EM TÍNH DỄ THƯƠNG CHẾT ANH HẢ?

Dưới mặt biển xanh thẫm phủ kín những sợi rong biển dài, trong hoàn cảnh này phải đặc biệt chú ý đá ngầm, vì rất có thể bên dưới lớp rong biển ẩn giấu đá ngầm, một khi không cẩn thận sẽ lập tức đâm trúng bụng. 

Cá voi sát thủ hoang dã hẳn sẽ không mắc phải loại sai lầm thấp kém này.

Đã lớn như vậy rồi nhưng thỉnh thoảng Kiều Thất Tịch vẫn có thể đụng trúng, không chú ý gì cả…

Cậu đang lênh đênh trên mặt biển. Bởi vì chuỗi bóng phao xinh xắn còn đang móc trên vây lưng của cậu, màu sắc lại vô cùng nổi bật làm bừng sáng cả một vùng đại dương, quả thật rất đáng chú ý. 

Ngay lúc này, các máy bay không người lái của con người đang để ý đến một con cá voi sát thủ Nam Cực vô cùng đặc biệt và cũng rất đáng yêu. Nhân tiện mọi người cũng đặt cho nó một cái tên cũng đáng yêu không kém là Alexander. 

Bí ẩn lớn nhất trên người Alexander: Bản thân cậu là một con cá voi sát thủ Nam Cực nhưng tại sao lại nhận lời mời của một con cá voi lang thang.

Là do con cá voi sát thủ lang thang kia rất đẹp trai à?

Hay là bởi vì đối phương tặng quà đã chạm được đến trái tim cậu.

Máy bay không người lái cách đó không xa cũng chụp được cảnh Otis đang tiễn cá voi sát thủ Nam Cực về nhà, dường như tầm mắt của Otis vẫn luôn đặt trên người yêu của mình.

Dáng vẻ luyến tiếc rời đi của hắn làm cho người khác cảm thấy có chút thương xót.

Vì thế mọi người cũng không khỏi phỏng đoán, không biết sau này chúng còn gặp lại nhau nữa không?

Có thể sẽ gặp lại, cũng có thể sẽ không, xác suất là năm mươi năm mươi đi, còn phải tuỳ thuộc vào tính cách và hoàn cảnh cụ thể của mỗi con cá voi sát thủ.

Hoàn cảnh cụ thể của Otis là có những người bạn cùng nhau đi khắp nơi không cố định một chỗ nào cả, là một gã lãng tử phiêu bạt chân chính.

Còn hoàn cảnh cụ thể của Alexander lại là một gia đình cùng nhau sinh sống trên vùng biển Nam Cực.

Chênh lệch giữa chúng rất lớn, dường như không có tương lai.

Ánh trăng sáng đẹp đêm qua càng giống như một cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn giữa đại dương, dù ngắn ngủi nhưng rất đẹp.

Đương sự Kiều Thất Tịch lại không nghĩ nhiều như vậy, nếu Otis đã nói hắn sẽ không rời đi thì chắc chắn sẽ không đi.

Những làn sóng nhỏ từ phía sau xô tới, đẩy các quả bóng phao tới trước mặt cậu. Cậu chớp mắt nhìn, tuy rằng trong lòng rất vui sướng nhưng cũng có chút buồn rầu con nít.

Quà tặng này phải xử lý thế nào đây?

Có lẽ trong ánh mắt đáng yêu trong sáng của Otis, đây là một phần lễ vật hoàn mỹ, hắn vĩnh viễn cũng không biết rằng nó chỉ là rác thải trên đại dương, lượng rác thải nhiều sẽ huỷ hoại môi trường sống của bọn họ. 

Cho dù Kiều Thất Tịch đã không còn là con người từ lâu, nhưng trong lòng cậu vẫn có một chút xấu hổ.

Cá voi sát thủ mẹ Ida có lẽ không biết đây là rác trên biển, nhưng bà dường như biết đồ vật này không nên treo trên người, coi chúng giống như những con hà biển cần phải rửa sạch ngay lập tức.

Cá voi sát thủ mẹ nhẹ nhàng gỡ chuỗi bóng phao xuống, Kiều Thất Tịch cũng không thể từ chối bởi vì mẹ có ý tốt, hơn nữa cứ luôn treo trên người quả thực rất trẻ con.

Ida bơi vòng quanh đứa con trai cả một đêm chưa về nhà, nhẹ nhàng chạm vào người đối phương, tỏ vẻ thân mật và quan tâm.

Đồng thời cũng là tự kiểm tra Kiều Thất Tịch: Trên người còn có rác không?

Khi Kiều Thất Tịch cùng Otis thâm mật ôm lấy nhau, trong lòng cậu giống như đang có một con nai con hoạt bát, sẽ rất kích động nhiệt huyết, nhưng khi cùng cá voi mẹ mặt chạm mặt lại là cảm giác vô cùng ấm áp hạnh phúc.

Bà ngoại và ông cậu đều rất thương cậu, thỉnh thoảng dường như còn lo lắng cậu ghen tị với em trai em gái mà còn cố ý dỗ dành, làm cho cậu vui, nói cho cậu biết mọi người không xem nhẹ cậu. 

Alexander: Không, xin hãy mặc sức nuôi thả.

Bất kể thời điểm mới sinh ra trong gia đình này Kiều Thất Tịch đã nghĩ như thế nào nhưng hiện tại cậu đều coi những con cá voi sát thủ này là người thân thực sự của mình.

Nói cách khác, hiện tại cậu đã muốn rời khỏi đàn.

Nghĩ đến Otis, Kiều Thất Tịch thò đầu lên mặt nước, đôi mắt to tròn quét trên mặt biển, sử dụng kỹ thuật rình trộm chuyên nghiệp nhìn xem đối phương đã đi chưa.

Trong phạm vi 50 mét đã không còn nhìn thấy vây lưng con cá voi sát thủ nào, chứng tỏ Otis đã đi rồi, a này, cũng không có âm thanh nào.

Kiều Thất Tịch: Otis, anh đi rồi có về không?

Otis: Uuu…

Đối phương cho cậu một âm thanh, chẳng qua cũng không phải ý tứ trở về, hình như chỉ đơn thuần là thổi bong bóng.

Đáp lại cậu bạn trai nhỏ dính như keo.

Nhưng dường như cảm thấy mình như vậy quá thẳng nam, Otis rốt cuộc vẫn nói một câu có ý nghĩa: Đi săn báo biển ăn.

Kiều Thất Tịch ước gì cậu đã không nói câu nào, bởi vì cậu không ăn được báo biển: Ha, em cũng muốn ăn.

Otis: Anh biết rồi.

Kiều Thất Tịch:?

Còn có chỗ dở khóc dở cười là vốn dĩ Otis có chỉ số thông minh của một thẳng nam. báo biển trước kia còn mỗi ngày tiếc nuối nếu có thể cùng Otis nói chuyện thì tốt rồi. Bọn họ có thể nói rất nhiều, trao đổi với nhau những bí mật nhỏ nhỏ mà không ai biết.   

Cậu còn muốn dùng lời văn thuật lại cho Otis nghe về những điều tuyệt vời của thế giới này.

Chẳng hạn như chiếc máy bay không người lái thỉnh thoảng xuất hiện trên bầu trời: Hãy nhìn đi Otis, cái đang bay trên bầu trời kia gọi là máy bay không người lái, nó thường xuyên nhìn chằm chằm cuộc sống sinh hoạt của loài động vật chúng ta, rất điên cuồng! Ngay cả khi ngủ cũng không buông tha.

Khi nhìn thấy một chiếc tàu chở dầu lớn cậu có thể nói với đối phương: hãy nhìn đi Otis, đây là du thuyền mà loài người dùng để hưởng thụ cuộc sống xa hoa của họ. Trên đó có chỗ ở thoải mái, còn có cả đồ ăn ngon, trò chơi giải trí. Ngồi trên du thuyền đi khắp thế giới đã từng là kế hoạch của em, a ha, nhưng bởi vì rất đắt nên không thực hiện được. (chẳng phải bởi vì chết sớm sao?)

Trong ảo tưởng của Kiều Thất Tịch, Otis chắc chắn sẽ giống đồ nhà quê kinh ngạc cảm thán không ngừng mà tiếp thu những kiến thức mới mẻ đó, sau đó sẽ dịu dàng cười khen cậu: Alexander hiểu biết nhiều quá.

Trên thực tế, khi hai bên cuối cùng có thể giao tiếp, người được nhận tri thức mới lại không phải Otis mà chính là cậu.

Kiều Thất Tịch: Khó quá đi!

Otis có thể truyền đạt những gì hắn nghĩ trước đây: Điềm đạm, thận trọng, sức chiến đầu mạnh mẽ, thậm chí có chút cộc lốc. Cuộc sống mỗi ngày ngoại trừ ăn rồi lại ngủ ra thì là nuôi dạy cậu như một đứa con trai.

Đương nhiên cậu không có ý không thích, cậu yêu Otis là điều không thể nghi ngờ!

Otis một lần nữa trao đổi nhận thức của mình: Điềm đạm, thận trọng, sức chiến đấu mạnh mẽ. Cứ như vậy vài giờ cũng không đổi.

Nhưng cũng không ngốc nghếch.

“…” Ấn tượng ban đầu hoàn toàn sai!

Kiều Thất Tịch: quên đi quên đi. Chắc chắn không phải mình trước kia mắt không tốt, rõ ràng đều là hoạ do rào cản giao tiếp gây ra!

Nếu không nói chuyện giao tiếp với nhau sẽ không ai biết được suy nghĩ thực sự của đối phương như thế nào.

Chẳng qua Kiều Thất Tịch lại không ngờ như vậy mà thôi.

Nhìn chung, từ lúc gặp nhau đến bây giờ, Otis như một con thú hoang, đối xử với cậu theo kiểu lạt mềm buộc chặt. Ban đầu là phô diễn sức hấp dẫn của bản thân, sau đó đánh đòn thẳng, ép tường tỏ tình, vài lần bị từ chối thì cũng thoải mái buông tay không dây dưa.

Gặp lại nhau lần nữa thì lại tích cực tranh thủ cơ hội. Điều này chứng tỏ tình cảm của hắn cũng không phải tuỳ tiện, là thật sự thích mới không buông bỏ được.

Chớp được cơ hội là lập tức hành động, không có tìm bừa một khối rác thải trên biển đem tới gặp cậu mà nghiêm túc, chân thành đi tìm.

Mặc dù cậu chưa hỏi hắn phải tìm mất bao lâu, ở đâu mới tìm được lễ vật, nhưng chắc chắn không dễ dàng như trong tưởng tượng rồi, Kiều Thất Tịch nghĩ thầm.

Ban đầu Kiều Thất Tịch cũng không nghĩ có chuyện gì trong đó, không phải là theo đuổi người mình yêu sao, đương nhiên phải nỗ lực hành động rồi. Nhưng bây giờ ngẫm lại cậu mới phát hiện ra tên cá voi sát thủ này lợi hại lắm.

Nam chính trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài cũng không được như hắn.

Được Kiều Thất Tịch nhắc, quả thật hắn chuẩn bị đi bắt báo biển.

Nhưng cũng không phải đi săn một mình.

Bạn đồng hành của hắn đang đi săn, căn cứ vào tín hiệu của đối phương hắn đuổi tới.

Biển sâu trong xanh sóng cuồn cuộn còn nguy hiểm hơn biển cạn. Nhìn từ trên cao nhìn xuống làm cho người ta có cảm giác có thể bị nuốt vào bất cứ lúc nào. 

Có lẽ cũng chỉ có loài quái vật khổng lồ như cá voi sát thủ mới có thể thản nhiên đối diện với đại dương như vậy.

Nhưng có đôi khi mặc dù là bọn chúng cũng đành phải bất lực.

Con báo biển bị sáu con cá voi sát thủ di cư vây quanh, cuối cùng trốn trên vây ngực của cá voi lưng gù, tránh được một kiếp.

Tiếng kêu biến ảo khôn lường của con cá voi khổng lồ vang dội giữa đại dương. Loài người nghe thấy lại là tiếng hát tuyệt vời, nhưng có khả năng chỉ là xua đuổi những con cá voi sát thủ không chuyện nào là không dám làm này, thực tế là ý cảnh cáo.

Sáu con cá voi sát thủ di cư không ham chiến chút nào, phát hiện là cá voi lưng gù liền bơi tới trạm tiếp theo. Dù sao đại dương này cái gì cũng không thiếu, nhiều nhất là báo biển.

Tỷ lệ gặp báo biển cao cũng không phải bởi vì cá voi sát thủ cố ý tìm chúng, cũng không phải bởi vì nó ngon hơn những con vật dưới biển khác. Hải sản ngon trên đại dương này chỗ nào cũng có.

Chỉ có thể nói số lượng báo biển rất lớn, phân bố ở khắp nơi, chỗ nào cũng có bóng dáng của chúng.

Về phần những con cá voi con khác cũng là có thể gặp nhưng không thể cưỡng cầu!

Nếu bữa nào cũng phải ăn cá voi con thì sẽ có rất nhiều cá voi sát thủ đói chết.

Nhiều khi, bọn họ cũng không chán ghét những loài cá nhỏ tôm nhỏ. Chẳng hạn như Otis bây giờ, khi hắn gặp được bầy cá nào cũng sẽ quẫy đuôi một cái, chỉ nhai hai đến ba cái là xong. Dù sao hắn cũng không kén ăn. 

Bọn chúng ăn bất cứ chỗ nào, bất cứ lúc nào, gặp được mục tiêu nhỏ sẽ ăn ngay, còn mục tiêu lớn thì từ từ mưu tính. 

Con báo biển này may mắn tránh được một kiếp, còn những con báo biển nào đen đủi rơi vào miệng chúng thì sẽ thành là một bữa no nê.

Mọi người chia nhau ăn con mồi, khi đã thoả mãn tức là buổi đi săn có thể kết thúc. Cho dù là cá voi sát thủ di cư tinh lực tràn trề cũng muốn nghỉ ngơi bổ sung thể lực, huống gì những kẻ lười biếng như bọn chúng, cũng không phải mỗi ngày đều làm dáng.

Otis lại một mình rời khỏi đàn, người bạn đồng hành tỏ vẻ nghi hoặc: Otis, chú đi đâu đấy?

“Bắt báo biển.” Otis đã bơi ra xa rồi, người anh em kia chỉ còn nghe được tiếng của hắn, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa: “Cá voi sát thủ Nam Cực con muốn ăn báo biển.”

Anh trai ngầu C: “Chú lại thất bại à?” Nếu không tại sao còn tiếp tục tặng báo biển? Có lẽ con cá voi sát thủ này đang nghĩ theo hướng này.

Anh trai ngầu B: “Nó muốn làm lại lần thứ hai.” Đây là một con cá voi sát thủ thông minh.

Anh trai ngầu A: “Là rất nhiều lần.” Một con thông minh hơn.

Otis không hề hồi âm bọn họ nữa. Trong ấn tượng của Kiều Thất Tịch, Otis nói rất nhiều, cậu muốn hỏi nhóm bạn đồng hành của hắn: Các anh cảm thấy Otis nói nhiều không?

Nhóm bạn đồng hành: Vấn đề này rất ngốc, đổi câu hỏi thông minh hơn đi.

Cá voi sát thủ thật sự không có khái niệm về thời gian. Otis vừa đi, Kiều Thất Tịch đã một ngày không nhận được tin tức của đối phương, ngay cả bọt khí cho cá voi sát thủ nhỏ đáng yêu cũng không có.

Liệu mối quan hệ này còn muốn tiến triển nữa hay không?

Nếu lên mạng hỏi một câu: Bạn trai hơn 24 tiếng không báo tin gì cho mình liệu có phải muốn chia tay không?

Bên dưới chắc chắn sẽ có một loạt bình luận khuyên chia tay.

Cả ngày cũng không nhớ đến nhau, vậy thì còn cần nhau làm gì? Chia tay đi! Nhưng hoàn cảnh hiện tại của Otis cũng rất đặc biệt, Otis là một con cá voi sát thủ nên cũng không cần nghiêm khắc với hắn quá.

Mặc dù Kiều Thất Tịch muốn biết người kia đang làm gì ngoài đại dương nhưng vẫn cố nhịn không quấy rầy đối phương. Không cẩn thận người ta lại đang làm chuyện quan trọng.

Chuyện quan trọng của cá voi sát thủ: Ăn, ngủ, đi săn.

Hẹn hò không tính là chuyện quan trọng, hẹn hò không quan trọng!

Buổi sáng sau khi nghỉ ngơi thoải mái, Kiều Thất Tịch đi theo các thành viên trong gia đình ăn uống tiệc tùng tiếp tục vui chơi, cực kỳ giống một chuyến du lịch có mang theo trẻ con, tiết tấu chậm rãi nhịp nhàng.

Tuy nhiên phạm vi hoạt động của bọn họ vẫn là không rời quần đảo Galapagos mà chỉ là đi lại giữa các đảo nhỏ, hết ăn rồi lại ngủ.

Có lẽ 4-10 tháng nay cả nhà bọn họ đều ở chỗ này.

Đây là chuyện tốt, chỗ ở cố định là niềm yêu thích của cá voi sát thủ Nam Cực.

Cá voi di cư dường như lại không thích dừng lại một chỗ lâu. Nếu Otis còn là một người đàn ông độc thân sẽ mạnh dạn nói rằng đi nơi nào cũng được, nhưng giờ đã có bạn đồng hành rồi.

Kiều Thất Tịch thả mình trôi tự do trên biển, dưới cái bụng là lớp lớp lá rong biển nhè nhẹ quệt qua. Trước đây cậu rất chán ghét hoàn cảnh này, cảm thấy nhìn xuống dưới một cái thôi đã choáng váng hết đầu óc rồi.

Đặc biệt vào buổi tối, ai mà biết bên trong cất giấu cái gì, nhìn qua rất giống tóc, thật đáng sợ.

Bây giờ tốt hơn một chút rồi, thỉnh thoảng ban ngày còn dám lặn xuống tìm thức ăn.

Otis chắc chắn sẽ không sợ phải không?

Đối phương vốn cũng rất quen thuộc cuộc sống trên đại dương, trở thành cá voi sát thủ hẳn là càng thêm thành thạo.

Ông cậu của Kiều Thất Tịch hôm nay không đi ra ngoài ngao du, đối phương đang ở bên cạnh ca hát, dường như rất hưởng thụ sự yên bình của buổi chiều tà.

Giọng hát của hắn rất êm tai, giờ khắc này những con cá voi sát thủ trên khắp thế giới cũng đang được nghe hắn hát.

Rất nhanh Kiều Thất Tịch chợt nghe thấy rất nhiều cá voi sát thủ ca ngợi tiếng hát của ông cậu, cậu cũng tỏ vẻ rất thích. Đó là phát biểu tương đối ngắn gọn, cũng có một chút rất gan dạ trực tiếp hỏi có thể hẹn hò hay không.

Kiều Thất Tịch: Đây không phải nội dung trẻ con nên nghe!

Ước chừng có quá nhiều cá voi sát thủ chất lượng tốt đang nghe, ông cậu chỉ phiêu lưu với cậu nửa tiếng đã thừa dịp trời tối lẻn ra ngoài phóng túng, lúc rời đi còn dặn dò cậu phải ngoan ngoãn. 

Kiều Thất Tịch cảm thấy thật buồn cười, bàn về tuổi tác thì còn lớn hơn hắn! Nhưng trong lòng vẫn rất ấm áp. Cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm đối phương dành cho mình.

Tuy rằng là nuôi thả…

Nhưng gia đình cá voi sát thủ nhà người ta là như vậy, không cần quá nghiêm khắc, cứng rắn.

Ông cậu rời đi không lâu thì bạn trai mất tích 24 giờ cuối cùng cũng liên lạc với cậu: Uuu…

Vẫn như trước là một âm tiết không có ý nghĩa.

“Uuu…” Kiều Thất Tịch cũng học theo, đùa giỡn nhau phải không! Cậu sẽ không thua đâu.

Sau đó đối phương không có âm thanh nào cả.

Kiều Thất Tịch: A a a, em thua.

Cùng một con cá voi sát thủ phân cao thấp làm chi, Kiều Thất Tịch chớp chớp mắt, không buông tha cho Otis: Anh đang làm gì? Ở đâu?

Otis: Đi bắt báo biển cho em.

Kiều Thất Tịch: Bắt cả một ngày?

Otis: Hả?

Kiều Thất Tịch nghĩ thầm, hả cái đầu anh, có điên tôi mới tin anh. Tra nam trên đại dương xấu xa thật sự!

“Bắt được không?” Kiều Thất Tịch ngoi lên hít một hơi không khí trong lành, hít thật sâu, không cần cùng một con cá voi sát thủ so đo: “Em nhớ anh”

Đối phương có thể trêu chọc cậu thì cậu cũng có thể trêu ngược lại hắn.

Vấn đề là một con cá voi sát thủ có biết cái gì gọi là chọc ghẹo không? Liệu có biết mình đang bị trêu ghẹo không? 

“Có bắt được.” Trên đường đi, Otis thoạt nhìn rất vui vẻ. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn biết bản thân đang bị trêu: “Anh còn cách em khoảng 50 hải lý.”

Kiều Thất Tịch tức khắc mềm lòng, cậu dùng tiếng vang định vị đo lường một chút, hiện tại đã không phải 50 hải lý nữa, khoảng cách giữa bọn họ giờ đã rút ngắn lại mấy hải lý rồi.

“Bạn đồng hành của anh đâu?” Hệ thống định vị tiếng vang thể hiện Otis đang một mình hành động.

“Không biết.” Otis cất tiếng nói rất lạnh lùng.

“Anh vẫn đi theo em, vậy còn bạn đồng hành của anh phải làm sao?” Kiều Thất Tịch nói vài câu có chút phức tạp, cậu không biết đối phương có thể nghe hiểu không, cho nên lại nói rất chậm: “Anh sẽ bỏ bạn đồng hành của mình sao? Bọn họ phải rời đi.”

Quả nhiên là hơi khó, phía đối diện một lúc lâu rồi vẫn chưa đáp lại.

Ha ha, Kiều Thất Tịch xem thường chỉ số thông minh của bạn trai một chút, sau đó nói lại lần nữa: “Bạn đồng hành của anh phải rời đi, anh có đi theo không?”

Câu này cũng rất đơn giản, Otis đã hiểu, trả lời cũng vô cùng lưu loát rõ ràng: “Không.”

Kiều Thất Tịch đã sớm đoán được kết quả. Nói như thế nào đây, cậu chỉ biết thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại đau lòng cho Otis: “Vậy chỉ còn một mình anh là cá voi lang thang.”

Otis không đáp lại, có lẽ đang vội vàng lên đường, hoặc có lẽ là bơi vì trong miệng đang ngậm báo biển không thể nói chuyện.

Đúng như vậy, không lâu sau, bóng dáng của hắn đã xuất hiện trong tầm nhìn của Kiều Thất Tịch, vẫn rất to lớn mập mạp, trong miệng còn đang ngậm đồ ăn.

Cho dù Kiều Thất Tịch biết trong thân thể to béo này là một linh hồn bá đạo cũng vẫn phải khen một câu rất đáng yêu nha.

“Otis.” Giọng nói Kiều Thất Tịch mang ý cười, gọi một tiếng.

Otis lặng lẽ rất nhanh bơi tới, ném báo biển tới trước mặt cậu, chớp chớp đôi mắt đen láy.

“Cảm ơn.” Kiều Thất Tịch vừa thấy Otis xuất hiện trước mặt những cảm xúc nhỏ gì đều không còn. Cậu dùng miệng chọi chọi vào cơ thể báo biển: “Anh thật sự bắt báo biển mất một ngày?”

“Ừ…” Vấn đề này đã bị hỏi rất nhiều lần nhưng Otis vẫn nghiêm túc trả lời.

Nhưng hắn nói chuyện luôn luôn rất có cá tính, nghe ra đều có cảm giác không đứng đắn.

“Anh có nhớ em không?” Kiều Thất Tịch tiếp tục trêu chọc người ta.

Dù sao cũng rất vất vả mới có thể nói ra, cậu muốn nghe nhiều lời ngon tiếng ngọt một chút, hì hì.

“Hiểu rồi.” Otis một thẳng nam chân chính, à không, một con cá thẳng thắn, bắt đầu dán sát lại gần cá nhỏ nói: “Hẹn hò không?”

“Chết tiệt, không hẹn hò.” Kiều Thất Tịch phì cười. Người này ngoại trừ hẹn hò ra thì còn có thể nghĩ tới cái gì khác không?

Cậu muốn cùng đối phương nói chuyện nghiêm chỉnh, vì thế vẫn duy trì trạng thái miệng dán sát miệng, sắp xếp lại từ ngữ biểu đạt: “Otis, theo em đi không?”

Vấn đề này dường như cũng đã từng bàn luận rồi.

Otis trừng mắt nhìn: Uuu…

“Em nói là… Quên đi, quên đi…” Kiều Thất Tịch tiến sát lại gần con cá voi sát thủ to lớn, muốn nói nếu không anh cùng em về nhà đi, chúng ta cùng nhau sinh sống, nhưng cậu lại nghĩ, chuyện này dường như không phải chỉ mình cậu quyết định là được.

Cũng không thể chỉ bởi vì mình thích Otis mà các thành viên trong gia đình mình phải nhận một con cá voi lang thang, như vậy không đúng.

“Không có gì.” Kiều Thất Tịch vô cùng thân thiết dán sát vào đối phương, nhẹ nhàng nói: “Có mệt không? Muốn dựa vào em ngủ một giấc không?”

Bắt báo biển một ngày, cho dù là khoẻ mạnh cường tráng như Otis cũng không thể không mệt mỏi: “Ừ…” Hắn dựa vào người cá voi nhỏ, tận hưởng cảm giác thoải mái khi ở bên nhau.

Phát hiện Otis ngủ trong giây lát, trái tim Kiều Thất Tịch nhất thời quặn lại. Không được, không thể để đối phương tiếp tục ở hai nơi bôn ba đi lại nữa.

Một con cá voi sát thủ một ngày có thể bơi khoảng 150 km, vượt qua con số này chính là một loại gánh nặng. 

Kiều Thất Tịch ước tính hôm nay Otis không chỉ bơi đến con số này, nếu không sau khi tới trước mặt cậu sức lực đều không còn để giở trò lưu manh nữa vậy.

Otis đang ngủ say, nổi trên mặt nước để thở, mở van ra thực hiện hô hấp, trông rất đáng yêu.

Kiều Thất Tịch đồng hành cùng Otis, hỗ trợ giữ chắc cơ thể đối phương để tránh bị dòng hải lưu cuốn đi.

Cá voi sát thủ thích nghỉ ngơi ở những vùng biển nông yên tĩnh bởi vì vùng biển nông an toàn hơn.

Nhưng không sao cả, ở đây ngủ cũng rất an toàn rồi, đã có bé cưng của anh ở đây, Kiều Thất Tịch thầm nghĩ.

Ban đầu Kiều Thất Tịch vốn nghĩ nửa năm sau sẽ tách đàn ra ngoài lang bạt, nhưng bây giờ dường như phải sớm  chia tay gia đình thôi.

Trong thế giới của bà, ông cậu, trừ cậu ra còn rất nhiều người thân thuộc, nhưng trong thế giới của Otis chỉ có một mình Alexander.

Tác giả có điều muốn nói: Kiều Kiều muốn làm cá voi lang thang nữa rồi, mở ra con đường đúng đắn để trở thành bá chủ đại dương. 

Hội anh trai ngầu: Đưa vợ về mà cũng không cùng bàn bạc với bọn anh?

Otis: Cho nên là?

Hội anh trai ngầu: Chào mừng!

Bình luận

Truyện đang đọc