Trầm Vương vẫn giữ cấp bậc lễ nghĩa cực kỳ chu đáo.
Tịch Khánh Lân dường như thật sự vô cùng thương nhớ vị Hoàng thúc này nên cứ giữ chặt tay hắn mà hỏi thăm không ngừng, còn với Tịch Mân Sầm ngồi bên cạnh thì ngược lại, cố ý vắng vẻ không thèm để ý tới.
Tịch Mân Sầm lạnh lùng liếc mắt nhìn Tịch Khánh Lân một cái, nắm tay Mạn Duẫn ngồi vào ghế được xếp một bên.
“Ngũ Hoàng thúc, so với những người đồng lứa thì thân thể ngươi là kiện khang nhất. Đúng là đại tướng quân hào hùng năm xưa không giống như người thường.” Tịch Khánh Lân khách sáo mời Trầm Vương ngồi xuống.
Trầm Vương lúc còn trẻ từng mang binh xuất chinh, vị hoàng tử chiếm được phong vị đại tướng quân này được khen tụng như là rồng trong biển người. Mà sự thật cũng là như thế. Cứ nhìn đi, Trầm Vương tuổi cũng đã lớn rồi, thế nhưng thần thái vẫn sáng láng đến thế cơ mà.
Trầm Vương vuốt râu, “Già rồi, không còn dùng được nữa. Hoàng Thượng đừng có mà chê cười lão thần, lão thần từng này tuổi rồi, sao có thể so với người được.”
Mạn Duẫn nghe hai người dùng những lời khách sáo khen qua khen lại lẫn nhau.
Tịch Khánh Lân không hổ là một vị Vua tại vị lâu năm, nét tươi cười trên khóe miệng chưa từng đứt đoạn, tia mắt cũng vô cùng ấm áp, không hề thấy chút gì oai phong của một đế vương mà là như người một nhà đang thân mật thăm hỏi lẫn nhau.
“Đúng rồi, trên đường lão thần hồi cung, có nghe nói Hoàng Thượng và Cửu vương gia xảy ra mâu thuẫn, không biết thực hư thế nào? Mọi người đều là người Tịch gia, có cái gì không vui thì đóng cửa bảo nhau, đừng xốc lên để toàn thành đều biết thì không hay. Các ngươi dù gì cũng là anh em ruột một nhà mà.” Trầm Vương vỗ vỗ mu bàn tay của Tịch Khánh Lân, nói lời chân thành nhìn từ góc độ của một vị trưởng bối.
Lỗ tai Mạn Duẫn lập tức dựng thẳng lên. Hai người này vòng vo tam quốc lâu như vậy giờ mới nhớ ra rằng còn có người đang ngồi bên cạnh ha.
Sắc mặt Tịch Khánh Lân tối xuống, “Sao Ngũ Hoàng thúc lại nói vậy, Trẫm với Cửu Hoàng đệ quan hệ rất tốt, chẳng qua... gần đây Cửu Hoàng đệ là thuộc hạ mà cứ thích đối nghịch ý kiến với Trẫm trên triều đình.”
“thật sự chỉ thế thôi sao?” Tịch Khánh Lân càng phủ nhận lại càng làm cho người ta đoan chắc việc này là đúng như lời đồn.
Tịch Khánh Lân muốn nói gì đó lại bị Tịch Mân Sầm đánh gãy.
“Quan hệ tốt? Vậy giờ Hoàng huynh phân phát số quân lương bị cắt xén ra đi! Bổn Vương cũng nhờ vậy mà có câu trả lời thỏa đáng cho binh lính thuộc hạ.” Tịch Mân Sầm mặt mày nghiêm nghị, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng trào phúng.
Tịch Khánh Lân đập mạnh một cái lên mặt bàn, chén trà rơi xuống đất, nước trà bắn tung tóe ra ướt cả sàn ngọc.
“Trẫm nào có cắt xén quân lương! Chỉ chưa đầy nửa tháng mà đã vậy, trong quân doanh các ngươi quản sự như thế đấy à! Muốn moi bạc trong quốc khố thì cũng phải nghĩ một biện pháp nào đó tôn tốt chút chứ!” Tịch Khánh Lân dù gì cũng làm Hoàng Đế nhiều năm, nên khi nổi giận thập phần uy nghiêm.
Ánh mắt tối đen của Trầm Vương đảo qua đảo lại giữa hai người. Sau khi suy nghĩ một lúc thì kéo kéo vạt áo Tịch Khánh Lân, ấn hắn ngồi xuống ghế, “Hoàng Thượng cứ ngồi xuống trước đã, đều là anh em một nhà, gây sự lớn tiếng làm chi.”
“Nửa tháng? Sắp hai tháng rồi mà còn không phát quân lương. Bổn Vương đã điều tra, quốc khố hoàn toàn không chuyển bạc qua đây. Hoàng huynh muốn tiết kiệm bạc cho quốc khố thì cũng không nên cắt xén tiền bạc mà tướng sĩ biên quan liều mạng mới có chứ.” trên mặt Tịch Mân Sầm không có bất kỳ biểu cảm gì, giọng nói lại lạnh lẽo tới cực điểm, càng không có một chút ý tôn kính nào, dường như kẻ làm Hoàng Đế này còn chưa đủ để khiến cho hắn bày tỏ vài phần kính trọng.
Tịch Khánh Lân càng nghĩ càng giận, bỗng đứng phắt lên, “Cửu Hoàng đệ, trong mắt ngươi, trẫm là ai hả? Coi thái độ không biết kính trên nhường dưới của ngươi kìa, bộ ngươi nghĩ trẫm không dám làm gì ngươi sao?”
Thấy bất hòa giữa hai huynh đệ càng lúc càng lớn, lúc người khác không chú ý, khóe miệng Trầm Vương gợn lên chút nét cười âm hiểm. Chỉ trong nháy mắt mà thôi, nhanh đến nỗi người khác không dễ phát hiện.
Chỉ riêng có Mạn Duẫn vì luôn để mắt nhìn chằm chằm vào hắn nên biểu cảm nhẹ phớt này không qua được mắt nàng.
“Hai người các ngươi đừng ầm ỹ nữa! Sắc trời đã tối, Hoàng Thượng bãi yến ở Nghi Phi điện phải không, chúng ta qua đó dùng bữa trước đi. Về chuyện quân lương từ từ rồi điều tra cho kỹ. Nếu các ngươi bận, cứ giao việc này cho lão thần, lão thần khẳng định sẽ điều tra ra nguyên nhân.” Trầm Vương khoác bộ áo của kẻ hiền lành, đứng ở trung gian khuyên giải hai người.
Lão già này đúng là kẻ có tâm kế. Giao sự tình cho hắn, nếu hắn làm khó dễ từ bên trong, quan hệ giữa Phụ Vương và Hoàng bá bá phỏng chừng càng thêm căng thẳng.
Nhưng thật bất ngờ, Tịch Khánh Lân nhịn xuống cơn tức giận, nói: “Trẫm tin tưởng cách làm người của Hoàng thúc, việc này giao cho Hoàng thúc làm đi.” nói xong, cho gọi Lý công công, bãi giá đi Nghi Phi điện.
Tịch Khánh Lân và Trầm Vương sóng vai đi phía trước, cách một khoảng xa với Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn đi phía sau. Suốt dọc đường chỉ nghe thanh âm cười đùa chuyện vãn của hai người đi trước, còn hai người đi đằng sau không hề mở miệng nói chuyện.
Tịch Mân Sầm thường kiệm lời, bình thường chỉ nói thẳng vào trọng điểm, còn Mạn Duẫn cũng không phải là người nói nhiều. Khi hai người ở cùng một chỗ thì ăn ý vô cùng, có đôi khi không cần mở miệng đã có thể biết được người kia nghĩ gì.
Nghi Phi điện đèn đuốc sáng trưng, oanh ca yến hót, hàng loạt vũ công đang lay động ca vũ đẹp tuyệt đến khiến người ta say mê.
Tiếng đàn của nghệ nhân cung đình chỉ thoang thoảng dịu nhẹ nhưng lay động lòng người, mỗi giai điệu đều có thể dìu người nghe vào cảnh mơ màng. một ít đại thần nghe nói Trầm Vương hồi Hoàng Đô để hiến vật quý, nên ai nấy đều cố gắng đến tham dự dạ yến, xúm đông xúm đỏ quanh Trầm Vương ôn chuyện ngày xưa.
Mạn Duẫn bưng chén rượu nhấp một ngụm nhỏ, rượu ngon thuần chất từ từ thấm vào trong ruột.
“Phụ Vương, người thấy Trầm Vương này thế nào?” Dù sao, Mạn Duẫn vẫn cảm thấy... người này đáng phải đề phòng cao độ.
“Vị Hoàng thúc này khi còn trẻ đã có tiếng ngoan độc.” Tịch Mân Sầm đoạt chén rượu trong tay Mạn Duẫn, kêu nàng uống ít ít thôi.
“Nghĩa là sao?” Mạn Duẫn chớp chớp mắt tò mò.
Hồi tưởng lại, Tịch Mân Sầm kể: “Vài thập niên trước, thủ đoạn của lão vô cùng độc ác, giết người không chớp mắt. Phàm người nào rơi vào tay lão thì không ai có thể chết đàng hoàng cả. Nghe nói lúc hắn đánh giặc, mỗi khi thắng một trận thì nhất định sẽ san bằng thành quách đó. Nữ nhân thì bị đưa đi làm kỹ nữ, còn nam nhân... không bị thiêu cháy, thì cũng bị tung vào trò chơi ‘người chết cuối cùng’.”
Hèn gì ánh mắt Trầm Vương sắc bén đến thế... Khí chất ác độc quá nặng, nếu để lão lên làm Hoàng Đế thì chắc chắc là một kẻ bạo quân nhất hạng.
Dường như phát hiện có người nhìn mình, Trầm Vương quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạn Duẫn một cái, rồi lại quay đầu trò chuyện với các đại thần.
Đàn sáo vừa chấm dứt một khúc, đại điện liền trở nên im lặng.
“Nghe nói Ngũ Hoàng thúc tìm được hai vật bảo bối trong đất phong, giờ muốn tặng cho trẫm. Nhân dịp mọi người đều có mặt, hay là Hoàng thúc lấy ra cho mọi người cùng nhìn đi.” Tịch Khánh Lân ngồi trên ngôi cao, bên cạnh là Hoàng hậu ung dung quý phái, cũng là một mỹ nhân hiếm thấy.
“Lão thần cũng đang có ý này, hai thứ này khiến lão thần mất không ít tâm huyết.” Trầm Vương ngoắc một gã tùy tùng dặn dò hai câu. Tùy tùng kia lập tức xoay người đi ra khỏi đại điện, rồi chỉ chốc lát sau lại mang theo hai người quay vào.
Trong tay mỗi người cầm một hộp gỗ, cung kính cúi đầu.
Trầm Vương đi qua, nâng lên một hộp gỗ, vỗ vỗ, “Hoàng Thượng đoán xem trong rương đựng cái gì?”
Tịch Khánh Lân cười nói: “Hoàng thúc cũng đã nói là bảo bối, trẫm làm sao mà đoán được. Thôi Hoàng thúc đừng thừa nước đục thả câu nữa, các vị đại thần đều đang sốt ruột mong chờ rồi kìa.”
Ánh mắt Mạn Duẫn dừng trên cái rương kia, cảm thấy từ đó toát ra một mùi hương nồng nặc khó chịu.
Trầm Vương chậm rãi cởi dây giằng rương, trong rương chứa một cái bồn nhỏ, trong bồn là một gốc hoa. Đóa hoa trong bồn đang trong thời điểm nở rộ nhất, tán hoa xòe rộng, từng cánh hoa màu xanh trời dài nhọn, trông vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm.
Các vị đại thần vừa nhìn thoáng qua liền bắt đầu nghị luận sôi nổi.
một vị đại học sĩ bước ra đi vòng quanh chậu hoa vài lần, còn cúi sát vào nhìn ngó các góc cạnh.
“Chẳng lẽ đây là Lan Nhụy?”
Lan Nhụy cực kỳ hiếm thấy, khó khi nào tìm được một gốc. Tương truyền Lan Nhụy là loài hoa diễm lệ nhất, được xưng là đứng đầu vạn loại hoa, có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp nhưng lại chứa độc tính thật lớn, da thịt con người chỉ cần đụng tới phấn hoa của nó thì nhất định sẽ bị thối rữa. Lan Nhụy chỉ sinh trưởng trong khu đầm lầy có độc, nhưng nơi này chướng khí rất nhiều, người đi vào rất dễ bị lạc đường, muốn không chạm đến Lan Nhụy mà bứng được nó ra thì lại càng khó.
“Đúng là Ngô đại học sĩ kiến thức hơn người.” Trầm Vương giơ ngón tay cái lên, “Vì gốc hoa này mà lão thần phải phái ra không ít người xâm nhập vào tận sâu trong đầm lầy, tìm năm năm mới tìm được một gốc.”
Cái mà Trầm Vương không nói ra, là vì một gốc hoa này mà lão đã hy sinh không ít người. Mỗi lần cử ra một trăm người tiến vào đầm lầy, mãi đến lần thứ mười lăm mới có một người mang về được cây hoa này.
Mạn Duẫn nhìn chằm chằm vào đóa hoa kia. thật sự rất đẹp. Từng cánh hoa có một đường viền màu bạc chạy viền quanh, làm cho đóa hoa càng lộ vẻ thần bí.
“Ngũ Hoàng thúc thật có lòng, trẫm quanh năm suốt tháng ngồi trong thâm cung nên đây cũng là lần đầu tiên thấy được Lan Nhụy.” Tịch Khánh Lân đứng lên đi xuống bậc thang, đến gần để quan sát.
“Hoàng Thượng, đừng dựa vào gần quá, hoa này có độc tính rất lớn.” Ngô Đại học sĩ lên tiếng nhắc nhở.
Đầm lầy vốn dĩ độc hại, càng đừng nói hoa này là được lấy từ đầm lầy ra.
Mạn Duẫn đọc qua không ít thư sách trong thư phòng của Vương phủ, nên cũng học được từ trong sách một số kiến thức về Lan Nhụy, lên tiếng vẻ đáng tiếc, “Đẹp thì đẹp thật, thế mà không thể chạm không thể sờ được.”
So với Lan Nhụy, Tịch Mân Sầm muốn chạm vào người đang ngồi bên cạnh mình hơn, nên chỉ nhìn Lan Nhụy vài lần rồi dời tầm mắt sang nhìn Mạn Duẫn. Lan Nhụy có đẹp thế nào chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là một loài hoa. Mà người này còn đẹp chẳng kém gì hoa... huống hồ, hắn có thể chạm vào sờ vào được.
Chỉ vừa nghĩ như thế, thân dưới của Tịch Mân Sầm đã lập tức bùng cháy một ngọn lửa, hắn bèn cố gắng kìm chế chính mình không suy nghĩ tiếp theo chiều hướng này nữa.
Tịch Khánh Lân chuyển mắt sang một cái rương khác, “Ngũ Hoàng thúc, thế trong rương này chứa cái gì vậy?”
Mạn Duẫn khụt khịt mũi, trong không khí có tản mát một mùi máu tươi. Cái mũi của Mạn Duẫn rất mẫn cảm, mùi hoa Lan Nhụy vô cùng nồng hầu như có thể che được mùi máu này, nhưng nếu cẩn thận thì vẫn không thể tránh được cái mũi nhạy bén của Mạn Duẫn.
Kéo kéo ống tay áo của Tịch Mân Sầm, “Phụ Vương...” Mạn Duẫn nhăn mi lại, nhìn về cái rương kia.
Tịch Mân Sầm đã sớm phát hiện được vấn đề...
“Chúng ta cứ đợi xem đi.”
Trầm Vương ha ha cười hai tiếng, đưa rương gỗ chứa Lan Nhụy cho thái giám.
“Hoàng Thượng nóng lòng muốn biết như vậy, không bằng tự tay mình mở lên nhìn một cái đi.” Trầm Vương cười hơ hớ, kích động vuốt vuốt râu, chải cho chúng suông thẳng.
Tịch Khánh Lân còn đang hưng phấn vì thấy được Lan Nhụy, nên không nghĩ ngợi gì mà mở ngay rương gỗ cạnh bên, khẩn cấp muốn nhìn xem món bảo bối thứ hai là gì.
Nắp rương vừa lật lên, một mùi máu tươi sặc sụa đập ngay vào mặt, sau đó tán ra trong không khí, tanh tưởi đến khiến người người buồn nôn.
Khuôn mặt còn đang tươi cười của Tịch Khánh Lân lập tức trắng bệch, xoay người ọe điên cuồng.
Các vị đại thần đang bịt mũi vì chịu không nổi mùi tanh hôi này, thấy Hoàng Thượng nôn mửa thì lập tức gân cổ rống gọi Thái y.
Ói sạch ruột xong, Tịch Khánh Lân chụp lấy khăn trên tay Lý công công, đứng thẳng lên chùi chùi vết ói còn dính bên miệng, “Đừng kêu Thái y, không có việc gì.”
Sắc mặt Lý công công cũng xám ngoét, may mà chưa có ăn gì đêm nay chứ không thì lão cũng sẽ nôn mửa giống như Hoàng Thượng.
Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn bước vài bước đến trước mặt bọn họ, khi nhìn thấy thứ được để trong rương thì cũng sửng sốt, sắc mặt trở nên khó chịu.
Nhưng dù sao thì năng lực thừa nhận của hai người cũng có vẻ tốt, nên có thể đè nén được cảm giác buồn nôn cuồn cuộn trong bụng.
Bên trong rương gỗ, là một cái đầu người...
hiện đang là ngày hè, không khí vô cùng nóng bức, nên đầu người đặt trong rương gỗ đóng kín sẽ bị rữa thối nhanh hơn. Cái đầu người này hẳn đã theo Trầm Vương từ đất phong tới đây nên lớp da bên ngoài đã muốn khô quắt lại, tóc tai rụng nham nhở, khiến người nhìn cực kỳ kinh khiếp.