EM ĐỪNG CÓ NHÕNG NHẼO

Ngày hôm sau phải làm việc, Hứa Ninh Thanh gần như không ngủ, trước tiên liền đi khảo sát thị trường.

    

Công ty có một số ngành công nghệ cao cần hỗ trợ kỹ thuật của bên này, hắn làm việc xưa nay luôn dứt khoát, vì thế hiệu suất rất cao.

    

Hứa Ninh Thanh bận rộn cả buổi sáng, đến trưa thì nhận được tin nhắn của Thường Lê.

    

Một hình ảnh.

    

Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy dài, có chút bồng bềnh, làm tóc trang điểm gọn gàng, ngũ quan trong sáng xinh đẹp, nhìn vào gương cười ngọt ngào.

    

Còn thêm một tin nhắn.

    

[Con quỷ nhỏ: Bây giờ bắt đầu thi đấu]

    

Lần thi đấu này không phải công bố chủ đề rồi cho thời hạn nộp bài, mà là ra chủ đề tại chỗ, tất cả mọi người cùng tiến hành vẽ trên hiện trường.

    

Độ khó hiển nhiên cao hơn.

    

Hứa Ninh Thanh câu môi dưới, dựa tường đáp lại: Đi thi hoa hậu hay thi vẽ tranh a.

    

Ban đầu hắn còn tưởng Thường Lê đang thi đấu nên sẽ không hồi âm, kết quả vừa rũ tay xuống thì vang lên tiếng chuông.

    

[Con quỷ nhỏ: Chú bây giờ là thấy cháu rất đẹp sao [đáng yêu]]

    

". . ."

    

Buổi sáng Hứa Ninh Thanh đi khảo sát xong, buổi chiều liền hẹn người phụ trách ở đó đàm phán hợp đồng, ký tên xong xuôi, người đàn ông bắt tay đối phương tỏ vẻ hợp tác vui vẻ, sau đó không lưu lại lâu.

    

Tối hôm qua ngủ không ngon giấc, vừa lên xe hắn liền nhắm mắt lại ngủ tiếp.

    

Lái xe hỏi: "Hứa tổng, bây giờ về khách sạn hay đi sân bay luôn ạ?"

    

"Khách sạn".

    

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, không hiểu vì sao, nếu là người khác có thể ký một dự án lớn như vậy trong hai ngày thì có lẽ sẽ cảm thấy mạnh mẽ kiên quyết như vừa đánh xong một trận chiến trọng đại, nhưng dường như trên người Hứa thiếu gia không có loại cảm giác này.

    

Chỉ cảm thấy Hứa thiếu gia giống như đang xử lý một khúc nhạc dạo ngắn ngủi rồi trở về cuộc sống chơi đùa vui vẻ.

    

Hứa Ninh Thanh từ từ nhắm mắt lại, đang ngủ thì mơ hồ nghe được âm thanh từ đài tin tức trong xe.

    

"Một trận động đất mạnh sáu phẩy năm độ richter xảy ra tại quận Nagoya, Nhật Bản vào lúc bảy giờ hai mươi mốt tối, ngày hai tháng mười theo giờ địa phương ...".

    

Hứa Ninh Thanh trong đầu đột nhiên ong một tiếng, lập tức trầm giọng: "Đi sân bay".

Lái xe không rõ ràng tình huống thế nào, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn chắc hẳn có chuyện rất quan trọng, lập từ quay đầu xe đi hướng sân bay.

    

Các chuyến bay đến Nagoya toàn bộ bị lùi lại và huỷ bỏ vì động đất, đang chờ dư chấn tiếp theo.

    

Gọi điện thoại cho Thường Lê toàn bộ đều không thể kết nối.

    

Hứa Ninh Thanh trầm mặc một lát, một lần nữa cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số.

    

Chuông kêu hai tiếng sau đó kết nối.

    

"------ ba, giúp con một việc".

    

Việc phê duyệt chuyến bay tư nhân không nhanh, huống chi việc lấy phê duyệt chuyến bay ngoại quốc càng phiền phức, Hứa Ninh Thanh trước tiên mua chuyến bay gần nhất về nước.

    

Lúc chuẩn bị cất cánh thì lại có thêm tin tức xấu: một số khu vực đã bị mất điện, một số khu vực bị rò rỉ khí gas.

    

Hứa Ninh Thanh là một thiếu gia được yêu thương, ngậm thìa vàng mà lớn lên, ngang ngược làm càn, cũng chưa từng uỷ khuất bản thân mà mua vui cho người khác.

    

Từ khi nào hắn quyết định đối xử tốt với Thường Lê, hắn nhớ rất rõ ràng.

    

Ngày đó nhìn thấy cô nhóc từ trong xe Bạch Ý đi ra ngoài, một mình đứng trước bức vẽ graffiti, cúi đầu trầm mặc mở to hai mắt, không muốn để nước mắt rơi xuống, hốc mắt ửng lên một vòng đỏ.

    

Cuối cùng vẫn là rơi nước mắt, cô nhóc thật nhanh lấy tay chùi đi, trừng mắt nhìn, hít sâu mấy lần liền khôi phục như bình thường, nhảy nhảy nhót nhót chạy vào trường học.

    

Hắn không hiểu vì sao cảm thấy tức giận.

    

Nhưng lúc dó hắn không trực tiếp đi qua đem cô mang về, hắn một bên nén giận nhìn cô bị uỷ khuất, một bên lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt.

    

Cho tới bây giờ, lần đầu tiên hắn thực sự sốt ruột muốn đi đến vùng động đất đó.

    

Trở về nước, máy bay tư nhân cuối cùng cũng được phê duyệt.

    

Hứa Ninh Thanh nhận được tin nhắn: Chú ý an toàn.

    

Còn có không ít lời nhắn từ mẹ hắn Trần Điềm, Hứa Ninh Thanh quét mắt, chưa kịp trả lời, một bên đi về hướng cổng sân bay, một bên gọi điện thoại cho Thường Lê một lần nữa.

    

Vẫn không ai nhận.

    

Người đàn ông nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi.

    

Suốt đêm mười mấy tiếng không ngủ, ở trên máy bay cũng ngủ không được, khoé mắt Hứa Ninh Thanh có chút đỏ lên, gọi một ly Vodka lấy lại tinh thần.

    

Thời gian bay từ Bắc Kinh đến Nagoya không dài, nhưng điện thoại Thường Lê mãi không gọi được, khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng khiến cho hắn có chút không yên lòng.

    

Nhưng cuối cùng cũng có một tin tức tốt.

    

Hứa Ninh Thanh liên lạc được với người bên hội thi vẽ tranh, người phụ trách thông báo đã đem thí sinh dự thi di chuyển an toàn, có một số người bị thương nhẹ đã được đưa đến bệnh viện chăm sóc, không có thương vong.

    

Lần nữa xuống máy bay, Hứa Ninh Thanh lại ấn vào lịch sử cuộc gọi ở trên đầu.

    

Lúc này tút tút hai tiếng liền kết nối.

    

Hứa Ninh Thanh bước chân thả chậm, đầu dây bên kia an tĩnh, cẩn thận nghe có tiếng xào xạc mơ hồ.

    

Hắn bất giác hơi hạ giọng: "------Thường Lê?".

    

Đầu bên kia lại yên tĩnh hai giây, truyền tới một giọng nam: "A, tôi là bạn của Thường Lê, cô ấy đang đi nhà vệ sinh".

    

Hứa Ninh Thanh không hiểu sao cảm thấy thanh âm này có chút quen tai.

    

Hắn đột nhiên dừng bước, đứng im trong sân bay vắng người, cặp mắt đào nhẹ nhàng híp lại, nhận ra, ngày đó Thường Lê cùng đi ăn cơm với một nam sinh.

    

Ngay lúc đó, cách một tấm kính, trong điện thoại liền nghe thấy tiếng của cô.

    

Hứa Ninh Thanh lo lắng cả ngày, cuối cùng cũng được nghe âm thanh của cô, vui vẻ, còn có chút hưng phấn.

    

"------Trần Tiềm Nhượng! Cậu nhìn xem mình giống gấu không này!".

Hứa Ninh Thanh: ?

Bình luận

Truyện đang đọc