EM ẤY YÊU TÔI ĐẾN VẬY

Lúc đẩy cửa ra Trì Ninh nhìn thấy một cái hố rất lớn. Trước mắt cậu là một đoạn bậc thang đi xuống, hai bên khán đài bao xung quanh thành hình tròn. Người lấp kín chỗ, ồn ào náo nhiệt, ai nấy đều tai to mặt lớn, mùi cơ thể nồng đậm bay lượn trong không trung, tiếng gào thét khàn khàn vang lên không dứt.

Sàn đấu quyền anh nằm ở chỗ trũng nhất. Sàn đấu được bao quanh bởi một vài sợi dây thừng dày, chỉ có nơi đó mở đèn sáng chói, có thể nhìn thấy rõ người đang đứng trên sàn đấu. Trì Ninh nhanh chóng nhận ra Lương Hành Dã, đứng đối diện với anh là một tên đàn ông hùng hục như gấu. Hai người mỗi người dựa vào một bên trông như vừa mới giao thủ xong giờ đang nghỉ ngơi giữa hiệp.

Trì Ninh cùng Kỷ Tuyên dọc theo bậc thang, đi đến giữa bậc thang thì bị vòng người đứng bao quanh cản đường.

“Mẹ nó đêm nay kích thích quá. Đệch mẹ, đúng là đã ghiền mà, đáng tiếc lại đến vòng cuối cùng rồi.”

“Cũng không hẳn đâu, Kim Hùng đã xưng bá đấu trường quyền anh mấy năm liền rồi, hiếm khi được thấy hắn không trụ nổi. Đối thủ của hắn là ai thế, vậy mà lại là một địch thủ rất tàn nhẫn?”

“Rất bí ẩn, chưa bao giờ nghe tên. Người kia rất ít khi đến đây nhưng chỉ cần xuất hiện sẽ trực tiếp kích nổ toàn bộ khán giả.”



Bọn họ gào rống ầm ĩ, Kỷ Tuyên muốn giả vờ như không nghe thấy cũng không được. Hắn đành cười khan, khoác vai Trì Ninh, “Lố lăng dễ sợ, Lương Hành Dã làm gì biến thái cỡ đó chứ.”

Trì Ninh đang định trả lời thì có người quát lớn: “Này này này, bắt đầu rồi, im lặng giùm cái đi.”

Hai người trên sân di chuyển, những gì Trì Ninh nhìn thấy còn xung đột kịch liệt hơn cả trong video.

Kim Hùng vung nắm đấm, Lương Hành Dã xoay cẳng chân né quyền, sau đó đánh mạnh vào mặt Kim Hùng. Kim Hùng né đòn không kịp, phần lưng va mạnh vào rào chắn, dây thừng rung động mãnh liệt, người vây quanh máu nóng tăng cao, gầm rú điên cuồng.

Khóe mắt Kim Hùng nổi xanh tím, hắn ta quay đầu lại, điều chỉnh tiết tấu, có ý đồ ôm Lương Hành Dã rồi vật ngã xuống. Lương Hành Dã dùng cú húc tấn công, khóa trái Kim Hùng trên mặt đất, gắt gao khóa lấy cổ họng hắn. Thắt lưng của Kim Hùng dùng sức, bộc phát hết sức lực… Cả hai giống như những con mãnh thú đánh giết nhau, động tác tràn ngập bản tính động vật trần trụi.

Không khí tựa hồ bị bạo lực cọ xát đến nóng rực. Hai bên giằng co khoảng chừng một phút rưỡi, Kim Hùng không thể chịu nổi nữa, hơi thở gấp rút dồn dập. Khuôn mặt của Lương Hành Dã cũng bị thương, sức lực cũng đang sắp cạn kiệt. Anh chớp lấy cơ hội, thẳng tay đấm trực tiếp từ dưới cằm của Kim Hùng. Kim Hùng đổ “rầm” xuống như hòn đá. Hắn chống tay xuống đất cố gượng dậy nhưng lại ngã uỵch xuống.

Khán giả tại hiện trường bùng nổ cảm xúc, đạp đổ ghế, nắm tay gào rống dường như muốn lật tung cả mái nhà.

Lương Hành Dã thở hổn hển, vẻ mặt trầm mặc không chút biểu cảm. Anh đứng trên cao nhìn xuống Kim Hùng, nửa người trên trần trụi, mồ hôi ướt đẫm cơ bắp trượt theo khe rãnh chảy xuống thấm ướt lưng quần.

Những tiếng hò hét của khán giả kéo dài không thôi. Lương Hành Dã đứng trên sân một lúc lâu, vẫy tay với trọng tài, vừa đi vừa tháo găng tay quyền anh rồi xuống sàn đấu.

Sự sợ hãi bạo lực trong mắt Trì Ninh từ từ hóa thành khát vọng và tôn sùng, cậu ngây ngốc đứng bất động. Kỷ Tuyên cho rằng Trì Ninh bị dọa đến sợ hãi, vội vội vàng vàng bịa chuyện: “Hôm nay Lương Hành Dã hung dữ hơn một chút, không có gì phải sợ cả.”

Hắn kéo Trì Ninh xuyên qua đám đông đang gào thét hoan hô, “Anh dẫn cậu đi tìm nó.”

Khán giả đều đứng lên, hai người bọn họ rất khó khăn mới có thể xuyên qua. Thỉnh thoảng Kỷ Tuyên lại quay đầu lại quan sát biểu hiện của Trì Ninh. Hắn ngẫm nghĩ, dừng lại trong một góc rồi hỏi Trì Ninh, “Có phải cậu bị dọa đến choáng váng rồi không?”

Trì Ninh hoàn hồn, “Không có.”

“Thật sự không phải sợ đâu, chỉ là sở thích mà thôi. Lương Hành Dã không có khuynh hướng bạo lực”, Kỷ Tuyên suy tư một lát rồi nói tiếp, “Lương Hành Dã không giống với người bình thường. Người bình thường sau khi trút giận có thể nhanh chóng bình tĩnh lại. Nó đánh đấm xong, tâm trạng sẽ xuất hiện điểm tệ nhất, đến ngày hôm sau mới tốt hơn. ”

“Cậu tin hay không thì tùy, ngay cả khi cậu quấy rối vô cớ lúc tâm trạng nó đang tệ nhất, đưa ra các loại yêu cầu, nó cũng sẽ thỏa mãn cậu.”

Trì Ninh nhìn Kỷ Tuyên, nói một cách nghiêm túc: “Tôi không sợ Lương Hành Dã, anh ấy rất lợi hại.”

Sau khi trận đấu kết thúc, không ít người tràn ra ngoài dồn Trì Ninh lùi lại vài bước. Kỷ Tuyên kéo cậu lại, túm cậu đi ngược dòng người, tiến về phía phòng nghỉ của võ sĩ quyền anh.

Phòng nghỉ được trang hoàng lộng lẫy, đủ để so sánh với cung điện. Vệ sĩ nối đuôi nhau đi vào. Một người đàn ông lịch thiệp đeo kính tiến vào giữa đám vệ sĩ vây quanh, ngồi xuống bên cạnh Lương Hành Dã.

Lương Hành Dã đã thay một bộ vest, không thắt cà vạt, ăn mặc vô cùng tùy ý. Anh cụp mắt xuống, hơi thở nặng nề, trên người vẫn còn đang đổ mồ hôi, áo sơ mi trước ngực ướt đẫm một mảng. Người đàn ông rót cho anh một ly Long Tỉnh thơm phưng phức, cười nói: “Trạng thái của chủ tịch Lương hôm nay tốt thật nhỉ.”

“Cũng tạm.” Lương Hành Dã khoanh chân, thản nhiên nghiêng người dựa vào tay vịn.

Ánh mắt của người đàn ông lướt trên bộ vest của anh, buông lời trêu chọc: “Tây trang này, giày da này, trông chẳng giống người tập luyện đấm bốc gì cả, ngược lại giống người đứng đắn hơn đấy.”

Lương Hành Dã nâng ly lên, cụng với gã một cái,  “Còn bộ dạng nho nhã này của anh nhìn chẳng giống mấy kẻ quậy phá làm mưa làm gió, càng giống người đứng đắn hơn.”

Gã đàn ông nhún vai bất đắc dĩ, “Cha mẹ ban cho diện mạo, trời sinh tính thôi.”

Hai người đang nói chuyện, một vệ sĩ sải bước đi tới trước mặt gã đàn ông, nửa người cúi xuống tỏ vẻ cung kính, “Anh Lương, bên ngoài có hai người tới, nói muốn tìm chủ tịch Lương.”

“Để họ vào đi.” Gã đàn ông quay sang Lương Hành Dã, “Là bạn của cậu, tên Kỷ gì gì đó.”

Kỷ Tuyên, giờ đã mấy giờ rồi? Tới đây làm gì? Lương Hành Dã hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, sau đó cùng Trì Ninh hai mắt nhìn nhau.

Trì Ninh nhìn thấy Lương Hành Dã từ xa, cũng nhìn thấy những vệ sĩ đứng thành hai hàng dọc trước cửa. Bọn họ cao gần hai mét, thân hình lực lưỡng. Cậu chậm chạp chạy đến cạnh Lương Hành Dã, Kỷ Tuyên theo sát phía sau cậu, chào hỏi ông chủ của võ đài quyền anh ngầm, gã đàn ông mỉm cười đáp lại.

Lương Hành Dã cau mày hỏi Kỷ Tuyên, “Sao mày lại đưa Trì Ninh đến đây?”

“Trì Ninh muốn đến tìm mày cho nên tao đưa cậu ấy tới đây.”

Ánh mắt gã đàn ông thản nhiên quét tới quét lui trên người Trì Ninh từ đầu đến chân không chỗ nào bỏ sót. Đôi mắt Trì Ninh tựa như nai con, thoạt nhìn giống một thiếu gia nhà giàu chưa từng trải sự đời hiểm ác. Gã cười hỏi: “Chủ tịch Lượng, vị này là? ”

“Một người bạn nhỏ trong nhà.”

Gã đàn ông đứng dậy, đưa tay về phía Trì Ninh, “Rất hân hạnh được gặp mặt.”

Trì Ninh bắt tay với gã. Lương Hành Dã nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, đứng dậy, nói với gã đàn ông: “Ba người chúng tôi đi trước, lần sau lại quay lại.”

“Để tôi cho người tiễn các cậu.”

“Không cần đâu.” Lương Hành Dã thắt cà vạt, “Đi thôi.”

Gã đàn ông giơ tay, cười nói: “Đi đường cẩn thận.”

Bên ngoài phòng nghỉ là một hành lang dài dằng dặc, tiếng bước chân vang lên lộp cộp, không ai nói với ai câu nào. Chân Lương Hành Dã rất dài, luôn đi trước bọn họ một khoảng cách nhất định. Trì Ninh nhớ đến lời Kỷ Tuyên nói về chuyện tâm trạng tồi tệ của Lương Hành Dã, lại nhìn bóng dáng anh, từ trong đó tỏa ra nét cô đơn khó tả.

Lúc lên tới lầu một bọn họ mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa như trút nước. Lúc này tiếng sấm sét nổ vang, phía trước tòa nhà xây dựng chưa xong đọng lại không ít vũng nước. Nước mưa thi nhau rơi xuống va đập vào vũng nước, tóe lên những tia bọn khí rồi gợn sóng. Gió lạnh trộn lẫn hơi nước hắt vào người Trì Ninh, cậu vội vàng lùi lại phía sau.

Kỷ Tuyên phàn nàn: “Thế quái nào thời tiết ở đây thay đổi thất thường thế nhỉ …”

Lương Hành Dã hỏi hắn, “Xe mày đang đỗ ở đâu?”

“Đầu ngõ á, tao sợ không quay đầu xe được nên đỗ ở đó luôn. Sớm biết trời mưa thì đã trực tiếp dừng ở cửa rồi”.

Có mấy tên vệ sĩ cầm dù đen vội vàng đi nhanh về phía họ rồi đứng yên bên cạnh. Người dẫn đầu đám vệ sĩ nói với Lương Hành Dã: “Chủ tịch Lương, để tôi tiễn ngài một đoạn.”

Người vệ sĩ dáng người hơi thấp cầm dù che cho Kỷ Tuyên rời khỏi tòa nhà. Hai người mới chỉ đi vài bước cẳng chân đã ướt sũng, hơn nữa còn có xu hướng ướt lan lên phía trước. Trì Ninh lại lui về phía sau một chút. Cậu nhìn trời mưa rơi ngày càng nặng hạt cùng những vũng nước đọng lan tràn khắp nơi, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Người vệ sĩ giơ dù lên, Trì Ninh vuốt mái tóc bị gió thổi bay tán loạn của mình, nói với vệ sĩ: “Xin lỗi, tôi muốn đợi đến lúc tạnh mưa, anh không cần phải lo lắng tôi.”

Lương Hành Dã quay lại, phân phó vệ sĩ, “Đi đổi chiếc dù to nhất.”

Vệ sĩ vội vàng rời đi.

Mưa to như thác đổ, mấy vũng nước nhỏ lại nối nhau tạo thành vũng nước lớn. Dưới ánh đèn trắng, vài chùm cỏ dại vàng héo bị mưa uốn cong nằm rạp trên mặt đất.

Trên mặt đất chỗ có thể đặt chân cũng khá nhiều nhưng chân nhất định sẽ bị mưa xối ướt nhẹp, cho dù dù có lớn cỡ nào cũng không che nổi. Trong lòng Trì Ninh lại càng lo lắng, mắt thấy vệ sĩ đang cầm dù lại đây, cậu lại nghĩ ngợi nên làm sao để từ chối. Đột nhiên Lương Hành Dã đi đến trước mặt cậu, xoay người cúi xuống bế cậu lên.

“Ôm cổ tôi.” Lương Hành Dã đưa tay vòng dưới đùi Trì Ninh, nhấc bổng cậu lên, thì thầm nói, “Giấu chân cậu dưới áo vest của tôi đi.”

Đợi đến khi Trì Ninh kịp phản ứng lại, hai chân cậu đã treo trên eo Lương Hành Dã. Lương Hành Dã không cài cúc áo vest, một tay Trì Ninh ôm lấy cổ anh, một tay vươn ra giữ lấy áo vest che khuất đôi chân lại. Áo vest lại quá ngắn, không che hết đôi chân được, vạt áo chỉ che đến đầu gối, cẳng chân Trì Ninh vẫn lộ ra bên ngoài như cũ. Nhưng Lương Hành Dã cao lớn, nước trên mặt đất không thể bắn tới, dù cũng đủ lớn dư sức che được ba người.

Lương Hành Dã ôm Trì Ninh rời khỏi tòa nhà đang xây dở. Vừa bước ra ngoài, phát hiện độ ẩm đột nhiên tăng cao, Trì Ninh vô thức co người lại. Lương Hành Dã nhìn vệ sĩ bên cạnh, “Cầm dù cho chắc, đừng để cậu ấy bị ướt.”

Vệ sĩ vội vàng “vâng” một tiếng, che chắn cho Trì Ninh kín mít, từng bước phối hợp bước chân Lương Hành Dã.

Lương Hành Dã bước nhanh lại đều đặn, Trì Ninh nhìn qua mép dù, nhìn cỏ dại trước bậc thang gãy rạp, nhìn vũng nước nối tiếp nhau biến mất, nhìn thấy nước men theo thân dù chảy xuống nối đuôi nhau như chuỗi hạt. Cậu tựa cằm mình trên vai Lương Hành Dã, gọi: “Lương Hành Dã.”

“Hửm?” Lương Hành Dã đi trong mưa, nước mưa tràn vào giày của anh, ống quần cũng ướt một đoạn. Anh lại nâng người Trì Ninh lên cao một chút, “Quậy tới đây làm gì?”

“Tôi muốn đến,” Mũi chân Trì Ninh khẽ đong đưa trong không trung theo động tác của Lương Hành Dã. Cậu nói, “Không có quậy mà.”

Vệ sĩ đang đứng gần đó lập tức bị cuộc trò chuyện này làm cho giật mình. Cậu ta nhanh chóng dựng lỗ tai lên, cẩn thận lắng nghe nhưng lại không nghe thấy Lương Hành Dã đáp lại.

Cậu ta bình tĩnh quét mắt nhìn Lương Hành Dã, nhìn Trì Ninh treo trên người anh như món trang sức. Trên mặt Lương Hành Dã có vết thương, phảng phất như vẫn còn là một đấu sĩ hung ác trên sàn đấu quyền anh vậy mà lại bảo vệ người khác kín mít.

Cậu ta lại hơi nghiêng đầu quan sát Trì Ninh. Lương Hành Dã đột nhiên nhìn sang, cậu ta cuống quít đảo mắt lại nhìn thẳng vào chiếc dù đang bung ra trên đầu.

Lương Hành Dã bế Trì Ninh đi qua cửa hàng kim khí chật hẹp. Kỷ Tuyên đang đứng đợi dưới mái hiên cuối cùng nhìn thấy người nào đó, bất đắc dĩ nói: “Có chút xíu này mà cũng phải ôm hả? Mày đút cậu ta vô túi áo luôn đi cho rồi.”

Lương Hành Dã không dừng bước chân, bước vào màn mưa, đi vào con hẻm nhỏ, nói với Kỷ Tuyên, “Xe của tao đậu hơi xa, lái xe mày về trước, tối nay mày ở nhà tao đi.”

“Cũng được, vừa vặn ngày mai đi làm cũng tiện đường.” Kỷ Tuyên muốn nói chuyện phiếm với Lương Hành Dã vài câu nhưng lại nghĩ đến lúc này tâm trạng của Lương Hành Dã đang không tốt, đành im lặng đi song song.

Dưới cơn mưa tầm tã, hơi nước và sương mù hòa quyện vào nhau. Trong màn đêm mịt mờ, mấy chiếc ô đen chầm chậm di chuyển trong ngõ.

Trì Ninh được Lương Hành Dã ôm chặt, đi qua chai nước khoáng bị giẫm bẹp, đi qua quần áo rơi vào vũng nước từ ban công của ai đó, đi qua cầu thang tối tăm với bao ni lông trắng chất thành đống, đi qua mấy cửa hàng bị mưa xối ướt đến nỗi phải đóng cửa …

Tiếng mưa rơi rào rào. Lúc bước đi, tóc bọn họ lại thỉnh thoảng cọ vào nhau. Đèn đường nhấp nháy, đôi lúc lại có một tia sét đánh ngang trời, Trì Ninh tựa vào vai Lương Hành Dã, nhìn chằm chằm vào sườn mặt thanh tú như tạc của anh không chớp mắt.

Trì Ninh cảm giác được Lương Hành Dã đang đổ mồ hôi, cũng ngửi thấy hơi nóng trên người anh giống như dư vị còn sót lại sau khi động vật đánh giết nhau. Cậu ghé vào tai Lương Hành Dã, hạ giọng: “Mặt anh có đau không?”

Lương Hành Dã dừng bước chân lại, cũng hạ giọng: “Đừng liếm.”

Trì Ninh cầm miếng băng cá nhân để trong túi quần mà lúc nãy cậu lấy từ trong xe Kỷ Tuyên, xé ra, cẩn thận dán vào vết thương trên má Lương Hành Dã.

Trì Ninh vừa cử động, Lương Hành Dã phải dùng nhiều sức hơn để giữ chặt lấy cậu. Băng cá nhân thật ra rất vô dụng nhưng Lương Hành Dạ lại không ngăn cản, anh vẫn an tĩnh tiến về phía trước.

Trì Ninh dán xong một cái, lại dán thêm một cái, đang định dán đến cái thứ ba thì Lương Hành Dã bật cười, “Cậu đang chơi trò tranh dán tường trên mặt tôi à?”

Bình luận

Truyện đang đọc