EM ẤY YÊU TÔI ĐẾN VẬY

Lương Hành Dã buông tay ra, vừa uống rượu vừa xem TV. Anh chọn một chai Whiskey. Do được xử lý trong quá trình lên men và chưng cất nên rượu có mùi thơm đặc trưng, màu sắc đậm, hương vị mềm mại.

Đến khi trận đấu kết thúc Lương Hành Dã đã hơi say, trên người nồng nặc mùi rượu. Anh cảm thấy hơi nóng nực, lười biếng kéo cà vạt ra.

Trì Ninh ngồi bên cạnh anh vẫn luôn im lặng, cúi đầu cụp mắt xuống, mím chặt đôi môi xinh đẹp giống như một chú cún đáng thương bị nước mưa xối ướt.

Tắt TV, Lương Hành Dã thấy bộ dáng Trì Ninh không đúng, nâng mặt cậu lên, “Làm sao vậy?”

Trì Ninh bị bắt phải ngẩng đầu, chậm rãi chớp chớp lông mi, “Anh cũng chê tôi ồn ào đúng không?”

Lương Hành Dã nhìn thấy tủi thân trong mắt Trì Ninh, nghiêng người về phía trước, cách cậu một khoảng gần, mặt mang ý cười: “Không phải, vừa nãy tôi chỉ đang trêu cậu chút thôi.”

“Lừa người.” Trì Ninh mím môi thành một đường rồi lại thả lỏng, chậm rãi nói, “Mấy người đều cho rằng tôi ồn ào nhưng mỗi ngày tôi đều gặp quá ít người, cũng không có ai nói chuyện với tôi hết.”

Hai gia sư đều là người trầm tính và hướng nội, cậu bắt đầu lớp học lúc tám giờ sáng và kết thúc lúc năm giờ ba mươi phút chiều. Ngoài nội dung của các bài học, cậu hầu như không giao tiếp với họ.

Cậu thường ăn tối với Lương Hành Dã, Lương Hành Dã luôn bận rộn, có lúc bận đến nỗi suốt bữa ăn anh luôn cầm điện thoại di động trên tay. Tính tới tính lui, chỉ có Trần Hướng Đông là người nói chuyện với cậu nhiều nhất.

Trì Ninh nhỏ giọng nói: “Tôi không có bạn.”

“Cậu có thể xem tôi như một người bạn.” Lương Hành Dã nhìn vào mắt Trì Ninh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Trì Ninh khẽ cau mày. Lúc Lương Hành Dã đi vào nhà vệ sinh, Trì Ninh lén uống một ngụm rượu. Whiskey nồng đậm ngon miệng, tác dụng làm người ta say khá chậm. Trì Ninh tỉnh táo, chỉ là phản ứng của cậu trở nên chậm lại.

Cằm của Trì Ninh vẫn đặt trên lòng bàn tay của Lương Hành Dã. Cậu nhìn chằm chằm vào Lương Hành Dã một lúc. Lông mày và đôi mắt của Lương Hành Dã thật sâu, đường nét của anh sắc lạnh và rõ ràng mang theo hơi thở hoang dã độc đáo. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân của Lương Hành Dã đều như thú dữ đang rình mồi. Nếu ở dưới biển Trì Ninh chắc chắn không thể trốn kịp.

Nhưng cậu đã sớm ở bên cạnh Lương Hành Dã, từ lâu đã quen với sự tồn tại của anh. Chẳng hạn như uống một cốc sữa ấm trước khi ngủ, bữa ăn không thể thiếu rau xanh… Đoạn thời gian được tận hưởng cuộc sống an ổn thế này chỉ tồn tại trước khi anh trai cậu lên bờ.

Nhưng Lương Hành Dã khác với anh trai của cậu. Đối với cậu, anh trai giống như một người cha, còn Lương Hành Dã, cậu lại không biết diễn tả thế nào.

Thỉnh thoảng Lương Hành Dã cố tình làm cậu tức giận, mua bánh đắt tiền rồi nói dối cậu rằng nó rẻ, đẩy cậu lên chăn bông khi dạy cậu đánh nhau, còn bắt cậu ăn cá tuyết mà cậu không muốn ăn…

Thời điểm Lương Hành Dã đối xử tốt với cậu thì lại vô cùng tốt, Lương Hành Dã từng nói hy vọng cậu có thể bỏ qua thể diện, đảm bảo mức sinh hoạt của hai người như nhau. Nhưng sau này từ những điều nhỏ nhặt nhất, cậu lại phát hiện chi phí ăn mặc của mình còn chất lượng hơn cả Lương Hành Dã.

Trì Ninh cảm thấy Lương Hành Dã là một tấm lá chắn lớn cứng rắn thường xuyên bảo vệ mình.

Đặc biệt là trong đêm mưa to gió lớn ấy, Lương Hành Dã ôm cậu ra khỏi võ đài quyền anh ngầm. Sau khi đi qua con hẻm dài đổ nát, Lương Hành Dã mới là chỗ che chắn vững chãi nhất của cậu, còn thứ hai mới là chiếc dù.

Khi tóc hai người cọ vào nhau trong hơi nước ẩm ướt và sương mù bao phủ, lúc cậu nhìn thấy vũng nước bắn tung tóe quanh giày của Lương Hành Dã, ngửi thấy hơi nóng trên người Lương Hành Dã, cảm giác an toàn và thân thuộc va chạm mãnh liệt khiến cho trong lòng cậu có cảm giác ấm áp khó tả thành lời.

“Em không xem anh là bạn,” Trì Ninh nghiêng đầu, áp má vào lòng bàn tay Lương Hành Dã, lặng lẽ nhìn anh, chớp chớp đôi mắt, gọi anh, “Anh ơi, anh Hành Dã…”

Trì Ninh kéo dài ngữ điệu giống như đang làm nũng.

TV đã tắt, âm thanh vang vọng trong phòng khách. Ngọn đèn bên cạnh ghế sô pha nhàn nhã chiếu sáng. Lương Hành Dã rũ mắt nhìn Trì Ninh, đầu ngón tay vuốt ve nhẹ vào đuôi mắt cậu, như vô tình mà lại như cố ý, “Đừng gọi tôi như vậy.”

Trì Ninh có chút ngứa, cong mắt cười: “Vậy em gọi anh là chú sao? Anh không phải mới hai lăm tuổi thôi à?”

“Hôm nay sao lại nghịch ngợm như vậy?” Lương Hành Thâm che mắt cậu lại, “Em uống trộm rượu của tôi à?”

Trì Ninh sốt sắng trả lời: “Chỉ là một ngụm, có hơi cay, lại có hơi ngọt.”

Đôi mi Trì Ninh run rẩy trong lòng bàn tay Lương Hành Dã. Tay anh giật giật trong vô thức, “Mau đi tắm rồi ngủ đi.”

“Lương Hành Dã, em không thấy gì hết.” Trì Ninh nói.

Một lúc sau Lương Hành Dã mới buông tay, đứng dậy để Trì Ninh lên lầu nghỉ ngơi sớm.

Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên đánh thức Trì Ninh. Cậu nằm trên giường thêm một lúc như thường lệ, mơ mơ màng màng nhìn thời gian. Thấy đã gần bảy giờ rưỡi, cậu nhanh chóng đứng dậy rửa mặt, vội vàng xuống lầu ăn sáng.

Vừa mở cửa nhà ăn cậu chạm trúng Lương Hành Dã. Đáng lẽ lúc này Lương Hành Dã phải đang trên đường đến công ty mới đúng, Trì Ninh ngẩng đầu nhìn anh, “Hôm nay anh không phải đi làm sao?”

“Đi trễ, tôi quên nói với em một chuyện, em ăn điểm tâm trước đi,” Lương Hành Dã bước ra ngoài, “Chút nữa tới phòng làm việc tìm tôi.”

Trì Ninh gật đầu bước vào nhà ăn. Dì giúp việc đang bận rộn trong bếp nghe thấy động tĩnh lập tức bỏ công việc sang một bên, bưng một tô canh gà hầm và hoành thánh đến trước mặt Trì Ninh. Trì Ninh cười nói cảm ơn, vùi đầu ăn sáng.

Bánh hoành thánh mỏng, bên trong lại nhiều thịt, kèm với tôm thịt viên giòn. Nước dùng gà được đun trên lửa nhỏ qua đêm đã hớt bớt dầu trên bề mặt. Mùi hương vừa đậm đà lại dịu nhẹ, hành lá xắt nhỏ trôi lăn tăn trong nước dùng. Mỗi lần Trì Ninh dùng thìa xúc hoành thánh, hành xắt lại thi nhau xoay tròn.

Trên bàn còn đặt một nhúm rong biển và cơm nắm tôm tươi trong đĩa nhỏ, sau khi Trì Ninh ăn xong hoành thánh, cắn thêm vài miếng cơm thì cảm thấy no, đi ra ngoài tìm Lương Hành Dã.

Phòng làm việc của Lương Hành Dã ở tầng một. Ở đây diện tích rộng, độ cao của các tủ sách khác nhau, tông màu chủ đạo là nâu nhạt có vẻ nhu hòa, khu vực nghỉ ngơi cạnh cửa sổ. Lương Hành Dã ngồi trên ghế đặt cạnh cửa sổ, trước mặt đặt máy tính.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lương Hành Dã để Trì Ninh vào, di chuyển chuột rồi nhấp mở giao diện. Trì Ninh bước đi gấp gáp. Vài phút nữa gia sư sẽ đến, cậu lo lắng giáo viên sẽ phải đợi mình cho nên vội vàng hỏi Lương Hành Dã có chuyện gì.

Cuối tháng mười, thời tiết càng ngày càng lạnh. Trì Ninh sợ nóng, lại phải ăn bữa sáng nóng hổi cho nên ​​hai má ửng hồng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi. Lương Hành Dã nói, “Em chạy nhanh như thế làm gì? Không cần gấp gáp đâu.”

“Nhưng thầy…”

“Hôm nay không học nữa, tôi đuổi việc anh ta rồi.” Lương Hành Dã chỉ vào chiếc ghế mềm bên cạnh, nói với Trì Ninh: “Ngồi bên cạnh tôi.”

Trì Ninh ngồi xuống bên cạnh Lương Hành Dã, bối rối, “Tại sao anh lại đuổi việc anh ta?”

“Anh ta dạy quá nhiều thứ. Ngoài từ vựng, em chỉ cần biết một số nội dung liên quan đến lịch sử và chính trị cơ bản. Hôm qua tôi muốn thảo luận với em nhưng em ngủ sớm quá.” Lương Hành Dã nói tiếp: “Cố Húc sẽ sắp xếp một giáo viên mới cho em càng sớm càng tốt nhưng kiến thức bây giờ của em đủ để sinh hoạt như con người bình thường rồi. Nếu em không muốn học, em có thể không học nữa. Em nghĩ thế nào? ”

Trì Ninh suy nghĩ một chút, hỏi: “Nếu tiếp tục học nữa, em vẫn phải học ở phòng đọc sách sao?”

“Đúng vậy, em không thể đến trường học bình thường để đi học được. Quá trình học tập của nhà trường là chín năm giáo dục bắt buộc, sau khi thi tuyển sinh còn phải học đại học… Những thứ này không phù hợp với em. Tôi kiến nghị em nên học đến đây thôi.” Lương Hành Dã cho Trì Ninh xem màn hình máy tính, “Nếu em muốn kết bạn, có thể đến đây học âm nhạc. ”

Trong giao diện hiện lên hình ảnh một ngôi biệt thự năm tầng siêu cao, diện tích rộng lớn với màu trắng làm chủ đạo, màu đen và xám tô điểm xen kẽ. Đường nét xây dựng uyển chuyển mang phong cách hiện đại đầy tính nghệ thuật. Qua cửa kính trong suốt từ trần đến sàn, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều loại nhạc cụ.

Chủ nhân của ngôi biệt thự là Sầm Minh Sâm. Ông ta và chú của Tạ Tân – Tạ Tuyên là người quen cũ, là một nhạc sĩ từng khá nổi tiếng trong ngành. Ông ta đã dũng cảm giải nghệ trong thời điểm huy hoàng nhất của mình, sống một cuộc đời bình đạm trong suốt thời gian dài. Sau khi về hưu, ông ta cùng một số đồng nghiệp rảnh rỗi thành lập một lớp dạy nhạc. Kể từ khi thành lập đến nay, đã có không ít người vì ái mộ danh tiếng mà tìm đến.

Lương Hành Dã cho biết: “Những gì em học ở Trần Hướng Đông chỉ là những thứ vụn vặt đơn giản. Ở đây, em không chỉ có thể kết bạn mà còn có thể học lý thuyết âm nhạc hoàn chỉnh. Sự kết hợp giữa lý thuyết và thực hành có thể khiến em tiến bộ nhanh chóng.”

“Em không có nền tảng cho nên phải bắt đầu lại từ đầu. Em phải đi học với những đứa trẻ nhỏ tuổi nhưng thầy sẽ dựa theo trình độ của em để xếp lớp lại…” Lương Hành Dã gõ ngón tay trên bàn, “Nếu em muốn đi, trong hai ngày tới tôi sẽ đưa em qua đó.”

Trì Ninh lắng nghe cẩn thận, hai tay ôm mặt nhìn Lương Hành Dã. Lông mày rậm, mũi thẳng, đôi môi mỏng không ngừng giảng giải.

Không thấy Trì Ninh đáp lại, Lương Hành Dã đã nghiêng đầu hỏi Trì Ninh, “Sao em không nói gì?”

Trì Ninh: “Là bởi vì em nói không có bạn bè sao?”

“Cái gì?” Lương Hành Dã hơi khó hiểu.

“Bởi vì em nói em không có bạn bè, cho nên để em đến đây?” Trì Ninh thấp giọng hỏi, “Lương Hành Dã, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”

Lương Hành Dã không nói. Anh khẽ tựa vào cửa sổ, cửa sổ có tầm nhìn rộng, cây bạch quả trồng bên cạnh có vài chiếc lá vàng bị gió thổi vào từ khung cửa sổ hé mở.

Trì Ninh tiếp tục nhìn Lương Hành Dã.

Phòng làm việc im ắng một lúc lâu, cuối cùng Lương Hành Dã nói: “Tôi đã nói từ lâu rồi, em có thể yêu cầu bất cứ thứ gì em muốn, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn em hết mức có thể.”

Trì Ninh nhớ rõ điều này. Đây là điều Lương Hành Dã đã nói sau khi biết cậu cho anh ăn máu rồi quyết định nhận nuôi cậu. Anh còn mua cho cậu những chiếc bánh đắt tiền, nói mình từ trước đến nay ân oán rõ ràng. Trì Ninh cúi đầu nhìn ngón tay của mình.

“Em hiểu rồi.” Trì Ninh nói, “Em muốn đi.”

“Được.” Lương Hành Dã tắt máy, tranh thủ thời gian liên lạc với người bên kia.

Chiều hôm sau, Lương Hành Dã đưa Trì Ninh đến biệt thự của Sầm Minh Sâm. Hai khu biệt thự một nam một bắc, đường đi như xuyên qua cả thành phố. Trì Ninh ngồi ở ghế phụ, vừa mong chờ về cuộc sống mới nhưng đồng thời cũng xen lẫn lo lắng thấp thỏm, tay cuộn tròn dây an toàn.

Lương Hành Dã thấy thế, cẩn thận nói hết những vấn đề cơ bản cho Trì Ninh một lần nữa. Giọng điệu của anh quá mức bình thản tự nhiên, giống như đang đi dạo ở một cái siêu thị nào đó vậy, Trì Ninh cũng dần dần thả lỏng.

Khu biệt thự bên Sầm Minh Sâm tương đối rộng, lại là ở ngoại ô, sau khi ra khỏi khu đô thị, càng lái xe về phía trước, cây cối càng rậm rạp, cây hoa hòe hai bên xào xạc lá. Chiếc xe băng qua con đường ngoằn ngoèo như con thuyền nhấp nhô giữa sóng biển.

Không lâu sau, nhìn thấy một góc của biệt thự, Lương Hành Dã giảm tốc độ.

Nhân viên lễ tân đã sớm đợi ở ngoài cửa, vừa thấy Lương Hành Dã xuống xe liền vội vàng đi lên đón. Lương Hành Dã gật đầu với anh ta, đưa Trì Ninh vào trong.

Cổng mở ra, hàng rào cao ngất, bên ngoài trồng cây bụi thấp, người ra vào tấp nập. Ngoài việc luyện nhạc hàng ngày cho các học sinh thi nghệ thuật, phần lớn thời gian dạy các môn khác là vào cuối tuần và buổi tối. Vào lúc này đúng lúc tập trung nhiều người nhất, đủ mọi lứa tuổi nhưng không đông đúc và ồn ào.

Trì Ninh tiếp tục quan sát môi trường xung quanh và những người qua lại. Bước chân của cậu chậm lại trong vô thức, lúc đi ngang qua vườn hoa không cẩn thận bước hụt một bậc thang, lảo đảo suýt chút nữa té ngã. Lương Hành Dã nhanh chóng chụp lấy cổ tay cậu, vừa kéo cậu đứng vững, nhận ra bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi.

Lương Hành Dã nhìn xuống Trì Ninh. Vẻ mặt của Trì Ninh căng thẳng, ánh mắt đảo qua như thể cậu đang cảm thấy bất an khi bước vào một môi trường xa lạ. Lương Hành Dã hỏi, “Em sợ à?”

“Không sợ, có chút khẩn trương.”

Trì Ninh kéo ống tay áo của Lương Hành Dã, vẫn nhìn xung quanh như cũ, đi tới đi lui. Tay cậu túm không chặt từ từ tụt xuống. Lòng bàn tay của Lương Hành Dã rộng, ngón tay dài, cậu không thể nắm hết toàn bộ cho nên chỉ đành nắm bốn ngón tay.

Ngay khi Trì Ninh vừa buông tay áo, Lương Hành Dã đã nhận ra, đợi đến khi Trì Ninh nắm tay anh, Lương Hành Dã dừng lại một chút, giảm tốc độ phối hợp với cậu.

Bọn họ đi qua cửa trước, đi vào hành lang, rẽ vào sảnh lớn rồi lại đi một lúc, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa bằng gỗ sồi trắng. Lương Hành Dã gõ cửa, sau khi nhận được phản hồi, anh đẩy cửa bước vào.

Sầm Minh Sâm chưa đầy năm mươi, đeo một cặp kính gọng vàng, tính tình dịu dàng, một tay cầm một tờ nhạc, tay kia cầm bút, đang trầm giọng lẩm bẩm điều gì đó thì nhìn thấy Lương Hành Dã và Trì Ninh bước vào. Ông ta đặt những thứ trên tay xuống.

Sầm Minh Sâm là một tấm gương nổi tiếng khi còn trẻ, ở tuổi đôi mươi đã rất nổi tiếng, sáng chói như mặt trời ban trưa. Sau này không biết chuyện gì đã xảy ra, chưa đầy ba mươi thì giải nghệ, thỉnh thoảng viết lời và phối nhạc. Hiện giờ nhắc đến, người này vẫn chiếm vị trí nhỏ trong giới nghệ thuật.

Ông ta và Tạ Tuyên là người quen cũ, có quan hệ mật thiết với nhà họ Tạ. Họ Tạ là dòng dõi danh giá ở Vân Thành, nhà họ Lương cùng họ Tạ lại vô cùng thân thiết. Tựa như rễ cây đại thụ, các mối quan hệ ngang dọc đan xen, Sầm Minh Sâm cũng tự nhiên mà kết bạn với nhà họ Lương.

Sau khi tán gẫu một lúc, chủ đề chuyển sang Trì Ninh. Sầm Minh Sâm tươi cười chào Trì Ninh. Lương Hành Dã đã nói trước với ông ta về tình hình của Trì Ninh, Sầm Minh Sâm xác nhận, tinh tế cùng Trì Ninh thảo luận về kế hoạch học tập.

Trì Ninh ngồi trên ghế, hai chân đan vào nhau, lưng thẳng, hai tay nắm chặt. Sầm Minh Sâm hỏi câu nào, cậu gật đầu đáp câu đó.

Hôm nay thời gian rất khan hiếm, Sầm Minh Sâm chưa sắp xếp cho Trì Ninh được. Trò chuyện cũng gần xong, Lương Hành Dã đưa Trì Ninh trở về.

Trì Ninh vừa hồi hộp vừa vui mừng. Vừa đi ra khỏi cửa, cậu kéo cánh tay của Lương Hành Dã, nói chuyện luyên thuyên.

Khi rẽ vào một khúc cua, Trì Ninh đụng phải một người nào đó. Một cô bé khoảng năm sáu tuổi, mắt tròn như hạt nho, thắt bím hai bên, khuôn mặt bụ bẫm cực kỳ đáng yêu. Hai bên va vào, cô bé té ngã ngồi xổm xuống đất, tay chống xuống dưới, khuôn miệng nhỏ nhắn mếu máo muốn khóc.

Trì Ninh đang định đỡ cô bé dậy thì một người đàn ông mặc vest xuất hiện ở giữa hành lang, sải bước tới bế cô bé lên.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Trì Ninh nhận ra anh ta chính là Tạ Tân, người đã từng gặp một lần nên có hơi sửng sốt.

Khi Tạ Tân nhìn thấy Trì Ninh và Lương Hành Dã, hắn sững sờ một lúc, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Sao đột nhiên mấy người lại đến đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc