DŨNG SĨ GIÁC ĐẤU - TA SƯỞI ẤM DÒNG MÁU LẠNH CỦA HẮN

Sau hai ngày đoàn người về tới La Mã. Đầu tiên bọn họ đến nhà Gattuso.

Chỉ trong hai ngày này, mái tóc đen tuyền xinh đẹp của Surah đã lốm đốm những sợi bạc, khóe mắt hằn vết chân chim, khuôn mặt sạm đi như kẻ hút thuốc lâu ngày, cả người toát ra sự uể oải.

Nàng ôm ấm lô, vô hồn để Gattuso dìu ra khỏi xe và khoác áo choàng cho mình. Đôi mắt trống rỗng của người mẹ vừa mất con vừa nhìn thấy những vật sống liền bắn ra tia sáng điên cuồng.

"Trả con cho ta! Trả Seneca cho ta..." Nàng ôm đầu kêu gào, làm kinh động rất nhiều người đi đường, "Ta muốn lột da kẻ bắt cóc con ta! Chặt luôn cái tay bẩn thỉu dám động đến nó!"

Gattuso vội ôm lấy nàng, nhưng sức của gã không bì nổi với một người đã mất trí. Surah ném ấm lô xuống đất, hung hãn cào mặt Gattuso.

Lucas cũng chạy tới giúp. Surah thấy thế liền chuyển mục tiêu, vung tay cào cho Lucas mấy nhát trên gò má, kéo dài tới tận cằm.

Heron lật đật định chạy tới can ngăn, nhưng Lucas đã ngăn hắn lại: "Ngài đừng tới đây!"

Y nhanh chóng chế phục Surah, dùng dây thừng trói chặt tay nàng, cùng Gattuso đưa nàng vào nhà.

Heron ngồi đợi ở vị trí phu xe. Lucas nhanh chóng trở ra, ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài: "Thần trí của Surah phu nhân rất không ổn định. Cũng khó trách, việc ngài Seneca mất tích là đả kích quá lớn đối với một người mẹ như phu nhân."

"Chúng ta đi báo án đi." Heron trầm mặc, "Bây giờ Gattuso cũng hoảng loạn không kém gì chị dâu đâu, thôi thì hai người chúng ta thay anh ấy viết đơn kiện vậy."

"Vâng." Lucas gật đầu, cầm roi chuẩn bị chạy về phía tòa án.

Vết cào trên mặt Lucas sưng đỏ, máu rỉ ra, trông có chút dữ tợn.

Heron nhìn y, bỗng nhiên đổi ý: "Mà thôi, về nhà đi."

Lucas thắc mắc: "Chi vậy ạ?"

Heron chỉ chỉ vết thương trên mặt y: "Xử lý vết thương. Mấy cái vết này để lâu sẽ lưu sẹo. Ta không muốn thấy ngươi bị hủy dung đâu."

...

Về đến nhà, Heron lập tức kéo Lucas vào thư phòng, lục hòm thuốc lấy ra một hộp thuốc mỡ, quệt lấy một ít, đích thân bôi cho y.

Heron cảm nhận được miệng vết thương lồi lõm của Lucas truyền qua đầu ngón tay mình, nhíu mày, bóng tối phủ trên mặt khẽ chuyển động.

"Nhìn ngươi..." Hắn nhướng mày, khều khều cằm Lucas, "Rất chật vật đó."

Lucas nương theo ánh sáng ít ỏi trong phòng nhìn hắn.

Hắn đứng đó, cả người bại lộ dưới ánh sáng, rõ mồn một.

"Tôi không đau." Lucas cười cười.

Đây mới đúng là câu trả lời Heron muốn nghe.

Heron ừm một tiếng trong cổ họng, vặn chặt hộp thuốc mỡ lại rồi dúi vào tay Lucas, "Thưởng cho ngươi."

Lucas nhận lấy bằng hai tay, miệng nói cảm tạ.

Tiếp theo, Heron trải giấy cỏ gấu ra bàn, thuận miệng ra lệnh: "Mài mực cho ta."

Lucas lấy ra một viên mực, hơ dưới nến một lúc, sau đó đặt lên nghiên mực, chậm rãi mài.

Tiếng ma sát khô khốc vang lên trong phòng.

Heron cầm bút cỏ lau, chấm một chút mực. Bỗng dưng có một cái gì đó thôi thúc khiến hắn bất giác theo nghiên mực nhìn lên trên.

Đập vào mắt Heron là một Lucas đang hết sức chăm chú mài mực, viên mực đen tuyền càng làm nổi bật ngón tay sạch sẽ của y hơn. Tóc của y bị tuyết tan ra làm ướt, dính ở trên trán. Nghiên mực phản chiếu trong đôi con ngươi xanh lam của y, như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa đại dương.

Cây bút trên tay Heron dừng mãi trên không trung, đến khi một giọt mực bị trọng lực hút, rơi xuống giấy, làm bẩn mất một mảnh.

"Lucas, đừng mài nữa." Heron mở miệng, "Mấy việc lặt vặt thế này sau này ngươi không cần làm đâu."

Lucas dừng tay, thắc mắc: "Sao lại thế ạ?"

Heron vo tờ giấy đã bị bẩn thành một cục, ánh mắt vẫn khóa trên người Lucas: "Ngươi là một giác đấu sĩ, chỉ nên cầm đao múa kiếm, chứ không phải đem thân đi làm những việc của gia nô chân yếu tay mềm."

Lucas đặt viên mực xuống, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Heron: "Tôi nhớ... Có lần ngài khen tôi chăm sóc ngài cẩn thận như cha chăm sóc con. Nếu có thể làm cho ngài vui, dù có làm mấy việc cỏn con này tôi cũng tình nguyện ạ."

"Không cần." Heron trải ra một tờ giấy mới, "Ngươi cứ là chính mình là được rồi. Ta không muốn thấy ngươi ép buộc bản thân thay đổi chỉ vì ta."

Lucas nhướng mày, ngoãn ngoãn nghe lời.

Một lúc sau, Heron viết xong đơn kiện, bảo một nô lệ đưa đơn đến tòa án. Hắn cảm thấy đầu óc cứ ong lên từng cơn, xương cốt rã rời, cả người uể oải, bèn đứng dậy ra sân hóng mát một chút.

Seneca mất tích, Surah điên loạn, bao nhiêu chuyện kéo nhau ập tới, như đám mây đen đè nặng lên ngực Heron, muốn xua cũng xua không nổi.

Tuyết đã ngừng rơi. Sau một quãng thời gian dài La Mã cũng được nhìn thấy lại Mặt Trời, bầu trời vẫn còn nhờ nhờ mây xám được ánh sáng chiếu qua, khuếch tán nên những mảng màu nhàn nhạt.

Ánh nắng sau ngày tuyết rơi so ra còn ấm hơn cả ánh nắng của ngày nóng nhất của mùa hạ.

Foley Tina đẩy Fanny được khoác áo choàng và đội mũ cẩn thận vào đình hóng mát.

Viên Hắc Diệu thạch của Fanny lấp ló sau vành mũ, lấp lánh phản chiếu lại ánh sáng của tự nhiên, trái ngược hoàn toàn với vẻ tiều tụy như sắp không gượng dậy nổi của chủ nhân của nó.

Vành mắt của Fanny màu xanh đen, bởi vì mỗi ngày bà ngủ rất lâu, thời gian tỉnh táo ngày càng ít, dường như linh hồn bà ngày càng bị hút về phương xa, thuốc thang đắt tiền cũng không còn níu giữ bà được nữa.

Tất cả nô lệ đều an ủi bà, nói rằng bà sẽ chóng khỏe thôi. Chỉ có Heron biết, mẹ mình không còn sống được bao lâu nữa rồi.

Heron đi tới bên cạnh Fanny, quỳ xuống hôn lên tay bà.

Fanny đang nhắm mắt dưỡng thần theo bản năng rút tay lại, mệt mỏi mở mắt ra, cúi đầu liền nhìn thấy nụ cười yếu ớt của con trai.

"Hermia..." Bà ngạc nhiên, "Sao về sớm thế? Ở Capua cảnh đẹp không con?"

"Đẹp lắm ạ! Còn đẹp hơn cảnh Thần quốc trong bức bích họa được khắc ở thần miếu luôn!" Heron giả bộ vui vẻ. Hắn không dám nói thật với mẹ mình vì sợ bà sẽ bị đả kích, "Người bên đó giàu nứt đố đổ vách, nhà hoàn toàn dựng bằng gỗ, bên trong còn có lò sưởi nữa!"

"Ừm, Capua là chỗ hay được thần linh chiếu cố mà..." Mắt Fanny phủ một lớp hơi nước, nhưng bị bà áp chế lại, "Mẹ đã từng đến nơi đó với cha con. Lúc đó con còn chưa ra đời nữa kìa..."

Dạo gần đây bà rất hay nhắc về chuyện cũ. Đây có lẽ là lời báo trước cho sự ghé thăm sắp tới của Tử Thần.

"Mẹ... Đừng nhắc đến ông ta nữa..." Heron bất đắc dĩ, "Ông ta không có tư cách được nhận tình yêu sâu nặng của mẹ. Ông ta đã vứt bỏ vợ con, còn ác độc hơn cả đám tội nhân giết người phóng hỏa trong ngục giam!"

"Đừng nói thế! Pliny có nỗi khổ tâm của mình mà..." Fanny ho sù sụ, "Mẹ đã gần đất xa trời, Hermia... Lẽ nào con cũng không thèm nghe mẹ tâm sự một chút hay sao?"

Heron không nói nữa, ngồi xổm bên cạnh bà, ngoan ngoãn lắng nghe.

Fanny nắm chặt tay hắn, khẽ vuốt ve ấn giới (con dấu nhẫn) màu đen trên ngón tay hắn. Bà nhìn về phương xa, hơi thất thần, tuy thân thể vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng linh hồn đã chạy hết đến một nơi vô danh nào đó rồi.

"Lần đầu tiên mẹ gặp Pliny, là ở đám tang của bà ngoại con..." Fanny si ngốc cười, "Hắn mặc tang phục đen, tóc và mắt cũng đen nốt, cả người chỉ có màu môi và chiếc ấn giới là màu đỏ. Lúc đó mẹ không rõ, hắn là ác ma khoác áo thiên sứ, hay thiên sứ giả dạng ác ma."

Heron nghe thấy "chiếc ấn giới màu đỏ", liền ngồi thẳng lên, bắt đầu thấy hứng thú.

"Sau đó..." Fanny cúi đầu, "Mẹ nghe ngóng được người duy nhất Pliny yêu là chị họ của hắn... Nhưng cũng không sao, kết hôn trong giới quý tộc chỉ cần lợi ích không phải là đã đủ rồi à? Vì thế mẹ lợi dụng sức mạnh chính trị của gia tộc, ép hắn phải kết hôn với mẹ, mặc dù mẹ biết, trong lòng hắn chẳng có một phân nào dành cho mẹ cả."

Bà gỡ viên Hắc Diệu thạch trên trán xuống, hươ hươ trước mặt Heron: "Viên bảo thạch này... Là món quà duy nhất cha con cho mẹ. Lúc đó con cũng đã ba tuổi rồi."

"Nhưng chỉ hai ngày sau, hắn dọn ra ngoài... Vì mẹ đã làm chuyện có lỗi với hắn..." Giọng bà đột nhiên đầy thống khổ, "Thần linh ơi! Ta thật nhơ bẩn, xin ngài hãy trừng phạt ta đi! Dù ngài có ném ta xuống núi đao biển lửa ta cũng cam lòng!"

Bà nắm chặt viên Hắc Diệu thạch, thở hổn hển, mặt đỏ lên, một giọt mồ hôi lăn xuống cằm.

Heron kinh hoảng vội vuốt lưng giúp bà thuận khí, còn ân cần lau mồ hôi cho bà.

"Mẹ làm gì mà ông ta bỏ đi ạ?" Hắn hỏi.

Fanny âm thầm nhìn hắn, run rẩy đặt tay lên mặt hắn, "Thôi, mẹ không kể đâu. Mẹ sợ con nghe xong lại hổ thẹn cả đời. Nhân đây mẹ muốn nói..." Đôi tay bà chuyển xuống tay Heron, "Nếu con thật sự yêu một người, lúc người đó muốn rời đi, con hãy nắm chặt lấy tay hắn, nắm bằng tất cả sức lực của mình!"

Lucas cầm mũ ra cho Heron đúng lúc nghe được câu này. Tim y khẽ run lên.

Heron nhận lấy mũ, cười cười với y.

Nụ cười chân thành ấy của Heron lọt vào mắt Fanny. Sắc mặt bà lập tức trầm xuống.

"Y là giác đấu sĩ?" Fanny nhìn chằm chằm vào bóng lưng ngày càng nhỏ của Lucas, "Giác đấu sĩ có sát khí rất nặng, vừa vô lễ vừa thô lỗ, cả đời chỉ đáng làm đồ chơi cho quý tộc thôi..."

"Mẹ!" Heron xụ mặt, "Mẹ không được nói y như thế!"

Fanny nghe thấy ngữ điệu của Heron, mặt càng đen thêm một tầng: "Cắt đứt quan hệ với y. Hermia, con nghe không, mau cắt đứt quan hệ với y... Giác đấu sĩ như y đều rất nóng nảy, chẳng chóng thì chày sẽ mang tai họa về cho chủ nhân thôi..."

"Lucas là ngoại lệ!" Heron hơi mất kiên nhẫn, "Con tin tưởng y! Tuyệt đối! Thứ con nói thẳng, mẹ chẳng biết gì về y cả..."

Fanny tức đến bật cười: "Quý tộc không cần hạ mình tìm hiểu một nô lệ thấp hèn."

Heron nhíu mày, mẹ hắn hình như rất có thành kiến với Lucas.

Đương lúc hai mẹ con đang căng thẳng thì một nô lệ hấp tấp chạy vào: "Chủ nhân, Gurneya phu nhân đến tìm ạ."

Cả Heron và Fanny đều ngạc nhiên, đặc biệt là Fanny, mặt bà đỏ như muốn nhỏ ra máu.

Gurneya không quan tâm mình có được chào đón hay không, cứ thế mà đi vào.

Nàng khoác áo choàng đỏ tươi, mũ áo che khuất nửa khuôn mặt, tay đeo đầy trang sức, trông như một ngọn đuốc sáng ngời. Nàng ngạo mạn đứng khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống Fanny, sau đó chậm rãi vung tay, mũ áo rơi xuống, lộ ra đôi môi đỏ kiều mị.

"Lâu không gặp, Fanny." Gurneya lạnh lùng cười, "Vẫn chưa chết à?"

Fanny cũng lấy cái mũ trên đầu xuống, ép bản thân phải bình tĩnh nhìn Gurneya: "Ngươi thiếu hai tiếng "đại nhân" rồi kìa."

Gurneya chợt cười to, tiếng cười quỷ mị vọng mãi trong căn đình nhỏ hẹp, khiến Heron rất khó chịu.

"Gurneya." Heron mở miệng, "Đây là nhà của ta, ngươi đến làm khách cũng phải biết chút lễ nghi, chứ đâu có chuyện muốn ra thì ra muốn vào thì vào. Huống hồ gì, đến tư cách nói chuyện với mẹ con ta ngươi cũng chẳng có."

Gurneya ngưng cười, hung tợn sấn tới, khinh miệt gí gí viên Hắc Diệu thạch: "Hừ, cái thứ rách nát này Pliny tặng ta đầy. Fanny đại nhân, xem này..."

Nàng ta lật úp hai tay, chìa ra trước mặt Fanny. Mười ngón tay nàng ngón nào cũng đeo nhẫn, đủ kiểu dáng đủ màu sắc, lấp la lấp lánh, đủ sức chiếu mù mắt người ta.

"Chiếc nào cũng đáng giá hơn thứ ngươi đang đeo trên trán nhé." Gurneya ác ý cười.

Fanny thở gấp, sắc mặt trắng bệch. Bà nhìn Gurneya bằng ánh mắt dữ dằn, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Gurneya ngay lập tức.

Heron ra lệnh cho nô lệ: "Mau kéo nàng ta ra ngoài! Sau này nàng ta có tới thì cứ đuổi thẳng cổ!"

Hai nô lệ lập tức đi tới, mỗi người giữ một bên tay Gurneya.

Gurneya cười điên cuồng: "Ta mới là người Pliny yêu! Ngươi ngăn cản chúng ta đên với nhau, ngươi giết chết tình yêu của chúng ta! Ngươi là kẻ giết người! Fanny, ngươi là kẻ giết người! Thần linh! Ma quỷ! Mau đến lấy mạng ả đàn bà độc ác này đi!..."

Heron liếc qua đống nhẫn trên tay nàng, lạnh nhạt nói: "Sai rồi. Ngươi không phải người Pliny yêu."

Cơ thể Gurneya cứng lại, khuôn mặt vặn vẹo.

Heron khinh bỉ nhìn nàng ta: "Bởi vì trên tay ngươi, thiếu mất một chiếc nhẫn."

Bình luận

Truyện đang đọc