EM THỪA NHẬN ANH LÀ ĐÀN ÔNG!


Một vài nhân viên thấy Duy Đại và Thiên Ngọc sánh đôi tình tứ bên nhau đi vào thang máy riêng, họ đoán già đoán non cho rằng hai người họ đang lén lút quen nhau.

Vì thế nên tin tức Tổng giám đốc và Thư ký đang yêu nhau lập tức được lan truyền chóng mặt.

Mỹ Á vội vàng chạy lên phòng Thiên Ngọc hỏi để chắc chắn đây là sự thật hay chỉ là tin đồn thất thiệt.
“Thiên Ngọc, cô và anh Đại đang quen nhau thật à?”
Thấy vẻ mặt ngại ngùng của Thiên Ngọc Mỹ Á cũng đủ xác định.

Cô kiểu: “Ủa, mình còn chưa kịp làm gì mà.”
Ấy thế mà hai người đã quen nhau lúc nào cô cũng không biết.

Mỹ Á cảm thấy bản thân thật vô dụng vì mải lo đi quẹt thẻ của Duy Đại mà quên mất việc đại sự.

Nhưng không sao, hai người họ quen nhau cũng đã đúng như cô mong ước, vậy là từ nay cô có chị em rồi.
“Vậy là từ bây giờ tôi phải gọi cô hai tiếng ‘chị hai’ rồi.”
Mỹ Á vui vẻ khoác tay Thiên Ngọc, đầu dụi dụi lên vai cô thể hiện sự phấn khích.

Cô tuy lớn hơn Thiên Ngọc hai tuổi nhưng so về độ trẻ con, hiếu thắng thì hơn Thiên Ngọc rất nhiều.
“Chị Mỹ Á…”
“Chuyện này là thật à?”
Bỗng một giọng nói xen ngang, trong lời nói còn có phần tức giận.

Hai người trố mắt nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng.


Bà ta ăn mặc sang trọng, phong thái nho nhã ra dáng của một người cao sang quyền quý mà cả đời Thiên Ngọc không bao giờ quên.
Bên cạnh bà ấy còn có một cô gái dáng người cao như người mẫu, da trắng tóc xoăn vàng, khuôn mặt trái xoan yêu kiều diễm lệ, thoạt nhìn trông có vẻ yếu đuối, mỏng manh.
Anna nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, còn có một chút khinh thường.
Người này… Thiên Ngọc cũng chẳng dám quên.

Đó chính là Anna - người đã từng khiến cô mất đi tình yêu tuổi thanh xuân đẹp đẽ.

Nay cô đã được chứng kiến người thật ở ngay trong tầm mắt.

Anna ở ngoài so với trong hình chỉ có đẹp hơn chứ không kém, Thiên Ngọc đã hiểu lý do vì sao Duy Nhất chọn cô ấy.
“Bác…”
“Bác hai…”
“Tôi hỏi lại, chuyện cô và Duy Đại quen nhau là thật?”
Bà Diệp bỏ qua sự ngạc nhiên của hai người, hỏi đúng vấn đề cần hỏi.

Bà soi xét Thiên Ngọc từ trên xuống, cuối cùng lại nhìn vào mặt cô, một gương mặt quen thuộc mà mấy năm trước bà đã từng gặp lại khiến bà kinh ngạc hơn.
Thiên Ngọc cúi đầu, cả người cô hơi run.

Cô không biết trả lời làm sao hay nói đúng hơn là chỉ một câu hoặc một cái gật đầu khẳng định, cô cũng không dám.
“Mẹ.”
Cũng may Duy Đại xuất hiện kịp thời, anh đứng chắn trước mặt Thiên Ngọc bảo vệ cô khỏi ánh mắt như muốn giết người của mẹ mình.
“Mẹ về sao không bảo anh em con ra đón?”
Ánh mắt bà Diệp chuyển sang Duy Đại, bà thể hiện sự cợt nhả qua lời nói: “Nếu không phải mẹ về bất ngờ thì làm sao biết được chuyện hay của con.

Từ khi nào mà con lại đi quen cái người thấp kém như vậy? Lại còn là thư ký… à không, người yêu cũ của em mình.”
Thiên Ngọc nghe xong, trong lòng không khỏi tủi thân.

Cô cắn răng nói một tiếng “xin lỗi” rồi chạy ra ngoài.

Duy Đại ra hiệu cho Mỹ Á đi theo canh chừng cô.
Mỹ Á trước khi đi còn không quên trao cho bà Diệp cái nhìn không hài lòng và ánh mắt chán ghét dành cho Anna.
“Mẹ, sao mẹ có thể trước mặt cô ấy nói những lời như vậy?”
Duy Đại bỏ về phòng làm việc của mình, bà Diệp và Anna theo sau.

Đôi mắt xanh biếc từ lúc Duy Đại xuất hiện chưa từng rời khỏi anh một giây phút nào.
“Mẹ nói không đúng sao? Nó đã từng quen em trai con, sao con dùng lại đồ cũ của nó?”
Bà Diệp dùng từ hơi nặng, cũng vì hai từ “đồ cũ” đã thành công khiến Duy Đại bốc hoả.

“Phải, con dùng lại đồ cũ của Duy Nhất thì đã sao? Cũ người mới ta, con biết cách làm mới cô ấy.

Không cần mẹ phải bận tâm!”
“Con…”
Bà Diệp cứng họng, Anna thấy tình hình căng thẳng nên rót cho bà một tách trà, nhỏ giọng khuyên bảo: “Bác, bác uống miếng nước bình tĩnh lại đi ạ.”
Bà Diệp uống một ngụm nước để hạ hoả, bà biết đối với Duy Đại không thể dùng lời nói cứng rắn.


So với Duy Nhất thì anh cứng đầu hơn nhiều.
Anna lén nhìn Duy Đại, cô ta lấy trong giỏ ra một cái hộp hình chữ nhật, nhẹ bước đến đặt lên bàn anh: “Vincent, cái này em muốn tặng anh.”
Duy Đại liếc mắt nhìn chiếc hộp Anna vừa đặt xuống, buông một câu “cảm ơn” rồi thôi, hoàn toàn không nhìn cô ta lấy một cái.

Anna cảm thấy hơi thất vọng, anh chưa bao giờ nói tiếng Anh với cô.

Lúc nào cũng chỉ dùng tiếng mẹ đẻ, chỉ vì muốn hiểu những gì anh nói mà cô đã quyết tâm đi học tiếng Việt.
Cô ta nhìn bà Diệp, mắt liếc liếc về phía Duy Đại hàm ý gì đó.

Bà Diệp gật đầu, lên tiếng: “Mẹ muốn đổi thư ký cho con.”
“Đổi thư ký?” Duy Đại như nghe phải một câu chuyện cười: “Mẹ muốn đổi Thiên Ngọc để thay Anna vào sao?”
Duy Đại vạch trần ý định của bà Diệp, anh thừa biết bà muốn gì.
Bà Diệp không phủ nhận: “Đúng vậy, Anna thích hợp làm thư ký cho con hơn con nhỏ đó.”
Duy Đại cười nửa miệng, xoay xoay cây bút trên tay, đáp: “Con thấy vị trí thư ký Giám đốc đang thiếu, thích hợp với cô ấy hơn.

Còn con có rồi nên không cần thêm.”
Sắc mặt Anna tối lại, Duy Đại một lời thẳng thắn không vòng vo từ chối nhận cô.

Chỉ vì cô gái kia sao?
“Nhưng…”
“Xin lỗi, con còn có việc.

Con đi trước, hai người cứ tự nhiên.”
Nói xong Duy Đại cầm lấy áo khoác và chìa khoá sải bước thẳng ra ngoài, anh gọi điện cho Thiên Ngọc không được nên gọi cho Mỹ Á hỏi xem cô đang ở đâu.
Thiên Ngọc ngồi khóc ở ghế đá công viên.

Cô không bù lu bù loa, chỉ ngồi bần thần ở đó để nước mắt tự do rơi.

Mỹ Á ngồi bên cạnh cầm khăn giấy vừa lau vừa dỗ, cô cảm thấy bà Diệp thật quá đáng.
Mỹ Á biết rõ tính tình bà Diệp trọng giàu khinh nghèo, bà ấy cũng từng là một người không có gì trong tay, may mắn được bác hai của cô để mắt đến nên mới có ngày hôm nay, vậy mà còn lớn tiếng khinh người?

Có một chuyện bà Diệp nói nằm ngoài suy nghĩ của Mỹ Á, đó chính là Thiên Ngọc từng quen Duy Nhất.
“Chị đừng khóc nữa, đừng để ý đến lời bà ấy nói.

Bà ấy từ trước đến giờ luôn vậy…”
“Tôi rất sợ… chị không biết được đâu.”
Thiên Ngọc ôm mặt, cô không nghĩ hạnh phúc của mình lại ngắn ngủi như vậy.

Cô mới đồng ý với Duy Đại hôm qua thôi mà sao nay lại tan biến nhanh đến thế.

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối diện với mẹ anh nhưng khi đối diện rồi, cô cảm thấy sự chuẩn bị của mình chưa bao giờ là đủ.
“Em sợ cái gì? Chẳng phải tôi vẫn còn ở đây sao?”
Duy Đại xuất hiện, Mỹ Á đưa khăn giấy cho anh xong liền tránh đi để lại không gian cho hai người.
Duy Đại ngồi xuống bên cạnh Thiên Ngọc, chậm rãi lau nước mắt cho cô.
“Duy Đại… hức…”
Gặp anh, Thiên Ngọc không thể kìm nén được nữa, cô bắt đầu nấc lên từng tiếng.

“Nếu như bà ấy ép người quá đáng, cùng lắm tôi sẽ rời khỏi tập đoàn, bắt đầu lại với hai bàn tay trắng.” Anh đặt lên trán Thiên Ngọc một nụ hôn rồi ôm cô vào lòng dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc nữa.

Tôi biết em sợ nhưng ngày nào tôi còn thở thì mỗi giây phút trôi qua đều sẽ bảo vệ em thật tốt.“
Thiên Ngọc dụi đầu vào ngực anh, gật gật.

Từ khi Duy Đại xuất hiện, cô liền trở nên yếu đuối, bản thân chỉ muốn dựa dẫm vào anh.

Anh đã nói vậy, cô còn điều gì để lo lắng nữa? Nhưng cô biết, mẹ anh không phải người đơn giản, bà ấy sẽ không dễ dàng để cho hai người yên.


Bình luận

Truyện đang đọc