EM TÍNH DỄ THƯƠNG CHẾT ANH HẢ?

Kiều Thất Tịch vừa lên chức có nhà riêng vui vẻ nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là sau này mình còn tận hai mươi năm để sống vui vẻ, căn nhà bằng đá này hoàn toàn có thể trở thành bất động sản của mình và Otis.

Sau này mỗi năm vào hè đều có thể sống ở đây một khoảng thời gian.

Chỉ cần Otis không chia tay với mình thì căn nhà này chính là bất động sản của hai chú gấu.

Nghĩ như thế thì mình vẫn còn trẻ mà đã mua được bất động sản ở Bắc Cực rồi.

Giỏi quá giỏi quá.

Càng giỏi hơn là căn nhà này có view biển, vừa ra cửa đã nhìn thấy biển rộng, vào mùa hạ chắc chắn phong cảnh không tồi.

Nhưng Kiều Thất Tịch hơi không chắc chắn không biết năng lực dò đường của cậu có chuẩn bằng Otis không.

Nói thật, hiện tại ngay cả đường về cực cậu cũng không nhớ rõ lắm, chỉ mơ hồ nhớ là giữa chừng bọn họ phải ngừng lại ở năm cái đảo nhỏ, hay là sáu cái gì đó?

“…”

Bỗng nhiên phát hiện mình làm gì cũng hư bột hư đường, cậu không khỏi cảm thấy hơi hổ thẹn.

Nhưng cậu cũng không tự xét lại bản thân mình quá lâu mà rất nhanh đã có lại tự tin chạy chậm về phía bờ biển, ít nhất trong khoản bắt cá này cậu vẫn có chỗ để ra tay.

Diều hâu ở địa cực là những kẻ nổi tiếng vì chuyên đánh lén, chúng nó ỷ mình bay nhanh nên thường xuyên cướp đồ ăn từ trong miệng các động vật khác, ví dụ như cá trong tay gấu Bắc Cực, chuột trong miệng cáo Bắc Cực hoặc thậm chí là con mồi mà sói đã ngắm trúng.

Khí chất mạnh mẽ như Otis rất ít khi trở thành đối tưởng để đám diều hâu cướp vì dù gì gấu Bắc Cực đực cũng không phải là loài dễ chọc, không cẩn thận một chút thôi là sẽ bị nhổ sạch lông chim.

Khí chất yếu đuối như Kiều Thất Tịch thì khác, những con mồi duy nhất mà cậu từng giết chỉ giới hạn trong vòng mấy cân cá biển nên trên người không có chút sát khí nào, chuyện diều hâu theo dõi cá trong miệng cậu cũng là chuyện có thể đoán được từ trước.

Gấu Bắc Cực nhỏ ở dưới biển nghiêm túc bắt cá không hề cảm giác được nguy hiểm đang tới gần. Cậu nín một hơi ngậm một con cá từ dưới nước lên.

Răng nanh thô sắc nhọn đã xuyên qua cơ thể con cá, đầu lưỡi đã nếm được mùi máu tươi nhưng con cá này cậu lại muốn đưa cho Otis ăn.

Gấu nhỏ vừa ngậm cá di chuyển được một lát thì một con diều hâu nhanh chóng lao ra từ trong bóng đêm như một mũi tên, “soạt” một cái xẹt qua trước mắt gấu nhỏ.

“Grao!” Kiều Thất Tịch cảm thấy sống mũi đau rát.

Tiếng kêu hoảng sợ của gấu nhỏ vang lên dập dờn ở trên bờ biển lập tức kinh động Otis ở gần đó, hắn lập tức nôn nóng tìm tới.

Kiều Thất Tịch kêu to cũng không hoàn toàn là bởi vì đau mà chủ yếu là vì hoảng sợ, cậu vốn đã sợ khung cảnh nặng nề quỷ khí này, đột nhiên có thứ gì đó cậu không biết tên vụt ra thì đương nhiên sẽ làm cho cậu sợ hãi. Sau khi cậu định thần lại thì cá ở trong miệng đã bị túm đi rồi.

“???”

Nói cách khác khi nãy thứ đột nhiên cướp đồ của cậu không phải là ma quỷ siêu nhiên gì mà là loài chim cướp đồ ăn.

Kiều Thất Tịch bất giác nhẹ nhàng thở ra, không có ma là tốt rồi.

Nhưng! Giây tiếp theo cậu bèn nổi trận lôi đình, nổi giận nổi giận nổi giận, giận đến mức hai má đều phồng lên: “Grao grao grao!”

Ông nội mày!

Dm… Ông nội mày!

Có nghe thấy không?!

Kiều Thất Tịch quay về hướng kẻ trộm bay đi, dùng ngôn ngữ gấu mắng chửi, vô cùng táo bạo mắng mười tám đại tổ tông của đối phương một lần!

Đúng thật là bình thường Kiều Thất Tịch rất yêu thương động vật nhỏ, cuối tuần còn mua đồ hộp cho mèo hoang ăn.

Nhưng bây giờ mọi người đều là động vật nhỏ mà hu hu hu, cậu không muốn bắt đối phương thì tại sao…

Cá của cậu…

Otis tốn hai, ba mươi giây nôn nóng bơi từ xa đến bên cạnh gấu Bắc Cực nhỏ. Vừa đến hiện trường, hắn lập tức nhìn thấy gấu nhỏ làm mình lo lắng đang thoi thóp nổi trên mặt nước.

Cảnh tượng này làm cho Otis sợ hãi vô cùng.

Ờm, nhưng thật ra chỉ là Kiều Thất Tịch không khống chế được cơ thể của mình thôi, cậu nổi dập dềnh trên mặt biển, sống không còn gì luyến tiếc, để mặc nước chảy bèo trôi.

Trong lòng chỉ nghĩ mình vất vả lắm mới bắt được con cá kia, đáng lẽ phải cho Otis ăn.

“Hu hu hu hu.” Tức quá đi.

Vậy mà, miếng đòn của giới động vật quá hiểm, quá bất ngờ nên làm cho cậu không kịp đề phòng.

Sau khi nhận ra, Otis dùng hai tay ôm gấu nhỏ vào trong lồng ngực của mình, dùng cái mũi nhạy bén cẩn thận tìm chỗ bị thương trên người đối phương, đầu lưỡi ấm áp cũng không ngừng liếm lên khóe miệng ỉu xìu vì tâm trạng không tốt của gấu nhỏ.

Chỗ đó còn có vết máu cá biển để lại, Otis vô cùng quen thuộc.

Sau khi cẩn thận tìm nửa ngày, Otis rốt cuộc cũng đã tìm được miệng vết thương của gấu nhỏ, đó là một vết thương nhỏ trên sống mũi, rỉ ra một ít máu nên hắn ngửi được.

Miệng vết thương này cũng không lớn, nếu không để ý đến thì sau hai ngày cũng sẽ ổn lại.

Nếu dùng đơn vị đo chiều dài của con người ra tính thì chắc chưa đến khoảng 1cm, thế nhưng Otis vẫn vô cùng nghiêm túc.

Hắn không ngừng liếm lên miệng vết thương của gấu nhỏ, hơn nữa toàn thân đều tỏa ra sự đau lòng cùng với sự phẫn nộ dành cho kẻ gây ra chuyện này, hai loại cảm xúc đan chéo vào nhau.

Dùng một câu để miêu tả thì là vừa tức vừa sốt ruột.

Nếu con diều hâu kia còn ở đây thì chắc chắn Otis sẽ nghĩ hết cách để xé nát con diều hâu đó.

Sau đó thì nhổ lông ăn thịt.

Kiều Thất Tịch cũng không có sát khí lớn như vậy, cậu chẳng qua chỉ nổi giận vì bị cướp đồ, không nghĩ đến chuyện đổ máu thật.

Cảm xúc kịch liệt trên người Otis quá rõ ràng đến mức Kiều Thất Tịch đang đau buồn cũng cảm nhận được. Sau khi cậu đặt lực chú ý vào hiện thực thì thấy được biểu cảm phẫn nộ của Otis.

Ồ, thì ra không phải là gấu Bắc Cực không có biểu cảm mà là vì bình thường chúng quá hiền lành.

Từ từ, đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là Otis mà cũng nổi giận chỉ vì một con cá dường như không hề đáng giá, chỉ vì một vấn đề nhỏ thôi sao?

Kiều Thất Tịch lập tức ôm lấy đồng bọn dường như đang ở trong cơn cuồng nộ bên cạnh, nhanh chóng cọ cọ lên mặt hắn.

Đừng, chỉ là một con cá thôi mà, không cần phải tức giận!

Thật đấy Otis, cơ thể mới là quan trọng, đừng tức giận rồi gây hại cơ thể, moa moa.

Phát hiện Otis còn để ý chuyện này hơn mình, Kiều Thất Tịch bèn lập tức vứt cảm xúc của mình ra sau đầu, ôm lấy đối phương liếm liếm liếm. Mà cậu lại không biết rằng sở dĩ Otis nổi giận không phải vì con cá kia mà là bởi vì con diều hâu kia đã cào cậu bị thương.

Cho dù miệng vết thương còn chưa đến một centimet.

Nhưng gấu nhỏ đã chảy máu rồi.

Lúc này Kiều Thất Tịch sớm đã quên mất chuyện sống mũi bị thương, trong lòng cậu chỉ có Otis.

Hy vọng Otis khôi phục lại tâm trạng tốt đẹp.

Thời gian ở bên nhau làm bạn cũng không ngắn, gấu Bắc Cực nhỏ biết rõ phải làm như thế nào để Otis vui.

Trải qua một khoảng ôm ấp hôn hít khi nãy, cảm xúc của Otis quả thật đã từ từ ổn định lại, trong lòng cũng không còn nhớ thương con diều hâu đã làm Kiều Thất Tịch bị thương nữa.

Hắn cúi đầu, vô cùng trìu mến liếm vết thương của gấu con nhỏ lần nữa.

Gấu Bắc Cực cũng biết sợ hãi và hoảng loạn, khi nãy gấu con “hơi thở thoi thóp” nổi trên mặt biển không nghi ngờ gì đã làm cho Otis cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn vô cùng.

Hiện tại đối phương đã khôi phục lại vẻ hoạt bát hiếu động, bởi vậy nên cảm xúc của hắn cũng được trấn an.

A, không bị sao là tốt rồi.

Khi nãy trạng thái của Otis đúng thật là dọa chết người, tuy rằng cơn tức giận mãnh liệt kia không phải hướng về phía mình nhưng gấu nhỏ cách hắn gần trong gang tấc vẫn cảm thấy da lông dựng đứng lên.

Cậu vẫn chưa từ bỏ, thầm nghĩ muốn đi bắt một con cá nữa cho Otis ăn bèn chui đầu xuống biển, lúc này nước biển nhiều muối bèn tràn vào miệng vết thương trên sống mũi cậu làm nó nhói đau. Cậu mới nhớ lại chuyện mình quang vinh bị thương trong trận giao chiến ngắn ngủi khi nãy.

Kiều Thất Tịch lập tức lôi mười tám đời tổ tông đối phương ra mắng lần nữa.

Cậu định bơi về chỗ biển xa có bầy cá tụ tập nhưng một luồng sức mạnh kéo cậu lên trên mặt biển, sau đó bá đạo mạnh mẽ ôm cậu bơi về phía bờ biển.

Kế hoạch đi xa của gấu nhỏ bị gián đoạn, đồng thời cậu cũng dịch ra được ý của đối phương từ hành động can thiệp bắt ép này của hắn: Bị thương thì không cần phải xuống biển, về nghỉ ngơi đi anh nuôi em.

Shh, đừng bá đạo tổng tài vậy được không anh ơi?

Chúng ta chỉ là hai con gấu Bắc Cực.

Còn đều là công.

“……”

Đáng giận thật, gió biển thổi làm cho mắt hơi chát.

Thế nhưng làm sao mà Otis có thể tốt như vậy nhỉ!

Đúng là làm gấu khó hiểu.

Tổng tài bá đạo Otis đưa gấu nhỏ về đến cửa nhà mới, lưu luyến không rời cọ hai cái rồi quay đầu đi về phía bờ biển.

Trong đầu của con gấu nhỏ kì lạ hiện ra lời nói lạ kì không kém: Hai tay anh bắt cá thì không thể ôm em, nhưng ôm em thì lại không thể xuống biển bắt cá nuôi sống em.

Ngóng nhìn theo bóng dáng Otis dần dần biến mất ở trong nước biển, Kiều Thất Tịch chớp chớp mắt.

Lúc này trong lòng cậu dâng lên một loại tình cảm khác lạ, vừa chua xót, vừa mang theo một chút rung động.

Khi còn là người, mỗi lần Kiều Thất Tịch xem phim chủ đề động vật thì lần nào xem cũng khóc, xem phim thể loại tình thân tình yêu thì ngược lại cảm động rất ít, có thể là bởi vì tình cảm động vật luôn chứa tinh thần kính dâng và hy sinh.

Nhất quyết không quay đầu dù có xảy ra ngàn vạn biến cố chỉ vì đối tượng mà mình bảo vệ.

Còn có sự chân thật.

Tình cảm của động vật cũng không phải giả, thích hay ghét vừa xem là biết ngay.

A, nhớ lại từng chút một những lần ăn ngủ ngoài trời mấy tháng qua, gấu Bắc Cực nhỏ hít mũi nghĩ thầm, Otis nhất định là yêu chết con gấu nhỏ mị lực vô biên là mình rồi.

Nếu không thì sao?

Gấu nhỏ đứng ở phòng ở bên ngoài tự tưởng tượng một chút, để gió biển thổi sơ qua lông trên người rồi vui vẻ vào trong nhà.

Có nhà để làm gì mà lại ở bên ngoài hứng gió lạnh chứ?

Thật không hiểu mấy đứa không có nhà thì sống kiểu gì.

Kiều Thất Tịch ở trong nhà đợi chưa được bao lâu thì Otis đã trở lại, ở trong bóng đêm trông hắn giống như một bóng ma khổng lồ đi qua đây nhưng lại không làm cho gấu nhỏ sinh ra nửa phần sợ hãi.

Bởi vì trong miệng đối phương đang ngậm một con cá biển to mọng, đưa qua cho cậu ăn trước.

Đương nhiên là không thể từ chối rồi, ăn cơm mà còn không tích cực là tư tưởng có vấn đề.

Nhưng gấu Bắc Cực nhỏ chỉ ăn phần dưới đầu cá một đoạn, đầu cá và nửa phần thân cá dư lại thì phun trên mặt đất, không thèm nhìn tới.

Otis liếm miệng, mắt nhìn qua lại giữa gấu nhỏ và cá, bên trong toàn là ý thúc giục.

Nhưng Kiều Thất Tịch vẫn không ăn.

Chớp đôi mắt khó hiểu nhìn quanh, hiển nhiên Otis không biết phải làm gì với chú gấu nhỏ kén ăn này.

Cuối cùng hắn nằm sấp xuống ăn đầu cá và thân cá còn dư lại.

Lúc này Kiều Thất Tịch mới đi qua dựa dựa vào người Otis, tốt rồi, không cần phải đi săn nữa.

Ôm ôm, ngủ.

Để giữ lại chủ nhân khác trong nhà này, gấu Bắc Cực nhỏ dựa sát vào trong lồng ngực Otis. Hai chân vừa đặt xuống đã bắt đầu giả bộ ngủ.

Có cho thêm Otis một cái đầu nữa hắn cũng không thể biết được gấu Bắc Cực nhỏ đang lừa hắn.

Cho nên hắn cho rằng gấu nhỏ thật sự muốn ngủ, bởi vậy cũng bỏ qua ý định ra ngoài cửa đi săn lần nữa.

Buổi tối đầu tiên vào ở nhà mới, hai chú gấu Bắc Cực đều ngủ ngon vô cùng.

Trong nhà trừ một vài khe hở chưa lấp kín nên còn hơi lọt chút gió ở ngoài ra thì còn lại hết thảy đều rất tốt.

Đêm thu rét lạnh thấu xương, gió thổi khắp vùng đại lục địa cực.

Quả thật là gấu Bắc Cực không sợ lạnh, nhưng uy lực của gió lạnh đôi khi còn đáng sợ hơn cả cái rét.

Chờ ở trong nhà thật sự yên ổn và thoải mái.

Tỉnh lại thì nghe thấy tiếng “vù vù” ở bên ngoài, cực kỳ giống như gió đang khóc.

Gió mạnh đến rồi.

Có lẽ sẽ nhanh qua đi hoặc cũng có lẽ sẽ kéo dài liên tục một khoảng thời gian, tình huống chi tiết thì chỉ có con người biết.

Sau khi trở thành gấu Bắc Cực thì không thể lấy được số liệu trên mạng nữa.

Chỉ còn có thể dự đoán thời tiết bằng giác quan thứ sáu và cái mũi nhạy bén.

Xét thấy Kiều Thất Tịch là một con gấu Bắc Cực biến thành giữa chừng nên có thể cậu sẽ không có những ưu thế này.

Đây không phải là vấn đề cậu có cố gắng hay không.

Phát hiện ra mình không hề cảm giác được gió lạnh đến gần, gấu Bắc Cực nhỏ thở dài, chưa có lúc nào mà cảm thấy làm động vật thật không dễ dàng giống như hiện tại.

Đặc biệt là động vật không có nhà.

May mà nhờ có Otis đã bố trí một căn nhà ấm áp trước khi gió mạnh ập đến tàn sát bừa bãi.

Trước khi gió mạnh chưa ngưng Otis cũng không ra ngoài, hắn yên tĩnh ở trong phòng, hoặc ngủ hoặc liếm láp Kiều Thất Tịch, hoặc là chơi cùng với cậu.

Đối với nội dung chơi đùa thì đương nhiên là khá trẻ con.

Thời tiết không thể đi săn vốn là thời cơ tốt để vận động.

Xét thấy không gian trong phòng có hạn nên ẩu đả kịch liệt đã biến thành những trò trêu chọc nhảm nhí.

Ví dụ như cậu thừa dịp Otis không để ý, nhét tay gấu vào trong miệng đối phương.

Otis: “…”

Hắn kinh ngạc một lát rồi bắt đầu liếm láp cái tay gấu đang làm nũng.

Ví dụ như bò lên trên lưng Otis, dùng cân nặng mấy trăm cân của mình đè đối phương dẹp lép.

Otis: “…”

Cân nặng này đối với hắn mà nói không hề nặng chút nào, hơn nữa cũng không cảm thấy hành động của gấu nhỏ là kì lạ.

Gấu nhỏ thích bám ở trên lưng mẹ cho mẹ cõng đi, có lẽ gấu nhỏ chỉ là còn nhớ kí ức này.

Tính tình của Otis cũng tốt quá đi mất.

Nếu không thì tại sao Kiều Thất Tịch lại nhàn rỗi đến mức trở nên xấu xa và trẻ con, bởi vì cậu đang làm chuyện không phải của con người.

Vào lần cuối cùng cậu lấy mông ngồi lên đầu Otis, nghĩ lần này hẳn sẽ lật xe nhỉ?

Trực giác của Kiều Thất Tịch vô cùng chuẩn xác, nếu cậu dùng trực giác này trong việc kiếm ăn thì chắc cũng không đến mức bây giờ vẫn còn là một con gấu chỉ biết ăn.

Otis quay đầu cắn cái chân béo của gấu nhỏ một ngụm, kéo cậu từ trên đầu mình xuống, sau đó đè cậu dưới ngực mình khẽ cắn.

Khu vực xương sườn chịu sự va chạm có tiết tấu từ hàm răng to dài của đối phương, truyền đến một cơn ngứa ngáy.

Ngại quá, đó là chỗ ngứa của Kiều Thất Tịch.

Cậu lập tức gầm gừ rồi vặn vẹo thân gấu, cố gắng thoát khỏi sự trừng phạt của Otis.

Vào ngày gió lớn không có chuyện gì, bọn họ cũng vô cùng nhàm chán.

Tục ngữ nói không có lửa làm sao có khói, gió lớn nên sóng cũng lớn, tiếng sóng biển mênh mông mãnh liệt vang lên bên tai họ không dứt.

Gấu nhỏ vô cùng sợ nhà mới của mình bị nước vào, cũng may phòng nhà vẫn cách bờ biển một đoạn được, sóng biển không đến được đây.

Gấu nhỏ trải nghiệm nhà mới được vài ngày.

Nhà view biển trừ chuyện hơi lộn xộn ra thì không còn điểm trừ nào khác.

Trạm khí tượng của con người sớm đã kiểm tra được mấy ngày nay sức gió ở vùng địa cực tương đối mạnh.

Nhóm nhân viên làm công tác bảo hộ luôn để ý đến biến hóa khí hậu ở Bắc Cực nên cũng lo lắng vì chuyện này.

Lần này diện tích gió mạnh bao phủ khá rộng, nhìn ra có không ít động vật sẽ phải chịu ảnh hưởng.

Otis cùng Alexander cũng sống ở trong phạm vi này, không biết bọn chúng sẽ vượt qua bằng cách nào.

Với thời tiết như vậy, máy bay không người lái đã bị tê liệt hoàn toàn, chỉ còn để lại camera quan sát lục địa.

Nhưng muốn dùng camera lục địa quan sát gấu Bắc Cực sinh sống là chuyện không thế, sức phá hoại của bọn chúng rất mạnh, một khi phát hiện camera hoạt động bên người thì chắc chắn sẽ làm hỏng hóc camera.

: Gió lớn quá, cầu nguyện cho nhóm động vật nhỏ trên vùng địa cực.

: Thật ra radar của bọn chúng còn nhạy bén hơn cả đài khí tượng, nếu có thể thuận lợi phát hiện ra nơi để trú ẩn thì vẫn ổn thôi.

: Mọi người quên rồi sao? Mùa gió lạnh năm ngoái người ta chụp được một con gấu Bắc Cực cứng đầu cực, nó đến một mảnh đất trống ôm đầu, gắng gượng chờ gió tan.

: Ha ha, tôi sẽ mang nó thẳng đến chỗ Otis.

: Con gấu Bắc Cực đầu sắt đó đáng yêu ghê.

: Với thể trọng của bọn nó thì quả thật gió thổi không bay được, muốn làm gì thì làm.

: Gấu Bắc Cực độc thân đầu sắt một chút thì không sao, nhưng Otis còn dẫn theo gấu nhỏ, tôi nghĩ với sự chiều chuộng chăm sóc của nó với gấu nhỏ thì hẳn nó không thể ngồi im không làm gì.

: Hẳn là tìm một chỗ để náu đi.

: Tôi là nhân viên công tác trạm cứu trợ, theo dõi thì thấy định vị Otis và Alexander đã không nhúc nhích nhiều ngày rồi, quả thật là đang trốn.

Mấy ngày sau sức gió yếu hơn một chút, máy bay không người lái lại đi ra ngoài, quả nhiên chụp được… Hai chú gấu Bắc Cực trốn ở trong động gấu Bắc Cực bằng đá ở bên bờ biển.

Thật là thoải mái.

“Đúng là hai con gấu thông minh.” Người nọ vừa xử lý số liệu vừa cười nói: “Làm người ta mất công lo lắng.”

“Ấy, cậu nhìn kĩ chỗ này đi…” Đồng nghiệp chỉ vào chỗ có dấu vết con người trong căn nhà đá: “Đây là một cục đá có màu khác, hẳn là bị cố tình đặt lên để che kín khe hở trên hòn đá đó.”

“Ai làm thế nhỉ?” Tóm lại không thể do hai con gấu Bắc Cực này được, chẳng lẽ là do người Inuit không có chỗ ở cố định làm?

“Đương nhiên không thể là gấu Bắc Cực.” Đối phương cười nói: “Gấu Bắc Cực đực không biết xây tổ, chỉ có gấu Bắc Cực cái chuẩn bị sinh nở mới xây tổ mà thôi. Nếu có một con gấu Bắc Cực đực giúp gấu Bắc Cực cái xây tổ thì nó chắc chắn là bố gấu Bắc Cực tốt nhất trên mảnh đất này.”

“Nói vậy cũng đúng.” Người nói chuyện với anh ta gật đầu.

Gấu Bắc Cực đực toàn là tra nam.

Vào mùa sinh nở ngắn ngủi, bọn chúng sẽ giao phối cùng với nhiều gấu Bắc Cực cái, hơn nữa sau khi giao phối xong thì sẽ bỏ đi không chút lưu luyến.

Đây là thiên tính của gấu Bắc Cực, hình như cũng không thể gọi là tra nam.

Gió mạnh qua đi, mặt biển lại khôi phục gió êm sóng lặng.

Các con vật đã ẩn trốn vài ngày bắt đầu sôi nổi chui ra kiếm ăn, chúng nó phát hiện trận gió mạnh vừa qua đã thổi tan sương mù trên mặt đất và mặt biển.

Mùa đông sắp tới rồi, thời tiết trở nên lạnh giá hơn, dường như đã đạt đến điều kiện để có tuyết.

Kiều Thất Tịch ngủ một giấc dậy, sốt ruột không chờ nổi đi ra khỏi cửa nhà hít thở không khí mới mẻ.

Thuận tiện lười biếng duỗi eo một cái thật mạnh.

Cậu đang định quay đầu lại kêu Otis mau ra đây hoạt động gân cốt đi thì phát hiện Otis cũng đã đi ra theo.

Trông hắn vẫn còn hơi buồn ngủ, như thể chỉ cần gấu nhỏ không đứng dậy thì hắn vẫn có thể ngủ tiếp 300 hiệp, nhưng hắn vẫn đi theo cậu một tấc không rời.

Cùng đi ra biển bắt cá.

Kiều Thất Tịch là một con gấu rất hiểu chuyện. Một mặt, cậu cảm thấy Otis thật đáng thương, rõ ràng có thể không ăn không uống mà ngủ ở trong ổ nhưng lại không thể lười biếng vì phải nuôi nhóc con.

Mặt khác lại cảm thấy đồ ăn không ngon à?

Có thể di động thì tại sao lại cứ nằm mãi thế?

Đi ra ngoài cho thoải mái nào anh em.

Gấu Bắc Cực mà đói bụng thì diều hâu thích ăn trộm chắc chắn cũng đói bụng.

Lúc này Kiều Thất Tịch vô cùng cẩn thận, vừa bắt được cá thì tai mắt chú ý khắp nơi.

Rốt cuộc cậu đã thực hiện ước mơ của mình, vào lúc Otis còn chưa lên tinh thần, cậu đút cho hắn ăn con cá mình vừa mới săn được.

A ha, cảm giác bao dưỡng Otis thật là kì diệu.

Vui ghê.

Otis vừa mới tỉnh lại sau mấy ngày ngủ say nên quả thật còn chưa lấy lại được tinh thần, mãi đến khi trong miệng được đút một con cá, hắn theo bản năng ăn luôn.

Quả thật ăn rất là ngon.

Huống chi là cá do gấu nhỏ đút.

Đến lúc này, quái vật lười biếng khổng lồ đã hoàn toàn tỉnh táo lại, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa sự yêu thích không nói nên lời với gấu nhỏ của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc