EM ẤY YÊU TÔI ĐẾN VẬY

Ngâm thơ mấy ngày liền Trì Ninh vẫn không nghĩ ra được gì, Tạ Xuyên đem đống ca từ rác rưởi cậu viết ra chỉnh sửa lại, nói ráng mà dùng. Cả người Trì Ninh thư thả, quang minh chính đại trốn việc chạy đi đón Lương Hà Dã công tác về.

Thời tiết lạnh thấu xương nhưng trong xe lại vô cùng ấm áp, Trì Ninh đeo mắt kính đen, víu lấy cửa xe đợi chờ. Lương Hành Dã vừa xuất hiện, cậu đã thò đầu ra vẫy tay, hét lên: “Em ở đây này.”

Đi đường mệt nhọc, nhân viên tháp tùng anh sớm đã đi mất, Lương Hành Dã bước nhanh hơn, cong eo chui vào xe.

Tài xế lái xe rất vững vàng, rời khỏi bãi đỗ xe hòa vào dòng xe tấp nập. Lúc này vừa đúng hoàng hôn, bầu trời u tối thi thoảng còn lác đác vài hạt mưa.

Lương Hành Dã nới lỏng cà vạt, ôm Trì Ninh vào trong lòng. Ở trong xe nóng, Trì Ninh đã cởi áo lông ra, chỉ mặc một chiếc áo len màu vàng tơ, trông như một trái chanh vậy.

Đã lâu rồi không gặp, Trì Ninh không thể che đậy nổi sự hưng phấn, áp mặt lên vai Lương Hành Dã nói chuyện cùng anh.

Sợ gọng kính khiến Trì Ninh bị thương, Lương Hành Dã tiện tay tháo nó xuống cho cậu, “Sao tự nhiên lại đeo cái này?”

Trì Ninh cười hihi, “Chú Đông nói giờ em nổi tiếng rồi, bước ra ngoài phải có vỏ bọc thần tượng.”

Chú Đông là tay trống ở chỗ làm, mỗi ngày đều trêu cậu cọ nhiệt Tạ Xuyên thì sẽ dư ra một khoản phí ra mắt. Sau khi đoạn video kia của Trì Ninh được người sản xuất nước ngoài chia sẻ, Tạ Xuyên đã trả lời lại, thay Trì Ninh bày tỏ niềm vinh hạnh khi được tán thưởng.

Hai thiên tài lớn trong ngành âm nhạc đột nhiên tương tác cứ như là mơ khiến cho sự quan tâm của dân mạng trong ngoài nước đối với bài hát này của Trì Ninh cứ tăng dần.

Trì Kim Tự trước khi nhìn thấy đoạn video ấy đang thảnh thơi làm ổ trên sô pha đọc sách.

Tuyết bên ngoài cửa đổ xuống, trên bức tường mang phong cách phục cổ bập một ngọn lửa. Giai điệu nhẹ nhàng ấm áp như dòng nước chảy trôi, ngọn đèn thạch anh tản ra những tia sáng yếu ớt.

Dạo gần đây Trì Kim Tư có chút da chút thịt, khuôn mặt bất mãn đỏ hồng tươi tắn như đoá hoa hồng hồi phục lại sức sống sau khi gặp phải sâu mùa phá hại.

Y đang đọc sách, Đoàn Nghi ngồi ở đầu còn lại sô pha nhìn y, muốn dựa gần vào nhưng lại không dám.

Trì Kim Tự rũ mắt lật trang sách, đuôi mắt lại lưu lại trên bàn tay trắng xanh của Đoàn Nghi, xuất viện từ lâu lắm rồi nhưng mà một chút huyết sắc cũng không có.

Trong lúc Trì Kim Tự bị Đoàn Nghi nhốt lại nửa tháng phát hiện điểm không đúng, bởi vì mất máu quá nhiều mà thân thể rách nát này đột nhiên có biến chuyển tốt.

Tổn thương do thiếu máu tạo thành không thể thay đổi nhưng có loài san hô có thể cải thiện nó.  Chúng mọc ở những vùng biển nguy hiểm, hoàn cảnh cực đoan, còn nhiều loại trôi nổi lừa người dùng, Trì Kim Tự chưa từng được chạm vào nó.

Y cho rằng Đoàn Nghi đã phái người lặn xuống biển ngắt nó về, sợ có người mất mạng cho nên cãi nhau với cậu ta một trận. Tận đến khi Đoàn Nghi mất tích ngoài biển, tìm thấy cậu ta rồi đưa vào trong bệnh viện, bố mẹ cậu ta mới liên lạc nói y tới thăm cậu ta, y mới biết mình đã hiểu lầm Đoàn Nghi.

Cả người Đoàn Nghi toàn là tật xấu, có đặc quyền cấp bậc, có sự hống hách bá đạo, mở miệng ra chẳng có lời nào tốt đẹp không hiểu lầm mới lạ nhưng mà Trì Kim Tự rất áy náy.

Trước kia Đoàn Nghi từng cứu y, đến cuối cùng lại náo thành thế này, truy cứu đến cùng thì cả hai người đều có trách nhiệm. Mà trước ngày Đoàn Nghi mất tích một hôm còn bị Trì Kim Tự tát cho một cái. Y nhìn người đàn ông mình đầy thương tích trên giường bệnh, trong lòng nghĩ, tiểu công tử hăng hái nhà họ Đoàn gặp phải y cũng coi như là tội nghiệt.

Sau này Đoàn Nghi thử sửa dần những tật xấu của mình, thái độ của Trì Kim Tự với cậu ta cũng dần dần dịu hơn.

Nhà họ Đoàn về cơ bản là buôn bán ở nước ngoài, lúc trước bọn họ bàn về việc định cư ở nước ngoài, Trì Kim Tự không phản bác gì cả, ngầm thoả thuận. Đoàn Nghi vội vàng giục dã để làm thủ tục di dân cho y.

“Qua đây, để tôi xem xem đã hết sốt chưa nào.” Giọng Trì Kim Tự nhàn nhạt.

Đôi mắt của Đoàn Nghi sáng lên, tiến đến trước mặt y, chủ động vén tóc trước trán lên.

Cảm thấy cơ thể đã bình thường, Trì Kim Tự thu tay lại, lại thấy Đoàn Nghi cọ cọ lên người mình.

“Cậu cầm tinh con cún à?” Trì Kim Tự đẩy cậu ta ra, “Xuống dưới nhà rót cho tôi cốc nước.”

Đoàn Nghi vội vã đi ngay.

Đọc sách lâu mắt đã mỏi, Trì Kim Tự đặt sách lên mặt bàn, nghiêng đầu nhắm mắt lại dưỡng thần. Di động đột nhiên vang lên, y liếc mắt nhìn một cái, là giáo sư người gốc Hoa ở học viện âm nhạc chỗ này gửi tới, quan hệ giữa bọn họ cũng không tồi.

Giáo sư: [Kim Tự, khúc hát lần trước anh ngâm nga, tôi thấy nó ở trên mạng rồi. Trong buổi nhạc hội của Tạ Xuyên có một người con trai hát bài đó, lại còn được Abner chia sẻ nữa. Hôm nay lúc tôi lên lớp lấy nó làm ví dụ, bị học sinh nhắc mới phát hiện ra.]

Trên người Trì Kim Tự vẫn giữ nguyên những tập tính của người cá, không có chuyện gì làm đều đi xem nhạc kịch, quen biết được một vài người cùng sở thích. Lần trước gặp mặt uống chút rượu, nhất thời hứng khởi ngâm nga một khúc, bị người ta hỏi nguồn gốc ở đâu, Trì Kim Tự chỉ nói là một khúc hát đã gần thất truyền ở quê nhà, bọn họ thích hát thì hát, không có vấn đề gì về bản quyền.

Sau khi được học sinh nhắc nhở vị giáo sư kia bèn tìm xem video của Abner, hoàn toàn y hệt, lại cảm thấy kì quái nên muốn hỏi Trì Kim Tự một chút.

Trì Kim Tự nhấc chân, điều chỉnh sang một tư thế thật thoải mái, không lưu tâm mà trả lời ông ấy: [Có lẽ anh nghe nhầm rồi, không thể nào y hệt được.]

Giáo sư: [Làm sao mà sai được, anh đợi đó, tôi gửi cho anh xem.]

“Tinh” một tiếng, trên màn hình xuất hiện đoạn video, khuôn mặt Trì Ninh thình lình xuất hiện trên đó, con mắt Trì Kim Tự mở to ra, đứng dựng cả người lên.

Ninh Ninh?

Dựa theo tình trạng hiện tại của Trì Kim Tự, hai tháng phải về biển một lần. Lần trước y quay về phát hiện hòn đảo bị chiếm rồi, vết tích di chuyển của tộc người cá cực kì rõ ràng. Y lượn dưới biển cả nửa ngày mà không thể nào tìm thấy nơi định cư mới, chỉ có thể từ bỏ việc tìm kiếm.

Nhưng tại sao Ninh Ninh lại lên bờ vậy?

Tộc người cá đuôi bạc có một câu nói thế này: “Con người không phải là một cá thể tồn tại độc lập, người cá muốn biến được thành người, ngoại trừ việc phải có được tình cảm của con người, còn phải cùng với xã hội của loài người thiết lập lên một mối quan hệ mật thiết.”

Năm ấy khi biển động, y được Đoàn Nghi nhặt về, hơn nửa năm trời giữ nguyên hình hài người cá để dưỡng thương, chỉ có thể ở trên đảo giả vờ như mình tàn tật. Trên đảo cơ sở hạ tầng đầy đủ có thể xem như một thành phố nhỏ tràn ngập tình thương, y rảnh rỗi không có việc gì làm, ngành nào nghề nào cũng đã từng tiếp xúc, cuối cùng mở tiệm đấu giá làm thú vui tiêu khiển.

Nhưng ngày tốt chẳng được bao lâu, tục ngữ đã nói yêu quá hóa rồ, tính chiếm hữu của Đoàn Nghi cực kì mạnh mẽ, lúc bọn họ chung sống với nhau lúc nào cũng xảy ra xung đột.

Thời điểm y và Đoàn Nghi bạo phát mâu thuẫn, trùng ngay với ngày ngư dân ra biển đụng phải đá ngầm, thân tàu chịu tổn hại lật rồi chìm xuống luôn. Thể trạng của Trì Kim Tự vốn dĩ đã yếu ớt, lại thêm việc tiêu hao lượng lớn máu cứu người khiến thân thể không trụ được nữa, chìm mình vào trong lòng biển lớn.

Sau đấy âm dương soa thác thế nào lại rơi vào nơi ẩn náu của người cá đuôi bạc.

Qua mấy ngày, y phát hiện bản thân có thể điều khiển sự thay đổi của đuôi cá, chiếc đuôi bạc cực ngoài dự liệu vừa vặn có dấu hiệu biến thành người.

Dưới sự truy hỏi không ngừng, có người nói: “Sau khi anh thất lạc, tình cảm của Đoàn Nghi với anh vọt lên tới đỉnh nhưng đạt được tình yêu mãnh liệt dạt dào của loài người cũng chỉ là một nguyên nhân. Nếu như đem xã hội loài người so sánh với một cỗ máy vận hành mượt mà thì tất cả mọi người sẽ như một con ốc vít. Đoạn thời gian anh trải nghiệm việc kinh doanh đấu giá ấy cũng là một trong số những nguyên nhân khiến anh biến thành người.”

Những người cá đuôi bạc nắm rõ con đường lên xuống biển giấu đi bí mật này ban đầu là vì ngăn cản những người cá vô tri có khao khát mãnh liệt với việc lên bờ, mù quáng muốn thử. Sau này đám đuôi bạc sinh ra lòng tham, muốn đổi lấy thứ gì đó. Những người cá sống chết đòi lên bờ sau này không biến thành người mới mang lại lợi ích lớn nhất cho họ.

Bà ta không phải là một kẻ lương thiện, nói với Trì Kim Tự và trị thương cho y là do muốn đòi thù lao, lại ra lệnh cho y phải giữ bí mật về điều này.

Trì Ninh sợ biển, Trì Kim Tự từng nghĩ sẽ đưa cậu lên bờ nhưng mà khi ấy Trì Ninh vẫn là một chú cá nhỏ, rời xa biển rồi sống không được bao lâu. Cứ coi như có thể miễn cưỡng lên được bờ, yêu đương cũng là việc sớm muộn, một người cái gì cũng không biết như cậu, khó mà có thể cùng xã hội loài người sản sinh ra mối ràng buộc.

Trì Kim Tự sau khi lên bờ thật ra cũng trải qua không ít bất hạnh, lăn lộn ở tận cùng của xã hội, trên tay vẫn còn những vết sẹo do bỏng thuốc, cũng may thay ở trên đảo học được không ít thứ, dựa vào những viên trân châu từng chút mà phát tài.

Nhìn thấy Trì Ninh đội chiếc vương miện nhỏ xinh bằng đá sapphire ở trên màn hình, Trì Kim Tự kinh ngạc đến tột độ, bàn tay run rẩy.

Làm sao em ấy lại có thể lên bờ? Tại sao lại đứng ở trong concert của Tạ Xuyên?

Trì Kim Tự biết Tạ Xuyên, ông là người làm nhạc đứng đầu giới Hoa Ngữ, tiếp nối nhà họ Tạ tác phong cao ngạo trước sau như một, dưới vẻ ngoài ấm áp là sự kiên cường như trúc.

Trì Kim Tự muốn liên lạc với họ lại không biết phải liên lạc với ai. Y với nhà họ Tạ không thân thiết, chỉ mới tiếp xúc với Tạ Tân có vài lần. Con người hắn tự cao tự đại có lễ nghĩa nhưng vẫn cực kì có cảm giác xa cách, không dễ kết bạn.

Trong cơn hoảng loạn y nhớ tới Lương Hành Dã, đúng rồi, Lương Hành Dã quen Tạ Xuyên.

Trì Kim Tự ngay lập tức gọi cho Lương Hành Dã.

Điện thoại Lương Hành Dã đã chuyển về chế độ im lặng, nằm lặng yên trong túi áo.

Vừa lên tầng như bừng tỉnh sắc xuân, anh cởi áo khóac ra, nghe Trì Ninh mặt mày hớn hở kể lại những chuyện thú vị mấy ngày gần đây. Dì giúp việc đặt hai cốc nước sôi hơi nóng ngùn ngụt lên trên mặt bàn để họ uống cho ấm người rồi vội vã đi làm cơm tối.

Ánh mắt Lương Hành Dã thâm thuý mang theo chút mệt mỏi: “Ninh Ninh, để tôi ôm thêm cái nữa nào.”

Trì Ninh bèn cởi giày, lăn vào trong lòng anh, nghiêng đầu nhìn anh: “Như này đã được chưa?”

Lương Hành Dã mỉm cười ôm lấy eo cậu: “Được rồi.”

Anh vẫn nhớ việc giúp Trì Ninh tìm anh trai, tỉ mỉ dò hỏi khắp nơi.

Không gọi được điện thoại, Trì Kim Tự gấp gáp tới độ sắp phát điên rồi. Y gọi qua cho Kỷ Tuyên, Kỷ Tuyên cũng không nghe máy, cũng may y đã lưu số tài xế của Lương Hành Dã, vội vàng nhắn tin cho ông ta.

Lúc nghe lời truyền lại của người tài xế gấp gáp xông vào phòng khách, Lương Hành Dã lấy làm khó hiểu. Trì Kim Tự có chuyện gì mà vội vàng vậy?

Anh vừa lật điện thoại ra xem, màn hình đầy cuộc gọi nhỡ.

Bọn họ rất ít khi liên lạc, gần đây nhất mới nghe nói Trì Kim Tự sắp đi di cư. Chuyện của Trì Kim Tự với Đoàn Nghi anh cũng hiểu được một phần, cũng đoán đại khái là đã làm lành rồi.

Lương Hành Dã gọi lại, hỏi thăm Trì Kim Tự, “Sao thế Kim Tự? Trước khi di cư không về đây họp mặt chút sao?”

“Không đi nữa. Không đi nữa.” Cái ghế tay vịn bị túm lấy nhẵn bóng, ngữ khí Trì Kim Tự cực kì nhanh, “Hành Dã cậu giúp anh một chuyện với.”

Lương Hành Dã lười biếng dựa vào sô pha, ngón tay lùa vào trong mái tóc hơi xoăn của Trì Ninh, nhẹ nhàng xoa xoa: “Không phải vội vàng, anh cứ từ từ nói.”

“Cậu với nhà họ Tạ thân quen, cậu giúp anh hỏi thăm cậu con trai lên sân khấu giữa chừng lúc nghỉ ngơi ở concert của Tạ Xuyên một chút với, mặc tây trang màu trắng, đội chiếc vương miện be bé bằng đá sapphire, đôi mắt rất to. Lát nữa anh gửi video cho cậu xem nhé…”

“Anh hỏi thăm cậu ta làm gì?” Lương Hành Dã ngồi thẳng người lên, Trì Ninh hơi buồn ngủ, quét mắt một cái qua điện thoại, tựa lên vai anh ngáp một cái.

Trì Kim Tự: “Đó là em trai anh.”

Lương Hành Dã sửng sốt: “Gì cơ?”

Sao Trì Kim Tự lại có thể là người cá được chứ? Trên người y không hề có nét trời sinh ngu ngơ như Trì Ninh, lại còn có bố mẹ tuy bệnh tật liên miên nhưng vẫn sống nguyên vẹn. Ngoại trừ trân châu vàng và độ tuổi ra, y với người anh mà Trì Ninh miêu tả không còn điểm trùng khớp, hơn nữa anh cũng đã sớm thăm hỏi qua rồi.

“Em ấy thực sự là em trai anh.” Trì Kim Tự không biết phải giải thích thế nào, “Cậu đừng quản nữa, cứ giúp anh nghe ngóng trước đi, anh sẽ lập tức bay về.”

Y dẫm lên thảm trải nhà đi khắp nơi tìm giày, thầm mắng bản thân phải sửa ngay cái thói không thích đi giày này của mình, “Hành Dã, bây giờ anh lập tức bay về, ít nhất cậu phải giúp anh tìm phương thức liên hệ với bọn họ.”

Trì Kim Tự trước nay chưa bao giờ mất bình tĩnh thế này, trong lòng Lương Hành Dã nổi sóng gió ầm ầm, nửa ngày nói không thành lời, không dám tin lại không thể không tin.

Sau khi nỗi kinh ngạc trôi đi, anh thế mà lại thở nhẹ một hơi.

Đối mặt với lặng im không động tĩnh này, Trì Kim Tự vội vàng nói: “Hành Dã, mau đi đi.”

“Không cần phải nghe ngóng gì, tôi biết hết rồi.” Ngón tay Lương Hàng Dã không tự chủ mà cuộn lại, “Em ấy tên Trì Ninh, là một người cá.”

“Phải phải phải…” Trì Kim Tự vội vàng đáp, bỗng nhiên ngừng lại, “Sao cậu biết em ấy là người cá.?”

Lương Hành Dã trầm mặc trong chốc lát: “Em ấy ở chỗ tôi.”

“Ninh Ninh, có lẽ tìm thấy anh trai em rồi.” Lương Hành Dã đưa điện thoại tới bên tai Trì Ninh đang buồn ngủ.

Mong muốn được ngủ tan thành mây khói, Trì Ninh mở to mắt: “Anh em?”

Trì Kim Tự căng thẳng tới mức khàn cả giọng, thăm dò: “Ninh Ninh?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến, Trì Ninh kích động nhảy hẳn xuống sô pha.

“A! Anh ơi!” Chân Trì Ninh đeo tất điên cuồng chạy khắp cả tầng lầu, “Aaaaaa, đúng là anh của em rồi.”

“Ninh Ninh.”, Trì Kim Tự dẫm chân trần điên cuồng đi lại trên tấm thảm trải sàn, “Bé cá bé nhỏ của anh.”

Trì Kim Tự loanh quanh luẩn quẩn đi lại trong phòng khách ba vòng mới dần bình tĩnh lại.

Sau khi lí trí quay trở lại, y hỏi Trì Ninh: “Ninh Ninh, sao em lên được bờ vậy?”

Trì Ninh không trả lời.

Trì Kim Tự dùng cả họ cả tên gọi cậu: “Trì Ninh, có phải là em đi tìm mụ đuôi bạc…”

“Không phải.” Trì Ninh ngắt lời Trì Kim Tự, vừa thở dốc vừa đi lại phía sô pha, một lần nữa cuộn vào trong lòng Lương Hành Dã, “Em bị thương, Lương Hành Dã đã cứu em, mang em lên bờ. Em học chữ, học âm nhạc, đến phòng làm việc của chú Tạ làm việc, sau này đột nhiên có một ngày, chân cá của em biến thành đôi chân.”

Cậu mơ hồ mường tượng lại những gì Trì Kim Tự đã trải qua, lại thêm vào trải nghiệm của bản thân mình đánh lừa con người.

“Em nói dối đúng không?” Trì Kim Tự lạnh giọng, “Anh phải nói với em thế nào đây? Em to gan lắm rồi, cũng chẳng thèm nghĩ tới hậu quả.”

Y nghĩ tới đống thù lao phải trả cho người cá đuôi bạc, hỏi Trì Ninh lên bờ từ khi nào, Trì Ninh thật thà đáp lại. Trì Kim Tự tính toán thời gian, cũng xấp xỉ rồi đấy, liền vội hỏi Trì Ninh đã có thể điều khiển sự thay đổi của đuôi cá hay chưa.

Ngày trước những lúc đi tắm, chiếc đuôi cá vô duyên vô cớ biến thành đôi chân nhưng trong chốc lát lại biến về, Trì Ninh nói dối: “Được rồi anh ơi.”

Nỗi lo treo nơi cổ họng được buông xuống, Trì Kim Tự tính toán đến khi về nước sẽ hỏi cậu tỉ mỉ hơn.

Y lại hỏi Trì Ninh vì sao sau khi lên bờ không đi tìm mình.

Lúc nghe điện thoại Trì Ninh không cẩn thận ấn vào nút loa ngoài, Lương Hành Dã nói chen vào, đem tình hình lúc đó thuật lại một cách đơn giản.

Trì Kim Tự nghĩ cũng không cần nghĩ, đều là chuyện tốt mà nhãi ranh Đoàn Nghi kia làm.

Lửa giận còn chưa qua đi ngay sau đó y lại nhớ đến điều kiện còn lại để người cá biến thành người.

Có được tình yêu của con người.

Ngay lúc đó trong đầu Trì Kim Tự chạy ra vô số hồi ức, trong số những bức ảnh trân châu vàng Lương Hành Dã chụp cho y, bàn tay nhỏ nhắn trắng tinh đặt trên áo ngủ Lương Hành Dã. Kỷ Tuyên trêu chọc Lương Hành Dã vì cục cưng trong lòng mà tức giận, cãi nhau um tỏi với mẹ. Cùng với việc tuy rằng bọn họ trêu chọc nhưng Lương Hành Dã trước giờ chưa từng phủ nhận.

Lương Hành Dã biết Trì Ninh là người cá, bọn họ…

Trì Kim Tự ngắt điện thoại chuyển sang chế độ gọi video.

Lương Hành Dã đang cầm điện thoại. Từ ống kính nhìn qua, Trì Ninh đang bó gối, nghiêng người ngồi vắt ngang trên chân anh. Chiếc áo màu vàng tơ bị vén lên một góc để lộ ra chút eo, Lương Hành Dã ôm lấy Trì Ninh, ngón tay nhẹ đung đưa, thi thoảng trượt qua vạt áo màu vàng, trạng thái cực kì tự nhiên.

Giống như không có chuyện gì cũng đều ôm ấp, sớm đã trở thành thói quen rồi.

Đôi mắt Trì Ninh hồng hồng, có chút nghẹn ngào: “Anh, em nhớ anh quá.”

Em ôm Lương Hành Dã xong rồi kêu nhớ anh?

Trong đầu Trì Kim Tự bây giờ đều là: Bọn họ chắc chưa “làm” đâu đúng không?

Từ nhỏ Lương Hành Dã đã luyện quyền kích, Trì Kim Tự rất rõ sức mạnh bạo phát của bắp thịt anh, người cá bọn họ thể trạng kém, Trì Ninh liệu có chịu nổi không?

Em ấy vẫn chỉ là một chú cá bé nhỏ thôi mà.

Trì Kim Tự hỏi không ra câu.

Y bắt đầu bới lông tìm vết, “Lương Hành Dã tay cậu để đâu vậy? Mau bỏ ra cho anh.”

Trì Ninh bị dọa cho một trận, “Anh, anh đừng hung dữ với anh ấy.”

Mới nói một câu đã bênh nhau rồi, tình trạng kích động của Trì Kim Tự càng tăng lên, “Lương Hành Dã cậu còn là người không? Cậu đi “làm” với một chú cá bé nhỏ, lại còn là của nhà anh nữa.”

“Đừng kêu em ấy là cá bé nhỏ nữa” Lương Hành Dã không giải thích gì, nhẹ nhàng buông tay, “Em ấy mười chín, đã thành niên rồi.”

Đấy nghe xem, đây là lời hay ý đẹp gì chứ.

Trì Kim Tự hít thở sâu mấy lần, lí trí nói với y phải cảm ơn Lương Hành đã vì đã chăm sóc cho Trì Ninh nhưng xét trên mặt tình cảm lại không thể chấp nhận được tình cảnh đang diễn ra trước mắt, không thể nhịn được tiếp tục nói móc Lương Hành Dã.

Trong lòng Lương Hành Dã ngược lại lại rất nhẹ nhàng, lưỡi dao treo trên đỉnh đầu cuối cùng cũng đã rơi xuống. So với người lạ thì Trì Kim Tự chính là đáp án được điểm tối đa. Bạn tốt, còn có thể coi là hiểu rõ về nhau, tính cách ôn hoà, tức đến phát ngốt nhưng cũng chỉ nói mỗi câu “Cậu còn là người không?”

Chính vì thế tuy bị mắng nhưng Lương Hành Dã cũng không đáp trả lại.

Trì Ninh nhỏ giọng gọi Lương Hành Dã.

“Hửm?” Lương Hành Dã nghiêng đầu. Vừa mới xuống máy bay, đôi mắt anh vẫn mệt mỏi như cũ, nhẹ nhàng mím môi, nhìn có vẻ như tâm trạng đang xuống dốc.

Trì Ninh nghiêng người đối diện trực diện với ống kính, nhận lấy điện thoại, “Anh, nếu anh tức giận thì anh mắng em đi.”

Cậu điều chỉnh xong khoảng cách với điện thoại, nhìn vào trong mắt Trì Kim Tự, chân thành nói: “Anh đừng hung dữ với Lương Hành Dã nữa mà, nếu không em sẽ chẳng thể nào vui vẻ được. Anh ấy đối với em cực kì cực kì tốt luôn đó.”

Trì Kim Tự nào có nỡ mắng mỏ Trì Ninh. Y cũng biết rõ ở cảnh ngộ như thế này không thể trách Lương Hành Dã được, kẻ cầm đầu là tên nhãi ranh Đoàn Nghi kia.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Đoàn Nghi bưng ly nước mật ong tiến vào. Mật ong uống hết rồi quên mua bù, cậu ta kêu người khác lập tức đưa tới, để lỡ mất một đoạn thời gian.

Trì Kim Tự quay đầu, nhấc lấy cái gối đập cậu ta, lần đầu tiên trong đời chửi bậy một tiếng: “Đoàn Nghi, tôi đập chết cụ nhà cậu!”

Bình luận

Truyện đang đọc