Từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh túa ra làm ướt ngực áo Mạn Duân. Tiểu mạo ngao đang chui trong ngực áo dường như cũng cảm thấy được nguy hiểm, lặng lẽ chui một cái đầu ra, rồi rất nhanh nhảy lên trên cánh tay Sử Lương Sanh, quắc tới mặt hắn một bộ móng vuốt sắc lẻm.
Còn chưa kẹp làm bị thương Sử Lương Sanh, Liễu Oanh đã giơ kiếm lên bổ xuống tiểu mạo ngao. Tốc độ của tiểu mạo ngao nhanh hơn so với nàng rất nhiều, bộ vuốt đổi hướng cào vào trên mặt nàng ta. Một tiếng thét thảm thiết đập vào vách núi đen rồi vang vọng lập đi lập lại, muôn phần làm cho người ta sợ hãi.
Máu từ trên mặt Liễu Oanh chảy xuống ròng ròng, rõ ràng là có thể nhìn thấy được xương cốt lòi ra dưới lớp da thịt. Nhìn thấy mình bị hủy dung chỉ bởi một động vật bé nhỏ, nàng ta phẫn nộ giơ kiếm lên chém xuống nó một lần nữa.
Kiếm còn chưa kịp hạ xuống, Tịch Mân Sầm phất y bào một cái, một cỗ khí mạnh bắn ra, thắng tắp cuốn ả rớt xuống vách núi.
Đối với cái chết của Liễu Oanh, Sử Lương Sanh không có một chút biểu hiện thương tâm khổ sở nào, bàn tay vỗ thẳng về hướng Tiểu mạo ngao, lập tức đánh nó văng ra xa mấy thước, khiến nnos đau đến kêu chin chít ra tiếng.
“Buông Mạn Duẫn ra” Tịch Mân Sầm cầm tiểu mạo ngao dáng thở hồng hộc lên, quăng về phía Chu Dương.
Chu Dương tiếp được, đặt tiểu mạo ngao ngồi xổm trên đầu vai hắn.
“Ngươi không muốn biết Tư Đồ Du Nguyệt chết như thế nào sao?” Con người tối đen thâm thúy của Tịch Mân Sầm lộ ra hàn khí lạnh lẽo.
Những lời này thành công trong việc hấp dẫn lực chú ý của Sử Lương Sanh “Chết như thế nào?” Tay Sử Lương Sanh đang nắm áo Mạn Duẫn càng chặt hơn vài phần, Mạn Duẫn bị xiết mạnh, thở dốc một cách khó khăn.
Cảm xúc của Sử Lương Sanh quá mức kích động, Tịch Mân Sầm sợ hắn sẽ thật sự ném Mạn Duẫn xuống vách núi đen nên tiếp tục tiến tới từng bước một.
“Ngươi buông Mạn Duẫn trước đã!”
Sau khi tự ngẫm một lúc, Sử Lương Sanh mới thu hồi tay, kéo Mạn Duẫn về đặt trên mặt đất, “Nói cho ta biết.”
Mạn Duẫn hé cái miệng nhỏ nhắn thở gấp. Phụ Vương nói như vậy là muốn nói ra chân tướng cho Sử Lương Sanh sao? Nàng ngước mắt lên nhìn Tịch Mân Sầm.
Nhận được ánh mắt lên án của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm bất đắc dĩ khẽ động khóe miệng. Cá tính của Sử Lương Sanh, hắn phi thường hiểu. Nay tên kia đã bị hắn buộc vào cảnh cùng được nên đã sớm ôm tâm lý ngọc đá đều tan. Nếu bây giờ không nói ra một lý do có thể thuyết phục được hắn ta, có thể khẳng định chắc chắn là hắn ta sẽ lỗi Mạn Duẫn cùng chết.
Tịch Mân Sầm đột nhiên trầm mặc lại làm cho Sử Lương Sanh phát cuồng, “Nói mau!” Ngón tay bóp mạnh vào cổ Mạn Duẫn, mạnh đến tạo bết đỏ hồng.
“Tư Đồ Du Nguyệt khó sinh mà chết.”
Bởi vì câu này mà Sử Lương Sanh lập tức nổi một trận lôi đinh. Du Nguyệt sau khi rời khỏi hắn thế mà lại sinh đứa nhỏ cùng nam nhân khác! Lửa ghen tị giận dữ đốt cháy sạch tấm thân thương tích đầy mình của hắn. Nhiều năm đau khổ tìm kiếm cùng chờ đợi như vậy, còn được gì! Còn được cái gì!
Cảm xúc ầm ầm bùng nỏ, Sử Lương Sanh phẫn nộ vừa khóc vừa cười.
“Đứa bé là của ngươi.” Tịch Mân Sầm nói tiếp.
Lập tức, trên vách núi đen lâm vào một trận trầm mặc. Cánh tay Sử Lương Sanh cứng đờ, thốt ra từng chữ như mất hồn, “Ngươi nói cái gì?”
Không chỉ mỗi mình Sử Lương Sanh kinh ngạc, mà ngay cả Sử Minh Phi cũng trợ trừng mắt. Du Nguyệt từng sinh một đứa bé cho Phụ Hoàng?
“Tư Đồ Du Nguyệt chỉ là một cái tên giả mà nàng dùng, nàng vốn tên là Thẩm Đậu.” Thanh âm lạnh như băng của Tịch Mân Sầm bình tĩnh nói ra câu này gây cho mọi người tại đây phát sinh đủ loại khiếp sợ trong lòng.
Thẩm Đậu? Đó chẳng phải là tên mẫu phi của Mạn Duẫn sao?
Chu Phi Chu Dương đồng loạt nhìn về phái tiểu Quận chúa. Chẳng lẽ …?
“Chín năm trước, Thẩm Đậu tự hủy dung mạo, chạy ra khỏi Nam Trụ, trú ngụ tại Sầm vương phủ cho đến khi sinh hạ đứa bé.”
Tiên Hoàng của Phong Yến quốc cho rằng Tịch Mân Sầm kim ốc tàng kiều còn chưa làm rõ tình huống đã tự chủ trương hạ một đạo thánh chỉ, phong Mạn Duẫn làm tiểu Quận chúa.
Việc này mà nói thẳng ra thì quá là nhảm nhí, mà với tính tình của Tịch Mân Sầm thì lại khinh thường phải giải thích này nọ. Dù sao trong Vương phủ có lòi ra thêm một Quận chúa bá vơ thì cũng chỉ là chuyện râu ria tầm thường đối với hắn. Mãi chomấy tháng trước, hắn mới nhìn thấy Mạn Duẫn lúc này đã 8 tuổi.
Ánh mắt Sử Lương Sanh quay sang nhìn chằm chằm vào Mạn Duẫn. Khuôn mặt này xác thực là rất giống nàng! Hắn nên nghĩ ra sớm mới phải, chứ trên đời này làm gì có chuyện người giống người đến vậy đâu.
Mạn Duẫn quay đầu sang một bên, không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của Sử Lương Sanh.
“Nếu ngươi không tin, bên hông của Mạn Duẫn có cái bớt chỉ thuộc về hoàng tộc Nam Trụ”
Mỗi câu Tịch Mân Sầm thốt ra đánh thẳng vào lòng mọi người.
Sử Minh Phi theo bản năng che cánh tay lại. Nơi đó đúng là chỗ mà hắn có cái bớt đặc trưng. Hắn lại sực nhớ tới lần đầu tiên Mạn Duẫn cùng hắn gặp mặt, nàng đã tỏ vẻ cực kỳ hứng thú đối với cái bớt trên cánh tay của hắn. Hiện tại trong lòng Sử Minh Phi đã khẳng định được nguyên nhân vì sao.
“Năm đó, Bổn Vương từng khuyên Thẩm Đậu đánh rớt đứa bé, nhưng nàng cho bổn vương một câu nói,” Tịch Mân Sầm dừng một chút, tiếp tục nói: “Nàng nói, nàng yêu ngươi, nhưng lại phản bội ngươi. Không dám cầu mong được ngươi khoan thứ, chỉ thầm muốn lưu lại một tia huyết mạch cho người. Bổn Vương niệm tình nàng có công lao chấp hành nhiệm vụ, liền chuẩn.”
Ánh mắt của Sử Lương Sanh đã rõ ràng thể hiện sự dao động, nhìn thằng vào bên hông Mạn Duẫn, vươn tay giật phắt đai lưng của nàng. Gió lạnh vun vút như cắt da cắt thịt khiến Mạn Duẫn nổi da ga toàn thân. Cái yếm nhỏ che khuất thân trước của Mạn Duẫn, nhưng ở bên hông có thể thấy được một chút cái bớt màu đỏ hồng hình lá.
Mắt Sử Lương Sanh như dại ra nhìn dấu bớt kia, ngón tay như kính cẩn chạm đến mặt trên cái bớt, vuốt ve qua lại, sau khi xác định liền cười ra tiếng, “Đúng là như nhi của ta!”
Rồi ôm trọn thân thể Mạn Duẫn vào trong lòng. Mạn Duân có thể cảm nhận được cánh tay của hắn đang run bần bật, tâm trạng kích động cùng cực vây quanh hắn.
Con người Tịch Mân Sầm giống như bị băng tuyết bao trùm, độ ẩm dường như giảm xuống mấy độ.
Sử Lương Sanh nhìn cổ Mạn Duẫn nào là vết máu, nào là vết bóp cổ đỏ bầm, liền lập tức hối hận. Sao hắn lại làm chuyện hồ đồ thế này, xúc phạm tới lễ vật cuối cùng mà Du Nguyệt để lại cho hắn. Nhìn khuôn mặt nhu thuận của Mạn Duẫn, cao hứng của Sử Lương Sanh có thể nói là bốc tận trời cao. Đây là đứa con của hắn đấy, đứa con của hắn vào Du Nguyệt đấy.
Ngón tay run run mặc lại quần áo cho Mạn Duẫn, Sử Lương Sanh ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nàng, “Cha sai rồi, cha không nên thương tổn con.”
Mạn Duẫn cúi đầu, thái độ phảng phất như không nghe thấy gì. Ngay từ đầu, nàng đã không nghĩ tới chuyện sẽ có màn cha và con gái nhận lại nhau. Trong lòng nàng, người mà nạng chọn là Phụ Vương chỉ có mỗi mình Tịch Mân Sầm.
“Ngươi không phải là Phụ Vương của ta” Mạn Duẫn ngẩng đầu.
Vẻ mặt tươi cười của Sử Lương Sanh biến thành cứng đơ, lắc đầu đầy vẻ suy sụp. Đứa bé không chịu nhận hắn cũng đúng thôi, hắn thương tổn nàng nhiều như vậy mà. Nào có ai làm phụ thân mà lại làm ra những chuyện vô liểm sỉ như vậy.
Chỉ cần trong lòng Du Nguyệt có một vị trí dành cho hắn, hắn cũng đã rất thỏa mãn rồi. Bộn họ cách xa chín năm, hắn lúc nào cũng đều nhớ thương nàng da diết. Có lẽ, bây giờ đã đến lúc được gặp lại nhau. Cũng không biết khi hắn đến âm tào địa phủ rồi, Du Nguyệt biết những việc hắn đã làm với nữ nhi của hai người thì liệu nàng có thể tha thứ cho hắn hay không.
Nghĩ đến đay, trong lòng Sử Lương Sanh vô cùng áy náy, ngước mắt lên hướng Sử Minh Phi vẫy vẫy tay, gọi “Minh Phi, con lại đây”
Sát khi trong mắt Sử Lương Sanh đã hoàn toàn thối lui. Tịch Mân Sầm thấy thế mới dần dần yên tậm, nói thật ra chân tướng có thể bảo toàn mạng sống cho Mạn Duẫn, như thế là đủ rồi.
Sử Minh Phi nhìn chằm chằm Mạn Duẫn mà không thể tưởng tượng nổi, đây là muội muội ruột cùng cha khác mẹ với hắn đấy… thế mà hắn lại còn nảy sinh ý niệm kia trong đầu.
“Phụ hoàng.” Chậm rãi đi qua phía Sử Lương Sanh , nhung ánh mắt của Sử Minh Phi vẫn tiếp tục dừng lại trên Mạn Duẫn.
Nhìn thấy loại ánh mắt này của hắn, Sử Lương Sanh cũng đã đoán ra vài phần, mạnh tay vỗ lên bả vai hắn, “Phụ Hoàng có chút lời muốn nói với con.”
Sử Minh Phi nghe hoặc nhìn cha, đột nhiên nghĩ đến chuyện lần trước ông ấy giả chết còn chưa có giải thích rõ ràng.
“Bây giờ ta nói cho con nghe về ngọc tỷ cùng hổ phù.” Sử Lương Sanh gật một cái, ngước lên nhìn đứa con cao to hơn hắn. Hiện tại mà còn không nói, hắm sợ là về sau sẽ không thể lại có cơ hội nói cho rõ ràng.
Sử Lương Sanh tiến đến bên tai nhi tử, thấp giọng nói một lúc lâu. Mạn Duẫn vểnh tai lắng nghe, cũng nghe được đại khái. Ánh mắt nàng chợt trợn to lên nhìn về phía Sử Lương Sanh, trong lòng đầy những cảm xúc phức tạp mà ngay cả Mạn Duẫn cũng phân không rõ chúng là những gì.
Đúng lúc này, Tịch Mân Sầm chậm rãi bước tới, “Tiên Hoàng Nam Trụ quốc phải chăng nên thực hiện hứa hẹn đi thôi? Quyết chiến sinh tử tất phải có người sống kẻ chết!”
Tịch Mân Sầm vừa nói xong, chưởng phong có tốc độ như chớp xẹt đánh úp về phía Sử Lương Sanh. Sử Lương Sanh có thể chống đỡ nhưng hắn lại đứng im. Liên hệ tới việc hắn dặn dò công đạo đối với Sử Minh Phi cũng có thể thấy, nam nhân này đã một lòng muốn chết.
Dưới sự công kích của luồng chưởng phong, Sử Lương Sanh bị đẩy mạnh vọt qua vách núi đen. Mạn Duẫn tuyệt vong vươn một bàn tay ra bắt lại, nhưng chỉ đủ chạm đến góc áo của Sử Lương Sanh, đành phải trơ mắt nhìn người mà nàng phải gọi là phụ thân rơi xuống khỏi vách núi.
Trong tay chỉ còn cầm được một mảnh góc áo rách màu đen, nhìn xuống theo vách núi đen, Mạn Duẫn lại một lần nữa nhìn thấy ánh mắt ấy.
Ánh mắt của Thẩm Đậu trước khi chết.
Sử Minh Phi vỗ vỗ đầu vai Mạn Duẫn, "Phụ Hoàng muốn đi, cứ để cho người đi đi."
Nam nhân này, cả đời vì Thẩm Đậu mà sống.