ĐỘI TRƯỞNG PHẠM ANH LÀM CHỒNG EM!


Phạm Chánh tăng tốc cho chiếc SUV chạy nhanh nhất có thể.

Con đường về khuya càng vắng vẻ.

Chiếc SUV đen vì thế lao đi càng nhanh.Từng cung đường lướt qua.

Từng trạm xe bỏ lại phía sau.
Tầm mười phút anh đã đến trạm cuối của chuyến xe buýt.

Qua gương chắn gió anh không khó để nhận ra cô.
Nhưng khác với những gì anh tưởng tượng trước đó.

Cô gái nhỏ kia không hề có dấu hiệu mệt mỏi của việc chăn nuôi muỗi.

Trái lại, cô còn rất hăng giành giật cây đàn với một người đàn ông khác.
Nhìn cách cô đấm đá tên kia.

Anh thấy cô chẳng có vẻ gì là yếu đuối mỏng manh như bề ngoài.

Anh tắt xe.

Nhàn nhã dựa lưng vào ghế lái nhìn ra.
Tên đang đánh nhau với cô rất cao to.

Tay hắn chỉ cần quơ một cái là có thể túm chặt được cô.

Nhưng xem ra, cô rất biết phát huy thân hình bé nhỏ của mình để uyển chuyển đối kháng với hắn.
Qua một hồi ăn miếng, trả miếng, cô chợt yếu thế.

Cô bị hắn khóa trụ chân chuẩn bị quật luôn xuống đất để kết thúc trận đấu.
Anh không thể ngồi nhìn được nữa.


Cánh cửa nhanh chóng mở ra.

Như một cơn lốc anh phi nhanh về phía hắn.

Một cú đấm thẳng vào mặt khiến hắn ngỡ ngàng ngã bật ngửa về phía sau.

Anh nhanh tay ôm lấy người con gái, tránh cho cô một màn chúi đầu hôn đất.
Cô kinh ngạc nhìn lên người đàn ông đang ôm mình.

Khi thấy rõ gương mặt anh, cô cứ ngỡ như mơ:
Cô mơ thấy mình vì mệt mỏi mà ngủ gật.

Trong lúc chập chờn cô nghe có tiếng bước chân.

Rất nhanh trong hơi thở đã có mùi thuốc lá, mùi thuộc nam và khí áp sát rất gần.

Gần đến mức cô có thể cảm nhận được cái cười nhếch mép của hắn.
Phản ứng giác quan thứ sáu mách bảo cho cô biết: Mau tỉnh lại, có kẻ đang d3 xồm!
Thế là cô mở mắt ra.

Đập vào con ngươi là một gương mặt hơi bóng.

Da hắn tai tái như người đến từ cõi âm.

Não cô nhanh chóng được kích hoạt từ trạng thái lơ mơ ngủ về tư thế chuẩn bị động thủ.

Nó truyền đến cho cô hai thông tin: Một là ma vì nơi đây hoang vắng! Hai là người nhưng chẳng giống người phàm.

Là một tên bi3n thái nào đó!
Biến thái sao? Cô sợ nhất là dạng người đó.

Cô liền cuộn chặt bàn tay vung ra ngay một cú đấm.

Cú đấm trúng vào giữa mặt hắn nên cô thấy hắn đưa tay xoa mặt.

Lực từ tay cô chưa đủ để xin hắn chút máu nên hắn lắt lắt cái đầu rồi nhìn cô càng hứng thú hơn.
Được rồi anh Hai! Chị đây nhất quyết tiếp chiêu anh nhé!
Cô đứng bật dậy.

Hai tay âm thầm cuộn chặt.

Cô thấy cặp mắt hắn lừ đừ đang gườm gườm vào cô rồi môi hắn nở nụ cười nửa mép.
Sao? Cười khinh chị à? Chê chị nhỏ con à? Được hôm nay chị không cho anh Hai ăn ít hành thì chị đi...chân xuống đất!
Trong tình thế cấp bách.

Sau khi so sánh tương quan sức lực giữa ta và địch.

Nếu nhận ra địch mạnh ta yếu thì ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Thế là cô lắt lư qua lại hòng đánh lạc sự tập trung của hắn.

Con mắt tinh anh không ngừng liếc nhìn xung quanh để tìm đường tẩu.
A! Có rồi! Là hướng phía sau lưng cô.

Ở đó rất thoáng cô có thể phát huy sức mạnh của đôi chân.


Hơn nữa còn gần xa lộ, cô tin chỉ chút nữa thôi sẽ có xe chạy ngang qua.

Chỉ cần đợi thế, cô sẽ dang tay ngăn xe cầu cứu!
Đó! Kế sách đã vạch xong hết rồi! Bây giờ chỉ còn xoay người và chạy thôi!
Nói là làm.

Cô lập tức đằng sau quay, nhắm con đường rộng trước mặt mà chạy.
Nhưng khoan! Hình như cô còn bỏ quên đồ chưa lấy? Đó là chiếc điện thoại yêu quí của cô, cô mới nhịn ăn, nhịn uống để mua.

Còn có cây đàn nữa.

Tài sản duy nhất của cô sinh viên Âm nhạc.

Dụng cụ độc nhất giúp cô kiếm cơm! Cô không thể để mất!
Cô quay ngược lại.

Lúc này mới thấy hắn không có đuổi theo mà đang cầm săm soi chiếc điện thoại sụp nguồn của cô.

Ngó nghiêng đủ kiểu hắn bỏ ngay vào túi quần.

Với tay xách chiếc đàn chuẩn bị bỏ đi.
"Mau để hết lại cho chị!" Cô chạy nhanh về phía hắn.

Vừa lúc đó cô thấy từ xa có ánh sáng đèn pha.

Chắc chắn có xe đang tới.

Cô càng tự tin hơn để giật lại đồ từ trong tay hắn.
Cô ngủ không ngon nên giấc mơ mau tan biến.

Cô lại nhìn anh cười hì hì: "Anh đến cứu tôi sao?"
Cô ở trong lòng anh khiến tim anh đang đập loạn.

Thân thể mềm mại của người con gái.

Hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ thân thể cô cứ tự nhiên mà bay thẳng vào mũi anh.

Len qua khí quản, xâm nhập vào phổi vào tim anh.


Tâm anh đang không tĩnh.

Lòng anh càng không vững.

Vậy mà hơi thở thoát ra từ giọng nói kia còn phả vào cổ anh.

Xúc cảm từ đôi tay, phản ứng kích động từ con tim bảo anh: Đừng ôm nữa! Ôm là cháy!
Anh đành đẩy cô ra.
Cô gái có chút hụt hẫng, có chút tiếc nuối.

Cô giương đôi mắt vô tội nhìn anh hỏi thêm câu: "Sao anh biết em ở đây mà đến!"
"Đi ngang qua thôi!" Anh cho cô một đáp án tránh cô suy nghĩ lung tung.
"À!" Thì ra là vậy? Thế mà cô tưởng...
Hơi thất vọng nhưng cô không tin lời anh cho lắm! Cô len lén nhìn trộm anh.

Nhưng dù có nhìn thêm vài giây cô vẫn không tìm kiếm được gì từ gương mặt lạnh như băng đó.

Cô đành ảo não cúi đầu bước về phía trước.
Ý quên! Điện thoại và đàn của cô còn nằm trong tay tên bi3n thái!
Cô quay sang.

Hắn đang lồm cồm bò dậy thừa cơ hội để tẩu đi.

Cô nhanh chân dậm luôn lên lưng hắn.
Phạm Chánh hai tay nhét túi quần.

Ung dung ngắm cô một tay xách cây đàn, một tay chống hông nhìn người kia quát lớn: "Từ giờ bỏ thói cướp giật đồ nghe chưa? Nếu còn để chị bắt gặp lần sau, chị lột da đem đầu bêu ở chợ!"
Nói xong cô khom người mò ngay vào túi quần hắn rút ra luôn chiếc điện thoại.
Phạm Chánh thấy người con gái trước mắt, anh thở dài thầm đánh giá lại một cách khách quan: Đừng vì vẻ bề ngoài nhu mì kia mà dễ dàng bị dụ!


Bình luận

Truyện đang đọc