DƯỠNG NỮ THÀNH PHI

Gió êm sóng lặng qua hai ngày, Chu Phi Chu Dương tất bật sửa sang lại vài rương gỗ lớn, mang ra tiền thính.

Mạn Duẫn nhớ rõ, khi đến Nam Trụ, rương gỗ của bọn họ mang theo được nạm ngọc quáy và bọc tơ vàng. Mà mấy rương này chỉ là gỗ trơn bình thương, chắc chắn không thể đẹp đẽ quý giá như lúc trước được.

“Chu Dương, ngươi có tham ô tư túi riêng, gán đò cầm bạc không vậy?” Mạn Duẫn kỳ quái đi quanh mấy cái rương một vòng.

Lấy tay thử đẩy cái rương gỗ, hình như còn nặng hơn trước mấy phần nữa. Nếu theo lý thuyết, bọn họ đến Nam Trụ đã một tháng, mấy thứ linh tinh như lá trà gì đó phải giảm bớt, rương phải càng ngày càng nhẹ đi mới phải.

“Cho ta mười cái lá gan ta cũng không dám tham ô thứ gì của Vương gia nha! Tiểu quận chúa nè, ngươi bớt nói xấu ta đi.” Chu Dương dựa vào rương gỗ, vừa thở hồng hộ vừa nhe răng trợn mắt, tức giận đến nghiến răng kèn kẹt.

Mạn Duẫn nhìn dáng vẻ phát điên này của hắn, cười nhẹ khiêu khích. Mở nắp rương, bên trong cũng là gỗ trơn, đồ vật đựng bên trong không phải là những vật trước đó mang theo mà là ... một đống y phục nữ tử.

Ký ức về căn mật thất hiện lên trong đầu. Của sủng phi kia lúc sinh thời chăng?

Liên tục mở hết mấy cái rương, tất cả đều là những thứ mà nàng đã thấy trong mật thất, trong đó có một rương chứa đầy các bức họa được cuộn tròn, chắc hẳn Phụ Vương đã sai người tháo từ tường ngọc xuống. Đôi mi thanh tú của Mạn Duẫn nhíu lại thành chữ mi. Nàng đã nói mà, làm sao Phụ Vương có thể dễ dàng rời khỏi Nam Trụ một cách vô cớ như thế được, thì ra lại là một âm mưu.

Vừa đóng lại nắp rương cuối vùng thì đã thấy hơn mười thị vệ từ bên ngoài tiến vào, cứ mỗi hai người nâng một cái rương đi ra khỏi Điềm Uy cung.

“Mấy rương này được Vương gia sai người khiêng đến hôm qua” Nhìn thị vệ nâng tất cả các rương đi, Chu Dương mới lặng lẽ nói.

Mạn Duẫn gật gật đầu, trong lòng đã nghĩ ra một giả thiết khả thi.

Từng rương được nâng lên và buộc cố định trên xe ngựa, sau đó liền có người đánh xe nhảy lên, xe ngựa lóc ca lóc cốc nghiêng ngửa lên đường.

“Duẫn nhi, đến lúc lên xe ngựa rồi.” Thấy Mạn Duẫn cứ đứng trầm ngâm trước cửa Điềm Uy cung, Tịch Mân Sầm vỗ vỗ đầu vai đứa nhỏ.

Chu Phi Chu Dương cưỡi ngựa, kèm sát hai bên trái phải của xe ngựa, vung roi giục ngựa bắt đầu tiến liên.

Vừa lên xa ngựa, Mạn Duẫn nhịn không được mở miệng hỏi ngay: “Phụ vương, trong rương…?”

Xe ngựa nghiên nghiêng ngả ngả tiến tới, Tịch Mân Sầm vẫn ngồi ổn định, đưa mắt nhìn Mạn Duẫn vẻ hiểu vì sao nàng buồn rầu, “Ngươi đã biết?”

Mạn Duẫn gật đầu, trong lòng hơi ê ê. Từ lúc vào mật thất đến giờ nàng liền cảm nhận ra tình cảm của Phụ Vương đối với mẫu phi hình như không đồng nhất. Nhưng đến lúc này rời đi lại còn vụng trộm chở theo những bức họa và đồ vật của nàng. Chẳng trách giấu giấu diếm diếm chở đi trước như vậy, chắc là sợ Sử Minh Phi biết được mà đuổi theo đòi lại đây chăng?

Sự mất hứng của Mạn Duẫn đều được viết rõ ở trên mặt.

“Mấy thứ này đầu là vật dụng của mẫu thân Duẫn nhi, Duẫn nhi không muốn mang về Phong Yến sao?” Ôm lấy cái eo thon nhỏ của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cố ý nhé nhéo nhẹ vài cái ở bên hông nàng.

Mạn Duẫn nhột, trừng mắt nhìn hắn, rồi vì lơ đãng mà nói tuột suy nghĩ trong đầu ra.

“Không muốn”

Tịch Mân Sầm sửng sốt.

Mạn Duẫn càng tức giận, rõ ràng chính Phụ Vương mới là người muốn mang đi đồ vật của mẫu phi, còn lôi nàng ra làm bia đỡ đạn

“Vì sao?” Tịch Mân Sầm nhìn chằm chằm vào mắt Mạn Duẫn, dương như muốn nhìn cho ra điểm gì đó.

Mạn Duẫn quay đầu sang một bên, trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý tưởng. Mà hết hợp với hành động hôm nay của Phụ Vương, Mạn Duẫn càng khẳng định ý tưởng này là chuẩn xác.

Có phải vì Phụ Vương đặc biết chuyên tình với mẫu phi nên mới nuôi dưỡng nàng, hơn nữa còn xem nàng là con gái ruột mà đối đãi hay không?

Cái mũi chợt xộc lên vị chua xót, Mạn Duẫn xốc màn xe lên, không nhìn Tịch Mân Sầm nữa.

Tịch Mân Sầm nhìn thấy toàn bộ biểu cảm khó hiểu của Mạn Duẫn, nhưng đoán không ra đứa nhỏ này đang suy nghĩ cái gì. Hay là đứa nhỏ này thấy hắn lấy mấy thứ này nên biết hắn muốn làm gì sao?

Làm ngơ nửa canh giờ, Mạn Duẫn lại đột nhiên quay đầu hỏi: “Phụ Vương, trên đời này có biện pháp dịch dung không?”

Gương mặt tú của mẫu phi trong thời khắc khó sinh kia chỉ có thể được xem là hạng trung, mà nữ nhân được vẽ trên bức họa lại có diện mạo xinh đẹp đến kinh hồn, đặc biệt đôi mắt kia dương như có thể khiến tâm hồn từng nam nhân gặp nàng đều bị cuốn sâu vào không thoát ra được.

Tịch Mân Sầm nhíu mày, “Cái gì gọi là dịch dung?”

Mạn Duân cả kinh, “Vậy mẫu phi làm sao có thể thay đổi dung mạo?”

Tịch Mân Sầm lúc này mới hiểu được “dịch dung” mà Mạn Duẫn nói là cái gì.

“Đó không phải là dịch dung, ngươi có từng nghe qua một loại thực vật gọi là “Huân Sa” chưa?”

Mạn Duẫn lắc đầu.

Huân Sa sinh trưởng trên vách đá của núi đá đen, là một loại thảo dược ngàn vàng cũng khó mua được. Lấy cành lá của nó nghiền nát, vắt ra nước bôi lên gương mặt, thì nó sẽ ngưng kết thành một lớp màng. Năm đó Thẩm Đậu làm như thế mới thay đổi được diện mạo. Nếu cẩn thận quan sát tai mắt mũi miệng vẫn có thể nhận ra những chỗ giống nhau giữa hai người.” Sợ Mạn Duẫn sẽ làm theo như vậy, Tịch Mân Sầm nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nang, nói bằng giọng uy hiếp: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, trông cây Huân Sa có độc, tác dụng phụ rất nghiêm trọng. Ngươi dùng nó quá liều hoặc quá nhiều thì thường sống không được vài năm. Hơn nữa, lớp màng kia không thể tỏa nhiệt như da thịt bình thường., vừa đến ngày hè sẽ nổi mẩn ngứa.” Nếu không vì bị bức bách đến bất đắc dĩ, Thẩm Đậu nhất định sẽ không lựa chọn phương pháp này để chạy khỏi Nam Trụ quốc.

“Ta có nói sẽ làm vậy đâu.” Mạn Duẫn chỉ nhất thời tò mò mà thôi.

Nhưng lúc ấy vì sao mẫu phi lại quyết định làm như vậy? Nàng gặp phải cái gì nguy hiểm nên mới tình nguyện hủy dung mạo chăng?

Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi Hoàng Cung, xung quanh có sứ giả các nước và đại thần Nam Trụ đến tiễn đưa, ngay cả Sử Minh Phi cũng đứng trên vọng lâu trên tường thành Hoàng cung nhìn theo những chiếc xe ngựa dần dần đi xa.

“Hy vọng lần này có thể thành công.” Trên mặt Sử Minh Phi hiện lên vẻ chờ mong.

Tiểu thái giám đứng bên cạnh cười tươi như hoa nở, “Hoàng Thượng yên tâm, Cửu vương gia lợi hại như vậy, nhất định sẽ không làm cho chúng ta thất vọng đâu. Chúng ta có phải cũng nên khởi hành rồi hay không?”

Sử Minh Phi cười gật đầu, cùng đi với tiểu thái giám xuống khỏi thành lâu.

Xe ngựa vừa đi tới khu phố xá sầm uất các cổng thành Hoàng cung không bao xa thì gặp một nữ tử xinh đẹp quỳ gối giữa nga tư đường, chắn đường đi của xe ngựa.

Dung mạo của nữ tử này khiến cho ai nhìn thấy đều phải chết sững. Rất đẹp, một vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, nhất là ánh mắt kia đặc biệt yêu mị.

Bình luận

Truyện đang đọc