EM ẤY YÊU TÔI ĐẾN VẬY

Trì Ninh quỳ trên cạnh giường, ngẩng đầu liếm môi Lương Hành Dã, động tác vừa nhanh vừa thô bạo, sợ rằng liếm không sạch sẽ.

Lương Hành Dã sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên ngửa đầu ra sau tránh né: “Cậu coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai?”

“Bị xương cá làm rách môi cậu cũng liếm, lần trước tôi đã nói với cậu như thế nào? Cậu đã đáp ứng thế nào? Có phải trong mắt cậu tôi là người có tính tình quá tốt không hả? ”

Lương Hành Dã né ra quá nhanh, Trì Ninh hụt trọng tâm ngã lăn trên giường, may mà có chăn bông đệm bên dưới, ngã không đau, nhưng cậu cũng ngây người ra một lúc.

“Tôi… tôi không…”

“Cậu cái gì mà cậu?” Nếu đổi lại là kẻ khác dám làm như thế, anh đã giết kẻ đó từ lâu rồi. Lương Hành Dã chỉ vào Trì Ninh, trong lòng tức giận, “Hôm nay cậu ngủ trong bồn tắm cho tôi! ”

Anh vác Trì Ninh sải bước đến nhà vệ sinh, ném vào bồn tắm, không chút chần chừ đóng sầm cửa lại.

Buổi tối sau khi Lương Hành Dã ngâm nước xong quên xả nước, Trì Ninh ngồi thẫn thờ trong nước tắm của anh, bị tiếng đóng sầm cửa làm cho run rẩy. Cậu có chút sợ hãi nhưng nhiều hơn cả là cảm giác hối hận.

Nhưng hối hận cũng vô dụng, Trì Ninh lau mặt, nỗi buồn trong lòng tràn ra, không khỏi thở dài.

Đang chăn êm nệm ấm bỗng dưng bị vứt vào nhà vệ sinh, bồn tắm thì cứng ngắc, cằm chống trên thành bồn tắm dần trở nên nhức nhối, đuôi cá của Trì Ninh không ngừng vỗ nhẹ trên mặt nước. Chần chừ một lúc lâu, cậu bước ra khỏi bồn tắm.

Đuôi cá từ trong nước biến thành chân, cậu lau khô người rồi lấy từ trong tủ một bộ đồ ngủ khác ra thay vào.

Trì Ninh đi tới phòng khách, sắp xếp lại gối tựa lên ghế sô pha rồi nằm trên đó. Ghế sô pha đủ lớn lại còn mềm mại, cơ thể Trì Ninh lún xuống ghế, cằm tựa vào gối, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Điều hòa phòng khách bị hỏng, nóng đến mức không thể ngủ được, cậu đứng thẳng dậy nhìn về phía cửa phòng ngủ. Có ánh sáng từ trong khe cửa, Lương Hành Dã cũng không ngủ. Trì Ninh nghĩ, anh vẫn còn đang tức giận sao? Qua một lát cậu lại nghĩ, có nên đi giải thích hay không.

Nhưng những lời của Lương Hành Dã không ngừng hiện lên trong đầu cậu. “Trì Ninh, tôi biết cậu có ý tốt, nhưng tôi không cần. Tôi bị thương sẽ đi tìm bác sĩ chữa trị …”

“Tính tình tôi rất xấu, nếu cậu lại liếm tôi hoặc làm ra hành vi gì kỳ lạ với tôi, tôi sẽ rất tức giận. ”

“Sau này đừng đem hành vi của nhân ngư đối xử với tôi.”



Trì Ninh rối rắm một lúc rồi đi tới trước cửa phòng ngủ. Cậu lén lút mở ra một kẽ hở, thấy Lương Hành Dã đang ngồi bên cạnh giường, hơi cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Nhìn đôi môi mím chặt của Lương Hành Dã, có vẻ như anh đang rất tức giận, Trì Ninh lập tức quyết định giấu nhẹm sự thật, nuốt vào trong bụng.

Lương Hành Dã không phát hiện ra vết máu, cho rằng mình liếm anh ấy là vì xương cá làm rách môi. Nếu muốn giải thích thì phải nói ra toàn bộ sự thật, liếm anh rồi lại cho anh ăn máu, giống như đổ thêm dầu vào lửa thế nên giấu đi mới là đáp án tốt nhất.

Lương Hành Dã không phát giác Trì Ninh nhìn lén mình, anh đánh chữ nhanh như bay, gửi một tin nhắn cho thư ký nữ, yêu cầu cô xác định khu vực biển có thủy thảo càng sớm càng tốt.

Mặc dù anh rất muốn tùy tiện tìm một bờ biển để tiễn Trì Ninh đi nhưng bài học vừa rồi nói cho anh biết nếu anh còn tìm nhầm chỗ, Trì Ninh sẽ lại xuất hiện ở nhà anh.

Thư ký đang ăn khuya ở bên ngoài, vừa lúc nhận được tin nhắn. Trừ khi cần thiết, Lương Hành Dã rất ít khi gửi tin nhắn lúc đêm khuya, có nhắn tin anh cũng sẽ không yêu cầu bọn họ lập tức làm ngay, chỉ cần hôm sau đi làm sắp xếp thời gian xử lý là được.

Khi nhìn thấy tin nhắn, thư ký nữ lập tức trả lời: [Chủ tịch Lương, tạm thời không có ghi chép về loại thủy thảo đó, có thể nó là loại tương đối hiếm thấy, hoặc sinh trưởng ở khu vực biển sâu. Trước mắt, tôi vừa tìm thấy một ít manh mối, tôi sẽ cố gắng xác định vị trí của chúng trong vòng năm ngày.]

Thời gian dự kiến là năm ngày, dựa theo hiệu suất làm việc của cô ấy thì thông thường sẽ hoàn thành kế hoạch sớm hơn dự kiến, Lương Hành Dã trả lời: [OK.]

Anh tắt máy, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Trì Ninh.

Trì Ninh nấp sang một bên, đóng cửa từng li từng tí, giả vờ như mình chưa xuất hiện, sau đó nhẹ tay nhẹ chân trở về phòng khách, leo lên ghế sô pha.

Trong phòng khách có một cây đèn đứng dựng cách đó không xa, Trì Ninh nhìn ánh sáng phản chiếu trên tay vịn của sô pha, từ từ nhắm mắt lại.

Chất lượng giấc ngủ của Lương Hành Dã khá tốt nhưng hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh trằn trọc mãi cũng không ngủ được nên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Từ nhà vệ sinh bước ra, anh dừng bước chân lại bên cạnh ghế sô pha.

Trì Ninh ngủ trên sô pha, quần ngủ bằng tơ tằm bị xắn lên một chút, hai chân đặt cạnh nhau cân đối và thẳng tắp, chiếc quần màu đen xám càng làm đôi chân cậu trắng dị thường. Cậu nghiêng mặt sang một bên, sắc mặt ửng hồng, mồ hôi mịn chảy ròng ròng trên chóp mũi, thấm ướt cả gối tựa.

Trì Ninh cực kỳ sợ nóng, Lương Hành Dã đã phát hiện từ lâu. Bây giờ đã là cuối tháng chín nhưng thời tiết vẫn oi bức như cũ, điều hòa lại quên gọi người đến sửa chữa, Trì Ninh mà ngủ ở đây cả đêm, mồ hôi chảy ra có thể ngâm hỏng sô pha mất.

Miệng vết thương nhỏ trên môi đã lành, Lương Hành Dã nhìn chằm chằm vào đầu sỏ gây tội, suy nghĩ hỗn loạn.

Một lúc sau, anh nghĩ thầm, thôi bỏ qua vậy, so đo với cậu ta làm gì chứ, sau đó một tay bế Trì Ninh lên, ôm cậu vào phòng ngủ.

Ngày hôm sau, mặt trời ló dạng, ánh sáng len lỏi từng tấc từng tấc vào trong nhà.

Trì Ninh mơ mơ màng màng mở mắt ra. Cậu ngáp một cái, vùi mặt vào gối dụi dụi, một lúc sau mới từ trên giường đứng dậy. Trì Ninh quay đầu nhìn xung quanh mới nhận ra là mình đang ở trong phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ mở ra, Lương Hành Dã đi rồi.

Trì Ninh ngây người, mơ hồ nghe thấy tiếng đập cửa. Là Lương Hành Dã sao? Cậu mang giày vào, chạy về phía cửa lớn, chạy được nửa đường thì dừng lại. Âm thanh kia nặng nề, gõ từng cái từng cái khiến người ta nghe thấy có chúthoảng sợ.

Trì Ninh lùi về sau một bước, ngay sau đó nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền vào: “Trì Ninh, tôi là Cố Húc, chủ tịch  Lương bảo tôi đưa cậu đi ăn trưa.”

Hòn đá nặng trịch trong lòng bỗng nhiên được ném đi, Trì Ninh mở cửa để Cố Húc đi vào.

“Không sao, tôi đợi ở đây nhé.” Cố Húc nhìn thấy cậu mặc đồ ngủ, đầu tóc có chút rối tung, dáng vẻ tựa hồ vừa mới ngủ dậy, “Không vội, cậu đi rửa mặt trước đi đã.”

Cố Húc không muốn vào bên trong, sau khi Trì Ninh nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân xong, cậu bước đến gần anh ta, hỏi: “Lương… Lương Hành… Dã đâu?”

“Chủ tịch Lương đang ở công ty.” Cố Húc vừa đi vừa hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Sáng nay, Cố Húc đến văn phòng của Lương Hành Dã như thường lệ nhưng không thấy Trì Ninh đâu cho nên nghĩ rằng công việc làm hướng dẫn viên du lịch cuối cùng đã kết thúc. Ai ngờ đến giờ ăn trưa, chủ tịch Lươnglại bảo anh ta đến đây để đưa Trì Ninh đi ăn cơm.

Trì Ninh không trả lời, chỉ hỏi Cố Húc rằng Lương Hành Dã trưa nay ăn gì.

Đoán chừng cậu có thể muốn đi ăn cùng Chủ tịch Lương, Cố Húc lập tức nhắn tin dò hỏi

Lương Hành Dã: [Đang bận, có thể đưa Trì Ninh đi ăn gì cũng được.]

Lúc anh bận có khi còn không thèm ăn cơm, Cố Húc tắt máy nhìn Trì Ninh: “Chủ tịch Lương đang bận, không có thời gian đi cùng cậu, để tôi đưa cậu đi ăn trước.”

Trì Ninh  “ừm” một cái, biểu tình có chút uể oải.

Cố Húc nghĩ thầm trong bụng, đây là cãi nhau sao? Anh ta rất kinh ngạc. Trì Ninh ngoan như vậy, có thể xảy ra mâu thuẫn gì với chủ tịch Lương chứ? Chẳng qua đây không phải chuyện mà anh ta có thể nhúng tay, Cố Húc cười với Trì Ninh rồi đưa cậu đến nhà ăn ở tầng dưới.

Ăn trưa xong, Cố Húc tiễn Trì Ninh đến cửa nhà rồi rời đi, Trì Ninh nhìn bóng lưng Cố Húc đi mất, chậm chạy mò vào cửa.

Căn phòng này có diện tích khá lớn, thiết kế theo phong cách đơn giản, không có nhiều đồ đạc, khi chỉ có một người ở thì trông cực kì trống trải.

Trì Ninh ngồi trên sô pha cả buổi chiều, chống cằm vào dựa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Vào buổi tối, Cố Húc lại dành thời gian đến đây đón cậu, dẫn cậu đến một nhà hàng địa phương. Hai người, bốn món ăn, một món canh vô cùng phong phú. Trì Ninh không có cảm giác thèm ăn cho nên chỉ tùy tiện ăn vài miếng đã bảo no rồi.

Nhà hàng nơi họ ăn cơm rất gần với công ty của Lương Hành Dã, ngày hôm qua lúc đi mua sắm bọn họ đã đi ngang qua nơi này. Trì Ninh đứng ở cửa nhà hàng nhìn sang bên đó, Cố Húc thấy vậy, bèn nói: “Chủ tịch Lương không có ở công ty, đang ăn tối cùng với một người bạn.”

Địa điểm ăn uống là do Cố Húc lựa chọn, chỉ cách nơi này khoảng ba phút đi bộ. Cố Húc nói với Trì Ninh, “Nếu cậu không muốn về nhà, tôi đưa cậu đi dạo quanh đây có được không? ”

Trì Ninh đồng ý, bày tỏ muốn cảm ơn Cố Húc, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Cố Húc rất muốn sờ đầu cậu nhưng nghĩ lại người này là người của chủ tịch Lương, không thể vượt khỏi quy củ, trong lòng anh ta vô cùng tiếc nuối.

Trì Ninh đi phía trước, Cố Húc đi sau cậu non nửa bước, vừa vặn để Trì Ninh cảm nhận được sự hiện diện của anh ta mà không cần quay đầu lại, vừa tự do tự tại tản bộ, đồng thời cũng không có cảm giác thiếu an toàn.

Đường phố vào ban đêm rất khác so với ban ngày, Trì Ninh bước đi chậm rãi, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua cảnh vật xung quanh.

Cậu nghe thấy tiếng hát mơ hồ bên tai, quay đầu nhìn sang. Bên cạnh quảng trường có một ông lão tóc trắng đang ngồi ca hát với cây đàn ghi-ta trong tay.

Trì Ninh rẽ hướng đi tới trước mặt ông, một tia chớp cực lớn xẹt qua bầu trời, tiếp theo là một tiếng sấm vang vọng trên không trung. Hình như trời sắp mưa.

Trì Ninh vội vàng chạy đến chỗ có mái che. Cơn mưa mùa hạ đến nhanh chóng, quảng trường quá lớn, lúc cậu chạy tới dưới tòa nhà vẫn bị nước mưa xối vào người. Nước mưa thấm vào quần làm ướt đôi chân của cậu, chỗ bị thấm ướt không ngừng mọc ra vảy, may mà ống quần che lại nên không nhìn thấy được.

Nhưng ngay sau đó, chỉ trong nháy mắt, Trì Ninh nhận ra chân mình có xu hướng biến thành đuôi cá. Cậu vội vàng vọt vào cửa hàng quần áo gần nhất, trốn trong phòng thử đồ.

Thời điểm cánh cửa vừa được khóa, chiếc quần dài hoàn toàn rơi xuống, chiếc đuôi cá hiện ra. Trong lòng Trì Ninh vẫn còn sợ hãi, run rẩy lau mồ hôi trên trán.

Trong phòng thử đồ có một chiếc ghế đẩu, cậu sợ rằng bên ngoài sẽ có người nhìn lén nên cuốn cái đuôi lên ghế.

Trì Ninh chạy trốn quá nhanh, Cố Húc chậm hơn cậu nửa bước, đứng trước cửa phòng thử đồ hỏi cậu có chuyện gì. Trì Ninh lắp bắp trả lời, nói cậu mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi ở đây một chốc.

Lý do quá gượng ép nhưng Cố Húc cũng không thắc mắc, chỉ yên lặng chờ đợi.

Cách một cánh cửa, ở bên trong, Trì Ninh hoảng hốt không ngừng, hơi nước trên bề mặt đuôi đã khô, sao lại không biến trở lại thành đôi chân.

Chẳng lẽ là bởi vì trạng thái duy trì chân vào ban đêm còn chưa ổn định lắm?

Cậu đợi hơn nửa tiếng, Cố Húc đứng bên ngoài chờ vẫn luôn hỏi han để xác nhận cậu không có chuyện gì.  Đợi đến khi nhân viên bán hàng gõ cửa hỏi có cần giúp đỡ không, cái đuôi vẫn chưa biến thành chân.

Để ngăn họ xông vào, Trì Ninh vẫn luôn phải giao tiếp với bọn họ, nói chậm rì rì nhưng logic rõ ràng, cảm xúc ổn định, dáng vẻ không giống như đã xảy ra chuyện gì đó. Nhân viên cửa hàng cũng yên tâm, vội đi làm việc khác.

Cố Húc không quá rõ ràng tình hình. Sau khi cân nhắc, anh ta quyết định gọi điện thoại cho Lương Hành Dã, từ chỗ Lương Hành Dã dùng cơm đến đây chỉ mất vài phút đi bộ, chạy qua đây rất tiện.

Trong cửa hàng không có nhiều người, Cố Húc đi tới góc tường, bấm điện thoại, Lương Hành Dã nhanh chóng trả lời.

“Chuyện gì vậy?”

Cố Húc đẩy nhanh tốc độ nói: “Chủ tịch Lương, Trì Ninh xông vào phòng thử đồ của YOUTH nửa giờ trước, tới giờ cậu ấy vẫn chưa chịu ra.”

Lương Hành Dã đang ăn tối với Tạ Tân, anh đặt con dao vào đĩa, giọng điệu bình tĩnh: “Sao vậy?”

“Tôi không rõ nguyên nhân, cậu ấy không muốn nói.” Cố Húc vẫn luôn chú ý tới cửa phòng thử đồ cách đó không xa, “Lúc đó chúng tôi đang ở quảng trường gần công ty thì trời đổ mưa, tôi nghĩ cậu ấy muốn tránh mưa… ”

Lương Hành Dã cau mày, chân Trì Ninh chạm nước sẽ biến thành đuôi cá.

Cố Húc: “Cảm xúc của cậu ấy đang rất ổn định nhưng không thể loại trừ khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Chủ tịch Lương, tôi không dám tùy tiện xông vào.”

Nếu xông vào, bí mật về cái đuôi của Trì Ninh sẽ bị mọi người biết được. Lương Hành Dã phân phó cho Cố Húc: “Cậu “dọn dẹp” sạch chút, gọi tài xế lái xe đến cửa. Tôi lập tức đến ngay”.

Sau khi cúp điện thoại, Lương Hành Dã đứng dậy nói với Tạ Tân, “Tôi có việc phải làm, đi trước đây. ”

Tạ Tân cũng muốn tới chỗ của cha mình lấy hợp đồng cho nên cũng đứng dậy rời đi.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, hai người đường ai nấy đi. Khi Lương Hành Dã đến cửa, tài xế đã đợi sẵn ở đó. Anh gật đầu với tài xế sau đó sải bước vào cửa hàng. Cố Húc vội vàng chào đón anh, dẫn anh đến phòng thay đồ của Trì Ninh.

Cuối hè đầu thu, trong cửa hàng đã bắt đầu trưng bày một  số quần áo mùa thu, Lương Hành Dã thuận tay lấy hai chiếc áo khoác dài cỡ lớn, bảo Cố Húc giải quyết các vấn đề liên quan đến bồi thường trước, sau đó giơ tay gõ cửa: “Trì Ninh, mở cửa ra, là tôi.”

Thình lình nghe thấy tiếng của Lương Hành Dã, Trì Ninh sửng sốt, nhịp tim hoảng loạn trong nháy mắt trở nên ổn định. Cậu nhanh chóng cúi người mở khóa rồi cho Lương Hành Dã vào.

Ngay khi Lương Hành Dã bước vào, cậu lập tức đóng cửa lại. Trì Ninh ngước lên nhìn Lương Hành Dã, nhỏ giọng gọi tên anh. Lương Hành Dã không đáp lại, anh cúi người quấn lấy đuôi cậu trong chiếc áo gió, ôm cậu vào lòng.

Cả khuôn Trì Ninh mặt áp vào áo vest của Lương Hành Dã. Trước mắt cậu chỉ là một mảng đen kịt, chỉ ngửi thấy trên người anh có một mùi rất nhẹ, giống như mùi đá ngâm trong nước biển nhiều năm, trầm ổn và sạch sẽ.

Khoảnh khắc tiếp theo, Trì Ninh cảm giác Lương Hành Dã đứng thẳng lên, phòng thử đồ chứa hai người trở nên chật chội, Lương Hành Dã lại cao, Trì Ninh sợ ngã xuống, sờ soạng ôm lấy cổ anh.

Lương Hành Dã: “Đừng ôm cổ tôi.”

Trì Ninh lập tức thu tay lại, nép vào vòng tay anh giống như một con cá mềm oặt.

Bình luận

Truyện đang đọc