Khương Tuyết Nhu tiếp tục nói: “Còn có một số gia vị mà tôi cần dùng trong món ăn. Tôi còn mua mì, buổi tối khi anh tăng ca về thấy đói thì có thể nấu cho anh ăn, giấy vệ sinh trong nhà, rẻ lau cũng sắp hết rồi.”
Khoảng khắc này Hoắc Anh Tuấn sản sinh ra một ảo giác, người phụ nữ này thật sự giống như vợ anh vậy, quản lý việc trong nhà rất quy củ. “Đúng rồi.”
Khương Tuyết Nhu chỉ vào hộp khăn giấy nói: “Cái này để đặt trong xe của anh, để anh đỡ phải dùng loại giấy mà chỗ đổ xăng tặng, loại này mềm mại mà giá cả lại phải chăng.” “Tôi dùng giấy chỗ đổ xăng tặng bao giờ chứ?” “Chính là trong xe anh đấy, anh luôn để đó mà.”
Khương Tuyết Nhu sợ làm mất mặt anh, giả vờ sùng bái nói: “Có điều cũng không sao, tôi chính là thích dáng vẻ rõ ràng có thể làm nhưng vẫn tiết kiệm này của anh. Lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông sống như anh, đúng là hình mẫu trong đàn ông, quá hấp dẫn rồi.”
Đột nhiên nhận được một làn sóng khen ngợi, Hoắc Anh Tuấn cúi đầu, nhìn dáng vẻ cô đang ngước đôi mắt long lanh nhìn mình, giống như lại trở về dáng vẻ lần đầu tiên gặp nhau vậy.
Nhưng so với dáng vẻ thiếu sức sống của cô hai ngày trước, dáng vẻ mặt dày này của cô vẫn khiến anh cảm thấy thoải mái hơn. “Cô không nên làm thiết kế, nên đi làm người nịnh hót mới đúng.
Khương Tuyết Nhu cười khúc khích: “Tôi chỉ muốn làm người nịnh nọt một mình anh thôi.” “Mau đi thanh toán đi.”
Hoắc Anh Tuấn quay người đi về phía trước, Khương Tuyết Nhu không nhìn thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Đi nhanh đến quầy thanh toán, nhân viên bán hàng đang nhiệt tình giới thiệu thương hiệu nào đó cản hai người lại. “Anh chị có muốn mua Durex không? Gần đây đang có hoạt động, mua một tặng một, đặc biệt phải chăng.”
Khương Tuyết Nhu liếc nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay nhân viên bán hàng, gương mặt nhỏ đỏ bừng. “Không… không cần, chúng tôi không cần.”
Hồ ồ, hai người là vợ chồng mới cưới định sinh con đúng không?” Nhân viên bán hàng hiểu ra. “Ừ ừ.” Khương Tuyết Nhu sợ nhân viên bán hàng lại giữ mình lại, nên hàm hồi đáp lại, kéo Hoắc Anh Tuấn đi về phía trước. “Chúng ta chuẩn bị sinh con sao?” Hoắc Anh Tuấn liếc cô đầy ẩn ý. “Tôi lừa cô ấy thôi, lẽ nào anh định dùng sao?” Khương Tuyết Nhu buột miệng nói. “Đừng có mơ, tôi có dùng cũng sẽ không tìm cô dùng. Hoắc Anh Tuấn nói lời tàn nhẫn, nhưng trong lòng không khỏi hiện lên dáng vẻ quyến rũ của Khương Tuyết Nhu.
Anh nghiến răng, chết tiệt, sao anh lại có ý nghĩ ngu ngốc này chứ?
Khương Tuyết Nhu cười ha ha. Hừ, nói cứ như cô vô cùng mong muốn anh dùng với cô vậy.
Trái tim sắt đá không thể sưởi ấm được này, nếu không phải vì vị trí mợ chủ giúp cô trả thù được đồ đê tiện kia, thì cô còn lâu mới phải nịnh nọt như vậy.
Từ siêu thị đi ra, Hoắc Anh Tuấn lái xe về Châu Khê.
Khương Tuyết Nhu làm bốn món một canh, cô vốn dĩ như rằng làm nhiều rồi, nhưng khi đũa vừa mới động, cô cảm thấy Hoắc Anh Tuấn giống như bị bỏ đói hai ngày không cho ăn vậy.
Một lúc sau toàn bộ thức ăn đều bị tiêu diệt hết.
Sau khi ăn no, Hoắc Anh Tuấn và Bunny lười biếng ngồi trên sô pha nghỉ ngơi: “Sau đó cô định làm gì, tiếp tục tìm công việc sao?” “Tính sau đi, buổi chiều tôi muốn đi làm sim điện thoại. “Không cần vội, thật sự không được thì ở nhà nấu cơm cho tôi, tôi sẽ không thiếu tiền cô đâu.” Hoắc Anh Tuấn nói xong thì mặc áo khoác gió vào.
Khương Tuyết Nhu ngẩn ra: “Phải đi làm sao?”. “Ừ, công ty còn rất nhiều việc.”
Sau khi anh rời đi, Khương Tuyết Nhu nhìn thời gian, mới một giờ.
Cô cảm khái thật ra làm ông chủ cũng không dễ dàng gì, đến cả thời gian nghỉ trưa cũng không có.
Sáng nay chắc anh phải bỏ lại trăm việc đến đón mình đúng không?