EM ĐỪNG CÓ NHÕNG NHẼO

Sau khi buổi tuyên bố kết thúc là quá trình dùng bữa tối, tất cả các món ăn hàng đầu đã được bố trí ở sảnh chính, trứng cá tầm muối, gan ngỗng, rượu sâm panh, tôm hùm, ốc nướng, những món tráng miệng đặc sắc cùng tháp socola do những đầu bếp hàng đầu chuẩn bị.

Thường lão gia hiếm khi tham dự, được một đoàn người lấy lòng tụ lại nói chuyện phiếm.

Thường Lê đi dạo một vòng, chỉ muốn ăn đồ ngọt, lấy một phần bánh crepe* chanh dây cùng hồng trà bá tước của Lady M.

*Crepe: bánh ngàn lớp

"Ăn ít vậy?" Hứa Ninh Thanh dựa một bên.

"Ừm" Thường Lê cũng không biết hắn tới khi nào, ngước mắt nhìn: "Chú không cầm đi tiếp nhận phỏng vấn sao?".

"Để người phụ trách đi" Hứa Ninh Thanh khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, mở hai khuy áo sơ mi, cầm lấy đĩa trong tay cô đi đến bàn cách đó không xa.

Bàn đó đã có một số người ngồi, Thường Lê để ý thấy Phòng Tè ban nãy chào hỏi cô cũng ở đây.

Hứa Ninh Thanh đi thẳng qua, trực tiếp đem người đang ngồi vị trí bên ngoài đuổi qua chỗ khác, đặt đĩa xuống: "Em ngồi ở đây trước đi, ông nội bên ngoài đoán chũng phải một lúc lâu nữa mới xong".

Thường Lê "Ừm" một tiếng, nhìn một vòng những người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô, khẽ gật đầu, lễ phép nói: "Chào các anh".

Đám người lập tức nhao nhao lên: "Ai ya! Chào em gái! Em gái mau ngồi xuống, muốn ăn cái gì thì nói anh, các anh giúp em đi lấy".

Thường Lê: ". . ."

Hứa Ninh Thanh "chậc" một tiếng, sát bên Thường Lê ngồi xuống, tay như có như không khoác lên vai cô, cả người uể oải dựa vào lưng ghế, mỉm cười cảnh cáo: "Mấy người ăn nói chú ý một chút, đừng để những thứ không ra gì làm ô nhiễm đứa trẻ nhà tôi".

Đám người cùng cười lên càng ồn ào hơn.

Lực chú ý của mọi người đều dồn lên trên người Thường Lê, chỉ bất quá Hứa Ninh Thanh ngồi bên cạnh cô như pho tượng giữ cửa, chẳng ai dám nói lời vạ nào, không đầy một lát liền đổi qua chuyện khác để nói.

Thường Lê nghe loáng thoáng, mọi người đang bàn về chuyện cải tiến nâng cấp xe thể thao, cô nghe không hiểu, Hứa Ninh Thanh ngược lại thỉnh thoảng sẽ nói vài câu.

Thường Lê nhìn một vòng xung quanh, kéo tay áo Hứa Ninh Thanh.

Người đàn ông nhìn xuống: "Ừm?.

"Sao trước đó cháu không nghe chú nói gì về buổi tuyên truyền này vậy?".

Đến bây giờ mới biết thì ra chú lợi hại như thế, Thường Lê thầm nghĩ.

Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu cười một tiếng, rất thờ ơ nói: "Cái này có gì hay mà nói".

Hắn cũng theo lý gửi cho Thường Lão gia một cái thư mời, nhưng không nghĩ ông ấy thật sự sẽ đến, còn mang Thường Lê đi cùng, dừng một chút, Hứa Ninh Thanh hỏi cô: "Ông bà em sao lại tới Bắc Kinh rồi?".

Thường Lê: "Trước đó bọn họ định xử lý xong công việc thì về ở cùng với cháu".

Hứa Ninh Thanh hờ hững: "Thì ra là vậy".

Thường Lê nhớ tới những gì ông nội nói trước đó, đã mua xong một căn chung cư ở bên ngoài, để cô dọn qua ở.

Cô mấp máy môi, người hướng về phía trước mọt chút, muốn đen việc này nói cho Hứa Ninh Thanh biết, bỗng một người bên cạnh nói chen vào: "------ Hai người đang thì thầm cái gì vậy?".

Thường Lê dừng lại, dựa lưng trở lại vào ghế.

Mà Hứa Ninh Thanh thì ngồi dậy cầm ly rượu, cùng người kia đối diện cụng ly, một bộ dáng lười biếng tản mạn: "Liên quan gì tới cậu".

"Được, chuyện không liên quan tới tôi" người đàn ông nhún vai: "Nhưng cậu định để bạn gái cũ một mình đói phó với truyền thông thật đấy à?".

Hứa Ninh Thanh không thèm ngẩng đầu: "Đừng nói bậy bạ".

"Đừng nói bậy bạ? Chẳng lẽ là tình cũ quay lại rồi? Để cho Châu Ỷ Khâm phát ngôn dự án lớn như vậy".

Hứa Ninh Thanh lúc này mới hướng hắn nhìn sang, cái cằm nhấc lên, lông mày rũ xuống, không nhìn ra cảm xúc gì.

Người đàn ông kia thấy thế mới cười cười đưa tay làm dáng đầu hàng: "Được được được, tôi câm miệng".

Qua hồi lâu, Thường Lê mới vụng trộm xoay đầu nhìn về hướng khác.

Trước mặt Châu Ỷ Khâm vây quanh thành một vòng phóng viên, cô ta mặc một chiếc váy dây đai màu đỏ rượu, lúc trả lời vấn đề của phóng viên cười không ngớt.

Chợt, Châu Ỷ Khâm nâng ánh mắt, cùng Thường lê bốn mắt giao nhau, sau đó hào phóng để cho cô một nụ cười.

Thường Lê rất nhanh thu lại tầm mắt, cầm cốc nước uống một hớp lớn.

Trong lòng không hiểu sao có một cỗ nóng nảy không vui, lúc cầm cốc ngón tay cũng không tự giác dùng sức, đốt ngón tay trắng bệch, sau đó một lần nữa lấy điện thoại di động ra.

Hotsearch liên quan tới Châu Ỷ Khâm đều xếp thứ nhất, Thường Lê nhấn một cái.

Người xung quanh không chú ý đến cô, chủ đề trò chuyện đi một vòng, cái đích mà mọi người cùng hướng tới trở về Châu Ỷ Khâm.

Đối với Hứa Ninh Thanh mà nói, Chu Khỉ Câm bây giờ thực sự đặc biệt, ban đầu là người duy nhất có ------ "danh phận" bạn gái, sau khi chia tay hiện tại thế mà hai người còn liên hệ hợp tác.

Không khỏi để người khác suy đoán lung tung.

Dù sao Châu Ỷ Khâm cũng là người có tầm ảnh hưởng, trước đó tại quán bar cũng nói rõ vẫn còn tình cũ với Hứa Ninh Thanh.

"Nhưng mà tôi nói, Châu Ỷ Khâm dạng này cũng không tồi, biết chờ thời cơ ở bên cạnh cậu".

"Cô ta biết điều, nhưng fan hâm mộ của cô ta thì không, cậu quên lần trước có tin đồn Hứa ca cùng cô ta đi khách sạn bị fan mắng mỏ thậm tệ rồi sao?" Phòng Tề cười trên nỗi đau của người khác: Tôi đoán từ khi sinh ra Hứa ca chưa bao giờ bị người ta mắng ra cái dạng như vậy".

Hứa Ninh Thanh ngậm điếu thuốc lá, xì khẽ một tiếng, không nói chuyện.

"Không chỉ có mắng, còn chịu không ít tổn thất, đám người trên mạng kia, ngoài mắng nhiếc thì có thể làm gì, nhưng Châu Ỷ Khâm này cũng thật xinh đẹp nha, danh xưng nữ thân cũng không phải nói suông".

Hứa Ninh Thanh ngữ khí rất nhạt: "Tôi để phương thức liên lạc của cô ấy cho cậu?".

Người kia khoát tay, cười xoà nói: "Thôi thôi thôi, Hứa ca người ta không dám".

Phòng Tề: "Đừng nói cậu không dám, cậu dám thì chưa chắc Châu Ỷ Khâm đã nguyện ý, cậu không nhìn một chút lúc trước ở quán bar, rõ ràng là đối với Hứa tổng chúng ta nhớ mãi không quên, cũng không biết có phải do năng khiếu hay không".

Từ năng khiếu bị nói rất mập mờ, mấy người xung quanh cười phá lên.

Hứa Ninh Thanh không thèm để ý, cánh tay vòng qua lưng ghế, vòng dến phía sau Thường Lê: "Xem cái gì đấy?".

"A" Thường Lê bị dọa nhảy dựng lên, bỗng nhiên ngẩng đầu, khoảng cách quá gần, chóp mũi gần như chạm vào mặt hắn.

Hứa Ninh Thanh ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại di động của cô, chậm rãi giương cao lông mà, thấp giọng hỏi: "Có người mắng tôi sao?".

". . ." Thường Lê dường như có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông hoà lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt, hô hấp trong chốc lát hơi nghẹn lại, cô nghiêng đầu điều hoà hơi thở, mới nhỏ giọng lầm bầm: "Cũng không nhiều lắm".

Dù sao mọi người đều đang chú ý bên này.

Hứa Ninh Thanh vẫn như cũ ngữ khí đùa cợt: "Vậy em có giúp tôi mắng lại không?".

"Còn lâu" Thường Lê không quá cao hứng nói: "Ai muốn giúp chú mắng lại chứ".

Bên cạnh một người đàn ông thò đầu qua, vẫy tay với Thường Lê: "Còn em gái thì sao?"

"Cái gì cơ?" Thường Lê không nghe bọn họ trước đó đang nói đến chuyện gì.

Đã thích ai chưa?".

Thường Lê sửng sốt một chút, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Hứa Ninh Thanh, ngữ khí rất chậm: "Rồi nha".

"Nhìn xem! Vẫn là em gái của anh thật thà! Nhưng em gái xinh đẹp như vậy, thích ai đó chẳng phải quá dễ dàng sao!".

 Chờ đến giữa buổi tuyên truyền, những người khác đã đi chụp ảnh, trên ghế sô pha chỉ còn lại Hứa Ninh Thanh cùng Thường Lê.

Được một tấc lại muốn tiến một thước đại khái chính là do được cưng chiều dung túng mà thành, Hứa Ninh Thanh đối với cô càng cưng chiều bao nhiêu, cô càng vượt qua giới hạn phóng túng bấy nhiêu, để Thường Lê từng bước từng bước giẫm qua vạch biên giới kia.

"Chú ơi" cô quay sang đối diện với hắn, cúi đầu nhìn tay mình.

Dừng một chút, cô nhấp môi dưới, "Không, là, là Hứa Ninh Thanh".

"Em. . ."

"Con quỷ nhỏ" Hứa Ninh Thanh trực tiếp đánh gãy cô, bộ dáng tản mạn vừa rồi đã thu vào, lộ ra lạnh lùng cùng xa cách: "Nói gì cũng phải suy nghĩ trước".

Bình luận

Truyện đang đọc