GẢ CHO ĐỊCH TƯỚNG - MIÊU NHẤT THANH

"Có chuyện gì vậy?"

Một bước tiến đến trước mặt Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục vươn tay đỡ lấy Tô Khanh Hàn, nhìn thấy Tô Khanh Hàn theo bản năng run lập cập, trốn ra sau.

Đầu ngón tay trong nháy mắt cứng đờ, Đoạn Càn Mục đôi tay vươn giữa không trung, cũng không chạm vào Tô Khanh Hàn.

Các vết thương trên người Tô Khanh Hàn như bị vũ khí sắc bén cắt từng nhát vào, làn da tuyết trắng nay đã phủ một tầng đỏ thẫm, hơn nữa cả khuôn mặt Tô Khanh Hàn bị đánh đến sưng đỏ, cả người thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, làm người không nỡ nhìn thẳng.

Nhưng này cũng không phải thứ làm Đoạn Càn Mục kinh ngạc nhất, kinh ngạc nhất còn phải kể tới phản ứng của Tô Khanh Hàn.

Nhìn thấy hắn, Tô Khanh Hàn theo bản năng trốn tránh sang bên cạnh, không phải bởi vì sợ hãi hắn, mà là bởi vì chán ghét hắn.

Một cổ lửa giận từ từ bốc lên, Đoạn Càn Mục nắm chặt bàn tay đình trệ ở giữa không trung.

Tô Khanh Hàn này...... Đã bị đến như vậy còn chưa chịu đầu hàng?!

Càng nghĩ càng giận, Đoạn Càn Mục nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng mà vừa thấy trên mặt Tô Khanh Hàn hay trên người cũng toàn là máu, lửa giận trong lòng cũng vơi đi phân nửa.

Hắn chẳng qua kêu thị vệ vả miệng Tô Khanh Hàn thôi, vì sao trên người Tô Khanh Hàn cũng thương tích đầy mình? Là những tên thị vệ kia cố tình động tay động chân?

Đoạn Càn Mục trong lòng vẫn còn nghi vấn.

Đột nhiên đoạt môn mà nhập Đoạn Càn Mục bức đến góc, Tô Khanh Hàn cả người cứng đờ căng chặt, mày nhăn đến có thể kẹp chết ruồi bọ.

Hắn không biết Đoạn Càn Mục lại muốn chơi cái trò điên rồ gì nữa.

Hắn chỉ biết, chỉ cần hắn nhìn thấy Đoạn Càn Mục, nhất định sẽ không có chuyện gì tốt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong tầm mắt Tô Khanh Hàn sắc bén tiên minh cự tuyệt cùng với sự bài xích làm cho trong lòng Đoạn Càn Mục chút lòng thương hại còn lại cũng biến mất không còn tăm hơi.

Hừ! Dù sao ngươi dù có chết cũng không liên quan đến bổn cung.

Trong lòng như vậy nói thầm, Đoạn Càn Mục xoay người, trong lúc lơ đãng, dư quang thoáng nhìn bộ y phục Tô Khanh Hàn cởi ra tùy tay đặt trên lưng ghế.

"Cái gì đây?"

Bàn tay to nắm lấy, Đoạn Càn Mục cầm bộ y phục lên kiểm tra, từng cây kim ở bên trong y phục như đang châm vào đôi mắt Đoạn Càn Mục bất giác nhói lên.

"Đây là ai làm?"

Quay đầu nhìn về phía Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục lời còn chưa dứt liền nghe được Tô Khanh Hàn cười lạnh, chăm chú nhìn vào ánh mắt tràn ngập khinh miệt, "Đoạn Càn Mục, ngươi biết rõ còn cố hỏi để làm gì, này còn không phải do ngươi gọi người làm ra sao?"

Đoạn Càn Mục trừng mắt, cứng họng.

Tô Khanh Hàn trợn trắng mắt nhìn Đoạn Càn Mục, xé mở mảnh vải còn sót lại trên người, máu nhộm đỏ cả mảnh áo, lưng trần không còn chỗ nào nguyên vẹn.

"Ngươi......"

Nhìn Tô Khanh Hàn như vậy, ánh mắt Đoạn Càn Mục hơi dao động.

Hắn biết rõ, ở trong cung hắn, đừng nói là hầu hạ Tô Khanh Hàn, ngay cả hầu hạ Tô Khanh Hàn băng bó cũng không có.

Thở nhẹ một hơi, Đoạn Càn Mục cũng không hiểu bản thân bị làm sao vậy, không tự giác mà vươn tay chạm vào Tô Khanh Hàn, "Ngươi như vậy không được, vẫn là theo bổn cung lại đây đi!"

Tô Khanh Hàn sửng sốt, né qua hướng bên cạnh, lại lần nữa tránh né Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục thoáng thay đổi sắc mặt, "Tô Khanh Hàn, ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."

Nhìn Đoạn Càn Mục khuôn mặt âm trầm nghiêm túc, Tô Khanh Hàn ngược lại cười nhún vai, "Đoạn Càn Mục, ngươi có thể đừng giả mù sa mưa được không, như vậy thật khiến người khác ghê tởm."

"Ngươi nói cái gì?!"

Bàn tay to giương lên, Đoạn Càn Mục thiếu chút nữa cho Tô Khanh Hàn một cái tát.

Nhưng mà nhìn khuôn mặt bị sưng đỏ của Tô Khanh Hàn, một cái tát này của hắn cũng đánh không nổi nữa.

Giận dữ buông cánh tay ra, Đoạn Càn Mục hét lớn một tiếng: "Người đâu! Dẫn Thúy Bích tới đây."

Rất nhanh, Thúy Bích đã bị đưa tới trước người Đoạn Càn Mục, cung kính quỳ xuống nhận lỗi.

"Thúy Bích, ngươi cũng biết tội?!"

Rầm một tiếng, Đoạn Càn Mục ném một loạt kim châm xuống trước mặt Thúy Bích.

Bình luận

Truyện đang đọc