DỤ DỖ ĐẠI LUẬT SƯ



Anh nói xong càng tức giận: “Không phải tôi đã nói với cậu là phải bảo đảm công bằng sao?”

Sắc mặt Hạ Văn Trì lập tức trở nên khó coi: “Ban đầu tôi chỉ nói với ông ta là cho công ty trang trí Thần Châu một cơ hội, tốt nhất là cạnh tranh công bằng. Hội trưởng Tiêu có lẽ đã hiểu lầm gì đó ở điểm này, cho rằng tôi vốn là để cho công ty nhỏ của người ta có cơ hội tham gia để tăng danh tiếng, hơn nữa ông ta cũng không biết người tôi muốn chiếu cố là Khương Tuyết Nhu.”

Hoắc Anh Tuấn xoa xoa mi tâm, chẳng trách thiết kế của Khương Tuyết Nhu tốt như vậy mà cũng bị loại, hơn nữa cảm giác dáng vẻ lúc tối của cô trông rất kỳ lạ.

Anh suy nghĩ một chút, liền lấy điện thoại gọi cho Ngôn Minh Hạo: “Cậu đi điều tra một chút cho tôi xem thử hôm nay lúc đấu thầu đã có chuyện gì xảy ra. ”

Hạ Văn Trì nói: “Chuyện này để tôi lên tiếng, tùy tiện hỏi thăm một chút thì sẽ biết. ”


Hoắc Anh Tuấn cười khẩy: “Cậu là đi làm liền, hay là chỉ tính trong đầu.” Hạ Văn Trì buồn bực, nhưng suy đi tính lại thì dẫu sao sự cổ lần này cũng là do mình sơ suất.

Đúng lúc này điện thoại di động rung lên liên tục một loạt âm báo tin nhắn.

Anh ta lấy ra nhìn một cái, lắc đầu cảm khái: “Vòng tròn Thành phố Thanh Đồng đa số đều là một đám ăn chơi vô đạo đức, xấu xa, nhưng người phụ nữ này dáng dấp quả thật không tồi. Đáng tiếc, loại chuyện này một khi bị phát sóng trực tiếp ra bên ngoài thì xem ra đời này cũng đừng hòng nghĩ tới việc có thể ngẩng đầu mà sống một lần nào nữa.”

Hoắc Anh Tuấn nghe lời nói của anh ta liền đoán được ý tứ, anh thản nhiên liếc mắt thì thấy Hạ Văn Trì đang xem một tấm ảnh chụp một người phụ nữ năm sấp trên giường.

Chỉ cần nhìn ở phía sau, người phụ nữ có vòng eo hết sức nhỏ nhắn, trên người đang mặc quần jean áo sơ mi, bộ trang phục ôm theo dáng người của cô khiến vẻ bề ngoài trông cực kỳ quyến rũ.

Nhưng hình như anh nhớ lúc tối Khương Tuyết Nhu hình như mặc bộ quần áo này. Anh liền giật điện thoại di động lại: “Đây là chụp ở đâu?” “Tôi không biết, có thể là ở quán bar nào đó. Sao thế?”

Khương Anh Tuấn ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh ta: “Đây là Khương Tuyết Nhu.”

Hạ Văn Trì há hốc mồm: “Cũng quá ác rồi, thông báo phía trên có nói bảy giờ rưỡi sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp, chỉ còn mười lăm phút nữa.” “Lập tức báo cảnh sát.”

Hoắc Anh Tuấn lập tức mở túi lấy máy tính ra và khởi động, chỉ trong vòng thời gian ngắn anh nhanh chóng tìm ra địa chỉ IP phát sóng trực tiếp.

Thật may, rất gần, là một quán bar cách nơi này không xa.


Trong quán bar.

Khương Tuyết Nhu cảm thấy đầu óc choáng váng, muốn nôn.

Cô cố gắng hết sức mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn xa lạ. Ngay lập tức trong lòng cô xuất hiện một dự cảm xấu.

Muốn ngồi dậy nhưng phát hiện mình không có một chút sức lực nào. “Đừng cố gắng vũng vẫy” Một người đàn ông thân hình to béo bước đến, trên người anh ta chỉ quấn một cái khăn tắm.

Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa nôn ra, nhưng cô cẩn thận nhìn một chút lại thấy người này chút quen mắt: “Cậu là… Lưu Trạch Minh?” “Còn nhận ra tôi à? Thật là làm khó cho cô.”

Lưu Trạch Minh cười khà khà nhìn chằm chăm vào thân thể cô: “Trước kia không phải cô khinh thường tôi sao? Tôi đã sớm muốn nếm trải mùi vị tự tay hủy hoại cô.”

Anh ta nói xong liền đưa tay bắt lấy tay cô. “Cút đi.” Khương Tuyết Nhu chán ghét cổ hết sức nhấc chân đạp anh ta, lại dễ dàng bị Lưu Trạch Minh bắt lấy. “Ôi ôi, đừng nóng, chúng ta từ từ nào. Cô xem có nhiều người đang nhìn chúng ta đây này.” Lưu Trạch Minh dùng sức kéo chân cô tới phía trước một cái.

Khương Tuyết Nhu nghe thấy lời nhắc nhở của anh ta, lúc này mới chú ý tới hai máy quay đang đặt ở mép giường.

Cảm giác khủng hoảng và tuyệt vọng trước nay chưa bao giờ có thì ngay lúc này xuất hiện, xông thẳng lên đầu: “Anh khốn nạn, mau thả tôi ra. Dù tôi có thảm hại thì cũng không tới lượt anh, bố mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” “Cô hung hãn nữa đi, cô như vậy để cho bố mẹ cô thấy họ cũng thấy ghê tởm.” Lưu Trạch Minh giữ chặt cánh tay cô, dùng sức xé áo sơ mi của cô ra. “Cứu tôi với.”

Khương Tuyết Nhu bất lực rơi nước mắt. Ông trời tại sao lại đối xử với cô như vậy?


Cuộc sống của cô đã rất thê thảm, người thân, gia đình đều mất hết, ngay cả một chút thể diện và lòng tự trọng là cái duy nhất còn xót lại liền cứ như vậy bị tước đoạt sao?

Con người của cô đột nhiên mở to: “Dù có chết, tôi cũng sẽ không để cho anh toại nguyện.”

Nói xong cô liền dùng sức cần lưỡi, Lưu Trạch Minh hung hăng tát cô một cái thật mạnh, đánh đến nỗi đầu cô chỉ nghe tiếng “ong ong”, một lúc sau ý thức vẫn chưa khôi phục lại.

Ngay lúc này, ánh mắt Khương Tuyết Nhu trở nên ảm đạm, giống như người đã mất đi linh hồn, hoàn toàn tuyệt vọng.

Lưu Trạch Minh nhìn cô bày ra nụ cười cần rở: “Sẽ không có ai đến cứu cô đâu. Cô ngoan ngoãn cho tôi. ”

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bị người bên ngoài dùng lực đạp một cước mà mở ra.






Bình luận

Truyện đang đọc