Edit: Nhan Nhan
Beta: Khánh Linh
Trước cửa cung Nam Trụ, một nhóm quan văn ngồi lên xe ngựa chuyên dùng cho việc đi xa, lắc la lắc lư lách ca lách cách ra khỏi Kiền thành.
Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn cũng ngồi xe ngựa, lên xe còn có bốn vị đại thần đều khoảng ba bốn mươi tuổi. Vừa thấy Tịch Mân Sầm thì đầu tiên khom lưng chào, nhưng đến khi nhìn thấy Mạn Duẫn được ôm trong ngực Tịch Mân Sầm thì hừ lạnh một tiếng.
Nghe phụ vương giới thiệu, bốn vị này đều là đại thần được xếp đặt cắm tại Nam Trụ.
Mạn Duẫn chưa bao giờ gặp bọn họ, nhưng địch ý trong mắt bốn người lại thật sự tồn tại.
Ôm theo Tiểu Mạo ngao trong ngực, Mạn Duẫn cũng lười chẳng thèm để ý tới bốn vị này, nhủ bụng, ta có chọc giận các ngươi đâu, sao ánh mắt như muốn lột da ta vậy.
Tiểu Mạo Ngao chổng vó lên trời, trưng cái bụng nhỏ ra, chờ Mạn Duẫn vuốt ve bụng của nó. Nghe Chu Phi Chu Dương nói, vuốt ve cái bụng nó có thể trợ giúp động vật tiêu hóa.
Đừng thấy Tiểu Mạo Ngao cào người lúc hung hãn, một khi dính lên người Mạn Duẫn rồi thì cứ như một động vật nho nhỏ thích làm nũng vậy.
đi xe ngựa hơn nửa ngày, cho đến khi mặt trời lặn phía tây mới tới được hành cung trên đỉnh Thái Thất Sơn.
Cung nữ thái giám tại hành cung đã sớm đứng trước cửa đợi thánh giá.
Các võ quan cưỡi ngựa phía sau xe ngựa, thấy đã đến đúng địa điểm liền toàn bộ tung người xuống ngựa. Lập tức có mấy gã sai vặt tới dắt dây ngựa, cho ăn cỏ.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Đứng cạnh liễn xa, giọng nói đặc hữu của Trương công công vang khắp đội ngũ.
Toàn bộ thái giám cung nữ quỳ xuống hành lễ.
Sử Minh Phi từ liễn xa bước xuống, vẫy vẫy tay về hướng Trương công công, “Trương công công, ngươi an bài chỗ ở cho các vị sứ giả và đại thần.” Rồi lại xoay người hướng về phía đội ngũ phía sau: “Mọi người mệt nhọc cả ngày rồi, đợi lát nữa mời các vị đến dạ yến dùng thiện.”
Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn, Mạn Duẫn ôm Tiểu Mạo Ngao.
Bốn vị đại thần vốn nhìn Mạn Duẫn không vừa mắt, nàng lớn vậy rồi mà còn phải để phụ vương ôm, càng hừ mũi trợn mắt.
Chu Dương nãy giờ đã muốn mở miệng mắng, nhưng lại bị Chu Phi bịt kín miệng.
“Ngươi giữ quy củ chút được không?” Chu Phi đè lại tứ chi đang lộn xộn của Chu Phi, trong lòng than thở, Tiểu Quận Chúa giữ được bình thản, ngươi còn lớn hơn Tiểu Quận Chúa mười mấy tuổi mà sao lại không biết ứng đối tùy trường hợp thế hả???
Hơn hai mươi năm nuôi ăn, coi như là toi cơm rồi.
Bốn vị đại thần gút mắt trong lòng cái gì, trong tâm Tịch Mân Sầm và Chu Phi cũng rất rõ ràng. Chẳng qua là thương nghị hai nước ngày hôm đó bị đánh vỡ mà đầu sỏ gây nên chính là Tiểu Quận Chúa chứ ai.
Nhóm người của Tịch Mân Sầm được an bài ở gần tẩm cung Nhật Phi Uyển của hoàng đế, các gian phòng đã được quét tước sạch sẽ, chỉ cần vào là ở được.
Chu Phi Chu Dương cùng bốn vị đại thần chia ra ở sát vách.
Thấy Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn không chia phòng ngủ, một vị đại thần râu ria dài thòng giữ tiến lên bẩm: “Cửu vương gia, Tiểu Quận Chúa đã tròn tám tuổi, hẳn là nên một mình một phòng.”
Mấy vị này đều là thần tử tận trung báo quốc, năm xưa chủ động xin đi tiên phong tới Nam Trụ làm đại thần. Chỉ phần khí độ này đã đủ cho người người kính nể. Nhưng các vị này lại có tật xấu giống nhau như đúc, chính là —— bảo thủ, ngoan cố.
Tịch Mân Sầm đứng trước mặt bốn người, khí chất tôn quý hiển lộ ra ngoài, “Bổn vương biết, không cần các vị nhắc nhở, các vị chỉ cần làm tròn bổn phận là được rồi.”
nói xong, Tịch Mân Sầm đẩy cửa phòng ra, đi vào.
“Cửu vương gia quá cưng chiều đứa bé, đây là chuyện xấu.” Các vị đại thần nhất thời thở dài. Cửu vương gia tương đương với ông Trời ở Phong Yến quốc, nay chỉ vì một đứa bé mà ngay cả chuyện quốc gia đại sự cũng không để trong lòng.
Các vị đại thần hung hăng dậm chân mấy cái tại chỗ, y như là Trời muốn sập xuống vậy.
Vội vã chui vào thùng tắm rửa sạch sẽ, Mạn Duẫn ướt nhẹp bò ra ngoài, chui vào chăn.
Thái Thất Sơn không thể ấm áp như Kiền thành được, nơi này là đỉnh núi, nhiệt độ tương đối thấp. Vừa từ thùng tắm chui ra, Mạn Duẫn còn run cầm cập mấy cái.
“Phụ vương, Duẫn nhi không muốn tham gia dạ yến.”
Cái loại dạ yến đó toàn lục đục đấu đá với nhau, ăn cũng không ngon. Còn không bằng chui trong chăn, ấm áp lại bớt lo.
Tịch Mân Sầm không miễn cưỡng Mạn Duẫn, tém chặt góc chăn cho nàng, “Ngủ ngoan đi, phụ vương lát sau sẽ trở lại.”
Mạn Duẫn gật đầu.
Tịch Mân Sầm ra khỏi phòng, bốn vị đại thần cùng huynh đệ Chu gia đã đợi hồi lâu. Sợ Mạn Duẫn đói bụng, Tịch Mân Sầm nghĩ một lát rồi phân phó Chu Dương xuống phòng bếp kêu người chuẩn bị chút điểm tâm cho Mạn Duẫn ăn trước lót dạ.
Trong hành cung thủ vệ nghiêm ngặt nên Tịch Mân Sầm cũng không sợ có thích khách, mà cho dù có thích khách thì cũng nên đi chỗ dạ yến mà hành thích Sử Minh Phi. Huống chi bên cạnh Mạn Duẫn lại có thêm một ‘tiểu bảo tiêu’, người bình thường không làm khó được Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn lơ mơ, mắt mới vừa khép không lâu, ngoài cửa phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân rất nhỏ.
Lúc này chỉ có mình Mạn Duẫn, sợ người đến không có ý tốt, Mạn Duẫn ôm lấy Tiểu Mạo Ngao đang ngủ rất say trong chăn, nhanh chóng tìm kiếm chỗ núp.
Bởi vì chỉ dùng ở tạm nên bên trong gian phòng không có tủ, chỉ có gầm giường là có thể giấu người trốn.
Hàng năm Hoàng Thượng cũng không có mấy lần tới hành cung nên gầm giường là góc chết, cung nữ thái giám căn bản sẽ không dọn dẹp. Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Mạn Duẫn bất chấp gầm giường đầy bụi bậm, chui ngay vào.
Vạt giường cách mặt đất chỉ có hơn mười mấy tấc, một người trưởng thành không chui lọt, nhưng thân thể Mạn Duẫn còn chưa có trổ mã nên khung xương nhỏ, rất dễ dàng chui vào núp.
“Được... Được rồi, các ngươi có thể đi ra ngoài.”
Là một giọng nữ, thanh âm mang theo điểm kiều mị. Mạn Duẫn nhìn xuyên qua khe hở, chỉ có thể nhìn thấy ba đôi giày, trong đó một đôi tương đối nhỏ, là chân của nữ nhân. Còn có hai đôi giày tương đối lớn, chắc là nam tử.
“Dạ, công chúa.”
Hai thanh âm lanh lảnh đồng loạt trả lời.
một vị công chúa? Hai tên thái giám? Tạm thời không biết đối phương muốn làm cái gì, Mạn Duẫn núp dưới gầm giường không lên tiếng.
Tiểu Mạo Ngao hình như không thích không gian tối đen như mực lại vừa hẹp vừa bụi bậm nên muốn vọt ra ngoài, nhưng Mạn Duẫn kéo chân sau của nó thật chặt, nhét vào trong lòng.
Nghe có tiếng đồ vật rơi xuống, từng món quần áo chảy xuống. Y phục hỗn độn phủ kín trên đất.
Giữa đống y phục, một đôi chân nhỏ trắng noãn như bạch ngọc đứng thẳng. Đôi chân bóng loáng mảnh khảnh đi về phía giường, sau đó trèo lên.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nếu còn không biết nữ nhân này tới làm gì thì Mạn Duẫn đã uổng phí được sống lại làm người rồi.
không nghĩ tới triều đại này cũng sẽ có mỹ nhân kế kiểu này, càng không nghĩ tới một công chúa được ngàn vạn sủng ái ấy thế mà cũng có lúc cởi sạch quần áo trèo lên giường câu dẫn nam nhân.
ngực hít vào một hơi, Mạn Duẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Phụ vương là thiên chi kiêu tử, nữ nhân muốn leo lên giường của hắn đâu phải chỉ một người? Hôm nay có cô công chúa này, ngày mai sẽ là ai đây?
(Nhan: ta nói cho nàng biết luôn, là con gái tri phủ a.!!!^^)
Mạn Duẫn phát rét trong lòng, vừa nghĩ tới khả năng phụ vương bị những nữ nhân này cướp đi, trong lòng càng lúc càng buồn bực. Nhưng nàng chỉ là nữ nhi của phụ vương mà thôi, nam nhân thời đại này ai mà không có tam thê tứ thiếp? Phụ vương còn trẻ tuổi như thế, chẳng lẽ bắt hắn vì mẫu phi mà ở góa cả đời?
Nghĩ như vậy, Mạn Duẫn liều mạng nhịn xuống kích động muốn đuổi đi nữ nhân đang nằm trên giường.
Nhưng càng nhịn, ngực càng đau.
Lúc này, cửa phòng gõ mấy cái. Mạn Duẫn có thể cảm thấy rõ ràng nữ nhân đang nằm trên giường thân thể run lên một chút.
“Tiểu Quận Chúa, Chu Dương đưa điểm tâm tới cho người đây.” Đồng thời kêu lên vài tiếng, bên trong phòng không ai đáp lại.
“Chẳng lẽ ngủ thiếp đi rồi sao?” Chu Dương bưng điểm tâm lầm bầm lầu bầu.
Cảm thấy chuyện này rất có thể, Chu Dương không lên tiếng nữa để tránh đánh thức Mạn Duẫn, đứng hầu ở ngoài cửa, sau đó lại ngồi xổm ở hành lang, nhét hết khối điểm tâm này đến khối điểm tâm khác của Mạn Duẫn vào trong miệng.
Nữ nhân nằm trên giường nghe không phải Vương Gia trở lại, nhất thời khẽ thở dài một tiếng.
Mạn Duẫn cũng không rõ ràng lắm, một tiếng thở này tóm lại là thở phào nhẹ nhõm, hay là bởi vì mất mát.
Nằm ở dưới sàng, Mạn Duẫn không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu. Khi nàng buồn ngủ thì bên ngoài vang lên thanh âm của phụ vương.
“Tiểu Quận Chúa ngủ rồi sao?” Tiếng bước chân vội vã dừng lại, lời này hẳn là đang hỏi Chu Dương.
“Hồi vương gia, chắc là đã ngủ rồi” Chu Dương từ trên đất đứng bật dậy, cung kính hồi đáp, cái đĩa để trên đất còn dính một chút vụn điểm tâm.
Tịch Mân Sầm gật đầu, đi về hướng cửa phòng. Bầu trời đêm tối đen không có lấy một ngôi sao.
Mấy vị đại thần còn có ý tứ khuyên can, nhưng liếc thấy đôi mắt như băng kiếm của Cửu vương gia thì liền ngậm miệng lại.
“Các ngươi đi về nghỉ trước đi, có chuyện Bổn vương sẽ phân phó.” Đẩy cửa chính ra, Tịch Mân Sầm đi vào.