ĐƯỜNG VÒNG ĐẾN BÊN EM

Trước sự thay đổi biểu hiện đột ngột của cô, tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Nhưng vụ tai nạn cũng khiến mọi người chú ý, rất nhiều vị khách đã bước đến lan can của sân thượng để quan sát tình hình phía dưới đường phố. Những câu nói về vụ tai nạn bắt đầu vang lên:


- Là tai nạn giữa xe máy và xe ô tô.


- Hai xe tông nhau có vẻ rất mạnh, xe máy văng ra xa quá.


- Cảnh sát tới rồi!


- Không biết người bị nạn có sao không ?


-...


Hàng loạt lời bàn tán khiến đầu cô như muốn nổ tung. Minh Nim vẫn chưa xác định được chính xác cô đang gặp phải vấn đề gì, vì thật sự anh chẳng hiểu cô được mấy điều. Nhã My nhanh chóng rời bàn bước đến cạnh cô, có vẻ như cô ấy hiểu rất rõ vấn đề cô đang gặp phải. Nhã My đặt hai bàn tay lên đôi vai còn đang run rẩy của cô, dịu dàng xoa xoa cất giọng:


- Bình tĩnh lại đi em, không sao cả.


Cô bỗng đứng dậy, đôi mắt đã ứa lệ nhưng cố kiềm chế không để tuôn rơi, cô cất giọng nhỏ nhẹ nhưng đau buồn, gương mặt không còn chút sức sống đáp:


- Chị giúp em nói với mọi người rằng em có việc nên xin phép về trước.


Vừa dứt lời cô nhanh chân bỏ đi trước sự thắc mắc, ngạc nhiên của mọi người và sự lo lắng, rối bời của Minh Nim. Cảnh Tuấn nhìn cô rồi anh ấy nhanh chóng đuổi theo cô trước sự bất ngờ ẩn sâu bên trong vẻ lạnh lùng của Minh Nim. Anh cũng rất muốn đuổi theo cô, rất muốn biết rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì nhưng lần nào cũng vậy, khi đến lúc quan trọng thì trái tim và lý trí của anh lại mâu thuẫn, lại khiến anh phải dặm chân tại chỗ mà nhìn người khác đến bên cô, lần trước là anh trai của anh, Phúc Hiên đã cứu cô trong khi anh ngay người đứng im. Lần này anh lại ngồi im như khúc gỗ để Cảnh Tuấn chạy theo cô.


Nhã My trở lại bàn, ngồi đối diện với anh và Duy Quan rồi thở dài. Duy Quan thấy lo lắng cho Him Lam nên cất tiếng:


- Cô có biết Him Lam gặp phải chuyện gì không ?


Câu hỏi đó cũng chính là câu Minh Nim rất muốn hỏi, anh nôn nóng chờ đợi câu trả lời của Nhã My nhưng không hề biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài.


Nhã My buồn rầu trả lời:


- Có Cảnh Tuấn đuổi theo Him Lam nên tôi cũng yên tâm phần nào. Nhưng những lần như vậy Him Lam luôn muốn một mình.


Câu nói không khớp với câu hỏi của Duy Quan khiến Minh Nim không thể im lặng được nữa, anh cất tiếng:


- Cô có thể nói rõ hơn chứ ?


Nhã My ngạc nhiên nhìn anh rồi nở nụ cười nhẹ nhàng:


- Người lạnh lùng kiệm lời từ nãy đến giờ như anh cũng quan tâm chuyện của Him Lam sao ? Anh làm tôi thật bất ngờ. Anh để ý con bé à ?


Nhã My, Cảnh Tuấn hay Duy Quan đều không biết chuyện kết hôn của anh và Him Lam nên Nhã My nghĩ rằng anh thích Him Lam trong buổi gặp gỡ hôm nay.


Không hiểu sao khi nghe Nhã My nói vậy anh có cảm giác như bị cô ta nói trúng tim đen. Anh cố bình thản không để lộ cảm xúc.


Duy Quan nghe vậy thì nói tiếp:


- Cô biết rõ chuyện của Him Lam đúng chứ?


Nhã My biết hai người đàn ông trước mặt đang rất muốn hiểu rõ nên cô ấy bắt đầu vào đúng chủ đề, cô ấy kĩ càng kể:


- Cha mẹ của Him Lam mất do tai nạn giao thông cách đây 4 năm trên chuyến đi về quê, chuyến đi đó có cả Him Lam.


Nghe đến đây thì Duy Quan vô cùng sốc vì từ trước đến nay anh ấy không hề biết hoàn cảnh đau thương của Him Lam. Minh Nim thì vẫn không có gì bất ngờ vì chuyện này anh đã được cho biết trước khi anh cưới cô. Tuy nhiên, nghe đến đây anh cũng đã đoán được vì sao lúc nãy cô có biểu hiện như vậy.


Chưa dừng lại ở đó, những thông tin tiếp theo Nhã My nói thật sự khiến anh bất ngờ. Cô ấy nói tiếp:


- Tôi nghe Tịnh Nhi kể lại vì thật ra Him Lam trước đây rất ít nói và đặc biệt không muốn nhắc đến vụ tai nạn đó. Xe khách mà gia đình con bé tham gia đã bị xe container chạy quá tốc độ đâm phải. Điều kinh khủng khi tôi được biết là...cha mẹ của Him Lam đã ôm lấy con bé ngay khi nhìn thấy hai xe sắp đâm vào nhau.


Đôi mắt của Nhã My ngấn lệ khi kể đến đây, giọng cô ấy nghẹn lại nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện dang dở:


- Trong giây phút kinh hoàng đó, khi mọi âm thanh va chạm đã lắng xuống, Him Lam vô thức mở mắt khi cơ thể đầy đau đớn, sau này khi đã hồi phục lại con bé mới biết lúc đó con bé còn bị kẹt trong xe. Một cảnh tượng khủng khiếp khi con bé nhìn thấy mình đang nằm trong lòng của cả cha và mẹ, cánh tay đầy máu vì bị những mảnh vỡ do kính xe đâm vào của hai người ôm chặt lấy Him Lam. Khi được đưa vào bệnh viện, chút ý thức còn sót lại của con bé khiến nó đã tận mắt chứng kiến bác sĩ bất lực lắc đầu, phủ vải trắng lên cơ thể của cha mẹ mình. Nên Him Lam bị ám ảnh tâm lý rất nặng nề, chẳng những sợ âm thanh va chạm xe mà còn sợ cả bệnh viện. Lúc mới tỉnh lại con bé liên tục đòi về nhà, nếu không có anh trai của Him Lam bên cạnh thì con bé đã không thể vượt qua.


Đến lúc này thì Nhã My đã thật sự không kiềm chế được mà rơi nước mắt, giọng cô ấy run rẩy:


- Sau khi tỉnh lại Him Lam đã phải tập hàng loạt bài tập vật lý trị liệu để trở lại hoạt động bình thường nhờ vào sự động viên từ anh hai của con bé. Con đường đại học lúc ấy vừa mới bắt đầu đã rất gian nan. Trong một lần đến quán của tôi cùng Tịnh Nhi, Him Lam đã chiều ý Tịnh Nhi mà đánh đàn, vì tôi thấy con bé đàn giỏi và hát hay nên đã ngỏ ý muốn con bé đàn cho quán tôi. Sau vài ngày suy nghĩ thì nó đồng ý, Him Lam xem việc đánh đàn ở đây như một tia sáng để trút bớt nỗi đau, vơi đi ám ảnh. Mặt khác, con bé muốn kiếm thêm thu nhập để phụ giúp anh hai, con bé nói vì nó mà anh hai nó khổ quá nhiều rồi. Nhưng con bé toàn đánh những bản nhạc buồn bã, hôm nào tôi lên tiếng thì mới chơi được một bản nhạc vui vẻ. Hôm nay gặp lại tôi thấy tinh thần, sắc mặt của con bé khá hơn trước rất nhiều nhưng không ngờ... Cuộc đời Him Lam đã quá nhiều đau khổ, tôi hy vọng nó sẽ tìm được người yêu thương nó thật lòng. Nếu Him Lam không phải cô gái tốt, thì trên này chắc chắn chẳng còn đứa con gái nào tốt cả.


Nghe tất cả những điều này, Duy Quan bỗng thấy khóe mắt mình cũng cay cay, anh ấy khẽ đáp:


- Tôi không ngờ Him Lam đã phải trải qua và chịu đựng những điều khủng khiếp như vậy.


Còn Minh Nim, anh như đang ngồi trên đống lửa, lòng anh rối bời đến mức tim đập loạn xạ. Cảm giác này, anh chưa bao giờ có trước đây, nó quá mới mẻ và rất khó chịu.


Anh vội đứng lên đồng thời cất tiếng nói trong vội vã:


- Tôi có việc, xin phép đi trước!


Dứt lời anh rời khỏi quán để lại sự ngạc nhiên và ánh mắt nhìn theo của Duy Quan và Nhã My.


--------------------


Lúc cô rời khỏi quán, khi chạy ra trước quán cô đã thấy rất rõ vụ tai nạn. Thấy tận mắt hình ảnh nạn nhân cơ thể đầy máu nằm trên băng ca được đưa lên xe đến bệnh viện cấp cứu. Xung quanh như được bao phủ bởi những âm thanh nhốn nháo, hỗn loạn, tiếng còi của cảnh sát vang vọng đến chói tai, đoạn đường bị kẹt xe đông nghẹt người. Lúc đó tâm trí cô hoảng loạn, nước mắt cô rơi không thể kiểm soát.


Cảnh Tuấn vội đến bên cô, anh ấy nắm lấy tay cô dịu dàng nói:


- Him Lam, em bình tĩnh đi, có anh ở đây. Tai nạn của cha mẹ em dù sao cũng đã qua lâu rồi.


Cô đưa mắt bất ngờ nhìn Cảnh Tuấn, giọng cô nấc nghẹn:


- Sao...anh biết tai nạn của cha mẹ em ?


Anh ấy đặt bàn tay lên gương mặt xinh đẹp đang rất hoảng sợ của cô đáp:


- Anh nghe Tịnh Nhi kể lại.


Cô nhanh chóng đưa tay đặt lên bàn tay anh ấy rồi nhẹ nhàng đẩy tay của Cảnh Tuấn ra. Cảnh Tuấn chăm chú nhìn cô khi cô từ chối sự quan tâm của anh ấy. Cô khẽ nói:


- Em xin lỗi, em muốn một mình!


Nói rồi cô nhanh chóng bỏ chạy sang bên kia đường, Cảnh Tuấn lo lắng vừa chạy theo cô vừa nói lớn:


- Him Lam, em đừng đi như vậy nguy hiểm lắm.


Nhưng khi anh ấy vừa lao ra đường thì một chiếc xe ô tô chạy đến, may mắn là Cảnh Tuấn có quan sát nên đã dừng lại đúng lúc để chiếc ôtô chạy lướt qua. Nhưng vì sự cản trở của xe ô tô nên khi xe vừa chạy qua khỏi, thì anh ấy đã mất dấu của cô. Cảnh Tuấn chạy sang bên đường nhìn đủ hướng nhưng chẳng thấy cô đâu cả...

Bình luận

Truyện đang đọc