Mộc tôn giả nghe vậy thì vẻ mặt vui mừng vung tay lên nói:
- Cho hắn vào.
Nghe vậy thì những người ở đây đều né sang một bên tự động nhường ra một con đường nhỏ cho người kia bước vào.
Chỉ trong chốc lát thì con đường hẹp xuất hiện một thanh niên mặc y phục màu xám, đúng vậy hắn chính là tiểu nhị của khách điếm Độc Nhĩ Kha ở Biên Hoang Thành giết chết Huyết Tàn Thương.

Lúc đó hắn đã chứng kiến tận mắt Độc Nhĩ Kha tàn sát đẫm máu những người Huyết Tàn Hồn.
Lúc này tên này bước tới trước mặt Độc Nhĩ Kha cách ba thước thì hô lên:
- Chính là hắn, chính là hắn.

Hắn chính là Huyết Tu La Hàn Kha, còn con súc sinh kia là con Sát Lang của hắn.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì hai mắt híp lại, trong lòng giận dữ, sát khí trong người tỏa ra ép tới tên tiểu nhị khiến cho hắn hoảng sợ lui lại đằng sau.

Ba người Thanh Mộc tôn giả thấy vậy thì trong lòng kinh hỉ, rồi đứng ra chắn trước mặt tên tiểu nhị.
Độc Nhĩ Kha cũng không hành động gì, chỉ ghi nhớ kỹ cái tên tiểu nhị kia.

Lúc này ba người Thanh Mộc tôn giả nhìn nhau rồi gật đầu một cái, cả ba chắp tay ồm quyền với những người xung quanh, Thanh Mộc tôn giả cao giọng nói:
- Các vị hảo hán.

Hôm nay các vị cũng chứng kiến sự càn rỡ vô pháp vô thiên của Huyết Tu La Hàn Kha.

Hôm nay kính mong các vị cùng nhau hợp sức lại giết chết tên Huyết Tu La Hàn Kha này trừ hại cho dân.

Tên Huyết Tu La Hàn Kha này giết người vô số, người của Huyết Đao Môn và sáu nhà Lạc gia, Phàm Gia, Vũ gia, Kinh gia.
Ngay cả người của Hạ Thiên tông và Thanh Nguyên Môn hắn cũng giết của cải hắn chiếm được vô số.

Các vị nếu bắt được tên Huyết Ma Hàn Kha này thì tất cả những tiền tài của hắn chúng ta không lấy các vị có thể chia nhau.


Chỉ mong các vị có thể lưu cho hắn một hơi, chúng ta cần bắt hắn về đền tội cho những người bị hại.
Nói tới đây thì trong mắt ba người đều hiện lên vẻ âm hiểm, lại quét mắt nhìn Độc Nhĩ Kha như nhìn một món bảo bối vô giá.
Độc Nhĩ Kha dường như cũng hiểu được bọn chúng nghĩ gì? Trong lòng chỉ cười lạnh.
- Muốn giết ta ư? Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết muốn động vào ta thì phải bỏ ra cái giá các ngươi không thể chịu nổi.
Độc Nhĩ Kha lẩm bẩm một câu.

Sau đó hai tay của hắn siết chặt lại, ánh mắt của hắn nhìn về phía Độc Nhĩ Kha sảnh đầy chiến ý.
- Các vị cùng nhau giết chết Huyết Tu La Hàn Kha.
- Giết chết Huyết Tu La, giết chết hắn.
Những người ở đây nhất thời sĩ khí lên cao, sát khí trào ra đao kiếm cũng chuẩn bị sẵn, linh lực cũng đã vận lên chuẩn bị chiến đấu.
- Muốn giết ta ư? Vậy thì chuẩn bị lên đường đi.
Độc Nhĩ Kha thấy vậy thì sát khí trào dâng, độc công tuôn trào, chiến ý dâng lên mãnh liệt nhìn những kẻ kia nói.
- Hống.

Dứt lời thì Tiểu Lang cũng hống lên một tiếng đinh tai nhức óc, hai mắt rực đỏ, chiến ý cùng sát khí bùng nổ.
Mọi người bao vây hắn lại không cho hắn chạy thoát, nhớ sử ra sát chiêu mạnh nhất.
Thanh mộc tôn giả lên tiếng nhắc nhở.
- Giết.
Dứt lời ba người Thanh Mộc Tôn giả phóng về phía Độc Nhĩ Kha và Tiểu Lang, những người khác cũng theo sau nhưng mà rất ít người đến được, không gian trong đây quá chật hẹp do người quá đông.
Đối với bọn họ người đông là có lợi thế dùng chiến thuật biển người, nhưng đối với Độc Nhĩ Kha thì đó càng lợi thế cho hắn dùng độc, nhất là Hồi Linh Độc Đan.
Ngoài điều đó ra thì trong không gian hẹp này tốc độ của hắn cũng không thể phát huy được, nhưng hắn không phát huy được thì những người khác được sao? Huống chi Độc Nhĩ Kha giống như một tướng thủ một thành, cho dù địch nhân có ngàn vạn thì cũng khó vượt qua.
Thanh Mộc tôn giả trong tay là một cây côn màu xanh biếc mộc linh khí tràn ra bao lấy cây côn xanh khiến cho nó càng thêm xanh, đẹp một cách rất thanh nhã nhưng mà ẩn dấu trong đó là sát chiêu khôn cùng.
Phong Diêu tôn giả trong tay không phải là một thanh kiếm hay một thanh đao mà là một thanh chủy thủ màu đen, tốc độ của hắn cũng khá nhanh, cả người như một con gió phiêu giật chủy thủ màu đen đâm thẳng tới yết hầu Độc Nhĩ Kha.
Tên còn lại cũng là tên tôn giả bình thường kia nhưng mà hắn lại là người nham hiểm nhất trong số ba người, hắn là kẻ ít nói nhưng mà khi chiến đấu thì luôn tạo ra cảm giác âm u khó lường nhất – Âm Sát tôn giả.

Chỉ thấy trong tay hắn cũng không cầm bất cứ thứ gì, mà cánh tay phải vướn ra ngón tay biến thành trảo, móng tay dài ra sắc bén như những con dao lam sắc bén chộp thẳng về trái tìm Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha cũng không lùi không tiến, nắm quyền vung lên, lực lượng và khí nén phát huy tới tận cùng.
- Ngũ Hành Quyền – Sát Phá.
Đây là một quyền mới trong vũ kỹ đỉnh giai Ngũ Hành Luyện Thể tầng đầu mà Độc Nhĩ Kha mới lĩnh hội ra.

Một quyền bạo phát đánh thẳng vào thân côn của Thanh Mộc tôn giả.

Sau đó tay trái giơ ra trước ngực.
- Hàn Băng Chưởng – Hàn Băng Thuẫn.
Hàn Băng Thuẫn hình thành chặn lại chủy thủ của Phong Diêu tôn giả.
Cùng lúc đó Tiểu Lang phóng lên, Lang trảo sắc nhọn chộp thẳng về phía âm trảo của Âm Sát tôn giả.

Sau đó miệng há ra phun ra hai hỏa cầu bay thẳng về phía đám người phía sau xông tới.
-Bành.

Băng, rắc.

xoẹt.

bùm, bùm.
Liên tiếp thanh âm va chạm vang lên.

Đầu tiên Phá Sát Quyền của Độc Nhĩ Kha nện thẳng vào thân Thanh Mộc côn của Thanh Mộc tôn giả, lực đạo va chạm mạnh kinh khủng khiến cho nó bật lại, Thanh Mộc tôn giả cũng bị chấn lại lùi mấy bước đụng thẳng vào đám người phía sau khiến cho bọn chúng ngã rạp xuống.
Thanh Mộc tôn giả miệng thổ ra một ngụm máu tươi, độc công xâm thực vào trong người đang tàn phá kinh mạch của hắn, hắn phải phân tâm cố đè nén đoàn linh lực này.


Nhưng quỷ dị là đoàn linh khí này lại rất khó áp chế, hắn không thể hoàn toàn áp chế nó.

Cẩn thận cảm nhận thì sắc mặt Thanh Mộc tôn giả đại biến nhìn Độc Nhĩ Kha đầy vẻ kinh sợ:
- Bỉ ổi, ngươi lại dùng độc hãm hại lão phu.
Cùng lúc đó chủy thủ của Phong Diêu tôn giả đâm tới yết hầu Độc Nhĩ Kha.

Nhưng đón tiếp hắn lại là Hàn Băng Thuẫn do tay trái Độc Nhĩ Kha ngưng tụ ra.

Chủy thủ đâm thẳng vào Hàn Băng Thuẫn, linh lực tràn ra xung kích khiến cho lớp băng bị chấn cho kêu lên răng rắc sau đó vỡ nát thành trăm ngàn mảnh.

Nhưng cũng vì thế mà thế tiến của chủy thủ cũng hết, Độc Nhĩ Kha đã tính tới bước này chân phải nhấc lên một cước đá thẳng về phía Phong Diêu tôn giả.

Nhưng Phong Diêu tôn giả cũng không vừa, mắt thấy chủy thủ đâm vào Hàn Băng Thuẫn thì thấy không ổn nên đã lường trước tình thế rút lui.

Lúc Độc Nhĩ Kha đá ra thì hắn cũng đã nhảy lùi về sau tránh thoát một cước.

Đúng lúc đó thì hắn lại nghe tiếng quát của Thanh Mộc tôn giả.

Khiến cho hắn kinh hoảng vội vàng lùi lại kiểm tra trong người, một lúc sau mới thở phào một chút.
Phía bên kia lang trảo Tiểu Lang quét thẳng về phía âm trảo của Âm Sát tôn giả.

Trảo trảo đối nhau, tia lửa tóe lên, sau đó thấy lang trảo của Tiểu Lang bị âm trảo của Âm Sát tôn giả rạch ra một vết thương, nhưng lang trảo của Tiểu Lang cũng đã khiến cho âm trảo của Âm Sát tôn giả cảm thấy đau nhức.
Một người một thú không dừng lại, trảo trảo lại tung ra chộp thẳng về phía đối phương.

Trảo trảo tốc độ rất nhanh, chỉ thấy chớp mắt đã phóng ra mấy chục trảo trực tiếp đối kháng với nhau.
Còn hỏa cầu của Tiểu Lang phóng thẳng về phía đám người xông lên phía sau, tốc độ hỏa cầu rất nhanh, bắn tới đám người kia còn chưa kịp phản ứng thì nó đã nổ tung, liệt hỏa tuôn trào thiêu đốt những người kia.

Rất nhiều kẻ bị liệt hỏa thiêu đốt cho cháy đen, liên tục những tiếng kêu thảm vang lên.

Nhiều người thấy vậy thì nhìn Tiểu Lang càng thêm sợ hãi.

Nhưng cũng vì đó bọn chúng nhìn Độc Nhĩ Kha lại càng thêm hung ác.
Bên kia thì Thiên Sát và chưởng quỹ đang đứng một chỗ nhìn cuộc chiến.

Thiên Sát thì hai mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Độc Nhĩ Kha trong lòng nổi lên vô vàn sóng gió.

Hắn cảm thấy hối hận vì đã chọc phải một người không nên chọc, người đó là ai cơ chứ - Huyết Tu La Hàn Kha đó, một mình hắn đồ sát sạch sẽ Huyết Đao Môn và sáu đại gia tộc và tông môn.

Còn hắn là ai, tuy là Thiên Sát ở Liệp Sát trấn có chút danh tiếng nhưng so với Huyết Tu La Hàn Kha thì quả thực không đáng nhắc tới, một tay Huyết Tu La Hàn Kha cũng có thể giết hắn trăm lần.
Còn Chưởng quỹ bên cạnh thì biểu tình khác hẳn, hai mắt đều lóe lên tham quang.

Cái miệng thì liên tục lẩm bẩm, ngón tay thì cũng không ngừng gẩy bàn tính.

- Tổn thất một cái cầu thang – năm mươi linh thạch hạ phẩm, ừ tính là một trăm đi.
- Hai cái bàn, mười cái chén, bình trà… - ba mươi linh thạch Hạ Phẩm, tính là sáu mươi vậy.

Trên mặt hắn vui mừng ra mặt, trong mắt đều là tiền, tiền.

Hắn không sợ ai có thể quỵt được hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc