ĐỘI TRƯỞNG PHẠM ANH LÀM CHỒNG EM!


Anh ơi! anh là của em mà! Ở đâu ra chỉ mới một ngày đã biến thành chồng của người khác!
Nguyệt Dao muốn chạy theo níu kéo anh như ở trong mơ.

Nhưng đây là đời thực, cô không thể nháo lên như trong thế giới chỉ có riêng mình.
Cô lặng thinh cứ đứng giữa lối đi như thế.

Đứng nhìn theo bóng anh hòa vào làm một với bóng cô gái kia.
"Nguyệt Dao, cậu làm sao thế?"
Tiếng hỏi thăm của Quỳnh Anh đã kéo Nguyệt Dao trở về thực tại.

Cô thu nhanh ánh mắt đang đăm đắm vào anh để tránh Quỳnh Anh phát hiện.
Nhưng hình như hơi muộn nên Quỳnh Anh đã nhận ra.
"Nguyệt Dao, chàng trai lịch lãm
trên kia chẳng phải là người yêu của cậu sao?"
"Người giống người thôi!" Nguyệt Dao cho Quỳnh Anh câu trả lời kẻo cậu ấy tò mò làm hư việc lớn hạnh phúc của người ta.
"Thật á?" Có vẻ cậu ấy còn chưa tin cho lắm.
"Thật giả gì! Mình đi thôi!" Cô kéo Quỳnh Anh tránh xa nơi sân khấu.
Quỳnh Anh bị cô lôi đi mà mắt cứ mãi nhìn về một hướng.
"Cậu đừng nhìn nữa! Anh ấy đang ở đội, ảnh mới gọi video cho mình!" Một lí do hoàn toàn cắt đứt ánh mắt nhìn chăm chăm kia của Quỳnh Anh.
"Ồ!" Thật không thể tin dẫu sự thật đang ở ngay trước mắt: người giống người mà chẳng hề sinh đôi!

"Trần Hùng cũng mới gọi video cho mình! Ảnh hỏi mình ở đâu mà nghe tiếng ồn.

Mình nói mình đi dự tiệc.

Ảnh tiếc quá trời vì phải về đội sớm!"
Tiếc à? Chẳng bù cho cô: ở gần ngay trước mắt vì bận ôm người đẹp mà giã vờ chẳng quen biết nhau! Thật quá chua chát mà!
Nguyệt Dao ảo não đi về hướng cửa.
"Tụi mình còn chưa ăn?" Quỳnh Anh kéo tay cô lại.
Lòng đang đau.

Nghĩ chưa thông để tìm lí do, cô thở còn không nổi làm sao ăn với uống.
"Lúc chiều ở nhà mình ăn rồi! Cậu cứ vào ăn đi! Mình ở bên ngoài hóng gió sông chờ cậu!" Nguyệt Dao viện đại một lí do cho Quỳnh Anh yên tâm.
"Vậy cậu hóng gió chờ mình nha!"
"Ừ, cậu đi ăn đi!"
Nguyệt Dao và Quỳnh Anh quay ngược hai hướng.

Cô không muốn ở lại trong này nhìn cảnh người ta sánh bước chung đôi.

Quan trọng là lòng cô vừa nhận ra: người con gái kia rất xứng đôi với anh.

Họ kết hợp lại mới là trời sinh một cặp.
Nguyệt Dao buồn cho thân mình nên vội đi ra bên ngoài.

Nhưng cô chẳng dám đi xa, chẳng đi hóng gió sông như đã nói với Quỳnh Anh.

Mà một mình bơ vơ đứng đợi ở sảnh.

Vì cô sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội trông thấy anh khi anh tan tiệc ra về.
Cứ thế, Nguyệt Dao hết đi qua đi lại mỏi chân thì ngồi xổm xuống ở sảnh mà chờ.

Lòng hồi hộp mãi còn chưa yên.
Người ở bên trong kia đang làm nhiệm vụ mà tâm hơi sao nhãng nên có mấy lần cô gái đang ôm cánh tay phải nhắc nhở anh ta.
"Chồng, anh thấy anh Âu đây có đúng là người chồng tốt nhất rồi không?" Cô gái nhìn vào tấm danh thiếp tên Gấu Đen vừa đưa nhõng nhẽo hỏi người đàn ông như hình với bóng bên cạnh.
"Anh cũng nghĩ vậy!" Anh phụ họa theo câu lấy lòng.
Tên Gấu Đen nghe vậy khoái chí cười vang.


Hắn nhìn đôi vợ chồng trẻ quấn nhau như sam trước mắt.

Hắn chỉ chỉ ngón tay.
"Nghe tiếng vợ chồng Phạm- Kỳ mặn nồng ân ái bây giờ mới thấy tận mắt!"
Không biết hắn khen hay chê mà mọi người xung quanh lại được bữa nghe hắn cười mà sởn cả gai ốc.
"Anh Âu, nghe nói lần này anh về nước có dự định ở hẳn để phát triển kinh doanh địa ốc?" Cô gái khơi gợi chuyện trò.
"Dự định là như vậy nhưng không biết thị trường địa ốc ở trong nước có thích hợp để đầu tư không?"
"Nghe vợ chồng cô chú có tiếng trong giới bất động sản, không biết cô chú có đồng ý giúp tôi một tay không?"
"Như vậy thì còn gì bằng ạ! Vợ chồng em xin nguyện ý dựa vào anh Âu kiếm bát cháo!" Cô gái vừa lo cười nói tiếp chuyện với hắn.

Vừa quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh mình:" Phải không chồng?"
"Đương nhiên rồi!"
Người đàn ông tên Âu nhận được sự hợp tác của người nổi tiếng trong giới nên hắn mừng như mở cờ trong bụng.
Kinh doanh địa ốc như một cuộc chơi của dòng tiền và lãi vốn.

Từ địa ốc có thể thu được khoản tiền lời rất lớn.

Tuy nhiên, thị trường này còn tiềm ẩn nhiều rủi ro.

Đòi hỏi người tham gia phải có dòng vốn mạnh mẽ.

Chuyện này quá dễ đối với một người thừa tiền như hắn.

Điều hắn cần là người tài phụ giúp để hắn dễ bề phát triển thêm sự nghiệp.
Cứ như vậy mối quan hệ tâm giao giữa đôi bên càng nói càng hợp ý.


Hắn vui vẻ cười bắt tay kết bằng hữu với hai người.
Vợ của hắn ngồi bên cạnh nhàm chán nghe chồng bàn chuyện làm ăn nên bà có nhã ý xin phép đi vệ sinh.
Tuy nhiên, mục đích thật của bà ta là cô gái trẻ gảy đàn tranh lúc nãy.

Bà phải túm cô để moi lại tấm thiếp mà chồng bà đã trao cho.

Bởi tấm danh thiếp đặc biệt đó ngoài tên, số điện thoại liên lạc riêng và dòng địa chỉ nhà ở riêng của chồng bà.

Nó thực ra còn có trị giá cực lớn.

Ẩn dấu bên trong là một chiếc thẻ ngân hàng với chín chữ số không.
"Tài, mày xem con nhỏ đó ở chỗ nào đánh dằn mặt lấy tấm danh thiếp lại cho tao!" Ở khu nhà vệ sinh bà ta ra lệnh cho tên cận vệ luôn theo sát.
"Dạ!" Tên Tài nhận lệnh.

Hắn bắt đầu kiếm tìm cô gái gảy đàn tranh trong bữa tiệc đêm nay.
Ở ngoài kia, cô gái đó đang âu sầu mệt mỏi vì chờ đợi.

Cô chán nản đưa chân đá luôn vào cây cột trang trí đẹp mắt ở sảnh.
Cô đang tự trách thân: vì cớ gì cứ đứng đợi ở đây như một đứa ngốc?


Bình luận

Truyện đang đọc