GẢ CHO ĐỊCH TƯỚNG - MIÊU NHẤT THANH

Tại hoàng cung Cung Quốc, văn võ bá quan đang nghị sự, lúc này, một vị quan bước ra khỏi hàng ngũ, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Tên nam tử này dáng người đĩnh bạt, dáng vẻ hiên ngang, một thân áo giáp tỏa ra khí tức uy phong lẫm liệt.

Ngũ quan tuấn mỹ tinh xảo nhưng không hề có vẻ nhu nhược khiến cho người khác không thẹn mà tán thưởng Chúa tạo hóa vô cùng thần kỳ.

Người này chính là Đại tướng quân duy nhất của Cung Quốc-- Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn lòng bàn chân tựa như có gió, thẳng tắp mà đi về phía hoàng đế Cung Quốc, áo giáp cứng rắn mang trên thân khi cậu di chuyển không ngừng va vào nhau phát ra tiếng vang chói tai.

Trong triều, quần thần thân thiết cảm nhận được Tô Khanh Hàn đang rất tức giận.

"Mạt tướng tham kiến Hoàng Thượng!"

Tô Khanh Hàn đột nhiên quỳ gối trước mặt hoàng đế.

"Ái khanh miễn lễ bình thân."

Hoàng đế làm bộ làm tịch đi xuống bậc thang, tự mình đỡ Tô Khanh Hàn, nhưng Tô Khanh Hàn lại lắc đầu cự tuyệt đứng dậy.

"Hoàng Thượng, mạt tướng cả gan, thỉnh Hoàng Thượng ban cho mạt tướng một lời giải thích, nếu không mạt tướng tình nguyện quỳ gối cả đời ở nơi này."

Đôi tay ôm quyền cúi đầu, Tô Khanh Hàn khẩn thiết.

Hoàng đế ngoài cười như không cười rồi nhanh chóng trầm mặt xuống.

"Ái khanh hà tất phải như thế, hòa thân cùng Dực Bắc Quốc cũng là vì muốn tốt cho Cung Quốc, chỉ cần hy sinh một người là có thể đổi lấy thiên hạ thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an, đây chẳng phải là kết quả ái khanh luôn mong muốn hay sao?"

Tô Khanh Hàn trên mặt càng ngày phẫn nộ.

Cung Quốc với Dực Bắc Quốc vốn chiến tranh liên miên, tuy rằng Cung Quốc dù xét về quốc sách hay binh lực đều kém hơn Dực Bắc Quốc, nhưng trải qua hơn ba tháng ngoan cường chống cự, Tô Khanh Hàn xuất quân ra trận toàn thắng trở về.

Nhưng mà lúc này, trong triều lại truyền đến một đạo thánh chỉ, cưỡng ép hắn phải rút quân, không được chậm trễ.

Không chỉ có như thế, trên đường hồi kinh, Tô Khanh Hàn còn nghe được tin tức hai nước sắp liên hôn, không hẹn càng thêm sốt ruột.

"Hoàng Thượng, Bình Tương công chúa tuổi còn nhỏ, bây giờ gả nàng qua chốn diêm la địa ngục ấy, thật sự ủy khuất cho công chúa, không bằng ban cho mạt tướng năm vạn* quân tinh nhuệ, mạt tướng nhất định có thể trong vòng một tháng......"

*1 vạn = mười nghìn

"Không cần nói nữa!"

Hoàng đế Cung Quốc lạnh như băng mà đánh gãy thỉnh cầu của Tô Khanh Hàn, "Trẫm nếu đã tiếp nhận yêu cầu hòa thân của Dực Bắc Quốc, há có thể có đạo lý đổi ý? Quân vô hí ngôn!"

"Hoàng Thượng!"

"Hơn nữa, người đi hòa thân cũng không phải Bình Tương công chúa......"

Tô Khanh Hàn ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy bàn tay hoàng đế vung lên chỉ về hướng hắn.

"Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc khâm điểm, Tô Đại tướng quân ngươi thay thế Bình Tương công chúa hòa thân...... Tô Đại tướng quân, ngươi sắp gả đến Dực Bắc Quốc làm Thái Tử Phi của bọn họ."

"Cái gì? Đoạn Càn Mục?!"

Tô Khanh Hàn ngây ra như phỗng, trong đầu lập tức hiện ra cảnh trên chiến trường, Đoạn Càn Mục bị hắn đánh bại dưới tay.

Xung quanh lập tức truyền đến một cảm giác áp bức, hoàng đế cười lạnh.

"Người đâu!"

Không cho Tô Khanh Hàn thời gian phản ứng, hoàng đế ra lệnh: "Vì biểu đạt thành ý liên hôn với Dực Bắc Quốc, phòng ngừa trên đường xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, lập tức áp giải Tô Đại tướng quân xuống, huỷ bỏ võ công, giao cho sứ thần Dực Bắc Quốc!"

Bọn thị vệ toàn bộ xông lên điện, Tô Khanh Hàn không kịp đứng lên ngăn chặn.

"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng người không thể làm như vậy với mạt tướng! Mạt tướng vì Hoàng Thượng vì Cung Quốc rơi đầu chảy máu......"

Thân thể bị bọn thị vệ thô bạo kéo ra ngoài điện, Tô Khanh Hàn cảm thấy đại não trống rỗng.

Hắn đường đường là nam nhi bảy thước, Đại tướng quân Cung Quốc chiến công hiển hách, thế nhưng lại phải thay thế công chúa hòa thân với địch quốc, làm Thái Tử Phi địch quốc?!

"Hôn quân! Cung Quốc sớm hay muộn cũng có một ngày bị hủy trên tay ngươi, ngươi là tên hôn quân --!"

Tô Khanh Hàn trong cơn giận dữ tiếng hô quanh quẩn bên trong đại điện, vang vọng ba ngày.

Một tháng sau, đúng là thời tiết không chiều lòng người.

Bị ép uống thuốc độc mà trở nên vô cùng suy yếu, vô pháp sử dụng võ công. Tô Khanh Hàn quần áo tả tơi mà ngồi trong xe chở tù, bị sứ thần Dực Bắc Quốc áp giải tới đô thành Dực Bắc Quốc sắc phong.

Cảnh Dương Cung, phủ đệ của Hoàng Thái Tử.

Vụt!

Một mũi tên nhỏ cắt ngang không khí, bắn thủng núi giả đá cứng rắn, cùng với mặt sau vòng tuổi cây trăm năm.

Đoạn Càn Mục lắc lắc đuôi tóc bện đuôi ngựa, khóe môi nhếc lên phác họa ra vẻ tự tin với độ cung hoàn mỹ.

Hắn là Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc dưới một người trên vạn người, đã từng một thân văn võ song toàn dung mạo tuyệt thế không ai sánh bằng.

Nhưng mà......

Đoạn Càn Mục theo bản năng sờ vết sẹo dưới mắt trái, dáng vẻ tươi cười.

Thủ hạ tiến đến bên người hắn bẩm báo, thủ hạ cung kính mà quỳ gối dưới chân hắn, chờ đợi chỉ thị.

"Thì ra là thế, bổn cung sắp được "đón tiếp" Thái Tử Phi đã tới rồi......"

Đoạn Càn Mục nói, trên mặt nở rộ ra một mạt ý vị thâm trường, tươi cười khuynh quốc khuynh thành, "Vậy trước hết lột sạch quần áo dẫn hắn đi dạo phố đi, cho bá tánh mở mang kiến thức một chút, Đại tướng quân trưởng thành gả cho Hoàng Thái Tử địch quốc là cái đức hạnh gì."

Bình luận

Truyện đang đọc