EM TÍNH DỄ THƯƠNG CHẾT ANH HẢ?

Mỗi một nghiên cứu viên đều biết, một đôi gấu Bắc Cực tiến hành giao phối ở hoang dã thì gấu Bắc Cực đực có hình thể to lớn có thể sẽ tạo thành tổn thương đối với gấu cái có hình thể hơi nhỏ nhắn xinh xắn.

Đó không chỉ là vấn đề khác biệt về hình thể của đôi bên.

Mà còn có vấn đề về thời gian giao phối.

Nói chung, hình thể của động vật càng to lớn thì tính cách càng hung mãnh, thời gian bọn chúng giao phối cũng sẽ không quá dài. Nhưng gấu Bắc Cực lại là ngoại lệ, thời gian trung bình bọn chúng giao phối có thể đạt tới đến nửa giờ.

Đã từng có nghiên cứu viên theo dõi hình ảnh một đôi gấu Bắc Cực, bọn chúng đã tiến hành một lần giao phối dài đến hơn sáu mươi phút ở bên trên trên đỉnh tuyết yên lặng.

Thời gian giao phối của mỗi con gấu cũng khác nhau.

Gấu đực sẽ bá đạo lặp đi lặp lại việc cầu hoan đối với gấu cái, làm gia tăng tỉ lệ thụ thai của con cái. Trong thời gian này không chỉ có gấu cái mới có nguy cơ tổn thương vì bị ép buộc, mà ngay cả gấu đực cũng có khả năng bị thương.

Gấu Bắc Cực đực có bộ phận sinh sản hoàn toàn khác biệt với con người, bọn chúng có một phần xương yếu ớt dài đến hơn mười centimet.

Theo môi trường ô nhiễm và thay đổi, nguy cơ gãy xương trong lúc sinh sản của một tổ gấu Bắc Cực có tố chất thân thể không khỏe mạnh cũng tăng cao.

Đương nhiên, gấu đực có thể kiên trì được hơn sáu mươi phút có tỉ lệ gãy xương rất nhỏ.

Đến khi nó xác nhận gấu cái đã hẹn hò cùng mình đã thụ thai thì sẽ rời đối phương đi tìm kiếm con cái khác.

Có lẽ một mùa sinh sản sẽ bất ngờ gặp gỡ ba đến năm lần, tóm lại thì đôi bên chưa từng sinh ra cảm giác nhung nhớ và yêu thương.

Loại sau khi đã phóng thích ở trên thân gấu nhỏ đến khi tỉnh táo lại còn muốn cùng gấu nhỏ thân mật giống như Otis là một hành động khác thường.

Có lẽ là bởi vì trong lòng Otis, dù cho không có phần này xao động lạ lẫm này thì hắn cũng sẽ quyến luyến yêu thương đối với chú gấu nhỏ ngoan ngoãn phục tùng.

Việc này và việc phát tình hình như không liên quan đến nhau.

Vào đêm tuyết phát sinh sự cố, bởi vì mùa xuân tới nên Otis không ngủ cả đêm dù cho đã giải quyết một lần.

Nhưng còn có cả mùa sinh sản đang chờ hắn.

Về phần tại sao lại bước vào giai đoạn phát tình sớm, có lẽ là bởi vì chất lượng sinh hoạt của Otis tốt, à không, là tố chất thân thể tốt, tựa như con người, cùng là những chàng trai tuổi dậy thì nhưng lại có tình huống phát dục không đều.

Ưu thế của gen và điều kiện nuôi dưỡng sẽ quyết định số phận.

Đây chính là nguyên nhân gấu Bắc Cực giống cái chọn giống đực mạnh mẽ để làm cha đứa bé.

Gen của Otis hẳn là rất ưu tú, Alexander cũng vậy, thức ăn tốt và môi trường phát triển tốt đã khiến cậu trông lớn hơn so với gấu nhỏ cùng tuổi.

Không chỉ là thịt mỡ mà trong đó còn là nguyên nhân xương cốt ưu tú.

Tuy rằng con người thấy mỗi con gấu Bắc Cực đều không khác nhau bao nhiêu, nhưng thật ra sự so sánh về sức mạnh và ngoại hình giữa con gấu Bắc Cực này và con gấu Bắc Cực khác là vô cùng rõ ràng.

Ví dụ như Kiều Thất Tịch cảm thấy Otis vô cùng đẹp trai, ở toàn Vòng Cực Bắc cũng không có một con gấu Bắc Cực nào có thể sánh với hắn. Đồng nghĩa với việc đó, ở trong mắt Otis, gấu nhỏ mình nhặt được cũng là đáng yêu nhất, ngoại trừ cậu thì ai hắn cũng không cần.

Kiều Thất Tịch lạc quan và tích cực ngủ một giấc, khi tỉnh đã rất nhanh đem chuyện tối ngày hôm qua ném ra sau ót, dù sao thì đây cũng chỉ là cơ thể của động vật. “Bọn hắn” không thể khống chế vấn đề sinh lý bình thường, không phải do Otis sai.

Sau khi tỉnh ngủ cậu phát hiện Otis cũng đã tỉnh, đang dịu dàng ngắm mình.

Cậu đâu biết Otis bị lần động dục này tra tấn đến thê thảm, căn bản là chưa hề chợp mắt.

Gấu nhỏ trong lòng không có khúc mắc, dùng đầu cọ cọ cằm của đối phương, thậm chí còn định rúc vào trong ngực Otis đắc ý ngủ một hồi.

Cậu là vị thành niên, lại không đi tìm vợ, gọi cậu dậy lên đường làm cái gì? Buồn cười.

Gấu nhỏ xấu tính rúc vào trong ngực Otis híp mắt nửa giờ đã không chịu nổi lương tâm lên án.

Một, hai, ba, rời giường nào.

Cậu duỗi người kéo dãn gân cốt, sau đó đánh cái ngáp thật to, hất đầu một cái.

Tuyết vẫn đang rơi, gió cũng khá mạnh.

Vì tìm vợ cho Otis nên gấu nhỏ họ Kiều cũng không ngại khó khăn.

Lông của Otis cũng run lên, bông tuyết rơi lên trên lông mi của hắn lại có một loại ôn nhu ngoài ý muốn. Người thường ngày si mê huynh đệ của mình là Kiều Thất Tịch cũng đã nhìn khoảng mười lần.

Hai thân ảnh một lớn một nhỏ tiếp tục đi lên núi tuyết.

Gấu Bắc Cực đang tuổi thanh niên trai tráng đang lên đường giống như bọn họ còn rất nhiều, chỉ là rất ít gấu Bắc Cực có mục tiêu rõ ràng giống như Otis, từ khi mới bắt đầu đã đi thẳng đến đỉnh núi, mà không phải đi lượn lờ qua lại để phát ra sự hấp dẫn.

Đó là hành động rất kỳ quái, mùa xuân là mùa sinh sản, không có đối tượng làm sao sinh sản?

Đây cũng là mùa tổ nghiên cứu viên bận rộn không ngừng, nhất định phải đầu tư rất nhiều nhân lực và vật lực để đi theo dõi một mặt thần bí nhất và trọng yếu nhất của động vật.

Máy bay không người lái cùng máy quay mặt đất đã không cách nào thỏa mãn nhu cầu, các nghiên cứu viên phải tự mình xách máy móc ra hiện trường để theo dõi nhằm chụp được nhiều ảnh chất lượng hơn.

Gần đây, đối tượng làm cho người ta muốn nghiên cứu nhất, không ai ngoài Otis mang theo gấu nhỏ đi hẹn hò.

Đối với con gấu Bắc Cực ưu tú và anh tuấn này, mọi người còn chưa hiểu nhiều về nó, còn có rất tâm nguyện khác nữa của con người.

Ví dụ như, hi vọng Otis thích gấu con năm nay có thể lên làm ba ba, có được đứa con của mình.

Nhưng mọi người lại không tự chủ được mà lo lắng, nếu Otis có con đẻ thì có còn đối xử với Alexander mình nhặt được giống như trước đây hay không.

Đó là một vấn đề rất thực tế.

Chú ý đến tổ hợp hai con gấu Bắc Cực thời gian lâu như vậy, việc mọi người không muốn nhìn thấy nhất chính là việc bọn chúng mỗi người đi một ngả.

Việc cử ra tổ theo dõi nào đi quay lại chuyến du xuân của Otis đã đưa tới một trận cạnh tranh kịch liệt, bởi vì rõ ràng đây chính là một cơ hội vô cùng đáng giá.

Mọi người đang tranh đến đỏ mặt tía tai nghĩ thầm, đáng tiếc là không thể hỏi hỏi Alexander thích bao tải màu gì, nếu không cứ để cho Alexander tới chọn thì tốt biết bao nhiêu.

Chờ đã, việc đi quay chụp lại bí mật sinh sản của Otis hình như không có liên quan gì đến Alexander?

Có thể là vì đã quen việc chúng nó luôn luôn ở cùng một chỗ, mà Otis lại sẽ không bao giờ có dị nghị gì đối với quyết định của Alexander.

Cuối cùng, các tổ nhỏ lấy hình thức rút thăm để phân định thắng bại.

Một tổ nhỏ may mắn đã giành được cơ hội quay lại chuyến du xuân của Otis, nếu không có gì ngoài ý muốn thì họ còn có thể chụp được bóng đèn đáng yêu Alexander nữa.

Mọi người tỏ ra kì vọng cực lớn đối hành động lần này.

Tiểu Thạch Đầu lần này cũng sẽ được mang đi. Phải biết là quay chụp động vật hoang dã là hành động có độ khó rất lớn và phải dùng nhiều loại thiết bị khác nhau.

Ngoại trừ khó khăn còn có nguy hiểm.

Các nhiếp ảnh gia được chọn để quay chụp lại động vật hoang dã nhất định phải có tố chất thân thể cực mạnh cùng tâm lí vững vàng.

Năng lực chuyên môn lại càng không cần phải nói.

Mỗi một tấm hình làm cho mọi người vỗ bàn tán dương đều từ tay bọn họ mà ra.

Những tổ quay chụp khác không rút trúng Otis cũng không hề thư giãn. Bọn họ đều tích cực chuẩn bị sẵn sàng, mang theo tràn đầy nhiệt tình đi về khu vực của tổ mình để quay chụp lại chủng loại động vật mình phụ trách.

Mùa sinh sản đến gần, động vật được nghiên cứu không chỉ có gấu Bắc Cực mà còn có những động vật khác. Như hành tung của sói Bắc Cực bí ẩn, cáo Bắc Cực thích ríu rít nũng nịu, vân vân…

Tổ nhỏ may mắn đáp xuống gần mục tiêu, rất nhanh sau đó đã bị đồng nghiệp truy hỏi xem có nhìn thấy Otis cùng Alexander không? Chúng vẫn còn ở cùng nhau hay không?

Tổ trưởng của tổ nhiếp ảnh: Chúng tôi vừa mới đáp xuống, căn cứ vào định vị thì bọn chúng vẫn ở cùng một chỗ.

Đồng nghiệp đang ở tổ khác kia: Có định vị thật tốt. Chúng tôi đáp xuống đã nửa ngày rồi mà tới bóng dáng đàn sói cũng không nhìn thấy đây này.

Tổ trưởng tổ nhiếp ảnh: Ha ha, chúc các bạn may mắn.

Việc quay chụp đàn sói vất vả hơn rất nhiều, hắn đoán các đồng nghiệp thân yêu của hắn vẫn đang nằm vùng ở một nơi cao chờ đợi đàn sói đi qua.

So với sói Bắc Cực vô cùng kháng cự và cảnh giác đối với hơi thở của con người thì thân là bá chủ trên băng, tổ gấu Bắc Cực lại tỏ ra thờ ơ, chẳng hề để ý đến. Điều này khiến mọi người có cảm giác đã bị khinh bỉ mà còn phải cảm ơn đối phương.

Tổ chụp ảnh gấu Bắc Cực không hề sợ hãi, ngoại trừ việc không muốn bị quấy rầy trong thời gian đang giao phối thì thời gian còn lại chúng đều rất thoải mái.

Tổ nhiếp ảnh rất cẩn thận khi quay chụp. Bọn họ cũng không vì gấu Bắc Cực không quan tâm mà tùy tiện tới gần.

Dưới ống kính, Otis và Alexander từ phía xa xa chậm rãi xuất hiện, trong đó, Tiểu Hoàng, cái thùng của Alexander vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, nhiếp ảnh gia trước ống kính trước hiểu ý cười một tiếng: “Ôi, cái thùng nhỏ màu vàng này của Alexander thật sự là che gió che mưa mà.”

Bọn chúng tỏ ra ung dung thoải mái khi đi trong đống tuyết, hình thành sự chênh lệch rõ ràng so với đám người ăn mặc thật dày, đội mũ len và bao tay.

Có vài nhiếp ảnh gia vì muốn có sự thoải mái sẽ từ chối đeo bao tay. Việc này cần dũng khí rất lớn.

Sau khi chụp từ khoảng cách xa xong, bọn họ sắp đi chụp khoảng cách gần hơn, trọng điểm chính là cảnh hai con gấu Bắc Cực đang dừng lại nghỉ ngơi.

Cách Otis và Alexander ở chung luôn luôn không giống với bình thường, toàn bộ nghiên cứu viên đang công tác đều biết, bọn chúng thích ôm nhau ngủ, cho dù là mùa hạ nóng bức cũng vậy.

Sau tám giờ, cả tổ núp ở một nơi bí ẩn gần đó.

Tổ trưởng tổ nhiếp ảnh gia ghi âm lại: “Giờ thứ tám từ khi bắt đầu theo dõi, Otis và Alexander lựa chọn một vị trí cản gió, hình như là dự định đi ngủ.”

Nghĩ một lúc, anh ấy nói thêm: “Trước khi ngủ, Alexander đã đem cái thùng Tiểu Hoàng lật ngược tại trong đống tuyết, còn đập mấy lần, không thể không nói cái thùng của nó cũng thật chắc chắn. A, tiếp đó Otis đã dùng thân thể khổng lồ của mình ngăn gió tuyết cho Alexander, Otis đúng là rất yêu thương nó.”

Quay chụp động vật hoang dã lâu như vậy, tổ trưởng cũng không phải là chưa từng quay qua con nào ôn nhu như vậy, chỉ là hai con gấu Bắc Cực trước mắt luôn luôn làm cho hắn cảm thấy cả thể xác tinh thần đều vui sướng.

Thành viên của tổ khác đều đang nhỏ giọng nói đùa, nội dung vây quanh Otis cùng Alexander đang ngủ.

Thậm chí có người nói đùa trong lều vải: “Hay là nửa đêm chúng ta lập nhóm đi trộm thùng của Alexander đi, mọi người cảm thấy đề nghị này thế nào?”

Có tổ viên lập tức lắc đầu nói: “Chẳng ra sao cả, tôi sợ bị Otis tát lên đầu lắm.”

Tổ viên kia thì mặt mũi tràn đầy hưng phấn đến kì quái: “Ha ha, chúng ta cách Alexander không xa, đây thật sự là một trải nghiệm thần kỳ, mọi người không thấy thế sao?”

Điểm này thì mọi người không có dị nghị gì, đều tỏ ra đồng ý.

Rất nhanh, bọn họ đã bị tổ trưởng dùng máy bộ đàm gọi ra ngoài, hẳn là đã có chuyện gì xảy ra, giọng điệu có chút lo lắng cho nên mấy đội viên lập tức chuẩn bị đi đến đó.

Khi bọn hắn đi đến trước thiết bị, liền hiểu nguyên nhân tổ trưởng vội vàng.

Giờ khắc này, không chỉ là ấn tượng vốn có trong mọi người bị chấn động, mà cả Alexander cũng vậy.

Hai phút trước, Kiều Thất Tịch đã nói xong lời chúc ngủ ngon cùng tất cả những bạn nhỏ của tổ nhỏ đáng yêu này, kể cả cái thùng Tiểu Hoàng chất lượng tốt, tiếp đó hắn ở trong ngực của Otis tìm một vị trí thoải mái.

Sau đó nhắm mắt lại lim dim ngủ.

Otis cũng cùng gấu nhỏ “Chúc” ngủ ngon xong, hắn liếm liếm móng vuốt, lại híp con mắt xinh đẹp nhưng không có dự định ngủ.

Bởi vì hắn không quá buồn ngủ và cũng thấy khó chịu, không thoải mái.

Cảm xúc không vui và tinh lực tràn đầy đã khiến Otis chẳng thèm quan tâm đến những con người đang rình coi gần đó.

Nói chung, chỉ cần không cảm nhận được ác ý, gấu Bắc Cực trong trạng thái buông lỏng có đôi khi sẽ còn thò đầu ra nhìn tới gần những người đang chụp ảnh.

Đương nhiên, muốn đuổi bọn họ đi thì chỉ cần ném một quả cầu tuyết là được.

Cảm nhận được nhịp thở hỗn loạn của Otis, lỗ tai gấu Bắc Cực nhỏ run một cái, nội tâm dâng lên một suy nghĩ: Không thể nào, cứu mạng!

Không phải là Otis lại muốn làm chuyện xấu gì nữa chứ?

Gấu nhỏ trong ngực Otis cứng đờ, nơm nớp lo sợ chờ đợi hai phút. Sau đó xác nhận phỏng đoán của mình, đầu tiên, cậu cảm giác tai tê rần, tên khốn Otis đang dùng lực dày đặc nhỏ vụn như tra tấn gấu mà khẽ cắn lỗ tai của hắn.

Hai cái lỗ tai đáng yêu thay phiên nhau chịu ngược đãi.

“Ô…” Bên trong miệng gấu nhỏ tràn ra âm thanh bất mãn cùng tiếng kháng nghị khó chịu.

Nhưng cũng vô dụng.

Sau đó khuôn mặt, cổ, nơi nào có thể cắn của cậu đều bị gặm cắn vài cái.

Trong thời gian này, hô hấp của Otis càng ngày càng nhanh, tần suất chín ngắn một dài khiến gấu nhỏ tê cả da đầu.

Cậu dường như không nghĩ ngợi chút nào mà đứng dậy vọt ra ngoài.

Không, không không, không không không, cậu không muốn làm công cụ cho Otis giải quyết nhu cầu. Tạm biệt!

Gấu Bắc Cực có một đặc tính, đó chính là bất cứ thứ gì ở trước mặt nó chạy đi thì nó đều sẽ đuổi theo.

Mà Otis ngăn chặn, đem Kiều Thất Tịch trở về, cũng không phải là thiên tính của gấu Bắc Cực. Có lẽ chỉ là sự yêu thương trái với bản năng của hắn đối với gấu nhỏ này.

Ngay lúc phần da gáy bị đau, Kiều Thất Tịch cảm giác một con quái vật khổng lồ đang bao trùm lên mình, duma…

Không có gì ngạc nhiên, thảm kịch trong đêm tuyết hai ngày trước lại tái diễn.

Khác nhau ở chỗ, lần này Otis ngay cả nhạc dạo lấy lòng cũng không có đã giải tỏa luôn ở trên người cậu.

Kiều Thất Tịch hít ngược, a!

Chuyện này là thế nào?

Hai ngày trước cậu đã lập lời thề son sắt, nếu có lần sau nữa thì nhất định sẽ bỏ nhà ra đi.

Mà giờ khắc này, cậu bị Otis đặt ở trong đống tuyết không thể động đậy, cậu cũng không thể không hung hăng cắn lên trên cẳng tay của Otis.

Cậu tin rằng với lực cắn của mình thì chắc chắn sẽ đổ máu.

Thế nhưng, Kiều Thất Tịch phát hiện mình thật sự không làm nổi. Ngoại trừ việc hùng hùng hổ hổ kêu gào vài tiếng thì trái tim của cậu vẫn hướng về Otis.

“…”

Dù cho không thích thế này, nhưng trong lòng Kiều Thất Tịch vẫn nghĩ Otis không phải con người, đối phương cũng không biết làm như vậy là không đúng.

Chỉ là cậu không rõ, vì sao Otis lại động vào bạn đồng hành nhỏ, cùng ăn cùng ở mỗi ngày với hắn?

Chắc hẳn là gấu Bắc Cực không có khái niệm chấp nhận.

Trên thực tế, cho dù là hai con gấu Bắc Cực đang trong mùa sinh sản thì muốn giao phối cùng nhau cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Nhất định phải là giống đực để ý giống cái, sau đó giống cái cũng để ý giống đực thì hai con mới có thể tiến đến bước tiếp theo.

???

Nghĩ như vậy, bốn bỏ năm lên thì việc đó có nghĩa là Otis để ý mình?

Kiều Thất Tịch mở to hai mắt, bị sốc trước kết luận mình suy diễn ra.

Cậu ai oán nuốt nước bọt, cảm thấy không có khả năng đó lắm, có lẽ đối phương chỉ là khó chịu nên mới không được bình tĩnh thì sao?

Gấu nhỏ mang tâm trạng nghi ngờ không chắc chắn, bất đắc dĩ phải dịu ngoan nằm sấp.

Otis mạnh mẽ bao phủ gấu nhỏ có thể trạng không quá cứng rắn, càng ngày càng cọ xát từ trên xuống dưới một cách kịch liệt hơn.

Không giống với bộ lông hơi thô ráp của gấu Bắc Cực trưởng thành, bộ lông mềm mại được bảo dưỡng rất tốt của gấu nhỏ xoã tung ra.

Khoảng cách chặt chẽ đủ để Kiều Thất Tịch vẽ ra một vài hình ảnh rõ ràng, dù sao cậu cũng đã nhìn thấy nó thì việc hình dung càng dễ dàng hơn.

Xấu hổ quá!

Nhiệt độ cực nóng so sánh cùng không khí rét lạnh Bắc Cực khiến cậu có cảm giác phần lưng lập tức sẽ bị hòa tan.

Nếu như hiện tại cậu là một khối băng vậy Otis chính là một ngọn lửa. Băng không diệt được lửa mà lửa lại là có thể chậm rãi hòa tan băng.

Cho dù là Kiều Thất Tịch biết Otis sẽ không tổn thương mình, nhưng trong tình cảnh này cậu cũng không nhịn được mà hơi run sợ.

“Ô ô.” Đối mặt sợ hãi, gấu Bắc Cực nhỏ phát ra âm thanh yếu ớt đối với Otis mạnh mẽ to lớn.

Âm thanh nhẹ nhàng này phá vỡ sự yên tĩnh của đêm tuyết, giống như lông vũ mà rơi vào trong lòng Otis.

Otis yêu thương cậu đương nhiên không mất đi lý trí, vì để trấn an, không hù đến cậu nên Otis trở nên dịu dàng hơn một chút.

Thế nhưng càng thế này thì điều này sẽ càng dài hơn.

Cuối cùng Kiều Thất Tịch cắn răng cân nhắc một phen, quyết định mặc kệ cho Otis có hung dữ thế nào cũng sẽ không lên tiếng.

Dù sao cậu cũng hi vọng chuyện này qua nhanh một chút.

Hãy đến nhanh đi!

Đám người đang quay chụp ở gần đó chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Otis đang tiến hành việc phóng thích, mà gấu nhỏ thì bị đối phương hoàn toàn ngăn trở, không cách nào nhìn trộm.

Mọi người chỉ có thể biết đối tượng của Otis là Alexander, nhưng việc này sao có thể xảy ra chứ?

Alexander không chỉ là một con gấu đực, mà trước mắt cũng chỉ có hai tuổi rưỡi, căn bản chưa trưởng thành. Thế nào cũng không có khả năng trở thành đối tượng phát tình của Otis được.

Nói cách khác, dù là Otis đang nắng, mà Alexander đúng lúc ở bên cạnh thì bọn chúng cũng không thể có khả năng phát sinh ý nghĩ gì đối với nhau.

Phản ứng bình thường nhất hẳn phải là Otis rời đi một mình, không ăn không uống để đi tìm kiếm giống cái trong đêm.

Sau đó, thỏa thích phát tiết tinh lực tràn đầy của mình ở mùa sinh sản.

Nhưng bây giờ tổ hợp đáng yêu vẫn luôn khiến người ta cho rằng đó là sự kết hợp của tình bạn tuyệt vời xem ra không đơn giản chỉ là tình bạn.

Ít nhất Otis đối với Alexander không phải như vậy.

Không biết đã qua bao lâu, tóm lại Kiều Thất Tịch cảm thấy tứ chi bị vùi trong đống tuyết của mình đều đã cứng ngắc lại do giữ một tư thế bất động trong thời gian dài sinh ra.

Lúc ấy, Otis trên lưng cậu rốt cục đã khôi phục lại bình tĩnh.

“…”

Bẩn thỉu, không đơn giản chỉ là vấn đề bộ lông, Kiều Thất Tịch thề đợi lát nữa mình phải tắm rửa trong đống tuyết đàng hoàng mới được.

Một khi dừng lại, bầu không khí vừa rồi khiến Kiều Thất Tịch run rẩy bị quét sạch sành sanh, ánh mắt Otis cũng khôi phục lại sự ôn hòa, không giống với sự bá đạo, ngang ngược của vừa nãy.

Đồng thời cũng lập tức cúi đầu xuống dùng tư thái áy náy liếm láp khuôn mặt Kiều Thất Tịch, quái vật khổng lồ lại dịu dàng như vậy, toàn thân đều không che giấu tình cảm yêu thích chút nào.

Thái độ có thể nói là say đắm lòng người.

Bỗng nhiên đối diện với ánh mắt chan chứa tình cảm đối phương đã làm Kiều Thất Tịch vốn là chỉ có chút hoài nghi Otis không thích hợp sững sờ, ngay sau đó cảm thấy trong lòng lộp bộp một cái.

Otis chắc sẽ không…

Bị nhìn bằng loại ánh mắt chăm chú này khiến cậu có cảm giác được yêu thương.

Đương nhiên, Kiều Thất Tịch vẫn luôn biết Otis yêu thương mình, nhưng cậu không biết lại là loại yêu này.

Kiều Thất Tịch ngẩn ngơ, trong khoảnh khắc bị trực giác của mình làm kinh sợ, bởi vì kết hợp tư duy con người cùng với sự nhạy cảm gấu Bắc Cực, còn có chuyện phát sinh trong hai đêm này, hắn chỉ có thể nghĩ đến một phương hướng duy nhất:

Otis thích mình.

Đối mặt với đáp án này, Kiều Thất Tịch ngây người nửa phút, rốt cục cũng khôi phục năng lực suy nghĩ.

Không đúng, không thể nào.

Gấu Bắc Cực sao lại có thể thích một con gấu Bắc Cực khác?

Mà đối với Kiều Thất Tịch không chỉ là thích giữa bạn bè mà là thích mang theo cả dục vọng.

Gấu Bắc Cực** sẽ chỉ xuất hiện ở mùa sinh sản, nhưng cậu cảm giác Otis hình như không phải là bị mùa sinh sản ảnh hưởng.

**: raw bị che chữ thế nhé các bạn

Mùa sinh sản đến, chẳng qua là sự kiện để hắn hành động nhiều hơn một chút, chuyện này là để gấu nhỏ trì độn đối với mình luôn ngoan ngoãn nghe lời biết đây tuyệt đối không phải là bởi vì tình thân, cũng chẳng phải tình thương của cha bộc phát, càng không phải là tình hữu nghị gì hết.

Mà đó là một loại tình cảm ái mộ không thể tưởng tượng nổi.

Suy nghĩ đến kết quả như vậy, toàn thân gấu của Kiều Thất Tịch đều lâm vào hỗn loạn, nếu như là thật… Việc này cũng thật là không thể tưởng tượng nổi.

Otis biết yêu sao?

Đổi thành một con gấu Bắc Cực khác, Kiều Thất Tịch có thể sẽ hoài nghi, nhưng nếu đó là Otis thông minh thì… Kiều Thất Tịch tâm tình phức tạp nghĩ:

Nếu như Otis là con người, nhất định sẽ là một vạn nhân mê.

Tình cảm của Otis phong phú tinh tế tỉ mỉ, có năng lực biểu đạt rất tốt, hoàn toàn có thể có tình yêu.

“…” Nhưng Kiều Thất Tịch vẫn rất khiếp sợ. Phải biết rằng từ khi làm gấu Bắc Cực, cậu đã xác định là sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại, không chuẩn bị để yêu đương.

Dù sao thì nếu không làm gấu Bắc Cực thì cũng chưa chắc đã yêu.

Yêu đương cái gì, không cần thiết.

Chỉ là không nghĩ tới, một năm sau khi làm gấu Bắc Cực nhỏ, tự nhiên lại lòi ra vấn đề tình cảm.

Một con gấu Bắc Cực đực thầm mến mình phải làm sao bây giờ, bản thân cũng là gấu Bắc Cực, cũng là giống đực, lại còn là vị thành niên.

Cứ như vậy, Kiều Thất Tịch rơi vào bên trong thế giới của mình, trong đầu tất cả đều là chân tướng vừa mới biết được.

Một bên Otis đang cẩn thận vệ sinh bộ lông cho gấu nhỏ, động tác dịu dàng cẩn thận, gần như cách mỗi nửa phút là ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gấu nhỏ một lần.

Mặc dù không biết nói chuyện, nhưng bên trong đôi mắt đều là suy nghĩ đăm chiêu của hắn.

Gấu Bắc Cực có tình yêu hay không?

Ít nhất thì Otis có, chỉ là tình yêu của hắn nói không nên lời, mà khoa học cũng vĩnh viễn cũng không cách nào chứng thực được.

Đó là tình yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc