EM TÍNH DỄ THƯƠNG CHẾT ANH HẢ?

Kiều Thất Tịch rốt cuộc cũng được hít thở bầu không khí tự do ngọt ngào một lần nữa.

Nhưng tự do thì tự do chứ. Cứ cho là các thành viên trong gia đình không theo dõi cậu gắt gao nữa thì cậu vẫn không hề rời khỏi nhà dù chỉ một bước.

Bởi vì cậu thích mấy đứa em nhà mình lắm. U là trời, cá voi sát thủ con hình giọt nước trông đáng yêu làm sao!

Sau khi bé con sinh ra và được nuôi bằng sữa mẹ đến giờ, nó lớn lên tròn vo, không xẹp lép như lúc mới chào đời. Hiện tại trông các bé như quả bóng bay phình to, vừa căng vừa mềm.

Alexander làm sao nỡ bỏ ra ngoài đây, cậu còn muốn ngắm em trai em gái của mình.

Em trai em gái luôn bị dì giấu trong vây ngực, tất nhiên bởi vì chăm nom đám nhóc cá voi sát thủ này vất vả quá nên mẹ Kiều Thất Tịch cũng đang chăm sóc một bé trong đó.

Vì thế chuyện đáng mừng là, Kiều Thất Tịch tự dưng bị nuôi thả.

Ngoại trừ ông cậu thỉnh thoảng quản lý cậu ra, những con cá voi còn lại cơ bản toàn mặc kệ cậu muốn làm gì làm.

Ủa tại sao vậy nè?

Bởi vì thành viên gia đình đã quẳng trách nhiệm chăm lo cậu cho ông cậu kia rồi, đã thế ổng lại là một tên ngốc nữa!

Đã thế bản thân mình lại đang tuổi chơi tuổi lớn nữa. Hay lắm, mọi người cùng nhau quẩy thôi.

Tuy em trai em gái đáng yêu thật nhưng nhìn hoài thì đến một ngày nào đó cũng sẽ chán thôi. Mặc dù cá voi con càng lớn càng dễ thương nhưng tiếc là Kiều Thất Tịch đã không còn cảm giác mới mẻ như ban đầu nên cậu quyết định ra ngoài một chuyến, khi nào chơi xong sẽ trở về với mấy bé cưng sau.

Kiều Thất Tịch và cậu của mình rời nhà đi. Nhân lúc đối phương đang tìm vài cậu em đẹp trai hay mấy anh giai ngầu bá cháy để thả thính, Alexander bèn tìm cơ hội chuồn đi.

Hỡi đại dương bao la rộng lớn, bổn cưng tới rồi đây!

Nước biển Nam cực vốn trong trẻo thanh mát nhưng gia đình cậu lại đang chuẩn bị di dời sang chỗ khác, bởi mùa rét đậm rét hại tới rồi, mặt băng Nam cực ngày càng mở rộng ra.

Lúc Kiều Thất Tịch ngoi lên mặt nước để hô hấp, bầy chim cánh cụt ở trên mặt băng đã lập đội rời đi. Có lẽ tụi nó vừa mới ăn no xong, bây giờ chuẩn bị lên đất liền tìm đối tượng.

Tốt quá đi.

Kiều Thất Tịch bèn lặn xuống nước lại. Nhìn từ trên cao, thân hình cậu dài gần 56 mét, dáng người thô béo, đằng sau vây lưng thẳng tắp là họa tiết hình trái tim màu trắng được bao bọc bởi áo vest màu đen, trông cực kì bắt mắt.

Cá voi sát thủ Alexander dễ thương ngầu lòi vui sướng vẫy vùng lăn lộn ở trong nước, lúc thì bơi ngửa, lúc thì lật ngửa, cậu cảm thẩy kỹ năng bơi lội của mình quả thật bá cháy.

Một lát sau, Alexander lộn đuôi lên mặt nước và tạo ra một đợt sóng. Ngay giây sau đó, đầu cậu nhô lên mặt nước. Cậu há mồm ngậm con cá vừa bị cậu hất lên trên không trung.

À ú à ú. Cậu trực tiếp nuốt chửng nó, mùi vị chưa kịp thấm, chỉ lấp đầy bụng.

A hu hu, muốn ăn báo biển ghê.

Alexander có gan nghĩ nhưng không có gan làm lợi dụng hệ thống định vị bằng sóng âm để tìm con báo biển cách mình gần nhất. Việc này cậu đã làm không biết bao nhiêu lần nhưng kết quả thì vẫn mãi không thấy.

Chỉ có thể sử dụng trí tưởng tượng để giải tỏa cơn thèm chút thôi à.

Báo biển trên băng cậu không tìm thấy, chỉ phát hiện một vài con báo biển đang bơi tung tăng dưới đại dương.

Dù sao báo biển cũng là động vật có vú, chúng bơi lội dưới nước một khoảng thời gian xong sẽ ngoi lên bờ. Nói cách khác, cứ cho là Kiều Thất Tịch sử dụng định vị tìm ra đi, nhưng đợi tới khi cậu chạy đến nơi thì con báo biển kia cũng mất tăm mất tích rồi.

Vì vậy Kiều Thất Tịch không khỏi do dự, hình như vị trí xa lắm, có nên qua đó không nhỉ?

Phân vân một hồi, Kiều Thất Tịch chợt khinh thường bản thân không có tiền đồ. Trời ạ, năm nay mày bảy tuổi rồi đó!

Cái này có cái gì đâu mà không dám đi chứ?

Mọi người biết không, ông cậu khốn nạn của cậu bảy tuổi đã bắt đầu quan hệ nam nam loạn xà ngầu rồi. Đúng thế, với cái độ tuổi này đã biết được thế nào là khoái cảm bùm bùm, chẳng qua chưa có năng lực sinh dục thôi.

Kiều Thất Tịch: Tại sao tui phải tham khảo tài liệu giảng dạy của ông cậu hả? Con cá voi đó không xứng!

Tất nhiên, Kiều Thất Tịch sẽ không nói tiếng nào mà đi ra ngoài rong chơi, cậu vẫn dùng sóng siêu âm báo cho ông cậu một tiếng trước: Con đuổi theo cá lớn.

Thật xin lỗi, cậu nói xạo đó, không phải cá lớn mà là báo biển!

Ông cậu khốn nạn: Cậu biết rồi, Bé Cưng cố lên.

Thường thì cá voi sát thủ sẽ đặt biệt danh cho bạn bè và người thân. Alexander tất nhiên cũng sở hữu một cái nickname nghe rất là dễ thương, cả nhà ai cũng gọi cậu bằng tên đó cả.

Do đó lúc nói chuyện Alexander cũng tự xưng mình giống vậy.

Vì thế đoạn hội thoại giữa cậu và người quen phải được phiên dịch chính xác như sau: Bé Cưng ba la bủm ủm ba la xì bùa…

Câu vừa rồi hẳn là: Cậu ơi, Bé Cưng đang dí theo một con cá to lắm.

Ông cậu cũng có biệt danh riêng, nhưng Alexander tự động dịch thành cậu, bởi vì cậu không biết dùng từ ngữ nào để dịch cái biệt danh của ông cậu khốn nạn cả.

Alexander quen nẻo báo cáo hành tung xong, sau đó vui vẻ đuổi theo dòng di chuyển của báo biển.

Kiều Cá béo: Bé Cưng lượn qua trái rồi lượn qua phải, kỹ xảo bơi lội nó tuyệt vời như vậy á!

“Á hí hí –”

Vui ơi quá xá là vui. Từ khi sinh ra tới giờ lúc nào cậu cũng bị bốn con cá trưởng thành bao bọc, woohoo, hiện tại cái bầu không khí căng thẳng này rốt cuộc đã chuyển sang người mấy bé em rồi.

Mừng rớt nước mắt.

Alexander dựa vào khả năng bơi lội đỉnh cao của mình bơi tới phạm vi của con báo biển nọ. Đó là một bãi biển cạn, bãi cát trắng thoắt ẩn thoắt hiện, xung quanh là hằng hà sa số đá ngầm. Đối với cá voi sát thủ mà nói thì bãi săn này cực kỳ nguy hiểm.

Vì để tránh bị cá voi săn bắt, mấy con báo biển thông minh thường hay leo lên bờ ẩn náu. Lý do vì báo biển rời nước vẫn sống được, còn cá voi lại có nguy cơ mắc cạn trên bãi cát.

Đuổi tới đây rồi, Alexander đứng từ xa xa nhìn con báo biển kia, thầm nghĩ: Coi như số mày hên.

Đúng vậy, cậu không dám tới gần. Giờ không có đồng bạn kế bên, lỡ bị mắc cạn thì chỉ có nước đi bán muối.

Nhưng Kiều Thất Tịch vẫn không cam tâm từ bỏ đối phương như thế, cậu ở đây nhìn no mắt cũng được, hừ hừ.

Kiều Thất Tịch dừng trong nước, trong lòng cứ suy nghĩ lan man. Làm gấu Bắc Cực vẫn sướng hơn nhiều, ít ra còn lên bờ bắt báo biển được. Nghĩ tới đó cậu không khỏi thở dài.

Bởi vì bản thân quá tập trung, xung quanh lại yên tĩnh nên Kiều Thất Tịch không chú ý đến sinh vật đang tới gần.

Tiếng nước chuyển động dưới đại dương rất hay gặp, vốn đã không làm cậu gợn sóng.

Dù có sinh vật lạ tới gần thì sao, chẳng lẽ trong vùng biển này lại có động vật dám tấn công cậu ư?

Mà nếu có thật thì hẳn tám phần đầu óc của kẻ đó đã bị vỏ sò kẹp hoặc bị sốt rồi.

Báo biển gặp cá voi sát thủ, cứ lên bờ là sẽ an toàn sao?

Không hề nhé, có một loại cá voi sẽ sử dụng chiến thuật mắc cạn.

Chiến thuật mắc cạn là kỹ xảo độc quyền của giống cá voi Patagonia. Nguyên tắc chính là phải thuộc chu kỳ thủy triều của bãi biển này, sau đó chúng sẽ liều mạng nương theo làn sóng vọt lên bờ, rồi chờ đợt sóng kế trở lại biển sâu.

Cho nên bọn chúng chỉ có hai giây ngắn ngủi để tấn công con mồi, nhìn chung đây là một loại chiến thuật vô cùng nguy hiểm vô cùng hoang dã.

Mà con cá voi bảo thủ Kiều Thất Tịch sẽ không bao giờ làm điều này, cậu sợ chết lắm.

Nhưng hôm nay cậu may mắn trông thấy một bầy cá voi sát thủ làm thế.

Thì ra con báo biển bị cậu để mắt tới không phải do bị cậu dọa sợ mà chạy lên bờ. Trước khi cậu tới đây, đã có một đàn cá voi lang thang lạnh lùng nhìn chằm chằm nó.

Giống như Alexander, bọn chúng cũng đang chờ đợi. Điểm khác biệt chính là, Alexander thì chỉ đợi thôi, cơ bản không có kế hoạch hành động tiếp theo.

Đám cá voi lang thang nấp ở đằng xa xa này chắc chắn đã lên kế hoạch từ trước.

Tiếng hô hấp quen thuộc của chúng cuối cùng cũng thành công thu hút sự chú ý của Kiều Thất Tịch. Cá béo lạc đàn ngẩng đầu lộ mắt ra liền thấy vây lưng thấp thoáng trên biển.

Dữ thần luôn, vây lưng thẳng tăm tắp, toàn là mấy anh bảnh bao mặc vest đi giày da!

Nhưng mà bọn họ trầm tính quá, chẳng chịu nói tiếng nào cả, cảm giác không phải đồng loại thích buôn chuyện.

Kiều Thất Tịch chớp chớp con mắt, cơ thể ngứa ngáy muốn di chuyển, hay là tới chào hỏi vài tiếng nhỉ?

Nhưng dù có ngu ngơ đến mấy cậu vẫn nhìn ra được, mấy anh giai này rõ ràng đang trong trạng thái săn mồi. Nếu mình tự tiện mở miệng sợ là sẽ phá vỡ trạng thái của các anh mất.

Bỗng ngay lúc này, tiếng ào ào vang lên, là thủy triều!

Làn sóng cao lớn ngăn trở tầm nhìn của Kiều Thất Tịch, đồng thời cuốn trôi mấy con báo biển sát mặt nước.

Một chú cá voi sát thủ khổng lồ lao lên bờ với tốc độ nhanh chóng và dũng mãnh nhờ cơn sóng, sau đó ngoạm lấy báo biển còn chưa hiểu mô tê gì.

Lực quán tính do con quái vật khổng lồ mang tới khiến vô số bọt nước bắn ra, tạo thành động tĩnh vô cùng ầm ĩ.

Thân hình cá voi rời khỏi mặt nước, lộ ra hình dáng ban đầu. Trong thoáng chốc thân hình khổng lồ hiện ra trước mắt, tạo cảm giác như đang trực tiếp quan sát một ngọn núi hùng vĩ.

Hơn nữa đây còn chẳng phải cá voi trưởng thành, nó chỉ là một con cá voi thiếu niên mười tuổi thôi đấy. Sở dĩ nó sở hữu cơ thể siêu to siêu khổng lồ như vậy đều liên quan tới giống loài cả.

Con cá voi sử dụng chiến thuật mắc cạn này không thuộc giống Patagonia, nó đến từ Đại Tây Dương và sau đó trở thành cá voi lang thang Otis.

Hắn không biết mình học chiến thuật mắc cạn từ đâu nhưng khẳng định một điều, đây không phải lần đầu tiên hắn sử dụng nó.

Kiều Thất Tịch không rõ lắm thao tác cụ thể của chiến thuật mắc cạn, nhưng khi nhìn thấy con cá bự mắc cạn trên bờ, cậu lập tức hết hồn.

Gì vậy trời!

Vì ăn một miếng có đáng không?

Cậu thèm báo biển như thế nhưng vẫn chưa tiến lên đây nè. Ai gu, người anh em cậu không thể kiên nhẫn xíu được hả?

Rồi lại nhìn lại đồng bạn của hắn ở đằng xa, không có con cá nào bơi tới, mấy bạn máu lạnh quá vậy?

Kiều Thất Tịch quan sát vết bớt dưới mắt cá voi mắc cạn kia, hình như không giống mình lắm. Vì thế cậu có thể xác định đối phương không phải cá voi sát thủ Nam Cực loại A.

Không chừng người ta là cá voi biển khơi.

Đồng bạn mắc cạn cũng không biết đường tìm cách cứu trợ, bộ tình anh em của cá voi biển khơi plastic đến thế sao?

Hoặc có thể do bọn chúng nặng quá nên mới không dám tiến lên.

Kiều Thất Tịch thì đỡ hơn, giờ cậu cùng lắm chỉ nặng khoảng hai tấn. Cậu không nỡ để anh bạn to con kia mắc cạn được, do vậy cậu đã dũng cảm bơi lên.

Hành hiệp trượng nghĩa là lý tưởng cao đẹp của cậu.

Hành động tốt đẹp hôm nay là giải cứu cá voi sát thủ mắc cạn.

Alexander, xông lên!

Alexander tốt bụng dễ thương lập tức lao lên. Chỗ nước mắc cạn đối với cậu vẫn có thể bơi được, ai bảo cậu thấp.  

Cậu dùng cơ thể của mình húc vào đối phương, dùng hết sức bình sinh, hi vọng có thể đẩy đối phương về lại biển.

Otis đang nghiêng đầu sang bên khác nhận ra có cái gì đó đang đẩy mình, lập tức ngậm con báo biển quay đầu lại. Đôi mắt trái nho to sâu thẳm, đúng vậy, dù là loài cá voi nào thì đôi mắt của chúng đều giống như quả nho to màu tím.  

Chàng cá voi được con người đặt tên là Otis này lặng lẽ nhìn Kiều Thất Tịch chằm chằm, còn báo biển trong miệng hắn cứ lắc qua lắc lại liên tục, có lẽ vẫn chưa chết.

Alexander đang chăm chỉ làm lụng thì bị báo biển quẹt đuôi vào mặt, điều này khiến cậu vừa hoang mang vừa thèm thuồng. Là báo biển đó, hít hà hít hà!

Không được, tỉnh lại mau!

Kiều cá béo, bây giờ không phải là lúc thèm thuồng!

“Uuu–” Alexander tức giận vì sự lo xa của mình, quay trở lại đẩy mạnh cá voi sát thủ.

Hình như anh bạn cá voi bị Kiều Thất Tịch tọc mạch xen vào cũng hiểu được ý định của cậu, sau đó, hắn thờ ơ.

Bởi vì hắn không cần giúp.

Một đợt sóng biển khác dâng lên, Otis theo làn sóng về lại biển cả. Cái trò xiếc này hắn không thể nào quen thuộc hơn nữa.

Hôm nay, hắn biểu diễn màn này để đồng bạn hắn xem và học được thêm một chiến thuật đi săn mới.

Đâu ai ngờ, tự nhiên xuất hiện một bé cá voi thiếu niên, dường như đang tỏ ra thương xót vì những gì hắn gặp phải.

Otis lạnh lùng im lặng chớp mắt, hiếm khi lộ ra nghi ngờ.

Hắn muốn nói với đối phương rằng, em đừng sợ, xíu nữa là anh quay lại rồi.

Xui xẻo thay Otis không quen trò chuyện, hơn nữa con cá voi sát thủ này cũng không phải đồng loại của hắn, cũng không phải cá voi qua đường, đối phương thuộc về một giống cá voi khác.

Bọn họ không giao tiếp được.

Kiều Thất Tịch: Ai bảo tui không thể!

Kiểu Thất Tịch cực kỳ sốt ruột. Cậu chưa quen thuộc với vùng biển này lắm, lại còn không biết khi nào thủy triều dâng lên. Lỡ thủy triều nó không thèm tới luôn thì sao?

Tri thức sẽ thay đổi vận mệnh.

Trong quá khứ cậu vẫn luôn học đủ loại ngôn ngữ, hôm nay rốt cuộc có đất dụng võ.

“Ăng?” Anh trai là cá voi biển khơi hả?

Đối phương không hề phản ứng lại, có thể do hắn nghe không hiểu tiếng nơi này.

“Ăng?” Hay anh trai là cá voi lang thang?

Ặc, cũng không thèm phản ứng luôn.

Kiều Thất Tịch thử tới thử lui, thử tới mức muốn tuyệt vọng. Thực tế tiếng cá voi đa dạng lắm, ngay cả khi cậu biết nói nhưng cậu vẫn không biết đó là tiếng vùng nào.

Hơn nữa cậu chưa chắc mình phát âm có đúng không.

“Uuu…” Cảm giác thủy triều sắp đến, Otis ngậm báo biển nhắc một câu.

Âm thanh hững hờ, khắc sâu vào tâm trí Kiều Thất Tịch.

A a a!

Có thể giao tiếp nè!

Hình như anh trai cá voi sát thủ này muốn nói là: Đi thôi, đồ ngốc.

***

Bình luận

Truyện đang đọc