DỤ DỖ ĐẠI LUẬT SƯ



Khương Tuyết Nhu dùng sức nắm chặt chăn, vốn dĩ cô đã không còn quan tâm nhà họ Khương sẽ nhìn thấy, bây giờ khẳng định vĩnh viễn đừng nghĩ có thể trở về.

Cô lộ vẻ sầu thảm cười cười: “Không sao, tôi không cần.”

Dù sao cũng không ai thật sự để ý đến cô không phải sao?

Hoắc Anh Tuấn trầm mặc hai giây, quay đầu nói với Hạ Văn Trì: “Nói với bên phía cảnh sát bảo bọn họ công khai khen ngợi cô trước mặt công chúng vì đã nằm vùng phối hợp với cảnh sát. Nếu không có cô ấy cảnh sát cũng sẽ không bắt được đám người họ Lưu lợi dụng truyền hình trực tiếp truyền bá video trái pháp luật nhanh như vậy.”

Khương Tuyết Nhu ngẩn người, kinh ngạc nhìn anh.


Hiện tại là anh sợ mình liên lụy đến danh tiếng của anh nên mới giúp cô hay là thật sự suy nghĩ cho cô? Cô có chút không hiểu người đàn ông này.

Hạ Văn Trì giơ ngón tay cái lên: “Cao minh. Như vậy tin chắc người khác sẽ không nói ba hoa nữa, còn có thể khen ngợi chị dâu dũng cảm. Bây giờ tôi phải đi làm ngay.”

Sau khi Hạ Văn Trì rời đi, Khương Tuyết Nhu đối mặt với người đàn ông này bỗng nhiên có chút không biết phải làm sao. “Hôm nay… Cảm ơn anh.”

Hoắc Anh Tuấn không thay đổi sắc mặt, cong môi hừ một tiếng: “Cuối cùng cũng nghe được một câu tiếng người.”

Khương Tuyết Nhu:

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ cô không hề có tinh thần nói chuyện với anh. “Cô có muốn ăn một chút gì không?”

Hoắc Anh Tuấn hỏi.

Anh nhắc Khương Tuyết Nhu mới nhớ ra buổi tối mình chưa ăn cơm, hiện tại truyền dịch vào dạ dày rỗng rất không thoải mái. Nhưng cô cũng không muốn làm phiền Hoắc Anh Tuấn: “Tôi lấy điện thoại gọi đồ ăn là được rồi.” “Được rồi, cô không cần nói nữa, câm miệng đi.” Hoắc Anh Tuấn quả thật bị cô làm cho tức chết.

Anh rõ ràng đứng ở đây, vậy mà cô thà rằng tìm điện thoại cũng không muốn anh giúp đỡ. Thực sự nghĩ anh là người máu lạnh vô tình sao? “Năm nghỉ ngơi đi, tôi đi mua cho cô.” Sau khi anh rời đi, Khương Tuyết Nhu cười khổ một tiếng.

Không phải cô không muốn ỷ nại anh, mà là không dám.

Dù sao anh cũng là cậu nhỏ của Lục Thanh Minh, là người lúc nào cũng có thể ruồng bỏ cô.


Hơn hai mươi phút sau, Hoắc Anh Tuấn cầm hộp đựng cơm tiến vào.

Khương Tuyết Nhu cố hết sức chống người nhưng hơn nửa ngày, vẫn không dậy noi. “Cô đừng cô gắng, bác sĩ nói ít nhất hai ngày cô mới có thể khôi phục lại.” Hoắc Anh Tuấn vừa nói vừa ôm cô ngồi xuống.

Trên người anh mặc quần áo hơi mỏng, ngực dán vào lưng cô, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua làm cho Khương Tuyết Nhu có chút nóng mặt.

Cũng may anh rất nhanh đã kê một cái gối sau lưng cô rồi buông cô ra.

Hộp đựng cơm mở ra, là ba món ăn một bát canh.

Cô đưa tay ra lại phát hiện đũa cũng không cầm nổi. “Ngồi im, đừng nhúc nhích.” Sau khi Hoắc Anh Tuấn ra lệnh, cầm lấy thìa múc cho cô một miếng canh.

Khương Tuyết Nhu rất bất ngờ, dù sao anh vẫn luôn rất lạnh lùng với mình như vậy.

Nhưng dạ dày thật sự khó chịu, cũng không cổ được nhiều như vậy.

Cô cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cô nghĩ cơm ở bệnh viện hẳn là rất khó ăn, nhưng ngoài ý muốn ăn rất ngon.

Sợ anh không kiên nhẫn, tốc độ cô ăn nhanh hơn, sau khi ăn nửa bát cơm nói: “Được rồi, tôi nó rồi.” “Không được, ăn nhiều một chút.” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày tiếp tục bón cho cô. tiếp. Khương Tuyết Nhu đành phải cúi đầu ăn


Ngẫu nhiên cô lặng lẽ đưa mắt nhìn anh.

Người đàn ông này tuy có khuôn mặt tinh xảo, đường cong sắc bén, nhưng trên gương mặt anh tuấn không có gì là không kiên nhẫn. Hai tròng mắt đen của anh thật sự nhìn cô ăn com.

Cô ăn mà mặt cũng càng ngày càng nóng.

Mặt cô vốn đã sưng đỏ, Hoắc Anh Tuấn cũng không để ý, nhưng sau khi anh nhìn thấy hai lổ tai đỏ ửng lên của cô, đáy lòng cảm thấy buồn cười.

Bình thường mặt cô da dày như tường thành, không ngờ bây giờ được bón cơm liền đỏ mặt.

Thật thú vị.






Bình luận

Truyện đang đọc