EM ĐỪNG CÓ NHÕNG NHẼO

Hứa Ninh Thanh luôn có thể khiến Thường Lê cảm thấy hóa ra đây là giới hạn cuối cùng rồi, sau đó lại chứng minh vốn chẳng có giới hạn cuối cùng nào ở đây cả!!

Sao có thể mặt không đổi sắc nói ra lời này ở ngay đây được chữ!!

Không phải người!!

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Câu nói kia làm cô gái nhỏ thẹn thùng nghiêm mặt, vội vàng nhìn sang hai bên, xác định không có ai mới véo anh: “Anh đừng có nói!”

Hứa Ninh Thanh nhướng lông mày, cười: “Hửm?”

“Em mới mười chín, mười chín tuổi đó.” Thường Lê nhấn mạnh, “Xem lại lương tâm của mình đi, anh nói mấy câu đó trước mặt nữ sinh viên mười chín tuổi đơn thuần được luôn à?”

Anh bật cười, dụi tắt đầu thuốc rồi ném vào thùng rác, sau đó sờ lên vành tai cô.

Thường Lê cảm nhận được đầu ngón tay anh chưa xua đi mùi thuốc thoang thoảng, còn hơi ấm nóng.

“Không phải sẽ hai mươi tuổi ngay thôi à?” Hứa Ninh Thanh nói.

Giọng anh hơi trầm, xen lẫn cảm xúc chờ mong, cộng thêm hiệu ứng ánh đèn mờ đục nơi hành lang, tạo nên cảm giác kỳ lạ khó tả.

Thường Lê ngửa đầu nhìn mắt anh, sự xấu hổ bỗng tan đi, chỉ còn nhịp tim đập thình thích.

“Ừm.” Cô đáp.

Anh cúi đầu xuống, ngăn lại ánh sáng chiếu bên sườn mặt cô, chậm chạp gặm nhấm đôi môi nọ, như đang phác họa lại cánh môi cô, động tác dịu dàng mà nghiêm túc, tựa như đang đối xử với bảo vật hiếm có.

“Hai mươi tuổi thì có thể làm thêm vài chuyện khác rồi.”

Môi anh chạm vào cô, lòng bàn tay cọ vào môi cô, khàn giọng nói, “Mau mau lớn lên, anh trai chờ không nổi nữa rồi.”

Đêm hôm đó lúc họ trở về thì trời đã khuya lắm, sau khi Bánh Ngọt một lần nữa bị hắt hủi nhốt ngoài phòng khách, móng vuốt bén nhọn cào lên cửa hòa cùng âm thanh hỗn tạp nho nhỏ vang từ phòng ngủ ra, mãi đến nửa đêm mới ngừng.

Cuối cùng Hứa Ninh Thanh cũng cảm nhận được quân vương khó tảo triều là thế nào, ngủ được mấy tiếng lại phải rời giường đến công ty.

Thường Lê bị tiếng động khi anh rời giường đánh thức. Cô dụi mắt hai cái, nheo mắt nhìn anh: “Sao anh dậy sớm thế?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Hứa Ninh Thanh cài thắt lưng, giọng nói thanh thúy, nghiêng đầu nhìn cô: “Có một cuộc họp, phải đến công ty.”

“Sao dạo này anh bận dữ vậy?” Đôi mắt cô díu lại không mở ra được, cứ vậy nửa mở nửa khép nói chuyện với anh, âm thanh mềm mại nhập nhèm.

Anh ngồi xổm bên giường, nhẹ véo má cô một cái.

Từ khi có Thường Lê, anh đã không lêu lổng bên ngoài với đám bạn xấu kia nữa rồi. Hứa Ninh Thanh vô thức dồn nhiêu tâm ý vào công việc hơn, khai phá ra nhiều lĩnh vực nữa, đương nhiên sẽ càng bận rộn.

“Em ngủ tiếp đi, giữa trưa chắc là anh sẽ về một chuyến.” Hứa Ninh Thanh nhẹ giọng bảo.

Thường Lê nghe giọng điệu này của anh, có lẽ còn chưa tỉnh hẳn nên không biết sao lại nảy ra vài phần cảm xúc kỳ lạ, rõ ràng chỉ mới sáng sớm thôi mà.

Tay cô vươn ra từ trong chăn, ôm lấy cổ anh kéo xuống, miệng lẩm bẩm: “Nhưng mà em muốn đi cùng anh.”

“Mắt còn không mở ra được.” Hứa Ninh Thanh cười, sờ lên cằm cô, “Ngủ tiếp đi đã, lát ngủ dậy thì gọi điện để anh về chở đến công ty.”

Lúc này Thường Lê mới gật đầu.

Tối hôm qua bị giày vò mệt rồi, lúc ngủ dậy thì đã giữa trưa, mở điện thoại thấy có cuộc gọi nhỡ từ Hứa Ninh Thanh.

Thường Lê đánh một cái ngáp, uể oải dựa vào đầu giường gọi lại.

Chỉ lát sau đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng anh vang lên: “Ngủ dậy rồi?”

Thường Lê “Ừ” một tiếng.

“Muốn tới công ty nữa không?” Anh cười hỏi.

Cô ngơ ra một lúc mới nhớ mấy tiếng trước mình mơ màng làm nũng, tính bám người kia cũng bay đi cùng cơn buồn ngủ, miễn cưỡng bảo: “Muốn.”

“Anh sẽ về nhà ngay, em sửa soạn một lát đi rồi ra.” Hứa Ninh Thanh nói.

Thường Lê hơi ngạc nhiên: “Anh tới đón em hả?”

“Anh họp xong thì ngồi chờ em gọi tới, kết quả phải gọi qua mà còn chẳng nối máy được.” Anh cười nhẹ, “Nhóc lừa đảo, hại anh cả sáng cứ chờ em tới sủng hạnh.”

Thường Lê bị anh chọc cười, cầm điện thoại xoay người xuống giường, đeo dép lê đi vào nhà tắm, vui vẻ bảo: “Em mới ngủ dậy mà.”

Cô vừa rửa mặt vừa nói mấy câu không rõ tiếng với anh, lúc thay quần áo xong đi ra thì Hứa Ninh Thanh đã chờ bên ngoài.

Hai người đi ăn trưa cùng nhau trước rồi mới tới Thừa Hòa. Chưa tới ca làm buổi chiều nên tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, cả công ty cực kỳ im ắng.

Thường Lê nối đuôi Hứa Ninh Thanh bước vào thang máy, đi lên tầng cao nhất.

“Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không, quầng mắt thâm luôn rồi kìa.” Thường Lê sát lại anh bảo.

Hứa Ninh Thanh mở máy tính lên: “Còn phải xem vài phản hồi số liệu nữa.”

Thường Lê cũng đi qua, bị anh ôm ngồi lên đùi. Tay Hứa Ninh Thanh đặt trên bàn phím nhập mật khẩu, tư thế như đang vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.

“Vậy có mệt lắm không?” Thường Lê ngồi trên đùi anh đung đưa, “Em có thể nuôi anh mà.”

Anh hờ hững đáp: “Được.”

Thường Lê nhận được một khoản phí lên sàn từ chương trình cùng một số sự kiện kế đó, nên yên tâm thoải mái tận hưởng nguồn thu nhập kếch xù, cộng thêm số tiền nhỏ của tiểu thư như cô thì cũng thành một phú bà rồi.

Cô bỗng nghĩ tới bình thường Hứa Ninh Thanh tiêu tiền thế nào, lại “Chậc” một tiếng: “Không đúng, em nuôi anh không nổi.”

“Vì sao?”

“Em sống thêm mười năm nữa cũng chẳng đủ mua xe cho anh.”

“Không cần mua xe cho anh.” Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô nghịch ngợm, thấp giọng nói, “Nuôi anh rất dễ, mỗi ngày cùng anh ăn cơm đi ngủ là được.”

Cô nghiêng đầu: “Vẫn phải ngủ với anh à? Vậy em nuôi không nổi đâu.”

“Ngủ với anh thì sao?” Giọng anh trầm xuống, ôm lấy eo thon nhỏ của cô, li.ếm láp vàng tai nọ, như đang quyến rũ, “Không thoải mãi à?”

Mặt Thường Lê nóng lên, mở miệng liền mắng: “Dễ chịu cục cứt í!”

Anh cũng không giận, còn cười rất gian: “Không thoải mái mà kêu như con mèo nhỏ, còn kêu hay hơn Bánh Ngọt nhiều.”

“…”

Dù là đang ở công ty hay ở nhà thì anh vẫn cứ lưu manh như vậy.

Tim Thường Lê đập thình thịch, khuôn mặt cũng dần nóng lên. Anh nói vậy làm cô chẳng biết đối đáp thế nào, may là lúc này, trợ lý bên ngoài kết nối bộ đàm nội tuyến, giọng nói vang lên: “Tổng giám đốc Hứa, có thiệp mời từ hai nhà đưa tới.”

Thường Lê lập tức đẩy anh ra, nhảy khỏi đùi anh.

Hứa Ninh Thanh: “Mang vào đi.”

Thường Lê kéo một cái ghế qua ngồi cạnh anh: “Sao lại có thiệp mời thế? Anh bận ghê.”

“Chắc là thiệp cưới của Phòng Tế và con gái lớn nhà họ Thích.” Hứa Ninh Thanh nói.

Lúc này trợ lý mở cửa bước vào, đúng là thiệp cưới thật, bên trong có chữ hỷ đỏ chót, hai bên có dán ảnh chụp, lúc mở ra thấy ảnh chụp của hai người.

“Phòng Tế kết hôn á?” Thường Lê ngẩn ra, “Nhanh thế à, em còn tưởng anh ấy không có bạn gái mà.”

Hứa Ninh Thanh biết sơ chuyện này, Phòng Tế và con gái trưởng nhà họ Thích coi như là liên hôn, thời gian quen biết rồi đính hôn cũng chẳng nhiều nhặn gì.

Mặc dù mấy người bọn họ nhìn có vẻ phóng túng, thoải mái, bất cần đời, bạn gái thì đổi xoành xoạch hết kẻ này tới kẻ khác, nhưng đến cuối cùng vẫn kết thúc bằng một cuộc hôn nhân, cứ thế bình thản, hay thậm chí là bằng mặt không bằng lòng sống hết đời.

Mấy năm nay người nhà Phòng Tế thúc giục quá, hồi lâu còn khóa thẻ ngân hàng của anh ta, bây giờ mới chịu đầu hàng.

Hứa Ninh Thanh không nói mấy thứ này cho cô nghe, chỉ nói sơ qua: “Nghe nói quen biết không lâu, coi cứ như là kết hôn chớp nhoáng.”

Thường Lê xé bao thư lấy thiệp mời ra, rồi “A” một tiếng, phát hiện bên trong còn có một tấm thiệp là cho cô.

Cuối tháng bảy, hai gia tộc lớn Phòng, Thích tổ chức hôn lễ quy mô lớn, đội rước dâu là một hàng xe xịn cực kỳ sang trọng. Họ bao hết khách sạn Châu Ngộ, ngăn lại không để người ngoại gây rối, nhưng như thế lại càng thần bí hơn.

Lúc Thường Lê và Hứa Ninh Thanh tới thì Phòng Tế đang đứng trước phòng tiệc.

Bình thường chưa từng gặp nhiều người đến vậy, anh ta chào hỏi thôi mà mệt bở hơi tai. Từ xa nhìn thấy Hứa Ninh Thanh thì vội chạy tới, thở dài một hơi: “Mệt chết em rồi. May là anh tới để em lén lười một lát, còn lại để bọn họ tự chào hỏi cũng được.”

Hứa Ninh Thanh liếc nhìn anh ta: “Sao kết hôn mà như thay da đổi thịt luôn vậy?”

“Thì thay da đổi thịt thật mà, kết hôn chẳng thú vị chút nào, sau này tuyệt đối đừng tổ chức hôn lễ.” Phòng Tế đáp, tay vuốt vuốt tóc, ánh mắt lại rơi vào người Thường Lê, mặt không đổi sắc, nở nụ cười chào hỏi với cô, “Em gái cũng đi cùng hả? Lát thích ăn gì cứ ăn nha. Phải rồi, định khi nào mới bắt Hứa Ninh Thanh về tay thế?”

Thường Lê: “…”

Hứa Ninh Thanh nhẹ xoa đầu cô, thờ ơ nói với Phòng Tế: “Chú ý chút, đừng nói bậy trước mặt cô nhóc nhà tao.”

Ông bà Thường Lê vì bận chuyện công  nên không về tham gia lễ cưới này được, mà Hứa Thừa và Trần Điềm đều tới.

Mấy người tụ lại một bàn, Thường Lê gọi vài món rồi chọn bánh ngọt trước.

Phòng Tế ngồi cạnh Hứa Ninh Thanh nói chuyện phiếm.

“Thì không phải là do ông già nhà em đóng băng thẻ của em à. Em lại không giống anh, có công ty riêng. Dù sao kết hôn hay không cũng chẳng quan trọng. Em và Thích Cáp đã bàn rồi, sau khi kết hôn không xen vào chuyện của nhau, chỉ cần giữ thể diện cho đối phương là được, với hai bên gia đình đừng thúc giục gì là cuộc sống hôn nhân nhàn nhã rồi.” Phòng Tế nói.

Anh ta khựng lại lát rồi nói: “Người anh em à, thật sự hâm mộ anh ghê. Biết thế trước kia em cũng tốn sức đầu tư đi, thì bây giờ muốn làm gì thì làm, tự do tự tại rồi.”

“Đừng nói bậy.” Hứa Ninh Thanh nói, “Bây giờ tao đang rất mong kết hôn.”

Phòng Tế: “…”

Phòng Tế quen biết Hứa Ninh Thanh lâu lắm rồi, khi còn học đại học, anh cũng không thèm mặt mũi ăn chơi xả láng lắm, chẳng biết sao mà giờ bị thu phục thành dáng vẻ như giờ rồi.

Rõ ràng Thường Lê có giống người sẽ quản lý bạn trai nghiêm ngặt đâu.

Phòng Tế nghiêng người, vượt qua Hứa Ninh Thanh nhìn cô thử.

Cô gái nhỏ múc một muỗng bánh kem mười tầng, quay đầu chớp chớp mắt nhìn anh, hoàn toàn chẳng có phản ứng gì với lời Hứa Ninh Thanh vừa nói.

“…” Anh ta thu tầm mắt lại, nói với Hứa Ninh Thanh, “Đừng có làm em buồn nôn, có hỏi cưới nhà người ta chưa.”

Hứa Ninh Thanh cười, ngón tay vân vê ly sâm panh, chỉ nói: “Tao sẽ cố gắng mời mày uống rượu mừng thật sớm.”

Phòng Tế: “…”

Nhóm thiếu gia nhà giàu bọn họ đều đang lo sợ bị kéo đi ra mắt tiểu thư nhà nào, chỉ có một kẻ nhìn giống “hận hôn nhân” nhất lại là người đang chờ kết hôn không nổi.

Nói chuyện được một lúc, Phòng Tế bị người ta gọi đi.

Thường Lê sát lại: “Anh ấy bị ép kết hôn hả?”

“Nghe thấy rồi à?” Hứa Ninh Thanh liếc nhìn cô một cái, “Không khác là mấy.”

“Thảm ghê.”

Thường Lê cảm thán một câu rồi lại cúi đầu bấm điện thoại.

Một tiếng đinh vang lên, thông báo mới hiện ra.

… Hôm nay ở Bắc Kinh, người ngồi trong con xe Aston Martin của đội rước dâu hình như là Hứa Ninh Thanh và Thường Lê, đính hôn hay kết hôn đây??

Phía dưới là tấm ảnh hai người cùng nhau tới Châu Ngộ.

Thường Lê: “…”

Cô kết hôn?

Bình luận

Truyện đang đọc