EM ẤY YÊU TÔI ĐẾN VẬY

Buổi tối, Trì Ninh ngủ trên giường. Vốn dĩ cậu đang nằm bò trên ghế sô pha thì bị Lương Hành Dã lôi vào phòng ngủ. Trì Ninh cho rằng mình sẽ mất ngủ nhưng lại không phải, ngủ một giấc tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Trong tủ lạnh có sữa bò và bánh mì, sau khi rửa mặt xong, Trì Ninh tùy tiện ăn một ít, ăn xong xuôi cậu đặt chúng lại như cũ.

Trì Ninh dùng cả buổi sáng để sắp xếp đồ đạc của mình. Cậu có rất nhiều quần áo nhưng tính cả bộ trên người thì cậu mới chỉ mặc có hai bộ. Những bộ còn lại đều đã giặt sạch sẽ nhưng chưa mặc lên người bao giờ. Tối hôm qua cậu mới gấp được một nửa thì Lương Hành Dã đã trở về cho nên không tiếp tục gấp nữa.

Còn giày thì cậu chỉ mang có một đôi, những đôi khác vẫn còn nguyên tem chưa gỡ ra bao giờ. Trì Ninh xếp những hộp giày thành đống ngay ngắn chỉnh tề, sau đó lại cầm chiếc ghế đẩu nhỏ từ ban công trở lại phòng khách. Điều khiển từ xa cũng được đặt ở vị trí dễ thấy.

Sau bữa trưa, cậu còn chưa kịp nói muốn đến cửa hàng trang sức thì Cố Húc đã mở lời trước.

“Cậu muốn về nhà hay đến công ty?” Ngoài việc chăm sóc Trì Ninh, Cố Húc còn có việc khác phải làm, “Hôm nay tôi không thể đi dạo cùng cậu, tôi có việc gấp cần phải xử lý. ”

Trì Ninh trả lời không do dự: “Công ty.”

Cố Húc cho rằng cậu muốn gặp Lương Hành Dã cho nên nói: “Chủ tịch Lương hiện không có ở công ty. Sau khi xã giao xong, anh ấy còn phải đến bệnh viện, có thể đến khuya mới quay về.”

Trì Ninh hơi lo lắng:”Bệnh viện? Anh ấy làm sao vậy?”

“Anh ấy không sao, chỉ là kiểm tra định kỳ thôi.” Cố Húc nói, “Nếu cậu đến công ty, sẽ phải đợi rất lâu.”

Trì Ninh thắt dây an toàn: “Không sao, đi thôi.”

Bọn họ ăn cơm tối trong nhà ăn công ty, Cố Húc ăn xong lại vội vàng trở lại làm việc, Trì Ninh đành ở trong phòng làm việc chờ đợi.

Cố Húc thấy Trì Ninh chán chường, loanh quanh luẩn quẩn trong phòng làm việc, anh ta nhìn thời gian, nhắc nhở cậu: “Trì Ninh, chắc hẳn Chủ tịch Lương trở về rồi, cậu có thể trực tiếp qua đó.”

Trì Ninh nhìn về phía cửa, trả lời “Được” rồi đứng dậy đi ra ngoài. Cậu đi qua hành lang dài, dừng lại trước văn phòng của Lương Hành Dã.

Công ty mở đèn sáng trưng, tập đoàn Hồng Cảnh thuộc kiểu công ty cống hiến càng nhiều thì càng hưởng được nhiều, quyền lợi tốt, lương lại cao khiến không ít người tình nguyện tăng ca. Từ Nghiên tình cờ đi ngang qua, thấy cậu ngẩn ngơ đứng đó, cười nói: “Ninh Ninh, tìm chủ tịch Lương sao? Anh ấy đang ở trong phòng họp nhỏ.”

Trì Ninh gật gật đầu: “Được.”

Từ Nghiên chỉ lại: “Căn phòng thứ ba ở đằng kia nhưng chắc hẳn cuộc họp không kết thúc sớm như vậy đâu, cậu phải đợi một lát.”

Trì Ninh nhìn về phía bên kia, nói cảm ơn với Từ Nghiên.

“Cảm ơn gì chứ.” Từ Nghiên cười rạng rỡ nói, “Phòng làm việc của chị có đồ ăn vặt và sữa chua, em có thể đến chỗ của chị đợi.”

Trì Ninh cười với cô một cái, nói không cần.

Từ Nghiên mang giày cao gót lộc cộc rời đi, Trì Ninh lập tức đi thẳng đến phòng họp nhỏ. Cửa phòng họp khép hờ, có một khe hở ở đó. Từ kẽ hở, Trì Ninh nhìn thấy Lương Hành Dã rất rõ ràng.

Lương Hành Dã mặc vest, mang đôi giày da, bắt chéo chân, lười biếng dựa vào lưng ghế, trên mặt mang theo ý cười, đang nói chuyện với người đối diện. Trì Ninh cũng nhìn thấy người đối diện, là một người đàn ông trung niên hơi mập, động tác chậm chạp, hình như có chút nơm nớp lo sợ.

Cậu nhớ lại cảnh tượng gần đây hay gặp phải ở công ty, nghĩ thầm, có vẻ như rất nhiều người sợ sệt Lương Hành Dã. Ban đầu cậu cũng sợ, nhưng sau khi ở chung với anh, mới nhận ra rằng Lương Hành Dã thực ra không hề hung dữ chút nào.

Trì Ninh nhìn Lương Hành Dã chăm chú. Một lúc sau, cậu quay lại văn phòng của Cố Húc, đợi Cố Húc hoàn thành công việc của mình.

Cố Húc làm xong việc cũng đã gần mười giờ. Anh ta lái xe đưa Trì Ninh đến cửa hàng trang sức. Sau khi đến đó, Trì Ninh bảo Cố Húc đợi ở cửa rồi tự mình đi vào.

Trì Ninh hỏi bóng gió Cố Húc rất nhiều chuyện, mặc dù giao tiếp với mọi người chậm chạp, nhưng logic của cậu rất rõ ràng. Không lâu sau, cậu rời khỏi cửa hàng trang sức, túi quần áo đều căng phồng.

Rời khỏi cửa hàng trang sức, Cố Húc đưa Trì Ninh trở lại nhà của Lương Hành Dã. Lúc xuống xe, Trì Ninh chạy đến ghế lái gõ cửa sổ, Cố Húc hạ cửa sổ xuống, hỏi cậu có chuyện gì.

Trì Ninh tựa vào cửa kính xe, nhìn vào mắt Cố Húc, nghiêm túc mở miệng nói: “Cảm ơn anh.”

Cố Húc nhìn thấy cậu trịnh trọng như thế, không nhịn được cười nói: “Không cần cảm ơn, chuyện tôi nên làm thôi. ”

“Anh đưa tay cho tôi.” Trì Ninh nói.

Cố Húc nửa tò mò nửa khó hiểu, đưa tay ra trước mặt cậu. Trì Ninh thả vào tay hắn nửa nắm ngọc trai, lại thả thêm một xấp tiền mặt nhỏ: “Cho anh.”

Cố Húc sững sờ nhìn thứ trong tay, dở khóc dở cười, mở miệng nói tiếp: “Sao đột nhiên lại đưa tiền cho tôi? Cậu cứ giữ lấy mà tiêu đi. Tôi cũng không cần ngọc trai…”

Trì Ninh kiên quyết muốn Cố Húc nhận lấy nhưng cuối cùng Cố Húc chỉ nhận một viên ngọc trai.

“Là tặng quà cho tôi sao?” Cố Húc nhìn viên ngọc trai tròn vo trắng nõn trong tay, cười hỏi.

Trì Ninh gật đầu, cũng cười tươi: “Vâng, anh rất tốt.”

Trái tim của Cố Húc mềm nhũn, đè nén ý nghĩ muốn xoa đầu cậu xuống: “Ngày mai gặp lại nhé.”

Nói xong anh ta khởi động xe, chuẩn bị rời đi. Trì Ninh vẫy tay với Cố Húc cho đến khi chiếc xe rẽ vào một khúc cua biến mất tăm.

Thang máy đi lên, Trì Ninh nhìn chằm chằm vào dãy số liên tục thay đổ lại ngẩn ngơ một lúc, khi nghe thấy một tiếng “ding” vang lên mới chợt hoàn hồn.

Nhà của Lương Hành Dã dùng khóa vân tay nhưng cũng có chìa khóa. Trì Ninh mở cửa, đặt chìa khóa và tiền căng phồng trong túi lên bàn trà.

Ngoài những viên ngọc trai đặc biệt dành riêng cho Cố Húc trong túi thì còn một ít trân châu bị cậu nắn thành hình dạng. Nhân viên bán hàng nói đó là những viên ngọc trai Baroque không có giá trị. Hai loại trộn lẫn xen kẽ nhau, Trì Ninh nhặt chúng để riêng ra, đặt những viên ngọc trai tròn bên cạnh mấy xấp tiền dày cộm rồi lại ném mấy viên Baroque nghe tên thì hay nhưng không có giá trị vào sọt rác.

Tiếp theo, cậu bước vào phòng tắm. Sau khi đi ra, Trì Ninh ngồi trên ghế sô pha, sẵn sàng đợi Lương Hành Dã quay lại để chào tạm biệt anh.

Đôi mắt của Trì Ninh lại đau nhức như củi khô thiếu nước. Cậu nhắm mắt lại, xoa nhẹ quanh mắt một lúc.

Không biết đợi bao lâu, cậu ngáp một cái, cảm thấy đêm nay Lương Hành Dã có thể không về rồi lại sợ bản thân mình chờ không nổi lại ngủ quên, ngày mai vừa tỉnh dậy sẽ bị Lương Hành Dã ném trở lại biển cả.

Trì Ninh xoa xoa gương mặt, đứng lên. Cậu lại kiểm tra xem đèn đã tắt chưa, đi đến chỗ ra vào, thay giày xong, lại nhìn lại quang cảnh nơi này lần cuối cùng trong ánh sáng mờ tối.

Khi cậu đặt tay vào nắm cửa, chưa kịp dùng lực vặn ra thì cánh cửa đã được mở ra từ bên ngoài, sau đó giọng của Lương Hành Dã vang lên: “Sao lại không bật đèn?”

Trì Ninh lùi lại vài bước, bật đèn lên, quay lại nhìn Lương Hành Dã, nói: “Lương Hành Dã, tôi… tôi đi đây.”

Lương Hành Dã vừa rồi không nhìn rõ trang phục của Trì Ninh, ngay khi đèn được bật sáng, anh mới phát hiện bên hông cậu có đeo chiếc túi rong biển bị cắt một lỗ nhỏ kia. Muốn đi đâu vào buổi tối thế nhỉ?

Trì Ninh đi đến lối đi, ấn thang máy, sau đó tiến lên một bước, rút ​​ngắn khoảng cách giữa hai người, cảm ơn Lương Hành Dã, thậm chí còn cúi đầu chào.

Cậu mặc bộ đồ mà Lương Hành Dã mua vào ngày đầu tiên, áo phông trắng tinh, quần jean xanh, đôi mắt cậu vẫn như thường lệ, như chất chứa cả một hồ nước đầy.

“Cậu đi đâu vậy?” Lương Hành Dã hỏi.

Trì Ninh không trả lời.

“Tôi không cho cậu đi theo tôi, cho nên cậu mới đi?” Lương Hành Dã dựa vào cửa, bật cười, “Còn biết giận dỗi nữa cơ.”

Trì Ninh mím môi như cũ, không nói lời nào.

Lương Hành Dã thấy hai mắt cậu đỏ hoe giống như mắt thỏ, nói: “Đừng đứng đó ngốc nữa, mau vào nhanh ngủ đi, ngày mai tôi đưa cậu về nhà.”

Trì Ninh lắc đầu. Thang máy vừa lúc tới nơi, trước khi cậu bước vào thang máy còn nói lời cảm ơn với Lương Hành Dã một lần nữa. Lương Hành Dã không đáp, thấy thang máy đi xuống, anh quay người bước vào cửa.

Trong nhà gọn gàng sạch sẽ như vừa mới được quét dọn vệ sinh, mọi thứ đều ngăn nắp trật tự giống như trước khi Trì Ninh xuất hiện.

Đi ngang qua phòng khách, Lương Hành Dã thoáng nhìn thấy ngọc trai và tiền chất đống trên bàn cà phê. Phía dưới mấy viên ngọc trai có một mảnh giấy, là một bức tranh được vẽ bằng những đường cong cong non nớt giống như bức vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ. Lương Hành Dã không hiểu nổi Trì Ninh muốn diễn đạt điều gì.

Cầm tờ giấy trên tay, không hiểu sao anh lại nhớ lúc trở về có gặp được một nhóm nhà giàu loai choai đang đua xe cách khu này một đoạn không xa, rất có thể Trì Ninh sẽ chạm mặt chúng.

Lương Hành Dã đi về phía cửa. Đi được vài bước đột nhiên anh dừng lại. Anh có thể cho Trì Ninh ở lại một hai đêm nhưng Trì Ninh lại cứ muốn đi theo anh.

Lương Hành Dã cho rằng tất cả tình yêu ít ỏi của mình bao năm qua đều dành hết cho Trì Ninh, dùng cả đời này thì làm sao có thể được. Anh xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.

Tiểu khu nơi Lương Hành Dã sống vô cùng rộng lớn, có rất nhiều cây xanh. Trì Ninh đã đi bộ một lúc lâu mới ra khỏi đó được. Cậu chẳng biết phải đi đâu, đành chọn ngẫu nhiên một giao lộ rồi cứ đi thẳng về phía trước.

Lúc gặp được đường lằn băng qua đường dành cho người đi bộ, tránh được cậu liền tránh. Lên bờ nhiều ngày như vậy, đối với việc băng qua đường, cậu vẫn có bản năng sợ hãi khó giải thích.

Cậu rẽ sang một con đường khác, cứ đi thẳng đi thẳng, trước mặt là một con đường cái đổ nhựa, trên đường không nhiều xe lắm, chỉ lác đác một vài người đi bộ trên lề đường.

Trì Ninh giẫm lên bóng của mình, chậm rãi đi từng bước.

Đường vắng tanh, thi thoảng có vài chiếc xe chạy qua cùng tiếng máy xe ầm ĩ. Trì Ninh đi được một lúc thì bắt đầu thấy mệt đành ngồi ở ven đường, lấy tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn trăng như lúc trước ở trên biển.

Ánh trăng ở đây so với trăng trên biển gần như chẳng có gì khác biệt.

Ánh trăng chiếu xuyên qua nhành cây, thấp thoáng rọi khuôn mặt Trì Ninh. Đôi bông tai ngọc trai màu xanh hoa ngô giống như những ngôi sao được vẽ nên, lung linh lóng lánh, ánh sáng mơ hồ lưu động.

Trì Ninh nhìn chăm chú nửa chiếc lá vàng khẽ đung đưa, buông thả suy nghĩ, lại ngồi ngẩn người thật lâu.

Trong đầu cậu xuất hiện rất nhiều âm thanh, anh trai nói: “Ninh Ninh, anh không thể thường xuyên trở về thăm em, em phải ngoan. Nếu xuống biển sợ hãi, vậy hãy lên bãi đá ngầm nhìn ngắm ánh trăng.”

A Thanh nói: “Trì Ninh, cậu điên rồi sao? Sợ biển thì ráng nhẫn nhịn là được rồi, tại sao phải lên bờ?”

Người cá đuôi bạc nói, “Ta không biết cậu có hối hận không, nhưng khi cung đã bắn thì mũi tên không thể quay lại nữa.”

Buổi tối có gió, khí trời càng ngày càng bắt đầu lạnh, cơn gió mơn trớn làn da, mang theo hơi lạnh của nước biển. Trì Ninh xoa xoa cái cổ đau nhức, gục mặt vào đầu gối, nhìn bóng đèn đường xa xa.

Cậu nhớ tới Lương Hành Dã. Nhớ lại Lương Hành Dã đưa cậu từ bệnh viện về nhà, cho cậu ít cơm chan canh cùng đồ tráng miệng; cậu nhớ Lương Hành Dã dạy cậu đánh răng, ôm cậu ra khỏi phòng thử đồ; cậu nhớ Lương Hành Dã không tức giận với cậu, bảo cậu muốn thứ gì muốn ăn gì cứ nói cho Cố Húc biết.

Lương Hành Dã là một người rất tốt, Trì Ninh nhìn ánh đèn đường tựa như ánh sáng trong sương mù, nghĩ thầm, chẳng biết bây giờ Lương Hành Dã đang làm gì? Nhìn thấy số tiền cậu để lại trên bàn trà chưa?

Một lúc sau, cậu lại nghĩ, Kỷ Tuyên nói Lương Hành Dã sắp chết, cậu không biết lượng máu cậu cho anh hai lần có hữu ích hay không. Nếu sớm biết rằng mình sắp phải đi, ngày hôm đó đã trộm đút anh uống nhiều máu hơn một chút.

Ở cuối ngã ba đường, có một chiếc ô tô nằm dưới bóng cây, ánh đèn đường lờ mờ, hắt vào qua cửa kính xe phía trước. Lương Hành Dã mặc bộ đồ ngủ màu xám, dựa đầu vào ghế ngồi, nhìn Trì Ninh đang ngồi trên lề đường bên kia.

Anh gội đầu chưa kịp sấy, tóc ướt nhẹp dính vào thành ghế, nhớp nháp khó chịu.

Bên trong xe yên tĩnh, có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, Lương Hành Dã liếc nhìn đồng hồ, bắt đầu khởi động xe khi Trì Ninh đứng dậy.

Bình luận

Truyện đang đọc