EM...EM DẦN YÊU ANH MẤT RỒI!


Trước mặt Dương Nghi, là cảnh tượng một đôi nam nữ đang ngồi rất thân mật.

Điều mà khiến cô bàng hoàng chính là người đàn ông mà cô thương nhớ đang cười nói, ôm ấp người đàn bà đang õng ẹo hết dựa vai rồi làm đủ mọi thứ chuyện như các cặp đôi đang yêu nhau.

Mọi người xung quanh nói chuyện rất vui vẻ nhưng thứ đập vào trước mặt bọn họ khiến họ không khỏi ác cảm.
Tim cô bỗng nhói lên, vẫn chưa thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.

Cảm giác này là ra sao đây ? Chứng kiến người mình yêu đang thân mật với người khác, liệu đây là món quà bọn họ tặng cho cô chăng.

Yêu rất nhiều để khi nhận lại là một thứ đau lòng, tin tưởng quá nhiều đến rồi nhận ra mình bị lừa dối.

Đôi tra nam tiện nữ này, dám bảo cô đến đây để chứng kiến cảnh này à.

Thôi được rồi, nếu muốn cô xem đến vậy thì bà đây đành phải diễn cho đúng.
- Hai người đến đây là muốn tôi chứng kiến cảnh này sao ?
Bầu không khí đang ngọt ngào bỗng bị phá vỡ khiến cho bọn họ không khỏi bực tức.

Hạo Minh ngước lên nhìn, thật không ngờ anh cũng ngạc nhiên và lo sợ không kém.
- N...Nghi..Nhi....sao em lại ở đây ?
Dương Nghi không khỏi nực cười, rõ ràng hắn ta là người gọi cô đến đây, sao bây giờ trông bộ dạng có vẻ là lo lắng đến vậy.

Phía bên cạnh, Tô Diệu Anh không khỏi đắc ý.

Thiết nghĩ con ả tiện nhân này dám gọi điện, nhắn tin năn nỉ chồng sắp cưới của cô ta để đòi quay lại, thật không biết sĩ diện để đi đâu nữa.

Nếu đã như vậy chi bằng ả đánh dấu chủ quyền, cho cô thấy cảnh tượng này để đau lòng.
- A Dương Nghi, lâu quá ta không gặp nhau.

Thật không ngờ sau bao nhiêu năm cậu lại trở thành tiểu tam muốn phá vỡ hạnh phúc của người khác.
Câu nói có phần chế giễu châm chọc, từ khi nào mà Dương Nghi là một cô gái thuần khiết, xinh đẹp luôn chung thủ với đối phương lại trở thành tiểu tam rồi.

A vậy hóa ra Dịch Hạo Minh trước giờ là tra nam ? Chắc hẳn anh ta đã nói gì với ả nên Diệu Anh mới trễ giễu cô một cách trắng trợn như vậy.

Chỉ tội cho Dương Nghi nhận ra điều này quá muộn màng.
- Sao cơ ? Tiểu tam sao ? Hạo Minh, tôi thật sự quá xem thường tài diễn xuất của anh rồi đấy ?
Anh ta từ lúc đến giờ với khuôn mặt tái mét không biết trả lời ra sao, ăn vụng bị bắt quả tang thì nên nói gì cho đúng bây giờ.

Anh đang định lên tiếng giải thích thì Diệu Anh lại cướp lời :
- Diễn xuất cái gì, hay cô lại định bảo vốn dĩ hai người đang yêu nhau à.

Nếu như vậy tôi thấy cô thật sự đang ảo tưởng rồi, hai người chúng tôi đang yêu nhau như vậy thì cô bỗng đòi anh ấy quay lại là như thế nào.

Đúng là cái đồ mặt dày không biết xấu hổ là gì.
* Chát *
Diệu Anh ấm ức quay lại, Dương Nghi cũng hơi bất ngờ trước hành động này.
- Diệu Anh , em ăn nói cho cẩn thận.

Dương Nghi thật ra chuyện này....
- Đủ rồi, hai người muốn tôi đến đây là để xem mấy cảnh này à.

Dịch Hạo Minh, bắt đầu từ ngày hôm nay tôi với anh sẽ không còn quan hệ nào nữa, chia tay đi.

Hãy lo cho bạn gái của anh cho thật tốt.

Dương Nghi từ từ bước ra khỏi quán, mặc cho hai con người kia xảy ra xô xát gì với nhau hay không.

Tuy lúc này ả ta vẫn còn ấm ức với hành động vừa rồi của anh nhưng cô ta vẫn tiến lại gần khoác tay người đang ông đang vẫn sợ hãi khi cô gái nhỏ biết được sự thật.

- À còn nữa, sắp tới chúng tôi sẽ chuẩn bị kết hôn.

Yên tâm đi, dù sao cũng là bạn học thì tôi sẽ không quên mà gửi thiệp cho cô, mong cô sẽ đến chia vui với bọn tôi.
Dương Nghi đang đi bỗng khựng lại bởi câu đó, không quên quay đằng sau nở nụ cười.
- Được, tôi sẽ đến.

Chúc hai người sẽ sớm bỏ nhau.
Không chần chừ phút nào nữa, cô tiến ra khỏi quán rồi lạc vào dòng người để lại cho cô ta với sắc mặt đang quá tức giận.
- Cái gì, cô dám....
- Đủ rồi Diệu Anh, em có biết bao ánh mắt đang nhìn vào chúng ta không hả ?
Nãy giờ cuộc nói chuyện của bọn họ đã không biết thu hút bao nhiêu ánh mắt.

Mặc kệ mấy người đó nhìn ra sao, ả vẫn cáu gắt mà đáp:
- Nhìn thì làm sao, vừa nãy anh đang làm gì thế hả Hạo Minh.

Anh dám đánh em trước mặt con tiện nhân đó là vì lý do nào hả ?
Vừa lúc nãy, đúng là do anh không làm chủ được cảm xúc mà lỡ có vung tay.

Nếu không phải cô ta có giá trị lợi dụng thì anh đã không gần ngại đáp trả cô ta rồi.

Dù sao đến khi đạt được mục đính thì Hạo Minh sẽ thẳng tay đuổi con đàn bà này ra khỏi nhà mà đón Dương Nghi về lại với anh, nhưng trước tiên nhìn vào những thứ có lợi trước mắt mà chưa đoạt được thì phải dỗ ngọt.
- Xin lỗi, là do anh.

Vì anh không muốn em xô xát với cô ta mà làm mất hình tượng.

Trong quán này một phần ai mà không biết em là Tô tiểu thư cao quý.


Đừng để mọi việc nhỏ nhoi như vậy mà tạo tiếng xấu cho bản thân được không, anh không muốn điều đó xảy ra với em.

Nhưng có một điều anh thắc mắc, sao em lại hẹn được Dương Nghi đến đây vậy ?
Lời nói có vẻ hợp lý lại khiến cho Diệu Anh ton tưởng.

Lấy một ly nước ép cam uống một ngụm dài cho bõ tức rồi bắt đầu kể.
Vốn dĩ Diệu Anh cũng không hề biết Dương Nghi vẫn còn nhắn tin cho anh ta.

Cứ tưởng hai người họ cắt đứt rồi chứ.

Hôm đó vô tình nhìn thấy tin nhắn mà cô gửi thì cũng khá sốc, tuy lửa giận trong lòng cứ thế mà bùng cháy nhưng cô ta cố kìm chế mình lại.

Cố tình hẹn cô và nghĩ khi Dương Nghi xem cảnh tượng này mà không khỏi thích thú.
Hạo Minh quả thật cũng không biết điều này cho đến khi bước khỏi phòng tắm.

Dạo này hắn ta phải dành nhiều thời gian hơn cho Tô Diệu Anh để mọi kế hoạch đã bày ra được trót lọt thành công.

Cứ đợi đến khi kết hôn cùng với ả, có được thứ mà mình muốn thì đuổi cô ta vẫn chưa muộn.


Bình luận

Truyện đang đọc