EM ĐỪNG CÓ NHÕNG NHẼO

Một lát sau Trương Thước quay lại.

    

"Sao đông vui vậy" hắn thuận miệng trêu chọc, ánh mắt lại rơi vào cô gái nhỏ ngồi bên cạnh Hứa Ninh Thanh, hắn hơi nhướn mày, "Hứa tổng, vị này là?"

    

"Thường Lê, cháu gái của Thường lão gia" Hứa Ninh Thanh trực tiếp giới thiệu.

    

Quả nhiên gương mặt vừa lạnh xuống của Phương Linh liền sững sờ giây lát, lại lần nữa giương lên nụ cười, đưa tay chào cô: "Thì ra là Thường tiểu thư".

Cái mác này của vừa mới phá sản Thường Lê vẫn còn hạn sử dụng, lạnh lùng xa cách hướng cô ta hơi gật đầu, cũng không bắt lại: "Chào".

    

Phương Linh ngượng ngùng thu tay lại.

    

Trong lòng Thường Lê rất rõ ràng, cô là học sinh, còn có ông nội phía sau chống lưng làm chỗ dựa, sẽ không ai chấp với một con bé không hiểu chuyện.

  

Quả nhiên, nụ cười Trương Thước không thay đổi chút nào, còn khen cô: "Em gái nhỏ thật có cá tính a".

    

Trương Thước lập tức kêu phục vụ gọi thêm vài món nữa, còn dặn dò cô: "Cô bạn nhỏ ăn nhiều một chút a, đừng khách sáo".

    

Sau đó Hứa Ninh Thanh cùng Trương Thước nói chuyện về việc làm ăn buôn bán, có một số từ Thường Lê nghe quen tai, nhưng hoàn toàn không hiểu, đứng trước những con số và một đống logic đó cô có chút chóng mặt

    

Nghe không hiểu, cô liền ở một bên ngoan ngoãn vừa ăn vừa xem điện thoại, sau khi buổi chiều cô đến đây phỏng vấn, thẳng tới bây giờ, cơm cũng chưa kịp ăn.

    

Cô chỉ ngẫu nhiên chen vào nói chuyện.

Khi Phương Linh đang nghĩ cách bắt chuyện với Hứa Ninh Thanh.

    

Thường Lê ỷ vào mình tuổi còn nhỏ cùng với địa vị Thường gia, càng thêm không kiêng nể gì, thời điểm Phương Lê lại một lần nữa gọi Hứa tổng, ngay lúc đó nắm chặt tay áo của Hứa Ninh Thanh

    

Cô gái nhỏ vươn hai ngón tay hồng nhạt kéo áo sơmi hắn, thanh âm nho nhỏ gọi chú ơi", nghe có chút dè dặt có chút đáng thương

    

Nhưng nghe kĩ thì sẽ phát hiện thanh âm cô giống như chất kết dính, so với tiếng "Hứa tổng" kia của Phương Linh càng thêm nhõng nhẽo bướng bỉnh.

    

Hứa Ninh Thanh nhìn cô nàng ngẩng cái đầu nhỏ, tóc đen nhu thuận rũ xuống trước ngực, đôi mắt ngây thơ xinh đẹp, giọng nói thủ thỉ nhỏ nhẹ, giống như có cọng lông ngỗng gãi qua tim.

    

Con cáo nhỏ chớp chớp mắt, tay trái cầm một miếng khoai tây: "Cháu muốn dĩa sốt cà chua kia".

Phương Linh tức nghẹn nhưng không làm gì được, rất muốn bùng nổ.

    

Lại còn phải phục vụ cái tổ tông này ăn ngon miệng, mọi tức giận đều phải nuốt xuống.

    

Chẳng phải khẽ vươn lên một chút là có thể lấy sốt cà chua sao! Còn nháy mắt nhõng nhẽo người khác cầm qua giúp!

    

Phương Linh cảm giác quả nhiên là sóng sau đè sóng trước, cô là cái rắm gì chứ, đây mới gọi là trà xanh thượng hạng được chưa! !

    

Hứa Ninh Thanh uể oải dựa vào ghế, tâm tư của cô nàng trong lòng hắn biết rõ, cũng không có ý định vạch trần, cong môi nghiêng người, đem dĩa sốt cà chua đến trước mặt cô.

    

Hắn vừa mới giương mắt, liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Trương Thước.    

 Trong giới kinh doanh, đã sớm quen với mối quan hệ như thế này, quét mắt một cái liền nhận ra.

    

 Hứa Ninh Thanh bình tĩnh, mặt không đổi sắc cười đáp trả, không giải thích nhiều.

    

Bầu không khí hợp tác nhẹ nhàng, lần hợp tác này đôi bên cùng có lợi, hợp đồng cơ bản không xuất hiện sai xót, chỉ là thảo luận cụ thể hạng mục và lợi ích.

    

 Đi ra nhà hàng Tây.

    

Gió đêm hơi lạnh, Thường Lê mặc váy ngắn ngang đùi, Hứa Ninh Thanh liền để cô lên xe trước.

    

Trương Thước nhìn cô nàng đeo túi xách, nhảy nhảy nhót nhót đi đến nhà gửi xe, nhịn không được nở nụ cười, nghiêng đầu trêu chọc: "Vẫn là Hứa tổng lợi hại a, đến vợ cũng là nuôi từ bé, lại còn là cháu gái Thường Lão gia thương yêu nhất".

    

Hứa Ninh Thanh hững hờ cười, đưa tay vỗ vai hắn: "Trương tổng, đừng có se duyên lung tung a".

    

Buổi tốt hắn uống rượu nên đã gọi tài xế đến đón.

    

Lúc Thường Lê đi tới thì thấy tài xế đứng cạnh xe, lần trước cô có gặp qua một lần, tâm tình vui vẻ cùng tài xế phất phất tay, lên tiếng chào hỏi.

    

Vừa ngồi vào xe liền thấy Phàn Hủy gửi tin nhắn đến, hỏi cô ngày đầu tiên đi làm cảm giác như thế nào.

    

Thường Lê đem chuyện vừa rồi kể ngắn gọi cho cô nàng.

    

Phàn Hủy lập tức gửi một chuỗi "a a a a a" tới.

    

Phàn Hủy: Các cậu cái này là tình huống gì vậy? ? ? ?

    

Phàn Hủy: Chú của cậu nhìn không giống người tốt a! Vì sao lại đối tốt với cậu như vậy! ! ! Bà đây thật muốn ship couple* rồi! !

*Ship couple: ghép cặp

    

Phàn Hủy: Nhưng nhà hàng bác mình mở cũng coi như khu vực cao cấp, nhiều người giàu có, quả thực lỡ may gặp phải tên không não ngang ngược càn rỡ thì thật là phiền phức, nhưng thẻ ngân hàng của cậu bị khoá rồi phải làm sao a?

    

Thường Lê dựa vào lưng ghế, khẽ cau mày, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có cách.

    

Giữa tháng mười có một cuộc thi vẽ tranh, tổ chức ở Nhật Bản, năm ngoái Thường Lê đã từng tham gia, được cup vàng, nên là không có ý định dư thi nữa.

    

Nhưng tiền thưởng ở các loại thi quốc tế này vô cùng khách quan nha, thưởng bằng đôla.

    

Cô đang do dự không biết có nên nói cho Phàn Huỷ không, Hứa Ninh Thanh đã trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc