EM ĐỪNG CÓ NHÕNG NHẼO

Hứa Ninh Thanh thật sự không hiểu, cứ như Trần Điềm tính được thời gian vậy, mỗi lần đều gọi điện đúng lúc vừa vào chuyện chính.

Thật ra lúc trước Trần Điềm rất ít khi gọi cho anh, từ nhỏ đã có chính sách nuôi thả, chắc là dạo giờ thấy anh ở cùng với Thường Lê nên thỉnh thoảng bà mới gọi điện hỏi thăm một chút.

Sau khi thoả mãn xong Hứa Ninh Thanh mới mặc lại đồ ngủ, đi đến bàn cầm điện thoại di động lên gọi cho bà.

"Đang làm gì vậy, sao con không nghe đên thoại." Trần Điềm vừa nhận điện thoại liền hỏi.

Hứa Ninh Thanh rót cốc nước ấm đặt lên đầu giường cho Thường Lê, mặt không đổi sắc trả lời: "Không nghe thấy."

Trần Điềm không quan tâm, chắc là đang mở loa ngoài, tiếng loa thông báo ở sân bay cũng truyền tới, bà nói: "Mẹ và ba con tính đến Hàng Châu đón năm mới, buổi trưa con đến đón ba mẹ một chuyến."

Hứa Ninh Thanh dừng lại, nhìn Thường Lê một chút, tựa người lên khung cửa sổ, dáng vẻ lười nhác: "Sao đột nhiên lại đến đây vậy?"

Trần Điềm hạ nhỏ giọng nói lại: "Thì bữa trước mẹ nghe bà nội Lê Lê kể chuyện ba mẹ con bé đó, con bé cũng là thật đáng thương, đêm giao thừa còn phải ở ngoài một mình."

Hứa Ninh Thanh cười nhẹ, mắt nhìn thẳng: "Không phải con đang ở cùng với em ấy sao."

Thường Lê nghe anh nói chuyện điện thoại, nhận ra hình như chủ đề trò chuyện là mình, thế là cầm lấy cốc nước ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hứa Ninh Thanh đi qua vuốt lại mái tóc của cô đang rối tung vì trận kịch liệt vừa rồi, giải thích cho cô: "Mẹ anh."

Trần Điềm nghe được: "Bây giờ Lê Lê đang ở cạnh con à, đúng rồi, hôm nay con bé có lịch quanh chương trình không?"

Hứa Ninh Thanh: "Không có."

Trần Điềm: "Mẹ và ba con định thừa dịp nghỉ lễ này đi du lịch thả lỏng một chuyến, không quấy rầy thế giới hai người của các con, buổi trưa cùng đi ăn cơm đi, mẹ phải cùng con dâu tương lai chính thức làm quen đã chứ."

"Mẹ quen rồi mà." Hứa Ninh Thanh cười một tiếng, cũng không lập tức đồng ý: "Để lát nữa con hỏi em ấy xem có muốn cùng đi hay không."

Cúp điện thoại, Hứa Ninh Thanh đưa tay nâng cằm cô lên: "Mẹ anh hỏi em có muốn cùng đi ăn cơm với ba mẹ không."

"Hả?" Thường Lê sửng sốt một chút: "Khi nào?"

"Trưa hôm nay, mới vừa lên máy bay."

… Vậy cũng quá đột ngột rồi.

Hứa Ninh Thanh nhìn biểu cảm của cô, giơ tay xoa đầu: "Không muốn thì không đi, thay vào đó anh dẫn em đi chơi."

"Không phải không muốn đi." Thường Lê nói: "Chỉ là em có chút lo lắng…"

Anh cúi đầu xuống: "Cũng chẳng phải chưa từng gặp, lo lắng cái gì."

"Lỡ may biểu hiện không tốt thì sao, bây giờ em đâu còn là cháu gái của bạn thân nữa, là lấy thân phận bạn gái của anh để đi gặp cô chú đó, nếu họ không thích em thì phải làm sao bây giờ?" Thường Lê có chút sợ hãi.

"Cô bé thiếu tự tin như vậy sao?"

Hứa Ninh Thanh nhướn mày một cái, nhớ lại những lời nịnh hót trên mạng kia: "Có tiền có tài có sắc, ai mà khong thích em chứ."

"Mấy cái này không phải anh cũng có sao." Thường Lê nhỏ giọng nói.

"Ba mẹ anh thích em còn hơn cả anh, lúc trước anh nói cho bọn họ chuyện hai ta yêu đương còn bị mẹ anh đánh cho một trận." Hứa Ninh Thanh nói.

Thường Lê sửng sốt một chút.

Hứa Ninh Thanh chỉ vào chiếc túi xách góc cạnh của cô trên giá treo: "Lấy cái đó đập lên người anh."

Thường Lê chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau, bình thường bản thân không cẩn thật đập phải cũng bị đau rất lâu: "Vì sao vậy?"

"Cảm thấy anh theo đuổi một cô bé như em thật quá khốn nạn."

Thường Lê: "Nhưng rõ ràng là em theo đuổi anh trước mà."

"Sau này không phải là anh theo đuổi em sao."

Nghe xong tin tức này Thường Lê chẳng thể ngủ được một giấc ngon nữa, rửa mặt xong liền đi cùng Hứa Ninh Thanh ra sân bay cho sớm.

Chuyến bay của Trần Điềm đã đến nhưng vẫn chưa đi ra, Thường Lê lo lắng nắm chặt ngón út của Hứa Ninh Thanh, cảm thấy bản thân chưa từng hồi hộp lo lắng như bây giờ.

Giống như đi gặp thẩm phán

Hứa Ninh Thanh nắm tay cô trấn an: "Không cần lo lắng, ăn một bữa cơm thôi mà."

Thường Lê vẫn giữ nguyên trạng thái lo lắng, hơi gật đầu: "Ừm."

Chưa đầy một lúc sau, mọi người lần lượt ra khỏi khu lấy đồ.

Hứa Ninh Thanh dáng cao chân dài, đứng trong đám đông rất dễ quan sát, sau khi nhìn thấy Hứa Thừa* và Trần Điềm ra ngoài thì vẫy tay ra hiệu.

*Hồi trước không biết con mắt ác quỷ nào của Trà nhìn ra Hứa Thừa (许承) 2 chữ thành Hứa Thừa Sinh 3 chữ nữa, sau này cứ thấy Hứa cái là auto Hứa Thừa Sinh luôn. Trà sẽ chỉnh lại sau, mong mọi người thông cảm.

Hứa Thừa đi phía sau đẩy hai cái vali cùng túi lớn túi nhỏ, Trần Điềm hai tay trống không bước nhanh tới, gần như là chạy lại luôn, vừa mới ra khỏi khu lấy đồ liền trực tiếp ôm Thường Lê đang vì lo lắng mà cứng đờ vào trong ngực: "Ôi nhìn xem con gái yêu của cô thật là đẹp quá đi."

Thường Lê cảm thấy sự lo lắng sợ hãi tột độ ban nãy dần dần hạ xuống.

Con gái yêu.

Cô tròn mắt nhìn, giống như có chút mờ mịt.

Trần Điềm nở nụ cười, lại véo nhẹ lên má cô, kéo lấy tay cô: "Cô nghe Hứa Ninh Thanh nói gần đây cháu bận quay chương trình, thế nào rồi, có mệt không?"

"Không mệt ạ, dạo gần đây cháu không cần đi quay." Thường Lê cười.

Trần Điềm tiếp tục khen: "Nhỏ như vậy đã được lên chương trình, quá lợi hại."

Hứa Ninh Thanh đứng một bên hoàn toàn không được đếm xỉa đến "chậc" một tiếng: "Được rồi, ra ngoài trước đã."

Trần Điềm dắt cô đi ra ngoài, Thường Lê quay đầu nhìn theo Hứa Thừa cũng đang bị ngó lơ, chần chờ nói: "Chú à, để cháu xách hành lí giúp chú nhé."

"Làm sao có thể để cháu xách được." Trần Điềm lập tức nói: "Yên tâm đi, hai ba con bọn họ cầm được, ở Hứa gia chúng ta mấy việc nặng nhọc lao lực này đều là đàn ông làm."

"..."

Sau khi ngồi lên xe, Trần Điềm tiếp tục nói chuyện với Thường Lê.

Thường Lê cảm thấy tính cách của Hứa Ninh Thanh quả nhiên là sự kết hợp giữa Trần Điềm và Hứa Thừa, có mặt trầm ổn ôn hoà của Hứa Thừa, cũng có chút tính cách của Trần Điềm, chỉ có điều kết hợp xong lại thành một loại không đứng đắn hiếm có như vậy.

Trần Điềm thật sự không yên tâm đứa con trai của mình, lại xác nhận một lần nữa: "Hứa Ninh Thanh có đối tốt với cháu không đấy?"

"Được rồi mà cô." Thường Lê không nhịn được cười.

Trần điềm thở dài, nhìn Thường Lê: "Bây giờ cô vẫn cảm thấy không thể tin được, một cô gái tốt như vậy, sao lại thích Hứa Ninh Thanh chứ, cũng không biết đời trước nó tu ra cái phúc gì, bây giờ lại vô duyên vô cớ kiếm được một cục hời như thế."

Thường Lê: "..."

Hứa Ninh Thanh: "..."

"Hứa Ninh Thanh rất tốt ạ." Thường Lê nhịn không được nói giúp anh vài câu: "Trước kia còn có rất nhiều nữ sinh thích anh ấy đó."

"Không phải vì ngoại hình đẹp trai thôi sao, đây là cô cho nó mà, già là không còn nữa." Trần Điềm nói.

Nói chuyện với mẹ Hứa cảm giác rất thư giản, hoàn toàn giống như đang nói chuyện với bạn bè, chút lo lắng còn lại của Thường Lê cũng dần mất hết.

Cô nghĩ nghĩ, cười đùa theo: "Cũng phải, già là không còn nữa, sau đó có thể cháu sẽ hối hận mất."

Trần Điềm càng cười to hơn: "Đúng không, cháu xem ba nó lúc còn trẻ cũng rất đẹp trai, bây giờ cũng thành như thế này."

Hứa Thừa: "..."

Trần Điềm càng nhìn cô càng thích, nhịn không được nói: "Cháu biết không, hồi trước cô vô cùng muốn có con gái, kết quả liền sinh ra một đứa con trai thoắt ẩn thoắt hiện, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có một cô con gái."

Thường Lê dừng lại, bỗng nhiên không nhịn được mũi bắt đầu chua chua.

Cô đi tìm chút tình thương của mẹ trên người Bạch Ý nhiều năm như vậy nhưng không có kết quả, dường như cô thật sự muốn có nó.

Bình luận

Truyện đang đọc