Điềm Uy cung, cung nữ thái giám đang chuẩn bị dọn bữa trưa. Nhìn thấy cái trán Mạn Duẫn dần dần hiện lên vết bầm đen, sắc mặt Tịch Mân Sầm cang thêm khó coi. Càm trong tay một quả trứng gà luộc đã lột vỏ, hắn nhẹ nhàng ấn trên trán Mạn Duẫn, không ngừng tới tới lui lui xoa xoa.
PHương pháp này do Mạn Duẫn đề xuất, nghe nói có thể tiêu trừ máu bậm. Mạn Duẫn nhìn không chớp mắt gương mặt tuấn tú của Tịch Mân Sầm, cánh tay đặt xuôi cạnh chân, trong bụng cứ sợ lại vô ý chọc giận phụ vương.
Nhận ra ánh mắt tránh né của đứa bé, Tịch Mân Sầm cố ý nhấn mạnh trên trán nàng một cái, “Còn biết sợ đấy à? Đi đường mắt lo nhìn người nào?”
Giọng điệu tức giận nhưng lại nghe vẻ cưng chiều nồng đậm.
Mạn Duẫn đau đến chu cái miệng nhỏ nhắn, “Ai biểu đề tài phụ vương nói quá hấp dẫn người khác làm gì.” Nhớ tới Sử Minh Phi từng nhắc đến chuyện thương nghị, Mạn Duẫn cảm thấy khá có lỗi với phụ vương.
Nếu như biết trước là lúc ấy phụ vương đang thương nghị vấn đề quan trọng giữa hai nước, nhất định Mạn Duẫn sẽ không đi Hoa Liễu Nhai để rồi trúng kế của Sử Minh Phi. Vì điều này nên cũng khó trách bốn vị đại thần lúc lên Thái Thất Sơn luôn trừng mắt mà nhìn nàng.
Sợ rằng bốn vị đại thần này vì nhìn thấy con vịt đã bị luộc chin rồi mà còn bay đi mất nên trong lòng ghi hận nàng đến bao nhiêu không biết chừng.
Trọng bụng Mạn Duẫn nghĩ cái gì đều như viết toàn bộ lên trên mặt.
Tịch Mân Sầm để trứng gà xuống, cầm cái cằm nhỏ bé của Mạn Duẫn, “Đừng tự trách dù sao sớm muộn gì Nam Trụ cũng sẽ quy thuận Phong Yến, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Tự dưng không đâu mà Phụ Vương mất đi một cơ hội buộc Nam Trụ phải quy thuận, thế Duẫn nhi nghĩ kỹ xong phải lấy cái gì bồi thường phụ vương rồi chứ” Tịch Mân Sầm đòi bồi thường một cách vô liêm sỉ, trong đối mắt thâm thúy có thể nhìn thấy ảnh ngược của khuôn mặt mềm mại của Mạn Duẫn.
Hàng long mi thật dài của Mạn Duẫn chớp chớp, phụ vương chẳng lẽ lại muốn trách phạt nàng nữa à?
Cũng không phải nàng sợ đau da khổ thịt, nhưng vì mỗi lần phụ vương ra điều kiện phạt đều làm cho người ta thẹn thùng.
Tịch Mân Sầm nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Thế nào? Ý Duẫn nhi không muốn bồi thường phụ vương hả?
Mạn Duẫn nào dám nói không? Liền lắc đầu như trống bỏi, “Duân nhi chỉ đang nghĩ thôi mà, phụ vương chẳng thiếu cái gì hết.” Tiền tài, quyền lợi, cái gì ngài cũng có hơn người, thế nàng phải lấy cái gì mà bồi thường đây?
Mi mắt Tịch Mân Sầm hơi nhếch lên, tâm trạng rất tốt, khóe miệng lãng đãng như có tia cười nhẹ. Rất nhạt, rất ấm áp, không lạnh lẽo giống như bình thường một chút nào.
“Phụ vương nghĩ kỹ dùm ngươi rồi” Cung nữ bưng một mâm đồ ăn dọn lên bàn. Tịch Mân Sầm lo đứa bé đói bụng, vừa gắp thức ăn cho đứa bé vừa nói: “Mọi ngày đều do phụ vương hầu hạ ngươi thay quần áo đi ngủ, để bồi thường phụ vương, Duẫn nhi hầu hạ phụ vương một ngày đi.”
Nhận thấy được vẻ phẫn uất muốn mở miệng phản đối của Chu Dương, Chi Phi xoay người, đưa lung về phái hắn.
Hai tay Chu Dương nắm lại thành quyền, ngày nào đó nhất định phải đánh cho lão ca ca này đến cha mẹ cũng không nhận ra!
“Duẫn nhi, có chịu không?” Thấy tiểu nhân nhi không hé rang trả lời, giọng Tịch Mân Sầm như trầm hẳn xuống, tựa nhu nếu Mạn Duẫn dám không đồng ý thì hắn sẽ lập tức trở mặt, trách phạt nàng một cách xứng đáng.
“Duẫn nhi đồng ý.” Mạn Duẫn nuốt miếng thịt trong miệng, lúng búng nói Tích Mân Sầm hài lòng gật đầu, “Chi bằng bắt đầu từ bây giờ luôn đi.”
Mạn Duẫn sửng sốt, Tịch Mân Sầm hạ đũa xuống, đưa cho nàng.
Do do dự dự, nhìn ánh mắt ra ý của Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn cầm đôi đũa lên. Ngẫm lại xem phụ vương thích ăn gì, rồi Mạn Duẫn gắp một miếng cá hấp lên, nâng đến bên miệng phụ vương.
Tịch Mân Sầm mỉm cười, há miệng ngậm lấy.
Cảm thấy vị cá tươi dường như đậm đà hơn trước kia gấp mười lần.
Đúng là qua tay Mạn Duẫn thì mùi vị đã bất đồng.
Thấy phụ vương vui vẻ ăn, Mạn Duẫn càng thêm ân cần, tất cả những món ăn trên bàn nàng đều lần lượt gắp từng món, đưa lên miệng phụ vương.
Hưởng thụ sự phục vụ đầy tôn kính của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm nhất thời ném tất cả mọi sự ưu phiền trong cuộc sống ra xa sau ót. Chả trách người đời nói, có nữ nhi là niềm hạnh phúc, đúng là không sai.
Một bữa cơm này vô cũng thoải mái.
Ngay cả tiểu Mạo Ngao cũng ăn được món ngon, móng vuốt không ngừng vỗ vào cái bụng phì lủ, còn đánh cái nấc cụt nữa kìa.
Lúc Tiểu Mạo Ngao đào đá, trên người hai người dính khá nhiều bụi, Tịch Mân Sầm có cảm giác như người dính dính nhớp nháp bèn đứng dậy khỏi ghế, nói : “Phụ vương muốn tắm rửa, Duẫn nhi vào nhà giúp phụ vương cởi áo.”
Tịch Mân Sầm nhíu mày, nhìn về phía Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn mở to đôi mắt trong suốt, dại ra một hồi. Cởi áo? Tắm rửa?
Khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên nhiều đốm mây đỏ, miệng nhỏ mín lại, mặt đầy vẻ không cam lòng mà điềm đạm đáng yêu nhìn Tịch Mân Sầm một cách chờ mong. Mà người nào đó nhìn thấu do dự của nàng, khẽ lắc ngón tay, “Hóa ra nữ nhi của Bổn vương cũng là hạng người lật lòng à.”
Giọng phụ vương nặng vẻ thất vọng, khiến cho ngũ quan Mạn Duẫn nhăn lại một chỗ.
“Dạ, phụ vương. Duẫn nhi cởi áo dùm người.” Biết tránh không thoát, Mạn Duẫn đành bước ra, đi theo Tịch Mân Sầm vào nội thất.
Chu Phi nhìn bóng dáng của hai người mà giữa hai hàng long mày có thêm một tia ngẫm nghĩ buồn rầu, vì sao hắn lại có cảm giác hình như tình cảm Vương gia dành cho Tiểu Quận chúa không giống như tình phụ tử nhỉ?
Còn Chu Dương thì vui vẻ hớn hở đứng cạnh cười trộm, rất ít khi nhìn thấy Tiểu quận chúa tỏ vẻ kinh ngạc, trong lòng bây giờ miễn bàn có bao nhiêu sáng khoải hơn rồi.
Bên trong phòng có hồ tắm đặc biệt, hình tròn, có một pho tượng chú tiểu nhỏ bằng đá, nước ấm không ngừng róc rách chảy từ trong miệng nó ra.